Đạo Quân

Chương 476: Yêu khí dị chủng




Chương 476: Yêu khí dị chủng
Edit: Luna Huang
Trong cơ thể hắn vẫn còn có ba đạo Truyền Pháp Hộ Thân Phù mà Đông Quách Hạo Nhiên để lại, vẫn chưa dùng tới, giành cho thời khắc mấu chốt dùng bảo mệnh.
Nhưng mà đối đầu với Thánh La Sát có thực lực kinh khủng như vậy, hắn căn bản cũng chẳng muốn vận dụng tới.
Cũng không phải là không nghĩ tới, mà là ‘đồ chơi này’ căn bản vô dụng đối với Thánh La Sát, còn ảnh hưởng đến việc hắn thi triển Càn Khôn Na Di để giảm bớt lực nữa, nếu không phải có Càn Khôn Na Di hóa giải lực công kích cuồng bạo kia, thì vừa nãy hắn đã bị Thánh La Sát đánh cho một quyền thành bánh thịt rồi, loại tình huống này không đi vận dụng Càn Khôn Na Di ngược lại đi vận dụng Truyền Pháp Hộ Thân Phù mà nói, thì không khác gì là muốn chết cả.
Cái gì Thái Ất Phân Quang Kiếm Pháp, cái gì Truyền Pháp Hộ Thân Phù, đối đầu với tên có thực lực khủng bố như thế, chỉ như trò đùa, ngay cả tư cách thi triển ra cũng chẳng có.
Hắn thậm chí có thể từ trên khí thế ra đòn của Thánh La Sát khi công phá Thiên Kiếm Phù của Quản Phương Nghi nhìn ra được, Thánh La Sát còn chưa chân chính sử dụng hết toàn bộ sức lực, tựa như người lớn đánh với đứa trẻ con 3 tuổi vậy, chọc giận người lớn, người lớn cũng chỉ ‘tặng’ cho một bàn tay, chứ có đứa con nít 3 tuổi nào có thể khiến cho người lớn vung tay vung chân toàn lực ứng phó?
Hắn vẫn là lần đầu gặp phải thời điểm vô lực chống đỡ như vậy, nội tâm gào thét.
Mặc kệ có cùng đồ mạt lộ, hắn cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, bàn tay bị thương lần nữa lại vỗ tới, lại đánh ra một cái Càn Khôn Chưởng.
Nhưng nắm đấm kia gần tới cái đột nhiên dừng lại, động như sấm chớp, tĩnh như xử nữ, mặc kệ cho một chưởng của Ngưu Hữu Đạo đánh vào bên trên.
Ầm! Vang vọng.
Uy lực một chưởng này đối với Thánh La Sát mà nói, không tính là gì, Thánh La Sát vẫn đứng yên tại chỗ, ngay cả động cũng không động một chút nào.
Lòng bàn tay đập vào trên nắm tay của người ta vẫn chưa thu hồi, một quyền một chưởng giằng co dính lấy nhau, chưa tách rời.
Cảm nhận được đối phương cố ý để hắn đánh cho một chưởng, lại không có phản ứng gì, Ngưu Hữu Đạo bèn ngạc nhiên nhìn nàng, ý gì đây?
Hắn không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hình như thấy đường vân màu bạc trên khuôn mặt tà mị của Thánh La Sát có thu nhỏ lại một tí, khuôn mặt tựa hồ càng nhân tính hóa hơn một chút.

Ánh mắt Thánh La Sát mê võng, nhìn hắn, đột ngột đặt câu hỏi: “Ta là ai?”
Trong giọng nói không còn vẻ tức giận nữa, chỉ có cảm giác có vô tận mê hoặc.
Ngươi là ai á? Ta nói rồi ngươi có thể tin không? Ngưu Hữu Đạo hồ nghi, trước đó muốn lừa gạt người ta lại không thành, bây giờ đối phương ngược lại lại chủ động nhảy vào trong hố, có ý gì đây?
Có điều đã có cơ hội hòa hoãn, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua, thử thu tay lại tỏ ra thiện ý, thấy đối phương cũng chầm chậm thu hồi nắm đấm.
Ngưu Hữu Đạo vừa mới âm thầm thở ra một hơi, bỗng giật nảy mình.
Hô! Thánh La Sát bỗng nhiên lại một quyền oanh tới.
Ngưu Hữu Đạo dưới tình thế cấp bách, lại vỗ ra một Càn Khôn Chưởng đón đỡ, lần nữa đánh vào trên nắm tay của đối phương, lại lần nữa bình an vô sự, bởi vì đối phương lần nữa quyền vừa chạm đến liền ngừng lại.
