Đạo Quân

Chương 474: Đồng đội heo!




Chương 474: Đồng đội heo!
Edit: Luna Huang
Đất đá nổ tung, bùn đất bắn lên, rào rào rơi xuống.
Ngay sau đó, vài chỗ trên mặt đất liên tiếp nổ bung lên, dưới mặt đất liên tục vang lên tiếng ‘ầm ầm’ ngột ngạt, một tòa nhà ở phụ cận trực tiếp bị nổ bung lên, ầm ầm sụp đổ.
“Đi!” Ngưu Hữu Đạo khẩn cấp nói.
Lúc này không đi, còn chờ đến lúc nào, mấy người cấp tốc bay lượn rời đi.
Thế nhưng, vừa bay vọt qua tường thành hành cung, liền giật mình cứng ngắc, ở phía trước mắt chợt có thật nhiều Điệp La Sát tụ tập.
Điệp La Sát đếm không hết, đang vây chung quanh xa xa tòa hành cung này thành một vòng lớn, vỏn vẹn chỉ Huyết La Sát ve vẩy đôi cánh sáng đỏ là đã không kể siết, phía nơi xa còn có Điệp La Sát đang không ngừng bay tới nữa.
Cũng không có tiếp cận hành cung, mà lượng lớn Điệp La Sát tụ tập cách bên ngoài trăm trượng thì dừng lại, hoặc đứng trên mặt đất, hoặc lơ lửng trên không trung, tựa hồ như đang lặng chờ đợi được triệu hoán.
Số lượng Điệp La Sát khổng lồ như thế, lại có nhiều Huyết La Sát như vậy, khiến cho đám Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy tê dại hết cả da đầu.
Mới đầu Ngưu Hữu Đạo còn nghĩ sẽ phân tán nhau ra chạy, có thể thoát được một người thì tính một người, nghĩ rằng Thánh La Sát không có khả năng cùng đồng thời truy sát nhiều hướng được, có thể gia tăng xác suất chạy trốn lên. Nhưng cuối cùng lại bỏ ý nghĩ đó đi, bởi vì vết máu Viên Cương lưu lại trên người bọn hắn hình như cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến mấy con Huyết La Sát, bản thân hắn thì không nói, nhưng đối với Quản Phương Nghi và Viên Phương mà nói, làm vậy quá nguy hiểm, nên cuối cùng vẫn quyết định tụ tập lại, do Viên Cương dẫn đầu rời đi.
Trước mắt, một màn này xuất hiện, giống như đang lâm vào đại quân Điệp La Sát bao vây vậy, càng khỏi nghĩ tới chuyện phân tán nhau ra chạy, chỉ có thể là tụ lại phá vây.
“Hầu Tử, được không vậy?” Ngưu Hữu Đạo quay sang Viên Cương hỏi.
“Thử một chút!” Đây cũng là hồi đáp của Viên Cương.
Hắn cũng không có cách, chinh phục một con Huyết La Sát còn có chút miễn cưỡng, đối mặt với nhiều Huyết La Sát như vậy, ngoại trừ thử một chút ra, hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Ngưu Hữu Đạo cười khổ, cũng chỉ có thể là thử một chút vậy, không thôi còn có thể thế nào, Vân Cơ bất ngờ tập kích, đã chọc giận Thánh La Sát, nó còn có thể tin được bọn hắn sao? Bên này chí ít vẫn còn có thể ôm lấy một tia hi vọng vào lực ảnh hưởng của Viên Cương với đám Điệp La Sát này.

