Đạo Quân

Chương 501: Không nhận tiền




Chương 501: Không nhận tiền
Edit: Luna Huang
Triều Thắng Hoài: “Ai.., ở đâu ra đánh nhau, căn bản là chẳng có đánh nhau gì cả, ta nghe nói Hồng Nương kia bị hai cái tát nhưng tuyệt nhiên không hề đánh lại, bị người ta gọi qua ‘thưởng’ cho hai bàn tay, mà vẫn đứng im đó cứng rắn chịu. Bất quá cũng có thể lý giải, Văn Tâm Chiếu không phải là ai cũng có thể chọc nổi.”
Nếu không phải trời tối, thì có thể nhìn thấy sắc mặt Ngưu Hữu Đạo rất khó coi, hắn cũng rất muốn biết tại sao Quản Phương Nghi lại bị đánh, hỏi: “Vì cái gì Văn Tâm Chiếu lại đánh nàng?”
Triều Thắng Hoài: “Cái này ta nào biết được, nghe nói không có bất kỳ dấu hiệu trước gì hết, Văn Tâm Chiếu đột nhiên gọi nàng ta tới chỗ cái đình ở phụ cận, rồi đột nhiên đánh nàng ta hai tát, đệ tử bản môn lúc ấy thấy được đều rất kinh ngạc. Có điều Hồng Nương Tề kinh là ai mọi người đều biết đi, phương diện chuyện nam nữ thật sự khá là loạn, mọi người hoài nghi Hồng Nương có khả năng đã từng đi câu dẫn Đỗ Vân Tang, nếu không bằng thân phận địa vị của Văn Tâm Chiếu, cũng không đến mức có hành xử như vậy.”
Ngưu Hữu Đạo nghe thế nổi giận, “Thả rắm chó, con mắt nào của ngươi thấy được nàng ta đi câu dẫn Đỗ Vân Tang rồi? Nàng ta cũng không phải là loại người này! Không bằng không chứng, các ngươi đi loạn truyền tào lao bậy bạ cái gì vậy hả?”
Triều Thắng Hoài nhớ tới tin đồn, nghe đồn tên này cùng với nữ nhân kia hình như cũng có không sạch sẽ, được, lúc này bèn liên tục bồi tội, “Ai, là ta không biết nói chuyện, Ngưu huynh đừng để trong lòng. Chuyện này ngươi yên tâm, sự tình phát sinh ở Vạn Thú môn, người Thiên Hành tông sẽ không loạn truyền ra bên ngoài đâu, nếu thật sự truyền ra ngoài, Vạn Thú môn ta cũng không khỏi thoát liên quan, chuyện quan hệ tới danh dự của đại nhân vật, Vạn Thú môn ta đã ra nghiêm lệnh, tuyệt không được loạn truyền, yên tâm đi, sẽ không loan truyền bậy bạ.”
Ngưu Hữu Đạo chưa tiêu hỏa khí: “Vạn Thú môn ngươi làm ăn cái cứt gì? Có người giương oai ở tại trong môn của các ngươi, các ngươi cũng mặc kệ không quản luôn? Ngay cả an nguy của khách nhân cũng không bảo vệ được, còn dựa vào cái gì đứng hàng Phiếu Miễu các, đây chính là đạo đãi khách của Vạn Thú môn các ngươi?”
Thanh âm Triều Thắng Hoài lập tức hơi lớn hơn chút, “Ngưu huynh này, Vạn Thú môn ta cũng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy, thế nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, ai biết được? Đệ tử bản môn ngay tại chỗ đã tính báo lên truy cứu, là do chính Hồng Nương kia tự nàng ngăn lại, còn nói là nàng tự nguyện, bản thân nàng cũng không muốn truy cứu, Vạn Thú môn ta đáng giá đi làm ác nhân bơi cho chuyện lớn ra mà không lý do gì hết sao? Ta cảm thấy í, Hồng Nương kia vẫn là rất biết đại thế, biết phân rõ nặng nhẹ, ta nói Ngưu huynh này, ngươi không thể làm loạn a.”
“Không có chuyện gì khác liền cút ngay cho ta!”
“A, ta nói ngươi uống lộn thuốc cái gì chứ, nổi giận với ta làm cái gì?”
“Lăn!”
“Được được, ngươi bớt giận, tỉnh táo lại một chút, tuyệt đối đừng có làm loạn đó.”
Phía sau gốc tử đằng rủ xuống ở trên vách núi đá, khẽ truyền đến âm thanh vuốt phẳng y phục, sau đó không có động tĩnh gì, Triều Thắng Hoài đã rời đi.

