Đạo Quân

Chương 500: Hồng Nương bị đánh?




Chương 500: Hồng Nương bị đánh?
Edit: Luna Huang
Đệ tử Vạn Thú môn kia quay sang Quản Phương Nghi nói, “Đã để cho quý khách bị tổn thương, ta sẽ báo lên cho sư môn, để sư môn định đoạt cho.”
Hắn tạm thời còn chưa biết thân phận của Quản Phương Nghi, nhưng trong lòng cũng có chút phẫn nộ, cảm thấy người Thiên Hành tông quá phách lối rồi, lại dám trắng trợn nháo sự ở tại Vạn Thú môn của hắn, không khỏi quá không coi Vạn Thú môn ra gì đi.
Lấy khăn ra lau vết máu trên miệng mũi xong, Quản Phương Nghi nhẹ nhàng lên tiếng, “Không cần!”
Đệ tử kia nói tiếp: “Quý khách không cần lo lắng, nơi này không phải là Thiên Hành tông của bọn hắn, cũng không phải là địa phương người nào cũng có thể giương oai, nhất định sẽ trả lại công đạo cho quý khách.”
Quản Phương Nghi thầm cười khổ, trả lại công đạo? Trả lại công đạo cái gì? Không nói trước tiên Vạn Thú môn không thể vì nàng mà đi trở mặt với Thiên Hành tông, việc này thật sự muốn làm lớn chuyện ra, chỉ bằng thanh danh của nàng, lấy ở đâu ra công đạo mà nói, danh xấu có dội đến, cũng chỉ có thể bôi lên trên người của nàng mà thôi.
Mà coi như chiếm được công đạo thì sao, Thiên Hành tông là thứ nàng chọc nổi sao? Muốn tìm cái chết nhanh gọn nhất còn tạm nói được.
“Không cần đâu, là ta nguyện ý mà.” Quản Phương Nghi lắc đầu.
“. . .  . . .” Đệ tử kia lập tức câm lặng, người ta đã nói không truy cứu, nói bản thân nguyện ý, Vạn Thú môn còn truy cứu cái rắm nữa a!
Hắn cũng chỉ có thể cho rằng, là đối phương đang e ngại thế lực Thiên Hành tông, ngẫm lại cũng đúng, coi như ở nơi này đòi được công đạo đi nữa, nhưng sau khi rời khỏi Vạn Thú môn, cũng sẽ vì cái công đạo đó mà có thể sẽ bị Thiên Hành tông đè chết.
“Ai!” Đệ tử kia buông tiếng thở dài, hỏi “Ngươi không sao chứ?”
Quản Phương Nghi mỉm cười: “Cảm tạ hảo ý của tiểu huynh đệ, ta không có việc gì, không cần để ý đến ta, ngươi đi làm việc của ngươi đi.”
Đệ tử kia cũng chỉ đành rời đi, quay trở lại trước cửa đình viện, kề tai thì thầm một trận với một vị đồng môn khác, thỉnh thoảng nhìn về phía bên này.
Trong đình, Quản Phương Nghi yên lặng lau sạch sẽ vết máu, đồng thời thi pháp giúp lưu thông máu, giúp hai bên má hết bị sưng đỏ.
Đợi cho vết sưng đỏ biến mất, mới cất khăn tay dính máu vào trong ống tay áo, đưa tay lên chỉnh sửa lại trâm gài tóc bị đánh loạn trên đầu, khôi phục lại vẻ đoan trang, chậm rãi bước đi ra khỏi đình, như một người không có việc gì hết, trở về đứng ở một bên sườn núi, sững sờ thất thần.
Hai tên đệ tử thủ vệ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía bóng lưng của nàng, đều có cảm giác đồng cảm, cảm thấy Văn Tâm Chiếu ỷ thế hiếp người quá đáng.

Chỉ là hiện tại đồng cảm, nhưng đến khi biết được thân phận của Quản Phương Nghi rồi, có lại biến thành chế giễu, đoán già đoán non nói có lẽ vị này có thể đã câu dẫn nam nhân của Văn Tâm Chiếu hay không mới bị vậy, những cái này đều là để nói sau.
Lúc mặt trời sắp sửa xuống núi, Ngưu Hữu Đạo từ trong nội viện đi ra, hắn tự nhiên là không được hưởng thụ đãi ngộ là được trưởng lão Thiên Nữ giáo tự mình đưa tiễn tới cửa, mà được một tên thủ hạ đệ tử đưa tiễn.
Lúc ra cửa, Ngưu Hữu Đạo phát hiện có chút không đúng, hai tên đệ tử thủ vệ tựa hồ đang còn nhìn ngó ngó hắn, không biết là đang nhìn cái gì nữa.