Về phần khí tức trên người Viên Cương có thể ảnh hưởng đến Thánh La Sát hay không, Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng ôm chút hi vọng nào, vẫn là câu nói kia, chinh phục một con Huyết La Sát còn có chút miễn cưỡng rồi, nếu nói có thể chấn nhiếp được Thánh La Sát, chỉ sợ ngay cả bản thân Viên Cương cũng không dám nghĩ tới nữa là.
“Aa…!”
Một tiếng hét giận dữ, vang lên quanh quẩn trong thiên địa.
Mấy người cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị Thánh La Sát kia đã chui ra khỏi lòng đất, đang vỗ cánh bay lơ lửng trên không trung hành cung, hai cánh chớp ánh bạc rực rỡ.
Động tĩnh đánh nhau đã lắng xuống, bên này cũng không biết Vân Cơ có trốn được một kiếp hay không, hay là đã mất mạng rồi.
Thánh La Sát vừa hét vang một tiếng, tất cả Điệp La Sát bên ngoài liền thần phục, mọi cử chỉ động tác đều trở nên nhu thuận.
Vừa nhìn thấy tình hình như thế, Ngưu Hữu Đạo lập tức lo lắng, dùng cái mông nghĩ cũng có thể đoán ra được lực ảnh hưởng của Thánh La Sát đối với bầy Điệp La Sát này là lớn đến mức nào,lo lắng Thánh La Sát sẽ triệu tập đại quân Điệp La Sát vây công.
Nhưng thực tại có chút ngoài ý muốn, đối mặt với đám người Ngưu Hữu Đạo bay tới, đại quân Điệp La Sát lại xem như không thấy, không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt đều cùng chân thành nhìn chằm chằm vào vị Nữ Vương đang bay trên không hành cung, tỏa ra quang huy rạng rỡ của chúng!
“Đi!” Ngưu Hữu Đạo lại hô lên ra hiệu, gọi mọi người đang còn do dự tiếp tục tiến lên, tiếp tục phóng tới vòng vây Điệp La Sát rời đi.
Một nhóm bay lượn xuyên qua đám Điệp La Sát, hơi tạo ra chút bạo động, nhưng mấy con Điệp La Sát này cũng không quá mức để ý tới bọn hắn, cơ bản duy trì hướng tới Nữ Vương của chúng, không có tùy tiện hành động.
Nhiều Điệp La Sát tụ tập như vậy, tình huống này mấy người Ngưu Hữu Đạo bọn hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, xét từ một cái góc độ khác, cũng đã chứng minh địa vị của Thánh La Sát ở trong Điệp Mộng Huyễn Giới này như thế nào, có cảm giác, nếu như Thánh La Sát không lên tiếng, thì bậy Điệp La Sát tới triều kiến này không có con nào dám tùy tiện loạn động.
Mấy người vừa xông ra khỏi vòng vây của Điệp La Sát, thì phát hiện hướng bay của đám Điệp La Sát phía trước có chút không đúng, bèn ngoái đầu ra sau nhìn lại, thì phát hiện vòng vây Điệp La Sát ở phía sau cũng đã thay đổi hướng nhìn, còn vị Thánh La Sát bay ở trên không trung hành cung cũng đã không thấy đâu.
Trong lòng mấy người hơi hồi hộp một chút, chợt ngoái đầu nhìn lên, quả nhiên, nhìn thấy Thánh La Sát đang vỗ hai cánh phát sáng ánh bạc bay tới, đã sặp đuổi kịp, đang bay gần tới sát trên đầu bọn hắn.
Người ta cũng không có ý định tiếp tục bay theo sau chơi, vỗ cánh tăng tốc, ánh bạc lóe lên, bay vọt ra phía trước, chắn ở phía trước đường đi của bọn hắn.
Mấy người lập tức rẽ ngoặt thay đổi phương hướng, ánh bạc lại lóe lên, Thánh La Sát lại vọt qua, chắn ở trước mặt bọn hắn, thanh âm thanh thúy vang lên quanh quẩn, “Dị loại, lừa đảo, muốn chạy à?” Trong giọng nói vẻ tức giận nghe rất rõ ràng .

Mấy người bị chắn không thể không ngừng lại, hạ xuống đất, Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm vào Thánh La Sát, chợt quát lên, “Hồng Nương, dẫn hai người bọn hắn rời đi, ta tới hấp dẫn sự chú ý của nàng ta!”
Sở dĩ bảo Hồng Nương, là bởi vì tu vi của Hồng Nương thích hợp mang theo người không biết phi hành như Viên Cương hơn, thêm nữa, là do trên người Hồng Nương có trữ phù triện, kết hợp với khí tức trên người Viên Cương, chỉ cần rời khỏi nơi này, là có hy vọng chạy thoát.
“Đạo gia!”
“Đạo gia!”
“Đạo gia!”
Ba người gần như cùng đồng thời hét lên kinh ngạc, nội tâm đều rung động.
Viên Cương còn tốt, biết Ngưu Hữu Đạo là hạng người gì, thời điểm bản thân nên làm ra hi sinh, thì từ trước tới nay đều sẽ không do dự, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn một mực cam tâm tình nguyện đi theo.
Quản Phương Nghi cùng Viên Phương thì lại chân chính rung động, vẻ mặt động dung, Ngưu Hữu Đạo vì muốn yểm hộ cho bọn hắn lại có thể hi sinh cả chính bản thân mình!
Lúc này, trong lòng hai người cảm động chua chua, không cách nào hình dung nổi.
Có ít người, tại thời khắc chân chính gặp chuyện, mới có thể thấy rõ được bản chất, nhất là thời điểm gặp phải nguy hiểm.
“Đi mau!” Ngưu Hữu Đạo quay đầu, gầm thét hối thúc, lại thấp giọng nói: “Suy nghĩ của Yêu Vương này có chút rối loạn, để ta đến ứng phó cho. Các ngươi cứ ở đây, là ta không có cách nào quần nhau được với nàng, các ngươi sẽ trở thành gánh nặng của ta. Hầu Tử, dẫn bọn hắn rời đi mau!” Có một số chuyện hắn cũng không có nắm chắc.
Quai hàm Viên Cương hung hăng nghiến chặt một chút, chợt quát lên với Quản Phương Nghi cùng Viên Phương: “Đi!”
“Thừa dịp suy nghĩ của nàng còn chưa hồi phục lại, không có phát động quần công, đi mau!” Ngưu Hữu Đạo lại lên tiếng thúc giục.
“Đi!” Viên Cương túm lấy Viên Phương chạy trước.