Sau đó, ngươi tới ta đi, ngươi ra quyền, ta xuất chưởng, hai người đánh tới đánh lui trông có vẻ như rất ăn ý.
Cũng không thể nói là ăn ý gì, mà Ngưu Hữu Đạo không thể không theo tiết tấu của người ta, bồi người ta ‘chơi’.
Càng ‘chơi’ càng kinh ngạc, lần này thật sự là nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, mỗi lần chịu một chưởng của hắn, đường vân bạc trên khuôn mặt đầy đầy tà mị của Thánh La Sát liền có dấu hiệu co lại, nhạt đi.
Viên Cương bị chấn cho mơ mơ màng màng, toàn thân như muốn nứt ra, rốt cục đã từ từ thanh tỉnh lại, hai chân còn run run, giống như vẫn còn chưa thể đứng vững. Đứng chống đao thở dốc, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía có âm thanh ‘ầm ầm’ không ngừng vang lên, không nhìn còn miễn, vừa nhìn một cái, há mỏ, im lặng, tình huống gì đây?
Chỉ thấy Thánh La Sát tung quyền đánh về phía Ngưu Hữu Đạo, một quyền lại một quyền, mà Ngưu Hữu Đạo cũng nghênh tiếp, một chưởng lại một chưởng, đón đỡ, hai người đứng đó bất động, một mực cứng rắn đỡ đòn đánh của nhau.
Một màn này chân chính để Viên Cương chấn kinh, thực lực của Đạo gia đã cường hãn như vậy rồi sao, có thể cứng đối cứng ngang hàng với Thánh La Sát luôn?
Thế nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng, hắn thường xuyên làm người bồi luyện cho Ngưu Hữu Đạo, nên thực lực của Ngưu Hữu Đạo sâu cạn ra sao, hắn ít nhiều gì cũng có biết, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Thánh La Sát, nói là chênh lệch một trời một vực cũng không có quá đáng chút nào, làm sao có thể cứng đối cứng được như vậy rồi?

Mắt còn hoa, nhìn không thấy rõ ràng, bèn bước tới mấy bước, muốn tới gần xem cho rõ, rốt cuộc giữa Đạo gia với Thánh La Sát đã xảy ra chuyện gì, nhưng chân mềm nhũn, kém chút nữa khụy xuống, phải lấy đao chống đỡ mới không có bị ngã.
Một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, cảm giác như mỗi bộ phận trên thân thể đều bị xé toạc ra vậy, nửa bước cũng khó đi, uy lực một kích kia cũng quá cường đại đi.
Hắn rất may mắn, như lời Đạo gia nói vậy, có lẽ đầu óc Thánh La Sát tựa hồ còn chưa hoàn tỉnh, khi động thủ cũng không có cân nhắc vận dụng thêm cái gì, tựa hồ chỉ đánh đại, kiểu như phản ứng bản năng, chỉ là lấy cánh mềm nện cho hắn một cái thôi, chứ nếu một kích kia là lấy nắm đấm nện hắn mà nói, thì với trình độ thân thể của hắn trước mắt sợ là đã lập tức phải mất mạng.
Lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người đang đánh nhau, mặc kệ Đạo gia vì sao có thể cứng đối cứng được với Thánh La Sát, hắn hiện tại có chút hối hận bản thân đã hành sự lỗ mãng, nguyên lai Đạo gia thật sự có biện pháp ứng đối, cử chỉ lỗ mãng của hắn chẳng những tự làm hại chính mình, còn liên lụy đến những người khác nữa.
Quay đầu nhìn lại, cũng không biết Quản Phương Nghi thế nào rồi, Viên Phương thì cũng đã chạy mất dạng.
Toàn thân đau nhức như muốn nứt toác, chân cẳng như nhũn ra, hắn cũng không có cách nào đi tìm, càng không biện pháp nào tới giúp Ngưu Hữu Đạo.
Dựa người vào cây đao đang chống, từ từ điều chỉnh tiết tấu hô hấp, phần bụng dần dần có khối bán cầu nhấp nhô, trong mũi miệng xuất hiện sương đỏ, hô hấp tuần hoàn, tiếng hít thở ‘hô hô’ như ống bễ thổi.
Hai người đang đánh nhau vẫn cứ tiếp tục đánh như cũ, hai người đánh tới vỗ lui, ngươi đấm ra một quyền, ta vỗ ra một chưởng, quả thực là phối hợp ăn ý.
