Đạo Quân

Chương 499: Cái tát vang dội




Chương 499: Cái tát vang dội
Edit: Luna Huang
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy lập tức xác nhận, “Trần Đình Tú?”
Triều Thắng Hoài, “Ừ đúng rồi, hình như chính là cái tên này.”
Trần Đình Tú cũng tới Vạn Thú môn? Ngưu Hữu Đạo suy tư một trận, nói: “Giúp ta tiếp cận hắn, xem coi hắn ở chỗ này làm những gì.”
Triều Thắng Hoài: “Ngươi tưởng ta có thể phân thân được hay sao? Chuyện kia đã đủ làm ta bận rộn rồi, ở đâu ra tinh lực đi theo dõi người giúp ngươi nữa?”
Có tinh lực tới canh chừng ta, lại không có tinh lực đi chằm chằm người khác? Ngưu Hữu Đạo oán thầm, cho lại một câu, “Thiên Ngọc môn với ta không hợp nhau lắm, ngươi giúp ta lưu tâm một chút, miễn cho làm hỏng đại sự của chúng ta.”
Hắn mới mặc kệ Triều Thắng Hoài có tinh lực hay không, cũng mặc kệ đối phương sẽ làm hỏng chuyện hay không, tóm lại trực tiếp an bài cho đối phương đi làm.
Một mình hắn năng lực cũng có hạn, không có khả năng chuyện gì cũng đều đích thân đi quản lý, thời điểm nên buông tay thì sẽ không khách khí.
Huống chi hắn cũng có lòng tin với Triều Thắng Hoài, người có thể xuất ra chiêu kia hố hắn tại Huyễn Giới, cũng không phải là 1 đứa ngu xuẩn, đây là chuyện muốn cả mạng, hắn tin tưởng đối phương nhất định sẽ chú ý cẩn thận làm tốt.
Huống chi đối phương ở tại Vạn Thú môn còn có tài nguyên Triều hệ, căn cứ tìm hiểu, người Triều hệ cũng là người một hệ với chưởng môn Vạn Thú môn Tây Hải Đường kia.
“. . .  . . .” Triều Thắng Hoài câm lặng, chuyện đối phương tranh phong với Thiên Ngọc môn tại Nam Châu hắn ít nhiều cũng có nghe nói qua, đích thật là đang đối đầu.
Một phen âm thầm bí mật nói chuyện với nhau, Ngưu Hữu Đạo bàn giao những lời cần nhắn nhủ xong xuôi, song phương hẹn nơi đây sẽ thành chỗ gặp mặt liên lạc, cũng đã ước hẹn ám hiệu gặp mặt, tiện cho việc sau này có thể tùy thời liên hệ.
Vừa trở lại đình viện không lâu sau, đệ tử dẫn đường của Vạn Thú môn tới, dẫn bọn hắn đi gặp người mà hắn muốn bái phỏng.
Ngưu Hữu Đạo mời người ta chờ một chút, quay đầu chạy đi tìm Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi đã sớm biết hôm nay muốn làm gì, bèn núp ở trong phòng không chịu ra.
Ngưu Hữu Đạo gõ cửa, Quản Phương Nghi ở trong phòng ồn ào, “Đang tắm, không rảnh, tự ngươi đi đi.”

Ngưu Hữu Đạo thi pháp đẩy chốt cửa ra, trực tiếp đẩy cửa đi vào, “Á!” Trong phòng vang lên một tiếng kêu sợ hãi.
Ngưu Hữu Đạo cạn lời rồi, Quản Phương Nghi thật sự đang trần truồng ngồi tắm rửa ở trong thùng tắm, hai tay ôm lấy ngực, mắt trợn to lên nhìn hắn.
Bên ngoài, Trần bá cùng Hứa lão lục đều bị tiếng thét chói tai của Quản Phương Nghi đánh động hiện thân, đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Ngưu Hữu Đạo đang đứng ở cửa.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại cười nói với hai người trong viện: “Nàng đang tắm, ta vào xem chút.” Nói rồi liền tiến vào, còn thuận tay đóng cửa.
Trần bá cùng Hứa lão lục nhìn nhau, cũng không để ý gì, lại riêng phần mình quay trở về.
Trong mắt bọn hắn, cái này vốn là chuyện bình thường, thời điểm hai người này ở Phù Phương viên đã sớm ở chung một chỗ rồi.
“Tên khốn kiếp, lăn ra ngoài!”
“Vừa mới sáng sớm, tắm cái gì mà tắm, ầy, y phục này.”
“Đừng tới đây, nếu không đừng trách lão nương không khách khí.”
