Đạo Quân

Chương 475: Không có lực chống đỡ




Chương 475: Không có lực chống đỡ
Edit: Luna Huang
Động tĩnh phá vỡ như pháo nổ liên hoàn, thanh thế kinh người.
Nếu như mở pháp nhãn ra xem, có thể thấy được, ở trên người Thánh La Sát có yêu khí quay cuồng, cũng có thể thấy được ở quanh người Quản Phương Nghi có năng lượng chói mắt tuôn trào ra, trong giống như những làn sóng ánh sáng cực lớn cuồn cuộn.
Thánh La Sát đánh tới, như thiên thạch bắn tới, đánh vào làn sóng ánh sáng cực lớn này, xé mở, xoắn nát, như cuồng phong bão táp.
Thấy khí thế đánh về phía mình mạnh như vậy, dọa cho Quản Phương Nghi sợ hồn phi phách tán.
Nhưng Thiên Kiếm Phù vừa được thi triển ra, nếu uy lực chưa hao hết thì căn bản sẽ không ngừng lại được, nàng bị năng lượng thật lớn kia quấn quanh, đã thân bất do kỷ, không cách nào thoát ly khỏi đạo năng lượng này trói buộc, chỉ có thể tiếp tục dẫn đạo năng lượng đi công kích.
Không công kích cũng không được, đối phương cường hãn như vậy, còn nhằm vào ngươi nữa, tránh nổi sao?
Lúc này, nàng mới chính thức lĩnh giáo cái gì gọi là sánh với cao thủ Nguyên Anh kỳ.
Những năm nay nàng cầm Thiên Kiếm Phù trong tay, dù là chưa cần thi triển, chỉ cần ‘khè’ ra cho địch nhân thấy thôi, thì không tu sĩ Kim Đan nào mà không bị Thiên Kiếm Phù chấn nhiếp.
Nhưng vị trước mắt, nào biết sợ Thiên Kiếm Phù gì, ngay cả tránh cũng không tránh, căn bản là không thèm nhìn, mặc ngươi phóng Thiên Kiếm như lôi đình vạn quân, cũng dám nghịch lôi phóng đến, cớ chi phải sợ?
Thiên Kiếm Phù có 12 đạo kiếm cương, còn không đợi cho Quản Phương Nghi phóng ra kiếm thứ 7, Thánh La Sát đã dễ dàng như sao băng phóng tới, huy quyền oanh nổ vòng năng lượng quanh người Quản Phương Nghi, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phá vỡ uy lực công kích của Thiên Kiếm Phù.
Oành! Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sóng xung kích uy lực to lớn như cương phong thổi ra xung quanh, đám cây rừng to lớn phía dưới bị lật tung tận góc, cát đá cây cối bị cuốn bay như sóng, tràn ra bốn phía, Điệp La Sát đang bay lơ lửng bốn phía bị thổi nghiêng ngả, ở trong cuồng phong khó mà đứng vững nổi, nhưng con cấp thấp đã bị thổi tung bay.
Phốc! Quản Phương Nghi dùng hết một thân tu vi chống cự, một ngụm máu tươi cuồng phún ra ngoài, xương sườn trước ngực trong nháy mắt đứt gãy liên tục, bị sóng xung kích bắn ngược ra sau như diều đứt dây.
Trong cuồng phong, Viên Phương đang chạy trối chết chợt quay đầu lại quan sát, liếc thấy thế bèn vút người nhảy lên, tiếp lấy Quản Phương Nghi đang bị thổi bay tới, không nói hai lời, dứt khoát quay đầu hoảng hốt chạy trốn vào sâu trong núi rừng, đâu còn lòng dạ nào đi quản những người khác chết sống, trước cứ trốn đi đã rồi lại nói.
Với hắn mà nói, thời điểm chạy trối chết còn có thể mang theo Quản Phương Nghi, như thế liền đã là rất tốt rồi.

Trung ương vụ nổ, ‘phạch!’ Một đôi cánh bạc phát sáng lần nữa bắn ra, hạ xuống cách mặt đất hơn một trượng, Thánh La Sát lần nữa mở hai cánh ra, vẻ vẩy lơ lửng trên không trung, hai con mắt trên khuôn mặt yêu dị lại đột nhiên quét về phía một người đang còn vọt tới.
Trong sóng xung kích bắn ra bốn phía, Viên Cương nghịch thế chạy băng băng xông tới, mỗi bước chân đều in dấu thật sâu, mặc cho đất đá gào thét đánh vào người đùng đùng. Vẫn nghiêng người vọt về phía trước, áo trên người ‘roẹt’ một tiếng, bị xé rách rồi bị kình phong thổi bay đi.
