Đạo Quân

Chương 463: Một đám hiếm thấy




Chương 463: Một đám hiếm thấy
Edit: Luna Huang
Trên vách núi, một con phi cầm cỡ lớn đang thu cánh đứng yên, dưới ánh sao, hai mắt sáng ngời có thần, ngó trái ngó phải.
Một bên, Triều Thắng Hoài cùng huynh đệ họ Hà đứng song song nhau, ngắm nhìn nơi đám Ngưu Hữu Đạo rơi xuống.
“Gao ô. . .”
Một tiếng rít gầm ẩn ẩn truyền đến, ở khoảng cách xa, âm thanh cũng không lớn, nhưng ở địa vực an tĩnh thâm trầm này, lại lọt vào tai rất rõ ràng, phi cầm nghe thấy kêu “ục ục” hơi rụt cổ lại, nhìn chăm chú, có phản ứng.
Ba người nhìn nhau, đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hà Hữu Trường kỳ quái hỏi: “Tại sao lại có tiếng hổ gầm?”
Không ai biết, ba người lại nhìn chằm chằm chỗ kia một hồi, không có động tĩnh ầm ĩ kịch liệt như trong dự kiến.
Hà Hữu Kiến kinh ngạc, “Chuyện gì xảy ra? Làm sao không có phản ứng gì?”
Hà Hữu Trường: “Chẳng lẽ là Điệp La Sát chém giết quá nhanh, nên kết thúc rồi, không kịp có động tĩnh gì? Con hùng yêu kia không có bị Điệp La Sát giết chết rồi chứ?”
Ánh mắt Triều Thắng Hoài lấp lóe một trận, “Đi, đi tới xem một chút.”
Hà Hữu Kiến hơi đưa tay ra ngăn lại, “Không cần lỗ mãng, tại sao ta cảm giác chuyện này có kỳ quặc nè?”
Triều Thắng Hoài: “Sư huynh có cao kiến gì?”
Hà Hữu Kiến trầm ngâm nói: “Ta luôn cảm thấy cái thằng dẫn đầu trong đám bọn hắn có chút không đúng, mặc dù nó luôn cung kính với chúng ta, nhưng khí độ thì lại trầm ổn thong dong, cảm giác không giống như là tán tu. Còn có nữ tử kia nữa, tu vi rõ ràng cao hơn những người khác, trái lại trông cứ như là tùy tùng của tên đó vậy, sư đệ không cảm thấy có kỳ quái sao? Mặt khác, vừa rồi chúng ta đối đãi với bọn hắn như thế, bọn hắn làm sao không biết tình huống có biến chứ? Nhưng không thấy bọn hắn vội vàng chạy trốn thoát thân, ngược lại lại hạ xuống dưới, không thích hợp a!”

Mọi chuyện tiến triển không như bọn hắn tưởng tượng như vậy.
Chợt ánh mắt ba người khẽ động, đều cùng nhìn sang trái, thấy mấy tên đệ tử Vạn Thú môn ẩn hiện trong rừng đi ra, đang đứng ở ngọn cây nhìn ngó cái gì đó, hiển nhiên cũng đã bị âm thanh hổ gầm kia kinh động đến.
Triều Thắng Hoài nói: “Mã sư thúc ở bên kia, ta đi mời Mã sư thúc dẫn chư vị sư huynh đệ tới giúp chúng ta một chút sức xem.”
Hà Hữu Trường: “Hay là nên thôi đi?”
Trên mặt Triều Thắng Hoài nháy mắt toát ra một chút tức giận, “Chuyện cũng đã làm rồi, còn có thể quay đầu lại sao? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, một khi để cho bọn hắn đi ra ngoài cáo trạng, chúng ta ai cũng sẽ chịu không nổi.”
Hà Hữu Trường hơi có vẻ hậm hực, trong lòng đã có chút nổi nóng, thái độ vị này nào có coi hắn là sư huynh, nhưng mà không có cách, bối cảnh người ta bày ra đó, không tiện đắc tội. Hắn đành phải nhẫn nhịn nói: “Sư đệ, huynh trưởng ta nói có đạo lý, đám người kia đích xác có chút không bình thường, khả năng che giấu thân phận thật, có lẽ thật sự là người có lai lịch không đơn giản.”