“Ngươi không khách khí thì sao, có bản lĩnh động thủ phá hủy phòng này thử xem, để cho mọi người cùng nhau thưởng thức một chút.”
“Lăn!”
“Ngươi còn không có xong, ta sẽ đi qua đó thưởng thức đó.”
Trong phòng ồn ào một trận, cuối cùng, Quản Phương Nghi nổi giận đùng đùng vẫn cùng Ngưu Hữu Đạo đi ra.
Hai người đồng hành, bái phỏng chưởng môn mấy đại môn phái hết người này đến người khác.
Nghe Triều Thắng Hoài nói, không xác nhận được Huyễn Giới có chuyện gì xảy ra thì những người này tạm thời sẽ không tuỳ tiện rời đi, nhưng cũng không dám cam đoan là có nhà nào có thể đột nhiên rời đi hay không, cho nên Ngưu Hữu Đạo vội vàng xử lý cho xong chuyện này.
Từng nhà này đến nhà nọ bái phỏng, Ngưu Hữu Đạo xem như phục Quản Phương Nghi luôn, nữ nhân này há lại chỉ có nhận biết chưởng môn các phái không đâu, những trưởng lão các phái cao tầng gì kia nàng cũng nhận biết được một số kha khá. Thậm chí, có một số người Quản Phương Nghi đã không nhớ rõ đối phương là ai nữa, vẫn là do đối phương chủ động đàm tiếu nhắc nhở đôi lời mới nhớ ra.

Dùng lời của Quản Phương Nghi nói, lúc ấy nói nàng là ‘mỹ nhân thiên hạ đệ nhất’ gì đó là đã quá khen rồi, trong thiên hạ người xinh đẹp hơn nàng khẳng định còn có nhiều, chỉ có điều phần lớn đều đã trở thành đồ độc chiếm của người quyền thế, còn ai dám tùy ý lấy ra để công khai đàm luận đánh giá?
Năm đó thời điểm ở tại Tề kinh, nàng lại không bối cảnh hay chỗ dựa gì, người có mặt mũi muốn gặp nàng, nàng cũng không dám đắc tội không gặp, dù sao cũng phải đi ra ứng phó tiếp chuyện một chút.
Mà người có thực lực tự tin đến tìm nàng kia, ở trong các môn các phái ít nhiều đều có chút vai vế, nếu không có thực lực đó sớm đã bị người ta tranh giành tình nhân thu thập mất dạng rồi, người bình thường nào dám đụng vào chỗ náo nhiệt này. Ngược lại, nàng cũng dựa vào những người này để tự vệ, khi đó thật đúng là không có ai dám tuỳ tiện trêu chọc nàng.
Ở các phái lúc ấy người ngồi vị trí cao thì chú ý hình tượng, bình thường rất không có khả năng tìm đến nàng, cho nên lúc đó phần lớn người tìm đến nàng đều là thế hệ trẻ tuổi của các phái.
Năm tháng trôi qua, những người theo đuổi năm đó cũng trưởng thành theo tuế nguyệt, vô luận là thực lực, hay là tư lịch đều tăng tiến. Cho nên theo Quản Phương Nghi nghĩ, điều này rất bình thường, cũng có bị đào thải, cũng có người dần dần trưởng thành lên, đều dần dần trở thành những nhân vật nắm chưởng quyền trong các phái, cho nên nàng nhận biết những người này không có gì ly kỳ hết.
Ngược lại, một vài người thất bại trong các phái nàng cũng nhận biết không ít, có mấy người càng là làm cho nàng khắc sâu ấn tượng hơn so với những nhân vật có thực quyền này.
Thế nhưng theo Ngưu Hữu Đạo thấy, thì lại không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hơn phân nửa nhân vật có thực quyền của tu hành giới, thế mà nữ nhân này đều biết hết, hắn phát hiện, trình độ nào đó mà nói, nữ nhân này thật có thể coi là nhân vật truyền kỳ của tu hành giới.
Đáng tiếc là, nhận biết về phần nhận biết, tuế nguyệt vô tình, Quản Phương Nghi đã không phải là mỹ nhân thiên hạ đệ nhất năm đó, những người nàng nhận biết này, phần lớn cũng sẽ không lại coi nàng như thế nào. Cũng sẽ không lại tiếp tục dây dưa không rõ với nàng, dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm.
‘Tài nguyên’ tốt như vậy lại không thể lợi dụng, Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy đáng tiếc cho nàng, nhưng mà ngẫm lại cũng không cảm thấy kỳ quái.