Thánh La Sát hơi ve vẩy đôi cánh, điều chỉnh phương hướng, mắt lạnh lẽo đối mặt.
Trong kình phong, Ngưu Hữu Đạo như cá đang bơi ngược dòng lướt đến, nhìn thấy vậy liền kinh hãi, hắn không dám tưởng tượng nổi hậu quả khi Viên Cương giao thủ với Thánh La Sát sẽ là gì, nhưng bây giờ hắn cũng đã không kịp làm gì.
“Phá!” Xông phá kình phong, Viên Cương nhún người nhảy lên, cơ bắp trên người nổi lên cục cục như đá tảng, gân xanh phồng lên, hai tay vung đao, một vệt đao kéo dài cuồng bổ xuống.
Đao bổ xuống nhanh chóng, siêu việt bất cứ lần ra đao nào của hắn lúc xưa!
“Ngao ồ!”
Một tiếng hổ gào như sấm sét nổ vang, đao ảnh kéo dài chém xuống.
Kang! Tiếng sắt thép va chạm vang lên quanh quẩn.
Thánh La Sát đưa một cánh tay lên, che ngang đầu, vệt đao chém xuống trên cánh tay nàng tạo ra thanh âm kim loại va chạm, hoa lửa tóe ra, nhục thân cường hãn quá sức tưởng tượng.
Có điều vị trí đã thay đổi, khi lơ lửng không có lực tựa, lại bị một đao cường thế giáng xuống trùng kích, Thánh La Sát cũng bị chém cho tụt xuống, hai chân phải chạm đất.
Một cỗ khí tức kỳ dị mãnh liệt đánh tới, cũng khiến Thánh La Sát ngoài ý muốn, ánh mắt lóe lên một cái.
Viên Cương cũng đã nhận ra dị dạng đến từ cơ thể nàng, vị Thánh La Sát này khi xuất thủ, uy lực cực kỳ cương liệt, nhưng không giống như tu sĩ bình thường, tu sĩ bình thường vừa ra tay liền có pháp lực tỏa ra.
Hắn phát hiện, khi vị Thánh La Sát này xuất thủ lại không có dấu hiệu của pháp lực, trái lại là cùng loại với phương thức phát lực của hắn.
Hai lực lượng chạm vào nhau, đao Viên Cương vừa đánh xuống bị chấn dội ra, người ở trên không xoay một vòng, lại một tiếng hổ gầm “gao ô!” cuồng bạo vang lên, thuận thế quay người lại chém ngang một đao, nhưng uy lực công kích của đao này đã không bằng một đao súc thế chém xuống trước đó.

Thánh La Sát lại vung tay chặn lại, ‘kang!’ Đao trảm trên cánh tay nàng lại vang lên một tiếng sắt thép va chạm.
Chân vừa rơi xuống đất, Viên Cương lại muốn vung đao chém tiếp, thì đã thấy ánh sáng bạc nhào tới đỉnh đầu.
Còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, ‘rầm’ một tiếng, đã ù tai hoa mắt, thân thể run lên, bị một cỗ lực lượng như dời non lấp bể vỗ trúng.
Trong nháy mắt Thánh La Sát vung tay chặn lại, đã xoay người hất cánh, không cho Viên Cương có cơ hội tiếp tục xuất thủ, vung một cánh đập cho Viên Cương bắn bay ra ngoài.
Phốc! Đồng dạng cũng như Quản Phương Nghi, hắn cũng cuồng phun một ngụm máu tươi, cả người y như một cục đá bị một gậy vung đập cho bay ra ngoài.
Thánh La Sát cúi đầu xem xét lại cánh tay của mình, phát hiện trên lớp xương cứng bên ngoài cánh tay đã bị đánh lằn hai vết, một hơi sâu, một hơi nhạt.
“Xem kiếm!” Ngưu Hữu Đạo hô lên.
Hắn sợ Thánh La Sát sẽ còn đuổi theo Viên Cương, bằng tốc độ của hắn căn bản là đuổi không kịp Thánh La Sát, bèn nhân lúc nó còn chưa đuổi theo quát to lên một tiếng, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của Thánh La Sát.
Quả nhiên Thánh La Sát mạnh mẽ quay đầu lại, bị mấy đạo kiếm khí lăng lệ bổ trúng, trên người vang lên vài tiếng cạch cạch.
