Đạo Quân

Chương 498: Đạo gia lại nữa rồi




Chương 498: Đạo gia lại nữa rồi
Edit: Luna Huang
Cừu Sơn mang theo hồ nghi quay trở về.
Vừa về tới tiểu viện của mình, lập tức có đệ tử nghênh đón thông báo, “Trưởng lão, Trần trưởng lão Thiên Ngọc môn tìm ngài.” Ngón tay chỉ bên kia một cái.
Cừu Sơn nhìn lại, phát hiện Trần Đình Tú đang còn ở bên ngoài chờ đợi, Trần Đình Tú cũng đã nhìn thấy hắn, cũng đã đi tới, từ xa xa đã ôm quyền chắp tay.
Cừu Sơn ra hiệu cho đệ tử lui ra, trong lòng kỳ thật đã hơi có chút không kiên nhẫn, nhưng mặt ngoài vẫn còn duy trì đạo đãi khách: “Trần huynh, lại có việc nữa hả?”
Trần Đình Tú biết làm phiền người ta như vậy hoài cũng không tốt, thế nhưng hắn đã không có cách, Ngưu Hữu Đạo trốn ở Vạn Thú môn, mà hắn tới đây chính là nhắm vào Ngưu Hữu Đạo, ở đây đất lạ không quen, hắn chỉ có thể đi tìm người Vạn Thú môn nhờ hỗ trợ.
Hắn cũng không có khả năng ngồi nhìn Ngưu Hữu Đạo làm ra chuyện gì gây bất lợi cho Thiên Ngọc môn, chỉ có thể đành mặt dày chạy đến.
“Thật sự thật có lỗi, chưa quen cuộc sống nơi đây, chỉ có thể lần nữa thỉnh giáo Cừu huynh.” Trần Đình Tú liên tục chắp tay bồi tội.
Cừu Sơn: “Vẫn là chuyện của Ngưu Hữu Đạo?”
Trần Đình Tú: “Cừu huynh anh minh, là như thế này, ta muốn hỏi một chút, Ngưu Hữu Đạo có gặp được Long Hưu hay không, có biết bọn hắn nói những chuyện gì hay không?”
Cừu Sơn: “Trần huynh, có chút quá rồi đó, Vạn Thú môn ta cũng không phải là tai mắt cho Thiên Ngọc môn ngươi, cũng không thể vì Thiên Ngọc môn ngươi mà đi giám thị những khách nhân khác đến Vạn Thú môn được.”
“Minh bạch minh bạch.” Trần Đình Tú liên tục chắp tay, thậm chí là liên tục cúi đầu.
Thấy hắn như thế, Cừu Sơn do dự một chút, cuối cùng vẫn cho cái mặt mũi, hơi chỉ điểm một chút, “Gặp khẳng định là có gặp được, nói chuyện gì thì không biết, Vạn Thú môn sẽ không đi nghe lén khách đến thăm nói chuyện gì, chỉ có điều hắn gặp Long Hưu  nói chuyện thời gian không ngắn, khoảng hơn nửa canh giờ đi.”

“Lâu như vậy?” Trần Đình Tú kinh ngạc lên tiếng.
Cừu Sơn: “Trần huynh, dừng ở đây, tự giải quyết cho tốt, nơi này là Vạn Thú môn, không phải Thiên Ngọc môn, không phải người ngoài ở đây muốn làm gì thì làm, tốt nhất chớ chọc ra chuyện gì.” Trong lời nói mang theo một chút ý cảnh cáo.
“Vâng vâng vâng.” Trần Đình Tú liên tục đáp ứng, “Ân tình của Cừu huynh, Trần mỗ nhất định ghi nhớ trong lòng.”
Cừu Sơn cũng không có giữ hắn lại.
Trên đường trở về, Trần Đình Tú có thể nói rất là lo lắng, cần phải biết Long Hưu cũng không phải là người bình thường, tu sĩ bình thường có thể gặp được hắn một lần cũng đã không dễ dàng, Ngưu Hữu Đạo nói chuyện gì mà có thể chiếm dụng thời gian của Long Hưu lâu như vậy?
Còn có, hắn đã sớm hạ ‘thuốc ngứa mắt Ngưu Hữu Đạo’ cho Dịch Thư bên kia, bây giờ xem ra, tựa hồ đã không có tác dụng gì, theo những gì hắn hiểu về Dịch Thư kia, hẳn là sẽ không dễ nói chuyện như vậy mới đúng.
Có chỗ hắn không biết, Quản Phương Nghi xuất hiện, có quen biết Long Hưu, nên đè Dịch Thư xuống, khiến cho mưu đồ của hắn xuất hiện điều ngoài ý muốn.