Cũng không phải là thanh danh tốt gì, bên dưới sự nổi danh có thể khiến cho người ta chạy theo như vịt, cũng có thể khiến cho người ta e sợ tránh cho không kịp, cái thứ thanh danh này vẫn là rất trọng yếu.
“Giáo chủ đang còn tiếp khách, hiện tại không tiện gặp hai vị, xin hai vị chờ cho một lát.”
Cửa ra vào khách viện Thiên Nữ giáo tạm ở, đệ tự gác cổng hơi ngăn lại nói.
“Được.” Ngưu Hữu Đạo cười chắp tay, quay đầu dẫn Quản Phương Nghi đi đến một bên chờ đợi.
Mặt trời lơ lửng trên thiên không đã ngã về Tây, thu hồi ánh mắt đang nhìn ngắm dãy núi lại, hôm nay gặp quá nhiều người cũ Quản Phương Nghi tựa hồ cũng có chút cảm khái, quay đầu lại nhìn bậc cửa đại viện một chút, nói: “Nữ nhân bình thường đều không có hảo cảm gì với ta, nhà này ta không cần vào đi, miễn cho tự rước lấy nhục. Ta ở ngay bên ngoài này chờ ngươi vậy.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, có thể lý giải, mục đích đã đạt được không sai biệt lắm, còn một nhà cuối cùng, Quản Phương Nghi có bồi theo hay không cùng cũng không quan trọng, miễn cho người ta nói gì đó không dễ nghe, khiến cho nữ nhân này phải khó xử.

Huống chi giáo chủ Thiên Nữ giáo đã đáp ứng gặp hắn, mà gặp hắn cũng không phải bởi vì Quản Phương Nghi. Như trước đó hắn có nói, nắm giữ Nam Châu trong tay hắn cũng đã có lực lượng, đổi lại trước đó, ngay cả tư cách đối mặt với người cũng chẳng có nữa là.
Hai người đợi như vậy một hồi, từ trong cửa đình viện có một đám người đi ra, nam nữ đều có, từng người đều khí độ bất phàm.
Có người Thiên Nữ giáo đi theo ra tiễn khách, Ngưu Hữu Đạo xem chừng đó chính là giáo chủ Thiên Nữ giáo vừa mới hội kiến với khách nhân đi.
Trong đám người đang bước xuống nấc thang, vị hán tử long hành hổ bộ đi đầu kia trông tướng mạo thật sự là rất được, khí vũ hiên ngang, oai hùng bất phàm, thời khắc  ánh mắt của hắn vừa quét qua hướng này một cái, bỗng nhiên dừng bước, hai mắt chăm chú nhìn vào Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi mới đầu cũng không chú ý, nhưng hành động dị thường của đối phương làm nàng nhìn lại, đối mắt, sát na đôi mắt sáng ngưng trệ.
Trong nháy mắt hai người nam nữ đối mắt, song phương tựa hồ đều có thể nhìn thấy vẻ giật mình trong mắt.
Ánh mắt Quản Phương Nghi lại rơi vào trên người phụ nhân xinh đẹp bên cạnh nam tử, phát hiện người sau đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt Quản Phương Nghi liền né tránh, cấp tốc quay người lại.
“Sư huynh!” Phu nhân xinh đẹp mỉm cười kéo ống tay áo hán tử một chút.
Hán tử chậm rãi quay đầu lại, lại tiếp tục bước nhanh tiến lên, mặc dù mặt không có biểu cảm gì, thế nhưng bước chân kia tựa hồ lại lộ ra nặng nề dị thường.
Nhìn thấy tình hình này, Ngưu Hữu Đạo âm thầm buồn cười, xem ra lại là một ‘người quen cũ’ của Quản Phương Nghi đây.
Trưởng lão Thiên Nữ giáo đi ra tiễn khách lên tiếng hỏi, “Vị nào là Ngưu Hữu Đạo, giáo chủ cho mời?”
Ngưu Hữu Đạo lập tức bước nhanh đi qua chào, theo đối phương đi vào trong.
Đi vào đại môn, Ngưu Hữu Đạo nhịn không được hỏi một câu, “Vừa rồi mấy người kia không biết là khách quý phương nào? ”
Nữ trưởng lão cười nói: “Là mấy người phu thê Đỗ chưởng môn Thiên Hành tông.”
Ngưu Hữu Đạo ‘à’ một tiếng, chưởng môn Thiên Hành tông Đỗ Vân Tang, phu nhân là Văn Tâm Chiếu, hắn chưa từng thấy qua, nhưng là có nghe nói tới.