Nhưng nàng vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích một chút nào, mấy đạo kiếm khí này giống như là gãi ngứa cho nàng vậy, ngay cả Viên Cương người có thể cứng đối cứng với tu sĩ Kim Đan, khi nổi giận chém mà cũng không thương tổn được nàng, thì huống chi là Ngưu Hữu Đạo chỉ bổ ra mấy đạo kiếm khí.
Về điểm ấy, Ngưu Hữu Đạo cũng tự biết rõ.
Kể từ sau khi biết Viên Cương có thể cứng đối cứng với tu sĩ Kim Đan, hắn liền thường xuyên kéo Viên Cương tới bồi hắn tu luyện Càn Khôn Na Di. Để Viên Cương buông tay buông chân tiến công, còn hắn dùng nhục thân chống cự, buông tay buông chân loạn đao cuồng bổ, để hắn dùng kiếm chống đỡ.
Cho nên, hắn biết rõ uy lực công kích của Viên Cương cường hãn đến bao nhiêu, đây cũng là một trong nhưng nguyên nhân hắn bây giờ dám mang Viên Cương đi ra ngoài.
Hiện tại nhìn thấy Yêu Vương này bị Viên Cương chém trúng một đao cuồng bạo như vậy, thế mà vẫn tỉnh bơ như không có gì, nhục thân đơn giản là cường hãn đến mức khiến cho người ta giận sôi. Hắn thật không cách nào tưởng tượng ra được năm đó vị đệ nhất cao thủ thiên hạ danh xưng Thương Tụng kia, là có thực lực cường đại đến cỡ nào, mới có thể thu phục được dạng Yêu Vương như Thánh La Sát này, huống chi là khiến Thánh La Sát ngoan ngoãn làm linh sủng nữa.
Thử hỏi đã thấy như vậy sao hắn có thể không biết kiếm khí của bản thân không gây thương tổn được cho Thánh La Sát, nhưng hắn vẫn phát ra mấy đạo kiếm khí kia, là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Thánh La Sát sang bên này, miễn cho nó truy sát Viên Cương.

Quả nhiên, đã thành công hấp dẫn được Thánh La Sát, nó từ từ xoay người qua.
Thánh La Sát lạnh lùng nhìn hắn, chờ hắn vọt tới phát động tiến công.
Thân hình Ngưu Hữu Đạo lóe lên, hạ xuống đất, nhưng không có phát động tiến công, bởi vì hắn biết, hắn căn bản không phải là đối thủ của đối phương, liều mạng chính là muốn chết.
Đây chính là khác biệt lớn nhất trong tính cách giữa hắn với Viên Cương, hắn lúc nào cũng có thể giữ vững tỉnh táo, còn Viên Cương khi giận dữ thì có thể ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết, sợ gì cái chết!
Hắn thì khác, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không làm cái chuyện đi chịu chết.
Hắn biết rõ, chết rất dễ dàng, hắn vừa chết, những người khác cũng đừng mơ có ai sống xót.
“Ngươi không muốn biết bản thân mình là ai sao?” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười hỏi, muốn cố gắng trấn an đối phương.
Nhưng mà Thánh La Sát cho hắn câu trả lời chính là tiến công, thân hình lóe lên, một trảo chộp tới Ngưu Hữu Đạo.
Vân Cơ đánh lén, Viên Cương hạ sát thủ, Ngưu Hữu Đạo chém kiếm khí, đã khiến Thánh La Sát triệt để mất đi tín nhiệm đối với hắn, lười nhác cùng hắn nói nhảm.
Ngưu Hữu Đạo thầm cười khổ, tay lại không chậm, một đạo hàn quang trên tay lóe lên, đang tính thi triển sát chiêu Thái Ất Phân Quang Kiếm kia, chợt thế kiếm cứng đờ.
Coong! Kiếm không cách nào động được nữa, thân kiếm đã bị móng vuốt của Thánh La Sát chộp giữ lại.
Tốc độ xuất thủ của Thánh La Sát quá nhanh, phản ứng giữa hai người trên căn bản không cùng cấp bậc, kiếm pháp của hắn còn chưa kịp thi triển ra, thì đã bị đối phương một tay bắt mất kiếm.
Lưỡi kiếm sắc bén nằm trong móng vuốt người ta không đáng kể chút nào.
Trong chốc lát, Thánh La Sát bắt kiếm giật nắm trong tay, cầm cả kiếm đấm 1 quyền thẳng vào ngực Ngưu Hữu Đạo, quyền thế như lôi đình.
Ngưu Hữu Đạo một tay xuất kiếm, một tay sớm đã đưa chưởng phòng ngự, xuất kiếm thất bại, thuận thế xòe tay tung ra một “Càn Khôn Chưởng” nghênh đón.