. . .  . . .
Sáng sớm, Chu Thiết Tử dọn dẹp bữa sáng cho khách nhân sau đó mang dụng cụ ăn uống rời đi, Ngưu Hữu Đạo dạo bước ra sân nhỏ, tới đứng ở dưới gốc đại thụ mọc ở một bên sườn núi, chắp một cái tay ra sau lưng ngắm phong cảnh.
Không bao lâu sau, không ngoài dự liệu của hắn, Triều Thắng Hoài quả nhiên lại tình cờ đi ngang qua chỗ này xuất hiện.
Chi có điều lần này lại không trực tiếp chạm mặt hắn, mà là từ trong núi bay thẳng ngang qua, giống như trùng hợp đi ngang qua bên này vậy.
Đưa mắt nhìn nó biến mất ở trong núi xong, Ngưu Hữu Đạo thả tay dấu ở trong tay áo xuống vân vê một chút, trong tay đã có một viên giấy nhỏ được vo tròn.
Quả bóng giấy kẹp ở giữa ngón tay được mở phẳng ra, làm bộ có vẻ như tùy ý nhấc tay áo lên nhìn, thấy trên tờ giấy viết một hàng chữ: Đối diện, tử đằng, bên khe suối, nghịch nước.
Giương mắt lên nhìn phía đối diện một chút, thì thấy ở trên vách núi đá bên khe suối đích xác là có một gốc tử đằng lá rủ xuống, có chút không hiểu Triều Thắng Hoài có ý gì, nhưng người ta đã nói như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân.

Thu tờ giấy vào trong tay áo, ngón tay phát lực tuỳ tiện cho tờ giấy hóa thành bột mịn.
Rồi quan sát bốn phía, chờ thêm một hồi, Chu Thiết Tử đi cất dụng cụ ăn lại trở về, tới thông báo: “Ngưu huynh, lời ngươi nhờ nói đã truyền rồi, chờ sư môn thông báo lại.”
“Được, làm phiền rồi.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay.
Chu Thiết Tử cười khoát tay: “Không có việc gì, chỉ là truyền mấy lời, không cần khách khí như vậy.”
Đúng lúc thấy Viên Cương từ trong cửa đình viện đi ra, Ngưu Hữu Đạo giơ cái cằm về phía Viên Cương: “Ta nghe Viên Cương nói, lúc sư phụ Chu huynh ra ngoài làm việc cho tông môn thì gặp phải chút ngoài ý muốn nên lâm nạn, bây giờ đồ đệ bên dưới của lệnh sư cũng chỉ còn mỗi một mình Chu huynh thanh tu?”
Nghe nhắc đến đây cái, trên mặt Chu Thiết Tử hiện lên một chút chua xót, cười gượng ép nói: “Hành tẩu tu hành giới, khó tránh khỏi sẽ gặp phải chút mưa gió, xảy ra chút ngoài ý muốn cũng khó tránh khỏi. Lúc gia sư có tư cách mở cửa thu đồ đệ, vừa vặn chỉ mới vừa thu được một mình ta, còn chưa kịp tuyển nhận sư đệ cho ta nữa liền đã xảy ra ngoài ý muốn, vì vậy ta mới chỉ còn một thân một mình. Kỳ thật một mình thanh tu cũng rất tốt, có thể tự tại trong loạn thế này, so với những tán tu bên ngoài kia không biết đã là tốt hơn gấp bao nhiêu lần rồi, ta cũng đã rất thỏa mãn.”
Đây thuần túy chỉ là lời tự an ủi bản thân, nếu có thật tốt như lời nói liền sẽ không đi làm chút việc vặt này để sống rồi, là do không ai nói chuyện giúp hắn, những năm này một mực đi làm chút làm việc vặt sống qua ngày.
Khoảng thời gian nhất hệ của hắn tốt nhất chính lúc Chu Xích Thành đảm nhiệm chưởng môn Vạn Thú môn, sau này liên lụy tới lợi ích phân tranh trong môn phái, đã nhiều năm trải qua như vậy, nhất hệ đó vốn đã bị xa lánh, đứt gãy không sai biệt lắm, cho tới bây giờ, có thể nói Chu hệ năm đó chỉ còn sót lại mỗi mình hắn.
Ngưu Hữu Đạo tự nhiên là biết hắn đang nói nói chút để giải sầu mà thôi, tuổi còn trẻ mắt thấy người khác phong quang, còn bản thân mình lại bị người ta hô tới quát lui, ai cũng có thể sai khiến, là người trẻ tuổi có mấy ai có thể cam tâm tình nguyện? Gật đầu theo nói: “Chu huynh, tâm thái tốt. Chỉ có điều ta thấy Chu huynh tướng mạo đường đường, cũng không phải là người sống kiếp hạ nhân.”