Đi đến rìa vách núi, Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Đang nghĩ gì đó, nghĩ gì mà đến nhập thần tới như vậy?”
Quản Phương Nghi quay đầu xoay người, nở nụ cười xinh đẹp, hỏi “Vẫn thuận lợi chứ?”
“Cũng như vậy, quay về thôi.” Ngưu Hữu Đạo đáp, hai người cùng sánh vai đi về, thỉnh thoảng hắn lại quay đầu lại, nhìn lên một cái, kỳ quái nói: “Hai tên đệ tử thủ vệ kia thế nào ấy, cứ nhìn chằm chằm chúng ta hoài là sao?”
Quản Phương Nghi cười khanh khách, “Hiếm thấy của hiếm nên thấy lạ ý*, nói rõ lão nương vẫn là rất có mị lực nha.” (* gốc ‘thiếu kiến đa quái’: thành ngữ chỉ người ít được trông thấy sự vật, nên cái gì cũng thấy lạ)
“Ha ha, nói rất đúng, mỹ nhân thiên hạ đệ nhất há ngay cả chút điểm mị lực ấy cũng không có, cùng một chỗ với ngươi, ta cũng rất được vinh dự khó yên đây này.”
“Phải vậy không, sao ta không nhìn thấy ngươi có ý động tâm gì với ta hết vậy? Không phải ta không có cho ngươi cơ hội a!”
“Lời này xem như ngươi nói sai, sáng sớm còn không phải đã xông vào phòng ngươi nhìn ngươi tắm rửa đó a, có bị đuổi thế nào cũng không chịu ra, cho thấy mị lực của ngươi lớn đến thế nào.”
“Đi chết đi!”
“Ha ha, đúng rồi, đám người trước đó đi ra là phu thê Đỗ Vân Tang chưởng môn Thiên Hành tông a?”
“Làm sao? Ngươi biết bọn hắn?”
“Lúc đi vào có hỏi thăm chút. Thấy ánh mắt vị Đỗ chưởng môn kia nhìn ngươi có chút không đúng nha, cũng là ‘người quen’ của ngươi à?”
“Cái gì người quen hay không quen người, không có chuyện như vậy.”
“Ta thấy không có đơn giản như vậy, ngươi thấy phản ứng của vị kia cũng thật là lớn quá đi, trước đó chúng ta đi gặp mặt những người quen biết cũ khác của ngươi, cũng không thấy bọn họ có phản ứng lớn như vậy.”

“Cái này mà cũng bị ngươi nhìn ra luôn? Kỳ thật cũng không có gì, những người gặp mặt trước đó chưa từng ngủ cùng ta, còn vị này thì đường đường chính chính ngủ qua. Phu nhân của người ta đang kè kè bên cạnh, ta còn muốn tránh gấp miễn cho bị hiềm nghi đây này.”
“A, hoá ra là gặp lại người đã từng có quan hệ không tầm thường, khó trách. Nói thật đi, những phù triện trên tay ngươi kia, có phải là của vị này cho hay không?”
“Ai, lúc ấy ta không muốn, hắn cứ ép nhận cho bằng được, ta có thể có biện pháp nào, đành thịnh tình không thể từ chối thôi!”
“Ha ha!”
Đi ra khỏi phạm vi bên ngoài khách viện, hai người nhún người bay lượn rời đi, lui tới cũng đã quen đường, nên chỉ cần không chạy loạn, thì đã không cần người dẫn đường nữa.
Lúc trở lại điểm dừng chân, Chu Thiết Tử đang còn bày cơm ra bàn ở trong sảnh, số lượng thức ăn nhìn thấy rõ ràng là nhiều hơn so với bình thường không ít.
Ngưu Hữu Đạo tiến đến, Ngân nhi cũng chỉ liếc nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn chằm chằm một bàn đầy thức ăn, hai con mắt tỏa sáng, thỉnh thoảng còn le đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm liếm bờ môi nữa.
Ngưu Hữu Đạo đi đến bên cạnh bàn, nhìn một chút, tỏ vẻ kinh ngạc “Oa, Chu huynh, số lượng hôm nay thấy nhiều hơn bình thường không ít a!”
Chu Thiết Tử cười nói: “Ta thấy các ngươi mỗi lần dùng bữa đều ăn rất sạch sẽ, nên cố ý nói người chuẩn bị bữa ăn, bảo bọn hắn chuẩn bị thêm cho hai phần.”