Ngưu Hữu Đạo cũng chậm rãi đi lại, dừng bước ở bên khe suối, nhìn ngắm vầng trăng khuyết phản chiếu ở trong dòng nước róc rách.
Được một lúc, Ngưu Hữu Đạo mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy một bóng người lướt tới hạ xuống bên cạnh, không phải ai khác, chính là Cừu Sơn, khiến cho hắn tỉnh táo, lo lắng chỗ hẹn bị bại lộ.
“Đêm hôm khuya khoắt, quý khách sao lại đứng ở chỗ này một mình?” Cừu Sơn cười hỏi.
Ngưu Hữu Đạo ‘hừ’ lạnh một tiếng, “Người của ta bị đánh, đứng đây phát tiết khó chịu không được sao?” Muốn mượn cơ hội che giấu.
“Ai!” Cừu Sơn buông tiếng thở dài, kỳ thật hắn chạy tới chính là vì chuyện này.
Chuyện Hồng Nương bị đánh đã truyền ra, Vạn Thú môn sợ bên này gây chuyện, đã chú ý động tĩnh của bên này, muốn theo dõi để khống chế tình huống, phát hiện Ngưu Hữu Đạo có hành vị dị thường liền lập tức báo lên, Cừu Sơn nghe nói liền chạy tới, muốn khuyên bảo một hai.
Chuyện này nói đến Vạn Thú môn ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, sự tình phát sinh ở trên địa bàn Vạn Thú môn, Vạn Thú môn không thể không ra chủ trì công đạo.
Càng quan trọng hơn chính là, tên Ngưu Hữu Đạo này cũng không phải loại lương thiện gì, ngay cả sứ thần Yến quốc hắn cũng dám giết, thậm chí từng công nhiên muốn hạ sát đệ tử Thiên Hỏa giáo, nên lo lắng vị này sẽ làm loạn.
“Lão đệ, việc này ngươi muốn làm thế nào?” Cừu Sơn hỏi thử một câu, muốn thăm dò ý nghĩ của hắn.
Ngưu Hữu Đạo: “Dễ thôi, ta cũng không cầu gì nhiều, các ngươi bắt tiện nhân kia tới đây, để ta đánh trả lại hai bạt tay, chuyện này coi như xong.”
“Được, không có vấn đề, không cần bắt, trực tiếp gọi qua là được.” Cừu Sơn đáp ứng thống khoái, lại tiếp tục hỏi: “Coi như gọi nàng ta đến đây, đứng ở trước mặt ngươi cho ngươi đánh, ngươi dám đánh sao?”
“Hắc!” Ngưu Hữu Đạo cười vui vẻ, ngón tay chỉ ra ngoài sơn cốc, “Ngươi cứ gọi người đi qua đây thử, xem ta có dám đánh hay không!”
Cừu Sơn đưa tay nhấn nhấn tay hắn xuống, tận tình khuyên bảo: “Tiểu lão đệ, đừng nổi hứng bốc đồng vô dụng. Văn Tâm Chiếu là ai? Phụ thân nàng ta là chưởng môn tiền nhiệm của Thiên Hành tông, mặc dù đã nhường chức chưởng môn lui xuống, nhưng người ta vẫn còn sống, lực ảnh hưởng cũng vẫn còn. Thiên Hành tông là chỗ ngươi chọc nổi sao? Ngươi có thể được thống khoái nhất thời, rồi sau khi đánh xong rồi thì sao? Ngươi thử rời khỏi Vạn Thú môn xem, coi ngươi có thể còn sống được mấy ngày!”

Ngưu Hữu Đạo: “Đánh xong ta không đi ra ở lại Vạn Thú môn luôn không được chắc?”
Cừu Sơn ngẩng đầu trợn trắng mắt, không cùng hắn nói nhảm nữa,”Mặt mũi của Thiên Hành tông cũng không nhỏ, lời nói ở Phiếu Miễu các cũng rất có trọng lượng, Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn đều phải cho mấy phần mặt mũi. Ngươi dám động Văn Tâm Chiếu, Thiên Hành tông chỉ cần nói chuyện với ba phái, ngươi cảm thấy ba phái sẽ làm như thế nào? Chỉ bằng lão đệ ngươi hiện tại, thiên hạ còn chưa có người nào sẽ vì ngươi mà đi đắc tội Thiên Hành tông, ngươi có nghĩ tới Nam Châu không, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu nhân mạng đi lấp vào cơn nóng nhất thời này của ngươi?”
Vừa tạo áp lực, cũng vừa biểu đạt áy náy, “Hồng Nương vẫn là hiểu biết đại thế, đã cho Vạn Thú môn ta mặt mũi, Vạn Thú môn ta cũng không phải là người không biết tốt xấu.” Cho tay vào trong tay áo móc ra một xấp kim phiếu đưa tới, “Nơi này là 100 vạn, xem như một chút áy náy Vạn Thú môn ta bù đắp, ngươi chuyển giao cho nàng giúp ta đi.”