“Đạo gia!” Quản Phương Nghi gian nan hô lên, chưa bao giờ nàng chân thành gọi qua như thế qua, nhưng dưới ánh nhìn hằm hằm của Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng nàng đành đuổi theo hướng Viên Cương chạy, lúc rơi xuống, một tay nhấc Viên Cương bay lượn rời đi, Viên Phương lúc này cũng bay lượn đuổi theo.
“Ngươi có biết bản thân ngươi là ai hay không? Có biết đồ vật đang ở trong tay là gì hay không?”
Thấy ánh mắt Thánh La Sát nhìn về hướng ba người Viên Cương đang còn đào tẩu, Ngưu Hữu Đạo lập tức lớn tiếng đặt câu hỏi, đồng thời chỉ viên Vạn Thú Linh Châu trong móng vuốt mà đối phương đang nắm, muốn hấp dẫn Thánh La Sát chú ý.
Thánh La Sát tựa hồ cũng có nghi hoặc về phương diện này, từ từ cúi đầu nhìn viên kim châu ở trong lòng bàn tay .
Nhưng đúng lúc này, kinh biến nổi lên, Viên Cương đang được Quản Phương Nghi mang bay theo, khi bay qua bên người một con Điệp La Sát cái, đột nhiên rút đao vung chặt, gào thét điên cuồng phách một đao vào con Điệp La Sát, trực tiếp chém rớt xuống, con Điệp La Sát đang lơ lửng “A…” một tiếng hét thảm.
Quản Phương Nghi với Viên Phương đều có chút kinh mộng, Điệp La Sát người ta không tìm chúng ta gây phiền phức đã thật tốt rồi, ngươi lại tự đi tìm phiền phức nữa, chán sống rồi sao?
Thánh La Sát đang phân tâm suy nghĩ đột nhiên bừng tỉnh, đột nhiên quay đầu nhìn lại, dám đả thương đồng loại của nàng, trong nháy mắt tựa hồ lại chọc giận nàng, hai cánh chấn động, sát na bay vọt đi.
Ngưu Hữu Đạo mãnh liệt quay đầu nhìn lại, hai mắt kém chút tóe lửa, trước đó còn chưa có làm rõ tình huống, Vân Cơ liền đã mạo muội động thủ, chọc giận Thánh La Sát, làm cho không còn đường xoay sở, bây giờ Viên Cương lại tới lần nữa, không khác gì trực tiếp động thủ giết người của đối phương, còn xoay sở cái rắm a!
“Đạo gia, ngươi đi mau!” Vừa vung đao chém giết xong Viên Cương đột nhiên hét lớn.
Quản Phương Nghi cùng Viên Phương rốt cuộc đã hiểu rõ ý đồ đột nhiên động thủ của hắn, dụng ý cũng giống như Ngưu Hữu Đạo vậy, chẳng qua là đổi ngược lại, muốn bên này hi sinh, cho Ngưu Hữu Đạo thoát đi mà thôi.
Hai người không biết là nên khóc, hay là nên vui mừng nữa, có chút cảm giác khóc không ra nước mắt.
Không cần Viên Cương nhắc nhở, nhìn thấy hắn động thủ, là Ngưu Hữu Đạo liền biết tên này muốn làm gì rồi.
Lúc này Ngưu Hữu Đạo muốn một kiếm bổ đôi cái đầu Viên Cương ra, xem coi trong đầu hắn có chứa não hay không, đến lúc này còn không biết phân biệt lúc nào nên xử trí theo cảm tính, lúc nào nên theo lý trí nữa, ta đây lại không thể chấn nhiếp được Huyết La Sát, bảo ta đi mau? Đi đâu giờ?
Viên Cương hiện tại không có quá nhiều lý trí, đầu chỉ có đầy ngập nhiệt huyết, bởi vậy mới có thể xử trí theo cảm tính.
Hắn chỉ biết là, bằng năng lực của Đạo gia, chỉ cần sáng tạo ra được cơ hội, Đạo gia liền có thể thoát thân.
Keng! Kiếm quang lóe lên, kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo đã ra khỏi vỏ, vẻ mặt đầy túc sát, khẩn cấp bay tới chỗ Viên Cương bên kia.
Dùng lời hắn hay nói, hắn không thích chém chém giết giết.
Dưới tình huống có thể không cần động thủ, trên cơ bản hắn sẽ không động thủ, rất ít khi rút kiếm đối địch, rất ít khi làm chuyện bại lộ tất cả bản lĩnh của mình.