Ngưu Hữu Đạo có chút dở khóc dở cười nhìn sang Ngân nhi đang còn ngồi đó liếm đầu lưỡi, ăn rất sạch sẽ đều là do vị này làm, chẳng liên quan đến những người khác, đoán chừng thanh danh bên này đều bị Yêu Vương này làm thành xấu rồi, có thể ăn được như vậy, tám chín phần mười người ta đều cho rằng, bên này đều là những thùng cơm không đáy.
Mấu chốt là, dù đem đến thêm hai phần thế nhưng hai phần cũng bị ăn cho sạch sẽ nốt.
Kỳ quái hơn nữa chính là, Ngân nhi ăn làm sao đi nữa, cũng không thấy bụng căng phồng ra, quả bụng thật là vô lượng.
Có điều để cho Ngưu Hữu Đạo cảm thấy vui mừng chính là, Chu Thiết Tử đột nhiên có lòng như vậy, là hiện tượng tốt, nói rõ dụng ý của hắn đã có hiệu quả.
“Các ngươi chậm rãi dùng đi, lát nữa ta quay lại thu thập.” Chu Thiết Tử lên tiếng mời ăn xong rời đi.
Ngưu Hữu Đạo sau đó cũng ngồi xuống bàn, ra hiệu mọi người cùng ăn.

Quản Phương Nghi lại không có ý muốn ngồi xuống ăn, buông tiếng thở dài nói, “Hôm nay bị tên khốn nào đó làm hại ta đang tắm rửa được một nửa liền phải ra ngoài chạy lòng vòng, giờ toàn thân không được thoải mái, không có hứng thú ăn uống, ta trở về tiếp tục tắm rửa đây, các ngươi từ từ ăn đi, phần của ta để cho Ngân nhi.”
Mấy người nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, tự nhiên biết mắng tên khốn kia là ai.
Ngưu Hữu Đạo lơ đễnh, dù sao tu sĩ ăn ít mấy bữa cũng không có việc gì, hắn xách đũa lên ăn trước.
Duy chỉ có Ngân nhi nhìn sang Quản Phương Nghi, cho nàng cái ánh mắt “Ta rất thích ngươi đó”, chọc cho Quản Phương Nghi cười khẽ rồi quay người rời đi.
Sau khi ăn xong một hồi lâu sau, cũng không thấy Quản Phương Nghi ra ngoài, cửa sổ đóng chặt, trong phòng cũng tối đen, hiển nhiên ngay cả Nguyệt Điệp cũng không có thả ra.
Nữ nhân này không qua để tâm đến chuyện tu luyện, bình thường lúc này đều sẽ đi ra ngoài đi dạo một chút, tình hình hôm nay khiến cho người ta cảm thấy khác thường.
Ngưu Hữu Đạo vốn tính đi qua xem coi có chuyện gì, thì thấy Viên Cương đang bước nhanh đến nên ngừng lại.
“Đạo gia, đã có tin, có một vài tên mặc phục sức Đại Thiền sơn đi vào thành, đã thuê khách sạn ở, thân phận ra sao còn chờ nghiệm minh lại.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ừ, bảo Ngũ Lương sơn nhìn chằm chằm vào là được, những cái khác ta sẽ an bài sau.”
Viên Cương gật đầu: “Triều Thắng Hoài cũng vừa ‘treo cờ’ ở bên ngoài.”
Cái gọi là ‘treo cờ’ là tiếng lóng bọn hắn ngầm ám hiệu trước đó, ý chỉ là Triều Thắng Hoài phát ra tín hiệu muốn gặp mặt.
“Ngươi đi tìm Chu Thiết Tử nói chuyện tâm tình chút đi.” Ngưu Hữu Đạo nhè nhàng bâng quơ nói.
Viên Cương khẽ gật đầu, hiểu ý hắn, Đạo gia muốn đi ra ngoài gặp Triều Thắng Hoài, không muốn để cho Chu Thiết Tử nhìn thấy.
Chờ một lúc, Ngưu Hữu Đạo lại tản bộ đến khe núi, đi lui tới quanh quẩn một chỗ bên khe suối, giả bộ suy nghĩ vấn đề gì đó.
Từ phía sau gốc tử đằng rủ xuống truyền đến giọng Triều Thắng Hoài, “Người Đại Thiền sơn ngươi muốn tìm đã đến, đang ở cái gian phòng khách sạn mà ngươi ở trước đó.”
Cái này Ngưu Hữu Đạo đã biết, nói: “Có việc muốn ngươi giúp ta xử lý một chút.”
Triều Thắng Hoài khẽ rên như quỷ, “Còn có việc nữa? Tới khi nào mới là cái cuối cùng đây?”
“Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng gì tới ngươi, cũng không bắt ngươi đảm nhiệm trách nhiệm gì, ngươi an bài vài người có thể tin được là xong. . .  . . .” Ngưu Hữu Đạo thì thầm phân phó một trận.