Ầm! Chưởng thế bị người ta một quyền oanh ngược trở về, mu bàn tay đánh trúng lồng ngực của chính mình, xương ngực truyền đến âm thanh đứt gãy, Ngưu Hữu Đạo tự cảm nhận được rõ ràng.
Mặc dù đã dùng Càn Khôn Na Di tản đi phần lớn lực đạo công kích của đối phương, nhưng dư lực còn lại với hắn mà nói, vẫn là quá cường đại, đủ để khiến hắn trọng thương, thế công này quá hung mãnh!

Đã buông tay cầm kiếm, người trong chớp mắt bị đánh bay.
Đối mặt Thánh La Sát công kích, hắn tựa như một con rối vậy, không chịu nổi một kích, thực lực của hai bên chênh lệch quá xa, đơn giản như một người ở trên trời, một người ở dưới đất vậy.
Thánh La Sát vừa ra tay, hắn căn bản không có lực chống đỡ.
Vừa rớt đập xuống mặt đất, Ngưu Hữu Đạo cấp tốc xoay người đứng dậy, khóe miệng máu tươi tí tách chảy xuống, trong ngực trong bụng như dời sông lấp biển đồng dạng, khẩn cấp thi pháp, muốn mau sớm bình phục.
Cánh tay cầm kiếm, cổ tay đã bị nứt toác da, máu tươi trên đầu ngón tay chảy nhỏ xuống.
Cánh tay dùng chưởng đỡ một quyền thì đang còn run rẩy, rũ xuống, đã bị chấn cho trật khớp.
Có Càn Khôn Na Di cũng vô dụng, không thể tránh khỏi bị thương. Trong lòng của hắn đang chửi mắng, là ai nói ‘cho ta cái điểm tựa, là có thể nâng cả tinh cầu chứ? Đi đâu tìm đòn bẩy lớn như vậy cho ổng nhấc tinh cầu? Coi như có thể tìm tới, thì một hạt bụi nhỏ không đủ chất lượng cũng làm sao có thể nhấc được tinh cầu?
Bất quá cứng rắn chịu một quyền của Thánh La Sát còn có thể đứng lên, so với Quản Phương Nghi bị đánh bay liền bò không dậy nổi mà nói, đã mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần, cần biết Quản Phương Nghi thế nhưng chính là một tu sĩ cảnh giới Kim Đan, mà một kích hắn chịu còn là một kích chính diện từ Thánh La Sát.
Liền ngay cả bản thân Thánh La Sát cũng có chút kinh ngạc, Thánh La Sát có thể cảm giác được, thực lực Ngưu Hữu Đạo yếu ớt, một quyền của mình thế mà không thể đánh tàn nó?
Ngưu Hữu Đạo từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Thánh La Sát, hắn cũng có cảm thụ giống như Viên Cương, thực lực Thánh La Sát mãnh liệt như vậy, thế mà không có pháp lực, lực công kích thuần túy chỉ là lực bộc phát cường hãn, thế mà hấp thu thiên địa linh khí giống như Viên Cương, không có chuyển hóa thành chân khí, mà trực tiếp chứa trong nhục thân, chuẩn bị cho tùy thời bộc phát.
Hiển nhiên còn một điểm nữa, là Viên Cương rõ ràng còn chưa đạt tới trình độ mạnh mẽ như Thánh La Sát.
Thánh La Sát cũng rất kinh ngạc, nhìn lại, bởi vì có một tên nhỏ yếu lại không có bị nàng đánh ngã.
Viên Cương khóe miệng dính máu, lại chống đao đứng lên, thở hổn hển, dùng sức lắc lắc cái đầu đang mơ mơ màng màng mấy cái.
Keng! Tiếng kiếm bị thả rơi trên mặt đất.
Thánh La Sát thả kiếm xuống, nhìn nắm tay bị trúng Càn Khôn Chưởng một chút, trong ánh mắt hình như có ý nghĩ mơ hồ.
Ngưu Hữu Đạo đang chú ý quan sát nàng nổi lên mong đợi, hiện tại chỉ có thể chờ mong Càn Khôn Chưởng của hắn có thể có tác dụng vơi đối phương.
Mong đợi phá diệt, thân hình Thánh La Sát lóe lên, lại là một quyền nhắm Ngưu Hữu Đạo oanh tới.
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ, thường nói cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, luôn sẽ có thời điểm bị mất vó, hôm nay xem như bị thua ở nơi này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.