Nhưng một khi hắn rút kiếm, nếu không thấy máu, cơ bản sẽ không trở kiếm lại vào bao!
Thánh La Sát tựa hồ còn chưa thích ứng với việc có thể thúc đẩy Điệp La Sát, mà Điệp La Sát khi đối mặt nàng, nếu chưa được nàng thúc đẩy, thì tựa hồ lại không dám hành động bậy, ngoan ngoãn nghe theo, dù bị Viên Cương giết một cái đồng loại, nhưng những Điệp La Sát khác cũng y nguyên vẫn ngoan ngoãn, cũng không xuất thủ ngăn cản đám Viên Cương.
Nhưng mà Thánh La Sát đã truy sát tới, đích thân ngăn cản.
Kỳ thật chính nàng cũng không hiểu, vì sao nhìn thấy Điệp La Sát khác bị giết thì phẫn nộ, giống như Ngưu Hữu Đạo phán đoán, hiện tại suy nghĩ của nàng còn trong hỗn loạn, có chút còn chưa biết rõ bản thân nàng là ai, phẫn nộ khi nhìn thấy đồng loại bị giết, thuần túy là phản ứng vô thức.
Hết lần này tới lần khác do Vân Cơ lỗ mãng, Viên Cương làm bậy, triệt để đoạn tuyệt đi khả năng Ngưu Hữu Đạo tính lợi dụng điểm ấy, để câu thông với Thánh La Sát, Ngưu Hữu Đạo mới thật sự là người khóc không ra nước mắt. Lúc này cảm thụ của Ngưu Hữu Đạo chỉ có một câu, ‘không sợ đối thủ y như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!’
“Tránh ra một bên!”
Mắt thấy Thánh La Sát đuổi theo sắp tới, so với tốc độ của đối phương, không thể trốn đi được, Quản Phương Nghi bèn một tay ném Viên Cương bay ra ngoài, đồng thời gào lên với Viên Phương.
Một tấm Thiên Kiếm Phù cầm trên tay, lăng không quay người lại, phất tay phóng xuất ra một đạo quang hoa* đón Thánh La Sát đang vọt tới.(* chùm ánh sáng)
Một đạo kiếm ảnh hư ảo phóng thẳng lên tận trời, như huyễn tượng, lại như bằng thủy tinh thật vậy, kiếm ảnh rộng chừng 1 trượng, dài đến 10 trượng có dư.
Oong! Không khí rung động, kiếm ảnh túc sát như bắn ra như lôi đình giáng thế, đánh thẳng tới Thánh La Sát.
Hai cánh Thánh La Sát bỗng thu lại sau lưng, lăng không vung trảo, trảo ảnh ánh bạc cũng nhanh như thiểm điện, nghênh đón kiếm cương công kích.
Rầm! Giữa trời nổ vang như sấm rền, kiếm cương sụp đổ, Thánh La Sát xuyên phá kiếm cương bay vọt tới.
Một bên súc thế vọt đến, một bên bị Vân Cơ tập kích không có phòng bị, khí thế tưởng như hai người, khác biệt hẳn.
Quản Phương Nghi đặt mình vào trong sóng ảnh cuồn cuộn, lại bị năng lượng thật lớn làm nổi bật trên bầu trời, hai tay khuấy liên tiếp, dẫn đạo uy lực trong phù triện xông ra, chém ra từng đạo kiếm cương trùng thiên, Thiên Kiếm Phù tạo ra 12 đạo kiếm cương, liên trảm về một mục tiêu, Thánh La Sát!
Thế nhưng nhục thân của Thánh La Sát có lực phòng ngự cường hãn, vượt qua tưởng tượng của mọi người, khó trách bằng tu vi của Vân Cơ, lại thừa dịp bất ngờ đánh lén một kích toàn lực, cũng không có thể gây tổn thương đến nàng.
Uy lực công kích của nàng ta lại càng kinh người, hai tay tung ra từng trảo ảnh, cường thế đánh vỡ từng đạo kiếm cương, dễ như bỡn xuyên phá từng đạo kiếm cương đánh tới.
p/s Cầu tim



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.