Ngưu Hữu Đạo mắt nhìn sấp kim phiếu, đưa tay ra đẩy trở về, “Vạn Thú môn quả nhiên là giàu có hào sảng*, chỉ có điều bụng dạ ta nhỏ, chịu không nổi.” (* tài đại khí thô)
Cừu Sơn cười ha ha nói: “Cũng được, ta tự mình đưa cho Hồng Nương vậy.”
Ngưu Hữu Đạo từ chối luôn, “Có chút tiền có thể nhận, có chút tiền là không thể nhận. Hảo ý của Cừu trưởng lão ta xin tâm lĩnh, không cần đâu, chuyện này ta làm chủ giúp nàng.”
Cừu Sơn vòng hay tay ra sau lưng, xấp kim phiếu cũng đưa ra sau, “Lão đệ, ngươi cần phải suy nghĩ cho thật kỹ, đương gia của tam đại phái Yến quốc đều ở đây, nếu Thiên Hành cung thật muốn đi gặp tam đại phái nói chuyện, mặt mũi này của ngươi chắc là không còn.” Hắn ngẩng đầu hất cái cằm về phía đình viện ở bên sườn núi.
Ám chỉ cho Ngưu Hữu Đạo biết, một khi tam đại phái cho Thiên Hành cung mặt mũi, Nam Châu liền sẽ chẳng có phần cho Ngưu Hữu Đạo ngươi, mất đi Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo ngươi cũng chẳng có tư cách ở nơi này, xảy ra chuyện gì Vạn Thú môn cũng sẽ không bảo vệ, còn ném ngươi ra ngoài để tự ngươi đi trực tiếp đối mặt với Thiên Hành tông.
Rõ ràng là đang tạo áp lực, cũng rõ ràng là đang nói cho Ngưu Hữu Đạo biết, dù Thiên Hành tông có đuối lý, thì Vạn Thú môn cũng sẽ không đứng về phía bên ngươi, cùng ngươi nói chuyện là đã chừa cho ngươi chút mặt mũi rồi, đừng có mà không biết tốt xấu.
Hắn có thể chạy tới khuyên bảo, là không muốn chuyện tình bị huyên náo truyền đi ra ngoài, để cho người ta nói là Vạn Thú môn xử sự bất công, nhưng làm một cái có ‘công bằng’ mà lại đi đắc tội với Thiên Hành tông, thì cũng không cần thiết, cho nên cũng không muốn để cho chuyện bị nháo tới một bước đó, có thể hóa giải thì tận lực đi hóa giải, nếu không Vạn Thú môn cũng không cần thiết vì sai trái của Văn Tâm Chiếu mà xuất ra số tiền đó.
Ngưu Hữu Đạo cười cười, “Cừu trưởng lão suy nghĩ nhiều, tiền ta sẽ không nhận, cũng sẽ không để cho Vạn Thú môn khó xử. Ta không cần thiết tự gây khó dễ cho chính bản thân mình, ngài nói xem có đúng hay không?”
“Tốt!” Cừu Sơn thỏa mãn khẽ gật nhẹ đầu, “Có câu nói này của ngươi liền tốt. Được rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút, phía chưởng môn bên kia ta sẽ giúp ngươi nói chuyện, để chưởng môn mau chóng an bài thời gian gặp ngươi.”

“Đa tạ!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay cảm ơn.
Cừu Sơn đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, sau đó quay người, nhún mình một cái bay lượn rời đi.
Vạn Thú môn, trong chính điện, đèn đuốc sáng trưng.
Phía trước một loạt ngọn đèn dầu sáng lung lay, Tây Hải Đường tay nắm cây kim ngọc, nhẹ nhàng khêu khêu dây tim đèn trong ngọn đèn, ánh lửa lay động hắt rọi lên trên khuôn mặt hắn.
Cừu Sơn đi vào trong điện, đi đến bên cạnh hắn, bẩm “Chưởng môn, không nhận tiền.”
Tay Tây Hải Đường đang cầm kim châm hơi khựng lại, nói: “Thứ không biết sống chết, thật muốn lấy trứng chọi đá hay sao?”