Triều Thắng Hoài: “Ta nói sư huynh này, ngươi động não ngẫm lại coi, chính là bởi vì lai lịch có khả năng không đơn giản, mới không thể để cho bọn hắn sống xót rời đi, người bình thường có cáo trạng cũng vô dụng, nhưng nếu thật sự là người có tiếng nói, thì đó mới gọi là phiền phức, chuyện bị vỡ lỡ ra, tất cả chúng ta đều sẽ không may. Không có do dự gì nữa, đi!” Dứt lời, hắn đưa tay vỗ ‘bộp’ một tiếng vào người con phi cầm đậu bên cạnh.
Phi cầm nhảy xuống vách núi, vỗ cánh bay lên, hắn liền nhảy lên đầu tiên.
Biết đối phương khả năng có lai lịch không đơn giản, ngươi còn dám động thủ? Trong mắt Hà Hữu Trường lóe lên vẻ tức giận, nhưng có mấy lời, chỉ có thể giấu ở trong bụng.
Hà Hữu Kiến đưa tay giật giật ống tay áo huynh đệ mình một chút, hơi lắc đầu, ra hiệu nhịn xuống đi.
Hai người cùng nhau nhảy ra, hạ xuống trên lưng phi cầm, ba người khống chế phi cầm đi tới chỗ có người đứng trên tán cây ngó ngó qua.
Mấy người đang đứng yên trên tán cây, ngẩng đầu nhìn về phía phi cầm đang bay tới.
Phi cầm chợt chúi nhào, vỗ cánh hạ xuống đậu ở trên một tán cây, thổi từng đợt gió mạnh làm cho cành cây lay động, cũng khiến cho làn khói xanh lượn lờ phía dưới tán rừng tản mác.
Phía dưới có đốt  mấy cái lư hương lớn, khói xanh dâng lên là từ mấy cái lư hương này, khói xanh này có mùi, chính là mùi cỏ Khu Quang Thảo, lại càng nồng đậm, nồng đậm đến mức gay mũi.
Ba người cũng nhảy xuống đứng ở trước mặt mấy vị đồng môn, cùng chắp tay chào, “Sư thúc.”

Vị sư thúc thân thể hơi có vẻ phúc hậu này tên gọi là Mã Kim, tạm thời phụ trách trồng trọt cỏ Khu Quang ở khu vực này, ánh mắt liếc nhìn sang chỗ có động tĩnh truyền đến, trầm giọng nói: “Động tĩnh vừa rồi kia là có chuyện gì, có liên quan đến các ngươi phải không?”
Muốn không nghi ngờ cũng khó, phi cầm vừa rồi dùng là mượn của bên này, bên này biết bọn hắn đi qua chỗ kia.
Triều Thắng Hoài đưa tay ra mời nói: “Sư thúc, có thể mượn một bước nói chuyện được hay không?”
Mã Kim không ừ hử gì cả, có điều lại nhẹ nhàng bay tới một tán cây khác, chắp tay đứng đó.
Triều Thắng Hoài lập tức tung người nhẹ nhàng bay theo, cùng Mã Kim thì thầm trao đổi.
Ngoại trừ huynh đệ họ Hà ra, đám người đứng ở trên tán cây bên này cũng không có ai biết hai người đứng ở bên kia đang nói thầm chuyện gì. . . . . .
Trên vách núi, một đám người núp trong hắc ám rốt cục cũng ló đầu ra, lần lượt đi tới bên cạnh vách núi, cũng bị cảnh đẹp hùng vĩ trước mắt hấp dẫn.
“Quả nhiên là xứng với hai chữ ‘Huyễn Giới’ mà.” La Nguyên Công từ đáy lòng lên tiếng tán thưởng.
Đám người này chính là đám Đường Nghi Thượng Thanh tông, Ngưu Hữu Đạo bảo Đường Nghi dẫn người rời khỏi Huyễn Giới, thế nhưng Đường Nghi không có nghe hắn, vẫn dẫn người lần mò đi theo, mượn bóng đêm hắc ám khó bị phát hiện đi theo sau.
Trong lúc ẩn núp, nhìn thấy đám người Ngưu Hữu Đạo nhảy xuống vách núi, vốn định đi theo lên xem xét đến tột cùng ra sao, kết quả lại gặp mấy tên đệ tử Vạn Thú môn đồng hành với Ngưu Hữu Đạo trở về, đành phải tiếp tục tránh né một hồi, lúc này mới lộ diện ra ngoài.