Thiên Hành tông chuyên luyện chế phù triện buôn bán, tài lực hùng hậu có thể sánh ngang với Vạn Thú môn, nhìn dạng này,  tựa hồ cũng là người quen biết cũ của Quản Phương Nghi đây, Ngưu Hữu Đạo thậm chí có chút hoài nghi, những phù triện cao cấp  ở trên tay Quản Phương Nghi kia, không phải là của vị Đỗ chưởng môn này cho đấy chứ?
Hắn tính chuẩn bị lát nữa phải hảo hảo ‘tra hỏi’ Quản Phương Nghi một chút mới được.
Quản Phương Nghi đang đứng bên cạnh ngọn núi, lẳng lặng đón gió thổi qua người, sững sờ xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không rõ thời gian trôi qua bao lâu, ngay cả có người tiếp cận cũng không biết.
“Quản Phương Nghi, phu nhân muốn gặp ngươi.”

Một giọng nói chất phác vang lên ở sau lưng nàng, Quản Phương Nghi hoàn hồn, đột ngột quay đầu lại, thấy là một lão giả tóc trắng xoá, tay không đứng đó, dáng vẻ trông cũng rất hiền lành.
Lão giả chính là một thành viên trong đám người từ trong đình viện đi ra trước đó.
Lão giả đưa tay chỉ một ngôi đình ở cách chỗ này không xa, Quản Phương Nghi thuận theo nhìn lại, chỉ thấy trong đình có một người đang ngồi đó, chính là phụ nhân xinh đẹp trước đó đã rời đi kia, không biết lúc nào lại quay trở lại, đang cười mỉm nhìn sang bên này.
Quản Phương Nghi âm thầm cắn răng, cất bước theo lão giả kia đi qua đó.
Tiến vào trong đình, lão giả khoanh tay đi ra đứng ở sau lưng phụ nhân, vẻ mặt hiền lành, lại trầm ổn như núi.
Quản Phương Nghi hơi hành lễ, “Đỗ phu nhân.”
Phu nhân xinh đẹp ngồi mỉm cười chính là Văn Tâm Chiếu, thê tử của chưởng môn Thiên Hành tông Đỗ Vân Tang.
“Hồng Nương, đã lâu không gặp.” Văn Tâm Chiếu từ từ đứng lên, đứng đối mặt với Quản Phương Nghi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Văn Tâm Chiếu đột nhiên biến mất, đột ngột xuất thủ, Chát! Một cái tát thanh thúy vang dội tát vào trên mặt Quản Phương Nghi.
Trong nháy mắt miệng mũi Quản Phương Nghi có dòng máu chảy xuống, nàng không có tránh né, chỉ bụm mặt lảo đảo lui về sau một bước.
Đệ tử Vạn Thú môn đang thủ vệ nghe tiếng ra xem, kinh ngạc khi nhìn thấy một màn này.
“Tiện nhân, không phải ta đã từng cảnh cáo qua ngươi rồi, về sau không được phép gặp mặt huynh ấy?” Văn Tâm Chiếu từng bước tới gần, lạnh lùng chất vấn.
Làm cho Quản Phương Nghi từng bước lui lại, đụng vào tay vịn lan can, không cách nào lui lại được nữa, bèn bình tĩnh nói: “Ta không biết hắn ở đây, ngoài ý muốn gặp phải.”
“Ngoài ý muốn?” Văn Tâm Chiếu ‘nha’ một tiếng, ánh mắt rơi vào trên mặt nàng, phát hiện nữ nhân này rõ ràng lớn hơn chính mình tới mấy tuổi, thế mà nhìn còn trẻ trung xinh đẹp hơn cả mình, trong lòng đột nhiên toát ra lửa ghen, Chát! Lại phất tay tát thêm một cái vang dội nữa lên phía bên mặt không có tay bụm che lại khác của Quản Phương Nghi.
Một tên đệ tử Vạn Thú môn cấp tốc lướt đến, vào trong đình cảnh cáo: “Hai vị, có thù riêng gì đó mời ra khỏi Vạn Thú môn giải quyết, nơi này không phải là nơi cho các ngươi gây chuyện.”
“Phu nhân.” Lão đầu hiền lành cũng nhắc nhở một tiếng.
“Tiện nhân, ta nhắc lại một lần cuối cùng, chớ lại có lần sau, nghe rõ chưa?” Văn Tâm Chiếu nghiêm nghị quát.
Quản Phương Nghi hai bên mặt sưng đỏ yên lặng nhẹ gật đầu.
Văn Tâm Chiếu mặt lạnh lùng quay người rời đi, lão giả hiền lành cũng rời đi theo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.