Chu Thiết Tử đưa tay lên sờ sờ gương mặt của chính mình, nhịn không được cười ngượng ngùng một tiếng, có chút ngại ngùng, được khen nên có chút xấu hổ.
Dáng dấp tướng mạo hắn đúng là cũng được, thiếu niên trắng nõn, nghiêm túc mà nói chính là cục thịt nhỏ tươi ngon.
Bất quá cái này thì có thể làm được cái gì, trong môn phái muốn trèo lên cũng phải cạnh tranh rất kịch liệt, phía trên không có ai hỗ trợ nói chuyện, tự nhiên cũng không có cơ hội ra mặt, nếu bản thân dám si tâm vọng tưởng mà nói, đến lúc đó đắc tội người khác, ngay cả người ủng hộ cũng không có, đến lúc đó chỉ sợ rơi vào thê thảm ngay, ngay cả cuộc sống thanh tịnh như hiện nay cũng cũng khó đảm bảo còn nữa là, cả đời này đoán chừng cũng chỉ liền như thế này.
Trong lòng Chu Thiết Tử buông tiếng thở dài, lắc đầu cười nói: “Ngưu huynh đã quá khen rồi.”

Ngưu Hữu Đạo lại làm một bộ mặt đầy vẻ thành khẩn: “Chu huynh không cần phải khiêm tốn, tại hạ cùng Chu huynh mới quen mà như đã thân, nguyện cùng Chu huynh kết bái làm huynh đệ khác họ, không biết Chu huynh có thể nể mặt nguyện ý không?”
Viên Cương nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn trời, nói thầm trong lòng, Đạo gia lại nữa rồi.
“. . .  . . .” Chu Thiết Tử trố mắt đứng nhìn, còn tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm, hỏi lại “Kết. . . Kết bái ư?”
Ngưu Hữu Đạo chân thành nói: “Đúng vậy, cũng không phải là nói chơi!”
“Cái này. . . Cái này. . .” Chu Thiết Tử cà lăm một trận, mặt mũi tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Hắn từ ngày đi vào Vạn Thú môn đến nay, ngoại trừ Vạn Tượng thành ra, liền không có tiếp xúc với ngoại giới qua lần nào, thế tục hồng trần cơ bản cũng chưa bước vào lại.
Sư phụ khi còn tại thế, sẽ giảng giải cho hắn chút chuyện trên tu hành giới, sau khi sư phụ qua đời, chuyện có quan hệ tới tu hành giới, hắn cũng chỉ có thể đọc được qua một số ghi chép của tông môn, cùng loại với cuốn « Thượng Thanh Thập Di Lục » mà Ngưu Hữu Đạo trước kia từng xem qua, hiểu biết với tu hành giới phần lớn đều đến từ phương diện này.
Đối với Ngưu Hữu Đạo mới quật khởi này, nói thật, hắn căn bản cũng không biết rõ nó là ai, chỉ nghe người phía trên khi phân phó việc cần làm có đề cập qua một chút, nói là một người bị trục xuất Thượng Thanh tông, gần đây nhất làm ra được một chút trò trống mà thôi.
Mà khách nhân hắn phụ trách chiêu đãi, cũng đều không phải khách quý cao cấp gì, khách nhân cao cấp hơn cũng không tới phiên hắn tới tiếp xúc.
Bất quá có một số điểm hắn cũng biết, khách có thể vào ở được tại Vạn Thú môn, thì thân phận địa vị đều không phải là loại tiểu đệ tử làm việc vặt ở tầng dưới chót như hắn này có thể so sánh.
Cà lăm nửa ngày, rốt cục mới toát ra được một câu, “Cái này không thích hợp a?”
Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi: “Chu huynh hẳn là xem thường ta?”
“Không không không.” Chu Thiết Tử bận bịu khoát tay giải thích, “Trong Vạn Thú môn ta chưa từng nghe nói qua chuyện nào tương tự như vậy, ta cũng không biết đệ tử trong môn có được kết bái với người ngoài hay không, còn phải được sư môn cho phép nữa, trước hết để ta thỉnh lên trên xin chỉ thị rồi lại nói được hay không ?”
“Thế à!” Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ một trận, rồi lắc đầu nói: “Vậy được rồi, không cần ngươi đi xin phép nữa, ngươi đối mặt lại nói không ra lời, đi xin phép dễ bị người ta chất vấn. Tạm thời cũng đừng đi xin chỉ thị nữa, miễn cho người hoài nghi ta ở trong này mưu đồ làm loạn, như này đi, chờ lúc ta rời Vạn Thú môn, ta sẽ đích thân nhắc việc này lên cao tầng của Vạn Thú môn, Chu huynh cảm thấy thế nào?”