“Thế mà lại rời đi khu vực cỏ Khu Quang phòng hộ, tiến vào chỗ kia, không biết có sao không nữa?” Tô Phá kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Đường Nghi chỉ sang một hướng, “Nhìn kìa, người Vạn Thú môn cũng ở đó, là người Vạn Thú môn hắn vừa rồi mới đi chung, hẳn là đã có chuẩn bị, sẽ không có chuyện gì.”
La Nguyên Công quan sát hai bên một chút, “Bọn hắn có người Vạn Thú môn giúp đỡ, có thể đi vào khu vực này, chúng ta không có ai, không có cách nào tiếp tục đi cùng a!”
Tô Phá: “Lập tức sắp có chuyện phát sinh, cũng không biết đến tột cùng là sắp có chuyện gì. Cấp độ của tên này bây giờ đã không giống như lúc trước, lại có cả giao tình với Vạn Thú môn, chúng ta có chút không theo kịp rồi.”

Bọn hắn một đường lặng lẽ đi theo, phát hiện đệ tử Vạn Thú môn giống như là đang dẫn đám Ngưu Hữu Đạo đi du sơn ngoạn thủy vậy, đãi ngộ như thế, đúng là rất có khác, làm lầm tưởng rằng Ngưu Hữu Đạo có giao tình với Vạn Thú môn.
Mà cũng bởi vì Ngưu Hữu Đạo nói sắp có chuyện phát sinh, nên Đường Nghi mới không nghe lời rời đi, nàng cũng là có lòng tốt, muốn phòng bị lỡ như có chuyện gì mà nói, thì tiện thể dẫn đệ tử Thượng Thanh tông tới giúp đỡ một tay.
Đường Nghi nhìn chung quanh một chút, chỉ chỉ vách núi gập ghềnh ở một bên, dẫn một nhóm người Thượng Thanh tông đi qua đó ẩn núp, chuẩn bị núp ở đây xem tình huống ra sao, chứ tiến vào khu rừng bên dưới vách núi kia thì bọn hắn cũng không dám. . . . . .
“Không biết trời cao đất rộng, ngay cả người nào cũng không biết rõ ràng, mà ngươi đã dám động thủ rồi? Quả thực là càn quấy mà!” Mã Kim nhìn chằm chằm Triều Thắng Hoài, quát mắng một trận.
Triều Thắng Hoài chắp tay nói: “Sư thúc, đệ tử đã biết sai rồi, thật sự để bọn hắn quay trở về cáo trạng mà nói, con bị phạt cũng không có gì, chỉ sợ người mất mặt là gia gia con a.”
Gia gia của hắn, chính là sư phụ của Mã Kim.
Nghe được lời này, sắc mặt Mã Kim âm trầm bất định, trong lòng có xúc động muốn cho tên này một bàn tay, tên này không nói cho hắn biết còn tốt, đã nói cho hắn rồi, hắn lại ngồi yên không lý đến mà nói, quay đầu xảy ra chuyện có lẽ bản thân hắn không có chịu trách nhiệm gì, mấu chốt là để sư phụ nhìn hắn như thế nào đây? Có một số chuyện, so với việc trừng phạt bên ngoài còn tàn khốc hơn.
Mã Kim cắn răng, “Nơi này ngươi chắc cũng phải biết, ngay cả chúng ta cũng không dám mạo muội xâm nhập quá lâu.”
Đây là đã nhả ra, Triều Thắng Hoài mừng lớn, liên tục gật đầu nói: “Sư thúc nói đúng ạ, chỉ đi tìm một chút, thực sự không tìm thấy thì cũng không còn cách nào.”
Mã Kim nghiến răng, nếu tên này không phải là tôn tử của sư phụ, hắn không có hung hăng giáo huấn một trận là không được, thế nhưng không có cách, chuyện đã dây tới hắn, quay đầu phải đến chỗ sư phụ bên kia giao nộp nữa, trước mắt có thể răn dạy được hay không là một chuyện, còn có đi làm hay không lại là một chuyện khác.
Hai người lách mình bay trở về, Mã Kim cấp tốc triệu tập một vài đệ tử ở hiện trường.
Huynh đệ họ Hà nhìn nhau, có thể đọc hiểu tâm tư lẫn nhau, có hậu đài chính là thứ tốt a, ngay cả sư thúc cũng đều có thể nhờ vả hành động.
Rất nhanh, bốn con phi cầm chở mười hai người bay lên không, xông về vị trí chỗ đám người Ngưu Hữu Đạo rơi xuống.