Nghe xong xuôi, phát hiện đúng là không có ảnh hưởng gì, Triều Thắng Hoài liền chấp nhận, sau đó lại nói: “Trước mắt Trần Đình Tú không có động tĩnh gì, chỉ là nhờ bên này thông báo cho Thiên Hỏa giáo bên kia một tiếng xin cầu kiến, nhưng Thiên Hỏa giáo bên kia cự tuyệt gặp hắn.”
Thiên Hỏa giáo? Trần Đình Tú muốn gặp người Thiên Hỏa giáo? Trong lòng Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nổi lên cảnh giác, trong lúc bước đi qua đi lại hai mắt dần dần híp mắt, ẩn ẩn ý thức được cái gì.
“Còn nữa, phía Thiên Hành tông bên kia, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, trứng chọi đá thôi, nếu làm cho sự tình lớn lên, kẻ xui xẻo chính là các ngươi, nên nhịn được thì nhịn đi, trước khi được chuyện, không nên gây sự ở chỗ này.”
Triều Thắng Hoài nhắc nhở chính là chuyện Quản Phương Nghi bị đánh, đã gây ra chút xao động ở Vạn Thú môn, cho nên dù hắn không muốn biết cũng khó.
Chuyện này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến chuyện ghen tuông tranh giành tình nhân, đã có rất nhiều người coi đó là trò cười đưa ra đàm luận. Liên lụy tới danh dự phu thê chưởng môn Thiên Hành tông, chuyện lại phát sinh ở trong Vạn Thú môn nữa, truyền đi ra ngoài ảnh hưởng không tốt, nên Vạn Thú môn đã ra nghiêm lệnh, nghiêm cấm bất luận kẻ nào loan truyền lung tung chuyện này.
Mà đối với Triều Thắng Hoài mà nói, một ngày không ‘đuổi’ được Ngưu Hữu Đạo đi, liền một ngày hắn không được an tâm, sợ Ngưu Hữu Đạo làm ra chuyện gì rồi gọi hắn đi ra ‘chùi đít’, cái đít Thiên Hành tông lớn như vậy, hắn cũng không có năng lực đi lau, không thể trêu vào, nên hắn nghĩ không thể không nhắc nhở trước một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo có chút kinh ngạc, “Thiên Hành tông? Thiên Hành tông thế nào?”
Triều Thắng Hoài kỳ quái, “Chuyện Hồng Nương bị đánh trước đó ngươi không biết à?”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận, người ta không biết, tự nhiên đi nói ra làm gì, đây không phải là ở không rảnh chuyện quá sao?
Hắn thật không nghĩ tới, Quản Phương Nghi thế mà lại đi dấu diếm việc này, không có nói cho Ngưu Hữu Đạo biết.
“Hồng Nương bị đánh?” Ngưu Hữu Đạo ngây ngẩn cả người, cơ hồ cả ngày hắn ở cùng với Quản Phương Nghi, bị đánh cái gì chứ? Chợt nhớ tới đêm nay Quản Phương Nghi đúng là có chút dị thường, kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía gốc tử đằng rủ xuống, hỏi “Đã có chuyện gì?”
Triều Thắng Hoài: “Được rồi, có thể là ta đã nghe lầm.”
Giọng Ngưu Hữu Đạo chợt lạnh, “Người có tin hay không hiện tại lão tử túm người tới trước mặt hỏi cho rõ giờ, hử?”
Triều Thắng Hoài tức giận ở trong lòng ân cần hỏi thăm tổ tông của hắn, “Ta cũng chỉ nghe sơ sơ, không nhớ rõ ràng lắm.”
Ngưu Hữu Đạo liền chỉ một chữ, “Nói!”
Triều Thắng Hoài có chút bất đắc dĩ, “Ai, kỳ thật cũng không có chuyện gì, chính là Hồng Nương kia bị Văn Tâm Chiếu, phu nhân chưởng môn Thiên Hành tông Đỗ Vân Tang tát miệng hai cái, người trong tu hành, chịu hai cái tát không tính là gì, thậm chỉ ngay cả vết thương cũng chẳng có, thì có thể có chuyện gì chứ?”
Nhớ tới hành vị dị thường của hai đệ tử thủ vệ kia, Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Chuyện phát sinh ở lúc ta đi gặp giáo chủ Thiên Nữ giáo sao?”
Triều Thắng Hoài: “Nghe nói là lúc đó, đánh ở ngay tại ngồi đình bên ngoài khách viện kia.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không đúng, nếu có xảy ra đánh nhau mà nói, ta ở khoảng cách gần như thế, không có khả năng ta không nghe được động tĩnh đánh nhau.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.