Nghe được lời này, Viên Cương đại khái đã hiểu Đạo gia đây là có ý gì, Đạo gia lại đang thực hiện chiến sách gặp núi mở đường gặp sông lắp cầu đây.

Ở tại Vạn Thú môn làm việc không tiện, nên mặc kệ Chu Thiết Tử này có phải là nằm vùng bên này cài cắm nhằm theo dõi bọn hắn hay không, phát hiện dị thường gì mà nói nói, khẳng định sẽ bẩm báo lên trên, mà chỉ cần kéo Chu Thiết Tử lại, chỉ cần để Chu Thiết Tử dễ nói chuyện, bên này khi làm việc cũng giảm bớt đi không ít lo lắng, trước dọn sạch chướng ngại bên người đã.
“Cái này. . . Cái này. . .” Chu Thiết Tử rất là do dự, đụng tới loại chuyện này có chút mộng, nằm mơ cũng không có nghĩ tới là sẽ gặp phải loại chuyện này.
Ngưu Hữu Đạo: “Chu huynh không nguyện ý à?”
Chu Thiết Tử: “Chỉ sợ trèo cao không tới.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ hỏi có nguyện ý hay không thôi.”
Chu Thiết Tử cười khổ: “Chỉ cần sư môn đáp ứng, ta tự nhiên không có vấn đề.”
“Tốt, việc này liền bao ở trên người ta.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay vỗ vỗ bả vai đối phương, “Ta cũng không tin đến lúc, đó Vạn Thú môn lại có thể không cho ta một chút mặt mũi, còn tiếp tục để huynh đệ của ta làm việc vặt hầu hạ người khác, tối thiểu cũng phải cho một cái cơ hội xuất đầu chứ a?”
Nghe được lời ấy, Chu Thiết Tử mới như tỉnh mộng, trong mắt lóe lên mừng rỡ, trên mặt càng thấy được có một tia hi vọng.
Ngưu Hữu Đạo quay người chỉ khe núi phía dưới, “Chu huynh, khe nước suối mát lạnh thiệt, nhìn thôi đã thích rồi, ta xuống dưới đó đi dạo một chút không có phạm huý a?”
Chu Thiết Tử lập tức mở miệng đầy đảm bảo liền: “Chỉ cần không chạy loạn, ngắm cảnh ở lân cận đây cũng không ai nói gì, Ngưu huynh yên tâm, không có việc gì.”
Được cam đoan, Ngưu Hữu Đạo một mình phi thân bay xuống, lui tới quanh quẩn một chỗ bên bờ khe suối bên dưới, thỉnh thoảng ngồi xuống thò tay vọc nước suối mát lạnh.
Chỉ chốc lát sau, phía sau gốc tử đằng rủ xuống kia truyền đến tiếng Triều Thắng Hoài dè thấp giọng nói, “Hôm qua ngươi đã chạy đi gặp Long Hưu của Tiêu Dao cung?”
Ngưu Hữu Đạo lặng lẽ để ý, mới phát hiện ở phía sau gốc tử đằng kia tựa hồ có một cái hốc, Triều Thắng Hoài không biết từ chỗ nào chui vào núp ở trong đó. Hắn chắp tay sau lưng dạo bước đi lui đi tới bên khe suối, nói, “Làm tốt chuyện của ngươi đi, đừng nên quan tâm đến những thứ không cần quan tâm kia.”
Triều Thắng Hoài: “Ta cảnh cáo ngươi, tuyệt đối không được làm loạn, nếu không ai cũng đừng hòng được tốt hơn.”
Ngưu Hữu Đạo: “Biết, sẽ không làm loạn, sẽ cho ngươi thời gian, ngươi liền an tâm đi làm đi. Đúng rồi, hôm qua ta đi gặp Long Hưu, bị kéo chờ rất lâu, nếu ngươi có chú ý đến, có biết vì nguyên nhân gì không?”
Triều Thắng Hoài: “Ta sao có thể đi theo dõi phía Long Hưu bên kia được, ta cũng là nghe nói mới biết là ngươi đi gặp Long Hưu, nào biết được tại sao lại bị kéo dài. Có điều ta có nghe nói, một cái Trần trưởng lão gì đó của Thiên Ngọc môn Nam Châu các ngươi hôm qua cũng có tới, cũng đi bái phỏng Long Hưu, nhưng mà Long Hưu không tiếp hắn, hắn chỉ gặp được đồ đệ của Long Hưu, không biết cái này có liên quan gì đến chuyện đó hay không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.