Cừu Sơn: “Thế thì không phải, khí khẳng định là không thuận, có điều là đã đáp ứng sẽ không làm ra cái chuyện mà Vạn Thú môn ta không hy vọng nhìn thấy kia, về phần sau khi ra khỏi Vạn Thú môn, bọn hắn muốn náo làm sao cũng không liên quan gì đến chúng ta. Đã phái người nhìn chằm chằm vào, hắn có muốn náo cũng náo không được. Chỉ là ả Văn Tâm Chiếu này a, làm cái quỷ gì, cũng không tự nhìn lại xem bản thân có thân phận gì, đây chẳng phải là đi đánh mặt người khác, mà chính là đang đánh mặt của chính nàng ta, đánh mặt chính Đỗ Vân Tang, truyền đi ra ngoài sẽ chỉ làm trò cười cho người khác, để đường đường là chưởng môn Thiên Hành cung Đỗ Vân Tang kia làm sao chịu nổi?”
Tây Hải Đường dời một bước, lại kích thích tim ngọn đèn tiếp theo, “Chẳng lẽ Hồng Nương này thật sự có một chân với Đỗ Vân Tang hay sao? Làm sao một chút tiếng gió cũng không có nghe nói qua?”
Cừu Sơn: “Không biết rõ, e là chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng nhất.”
Tây Hải Đường cười ha ha mấy tiếng, “Nghĩ lại năm đó a, nữ nhân Hồng Nương này vẫn rất là cao ngạo, thật đúng là không có mấy người có thể cưỡng ép bắt nàng khuất phục được, thế nhưng hết lần này tới lần khác, nàng ta vẫn đặt chân vững vàng ngay tại Tề kinh, gặp chuyện gì đều luôn có thể hóa giải, vận khí khá tốt, không nghĩ tới bây giờ lại lăn lộn thành dạng này, nay đâu bằng xưa a, con người mà.”
Cừu Sơn cười nói: “Không phải vận khí gì cả, ta nghe nói, nàng gặp chuyện luôn có thể được hóa giải, là bởi vì có nhiều người muốn tranh giành tình cảm ra mặt vì nàng, nhiều người đến hộ hoa, nếu không phải vậy đã sớm bị người ta thu làm của riêng độc chiếm rồi.”
“Ừ, cái này cũng có lý.”
. . .  . . .
Ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài chiếu qua lớp giấy dán cửa sổ, khiến cho bóng người thướt tha chìm ở trong bóng tối trong phòng hiện ra lờ mờ.
Quản Phương Nghi mặc một thân áo váy mỏng, tóc tai bù xù, ngồi tĩnh tọa ở trước bàn trang điểm, bởi vì ánh trăng mông lung mà tấm gương hắt lên ánh sáng u lãnh.

C-lọc! C-lọc! C-lọc!
Tiếng chống kiếm bước đi quen thuộc truyền đến, khiến cho đầu óc Quản Phương Nghi đang lan man trong chuyện cũ bỗng nhiên tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Dưới ánh trăng, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng bên ngoài, trước lớp cửa, bóng người in lên đó, đồng dạng cũng đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Hiện tại, hắn đã hiểu được, vì cái gì nàng không dùng bữa tối, cũng minh bạch, vì cái gì nàng trốn ở trong phòng không đi ra, càng cảm nhận rõ, vì cái gì nàng không muốn nhắc lại những chuyện cũ với những đại nhân vật kia, tự nhiên cũng hiểu rõ, vì cái gì nàng không nguyện ý lộ mặt ra trước những đại nhân vật kia.
Là hắn ép nàng đi, kết quả gặp phải chuyện, lại để cho nàng đơn độc tiếp nhận, không có nói với bất kỳ ai, cũng không rên một tiếng, một mình lặng lẽ trốn ở trong hắc ám.
Hắn không biết tâm tình của nàng hiện giờ, nhưng Ngưu Hữu Đạo tự cảm thấy rất áy náy, nếu không phải do hắn bức bách, thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
“Lại đang tắm rửa hả?”
“Làm gì, còn chưa có nhìn đủ sao?”
“Cũng đừng oan uổng ta, ta đứng ở xa, thùng nước cũng cao nữa, cánh tay ngươi lại che kín như thế, ta có thể thấy được cái gì chứ.”
“Nha, sợ phải chịu trách nhiệm à, ban đầu ai ở Tề kinh nói muốn cưới ta vậy?”
“Ha ha, ta không có nói a, là chính ngươi cứ ép chụp lên đầu ta. Không nói cái này nữa, đóng kín cửa ở trong phòng làm cái gì, ra ngoài đi.”
“Quỳ xuống cầu ta.”
“Y, thích đi thì đi, tuổi đã rất cao rồi, còn đùa nghịch cái tính tình tiểu hài tử gì nữa chứ.”
“Lăn!”
“Ha ha!” Ngưu Hữu Đạo chung quy vẫn là không có đẩy cánh cửa kia ra, chống kiếm làm gậy, bật cười quay người rời đi, vừa quay người lại tươi cười trên khuôn mặt đã biến mất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.