Đánh đánh, đánh đánh một hồi, Ngưu Hữu Đạo phát hiện, trên gương mặt Thánh La Sát chợt có ngấn lệ, có nước mắt lăn trên khuôn mặt, trượt xuống.
Thánh La Sát nâng tay kia lên, đầu ngón tay bén nhọn nhẹ nhàng gạt đi một giọt nước mắt trên khóe mi, ánh bạc chiếu rọi xuống, sáng long lanh óng ánh.
Ánh mắt chuyển từ nhìn giọt nước mắt sang trên mặt Ngưu Hữu Đạo, lẩm bẩm hỏi, “Tại sao ta phải rơi lệ, tại sao trong lòng ta lại khó chịu?”
Ngưu Hữu Đạo nào biết được, hắn còn đang muốn hỏi nàng, hai ta đây là đang làm cái gì đây?
Đối phương một quyền lại một quyền là cố ý, hắn một chưởng lại một chưởng cẩn thận phụng bồi giống như đang hầu hạ đại gia vậy, đại gia ngươi chơi vui vẻ liền tốt.

Chỉ là, Ngưu Hữu Đạo rất muốn hỏi thử một câu, ngươi chơi đã đủ chưa? Còn tiếp tục chơi như vậy, ta tiêu hao pháp lực cũng không chịu nổi a! Đến lúc đó, cho dù không có bị đánh chết, sợ là cũng muốn mệt chết dưới tay ngươi, ta chết vậy có oan không chứ?
Ầm! Ngưu Hữu Đạo lại huy chưởng tiếp một quyền của nàng, kình phong bắn ra, thổi bay giọt nước mắt trên đầu ngón tay kia.
Bàn tay Ngưu Hữu Đạo đặt trên nắm đấm kia chợt khẽ nắm lại một chút, năm ngón tay ôn nhu cầm lấy nắm tay đối phương, thử nghiệm bắt nắm tay của đối phương lại.
Tính rút nắm đấm lại Thánh La Sát chợt sửng sốt một chút, cảm thấy đối phương không có ác ý, liền để yên, không có thu hồi nắm đấm lại, mặc cho đối phương nắm lấy, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Thấy cảm xúc đối phương xem như đã ổn định, Ngưu Hữu Đạo thuận tay truyền pháp lực thông qua nắm đấm của đối phương, điều tra tình huống trong cơ thể của đối phương.
Không tra thì không biết, tra một cái, liền thấy có chút ngoài ý muốn.
Yêu tu này có chút không giống với yêu tu ở bên ngoài, chí ít là không giống với tình huống hắn từng điều tra Viên Phương, yêu khí của Viên Phương do bản thân khống chế, mà trong cơ thể Thánh La Sát, thì lại tràn ngập rất nhiều lượng yêu khí không nhận sự khống chế của bản thân.
Loại yêu khí này tựa hồ lại khác biệt so với yêu khí bình thường .
Ngưu Hữu Đạo có thể cảm nhận được, trong nhục thân Thánh La Sát vẫn có chứa yêu khí bình thường, mà lượng yêu khí dị chủng kia, giống như lại là từ những yêu khí bình thường kia không ngừng dị hoá ra.
Yêu khí bình thường được chứa trong nhục thân, yêu khí dị hoá ra thì lưu chuyển ở trong kinh mạch cùng khí hải có cấu tạo khác biệt so với nhân loại của Thánh La Sát.
Điều làm cho hắn cảm thấy kỳ quái nhất là, chưởng lực Càn Khôn của chính hắn đánh vào trong cơ thể đối phương, đang còn đi tiêu hao loại yêu khí không bị khống chế kia, cực lạnh cộng cực nóng, dưới lực lượng Âm Dương giao hòa, tựa hồ có thể đạt tới mục đích là tiêu hao yêu khí dị chủng* kia. (* chủng loại khác)
Không sai, Ngưu Hữu Đạo xác nhận, đích thật là đang tiêu hao yêu khí dị chủng kia đi.
Yêu khí dị chủng cũng đang triệt tiêu chưởng lực Càn Khôn của hắn,  không bao lâu, liền tiêu hao hết chưởng lực Càn Khôn.
Hắn nhìn Thánh La Sát, Thánh La Sát cũng nhìn xem hắn, giờ khắc này, ánh mắt hai người chạm nhau một chút, tựa hồ cùng đồng thời cảm nhận được chưởng lực Càn Khôn đã hao hết.
Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc hiểu rõ, vì sao đối phương lại cùng hắn đánh tới đánh lui không ngừng như vậy, tựa hồ là muốn nhờ chưởng lực của hắn hỗ trợ hóa giải yêu khí dị chủng trơng cơ thể, chỉ là đối phương giống như không biết nên biểu đạt như thế nào.
Trong lòng hơi có phán đoán sau, Ngưu Hữu Đạo lập tức vận chuyển Càn Khôn Quyết, thi pháp truyền lực Âm Dương kia đi vào cơ thể đối phương, tiêu hao những yêu khí không bị khống chế kia.
Ánh mắt Thánh La Sát vụt sáng một cái, không có phản kháng.

Ngưu Hữu Đạo cũng yên lòng, bắt đầu buông tay buông chân điều khiển pháp lực luyện hóa yêu khí trong cơ thể của nó.
Kể từ đó, tốc độ tiêu hao yêu khí bị dị hóa tự nhiên không phải lực chưởng ngắn ngủi kia có thể so sánh, nhanh chóng bị tiêu hao.
Không bao lâu sau, trong mắt Ngưu Hữu Đạo lại lộ ra kinh ngạc, phát hiện đầu tóc bạc như thủy ngân của Thánh La Sát kia đang dần dần trở nên ảm đạm, hai cái tai nhọn ở hai bên đầu cũng từ từ co lại nhỏ đi, ngân văn trên khuôn mặt tà mị cũng dần dần biến mất.
Theo yêu khí dị chủng tiêu hao, ngân văn trên mặt chẳng những biến mất toàn bộ, mà những móng vuốt bén nhọn cũng đang dần dần co vào.
Từng bước, xương cứng trên trán với trên sống mũi cũng đang co vào, xương cứng như ngân giáp mọc ở bên ngoài thân thể cũng đều đang co vào.
Tóc bạc biến thành tóc đen, một đầu tóc dài đen nhánh xinh đẹp. . . . . .
Viên Cương lấy đao chèo chống thân thể, không biết từ lúc nào đã đứng thẳng thân hình, phần bán cầu nhấp nhô trên bụng cũng từ từ biến mất, sương đỏ quanh miệng mũi cũng bị nó hô hấp một phát hút vào người hết.
Hai mắt Viên Cương bỗng nhiên mở ra, lần nữa trở nên sáng ngời có thần, thân thể hơi động đậy, gân cốt toàn thân nổ crốp crốp bạo hưởng.
Thấy Ngưu Hữu Đạo tựa hồ đang cùng Thánh La Sát giằng co, Viên Cương vung cánh tay, rút đao, đã khoẻ mạnh trở lại, xách đao, cất bước chạy như điên, như báo đi săn phóng tới, muốn giúp Ngưu Hữu Đạo một chút sức lực.
Mắt Ngưu Hữu Đạo lóe lên, thi pháp miễn cưỡng giơ lên cánh tay bị trật khớp lên, khẩn cấp đưa tay đẩy đẩy ngăn Viên Cương đang vọt tới, ra hiệu cho Viên Cương dừng lại, đừng có làm loạn nữa.
Yêu Vương này khủng bố như thế, thật vất vả làm nó yên lòng, lại tiếp tục đi chọc giận đối phương, Hầu Tử ngươi liều mạng vọt tới cũng có ích gì, hai người chúng ta cộng lại cũng không đủ cho người ta đập một đập! Ngưu Hữu Đạo oán thầm không thôi.
Viên Cương có chú ý tới, đang cuồng xông đến chợt giảm tốc độ lại.
Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng thở ra, cánh tay trật khớp cũng chầm chậm buông xuống, tiếp tục an tâm hóa giải yêu khí dị chủng trong cơ thể Thánh La Sát.
Có điều vẫn không nhịn được liếc nhìn Viên Cương nhiều thêm một chút, nội tâm rất là câm lặng, nhục thân của tên Hầu Tử này cũng không khỏi quá mức biến thái đi, chịu một kích của Thánh La Sát còn có thể đứng lên đã là rất khoa trương rồi, vừa nãy còn tựa đao nửa chết nửa sống, đảo mắt đã có thể nhảy nhót lại tưng bừng, lại như một người bình thường không có bị gì cả, biến thái đến mức như vậy luôn?
Hắn tìm được cảm giác tức muốn chết khi người so với người.
Tình huống gì kia? Viên Cương chạy tới gần nhìn thấy cũng kinh nghi bất định, cũng phát hiện ra dị thường, phát hiện một đầu tóc dài bạc như thủy ngân của Thánh La Sát thế mà lại biến thành màu đen, thân thể cũng biến thành một cơ thể uyển chuyển hơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.