Vừa đến trên không chỗ đó, bốn người lưu lại khống chế bốn con phi cầm, còn lại chín người ‘vù vù’ hạ xuống khu rừng.
Vừa rơi xuống đất, cấp tốc cảnh giới bốn phía, chín người rất mau tìm đến chỗ con Bạch Sí La Sát ngã lăn trên mặt đất kia, Mã Kim dẫn ba người Triều Thắng Hải tiến lên nhìn quan sát, nhìn ra được, là mất mạng dưới vết kiếm.
Mã Kim ngắm nhìn bốn phía, nói: “Nhìn xem coi, có thể tìm ra tung tích hướng đi của bọn hắn hay không.”
Một đám người lĩnh mệnh, tản ra bốn chỗ xem xét, đều rất cẩn thận cảnh giác.

Nơi xa, bên trong một hốc cây to lớn, có thể chứa hơn mười người cũng không có vấn đề, đám người Ngưu Hữu Đạo đang núp ở trong hốc.
Có thể chọn ẩn thân trong hốc cây này, bởi vì từ nơi đây có thể nhìn thấy được tới chỗ đó.
Lại thấy có thêm một đám đệ tử Vạn Thú môn tiến đến tham dự, Ngưu Hữu Đạo hơi nhíu mày, có chút không hiểu rõ tình huống gì đây, chẳng lẽ là Vạn Thú môn muốn đối phó hắn thật? Ngẫm lại tình huống trước sau một lượt, cảm thấy rất không có khả năng đó.
Hơi suy nghĩ một chút, rồi nghiêng đầu qua thấp giọng nói: “Bức đến ngồi ở trên đầu ta rồi, cũng không có gì phải khách khí, ta ngược lại muốn xem coi, Vạn Thú môn rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, ba tên kia tận lực bắt sống mang đi, còn những tên khác. . . Giết!”
Ở một bên Quản Phương Nghi nghe vậy thì hãi hùng khiếp vía nói: “Ngươi điên rồi ư! Ngươi có phải đã chán sống rồi hay không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu thật sự là Vạn Thú môn muốn đối phó chúng ta, bọn hắn trấn giữ cửa ra vào, ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể thuận lợi thoát ra ngoài sao? Không bằng làm cho sự tình lớn thêm chút, tốt nhất là có thể dẫn dụ hết đệ tử tinh nhuệ của Vạn Thú môn tới đây, để chúng ta đục nước béo cò, có lẽ còn có cơ hội để chuồn đi.”
Vẻ mặt Quản Phương Nghi run rẩy, hôm nay xem như lĩnh giáo một mặt tàn nhẫn liều mạng của vị này, dám ép hắn, ai hắn cũng dám chơi.
“Grào. . .”
“Réc…. . .”
Quản Phương Nghi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Viên Cương đang cùng Huyết La Sát kia giao lưu, vừa gào rú í ời vừa khoa tay gọi bậy.
Hốc cây này vốn là hang ổ của con Huyết La Sát này, có mùi là lạ.
“Lão nương đang ở Tề kinh thật tốt, gặp phải hai tên khốn các ngươi, khổ tám đời, sớm muộn cũng bị các ngươi hố chết. . . . . .” Quản Phương Nghi một mặt đầy bi phẫn, cũng biết rằng không ngăn cản được, mấu chốt nàng cũng không đưa ra nổi biện pháp gì tốt hơn cả, chỉ có thể đứng ở một bên nguyền rủa.
Viên Phương một mặt tỏ ra đầy vô tội, đứng đó ngó trái ngó phải, rất khẩn trương, hắn cũng sợ hãi a, thế nhưng lúc này hắn không có quyền lên tiếng, có lên tiếng cũng chẳng dùng được, chỉ có thể trông mong nhìn xem, trong lòng thì đang lẩm bẩm cầu trời khẩn phật, cầu xin cho được bình an.
“Lẩm bẩm cái quỷ gì?” Quản Phương Nghi quay đầu lại, nghiến giọng mắng Viên Phương một câu.
Viên Phương yếu ớt nói: “Niệm kinh!”
Quản Phương Nghi câm lặng, mắt trắng dã, phát hiện bản thân mình đang còn xen lẫn ở trong một đám hiếm thấy, đều là thứ người gì không á?
Luna: Công nhận phục mưu của anh Lục ghê, lần nào cũng thế mưu kế của ổng toàn nhắm thẳng mục tiêu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.