Đạo Quân

Chương 462: Chấn nhiếp




Chương 462: Chấn nhiếp
Edit: Luna Huang
Viên Phương xách đôi Giới Đao trên tay, đứng sát bên người Ngưu Hữu Đạo, hết nhìn đông tới nhìn tây, bộ dạng nhát gan sợ hãi.
Nhìn Bạch Sí La Sát đang còn co giật trên mặt đất, Quản Phương Nghi đè ép xuống giọng tức giận, nói: “Còn không đi, ngươi điên rồi sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đã muộn!”
Chung quanh truyền đến âm thanh lạo xạo, từng “Người” có tướng mạo quái dị từ phía sau núi đá hoặc phía sau bụi cây đi ra, một lát sau, liền có hơn mười con Điệp La Sát đi ra, từng con dần dần lộ ra bộ mặt hung hãn dữ tợn nhìn chằm chằm bọn hắn, dần dần giương đôi cánh hồ điệp sau lưng lên.
Đại đa số vết vân xương trong cánh khi giương ra đều lóe lên bạch quang, có vài con thì lóe lên lam quang, còn có một con như bị xuất huyết vậy, đôi cánh toát ra hồng quang, đứng trên ngọn núi đá.
Huyết La Sát? Quản Phương Nghi nhìn thấy, con ngươi đột nhiên co lại, giữa ngón tay đã kẹp lấy phù triện, “Tên khốn kiếp, đi mau, phù triện trên tay ta hẳn là có thể đủ hộ tống cho chúng ta một đoạn đường.”
Ngưu Hữu Đạo lại nhìn sang Viên Cương, “Xem ngươi rồi.”
Quai hàm Viên Cương bỗng nhúc nhích, cắn vào đầu lưỡi, rồi há mồm phun ra một ngụm bọt máu, như phun sương vậy, phun lên trên người Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo tùy ý mặc kệ.
Viên Phương cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Trong kinh ngạc, Quản Phương Nghi cũng bị phun bọt máu đầy mặt, phản xạ đưa tay lên mặt vuốt một cái, một tay dính đầy màu máu nhàn nhạt.
Nàng vốn định thi pháp ngăn cản, nhưng thấy Ngưu Hữu Đạo tùy ý để Viên Cương phun như vậy, ý thức được Viên Cương làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân, mới tùy ý để hắn phun đầy mặt.
Thế nhưng khi thứ đó phun lên đầy mặt, mới nhớ tới đó là nước bọt của Viên Cương, lập tức có chút phát điên, nàng là nữ nhân thích chưng diện, nên cũng ưa thích sạch sẽ, vẫn là lần đầu bị người ta phun nước bọt đầy mặt, nhất là còn bị chính cái tên mà nàng chán ghét nữa chứ, buồn nôn quá sức.

Nàng cũng không kịp hỏi rõ tình huống, con Huyết La Sát đang đứng ở trên núi đá con mắt lộ ra hung dữ kia, đột nhiên nhe răng nanh há cái miệng đỏ như máu, rít lên một tiếng “Réc…” giận dữ.
Lập tức Điệp La Sát đang vây ở chung quanh vèo vèo bay vọt đến, xen lẫn vây công!
Hai tay đang đặt trên chuôi kiếm Ngưu Hữu Đạo đứng bất động trầm ổn, nhưng dưới sự trầm ổn người ta có thể cảm nhận được là đang vận sức chờ phát động công kích.
Sắc mặt của Viên Phương, còn có ánh mắt nữa, rõ ràng là đang khẩn trương sợ hãi.
Hắn từ khi xuất đạo đến nay, còn chưa có đường đường chính chính chém giết qua. Thí dụ như trận chiến ở bên ngoài Trích Tinh thành kia, hắn liền chạy trốn, núp né, chờ Ngưu Hữu Đạo đánh xong đã, mới dám thò đầu ra.
Cho nên hiện tại hắn có chút hối hận, hối hận không nên quấn lấy Ngưu Hữu Đạo chạy đến đây, có gì hay ho mà xem đâu chứ, vẫn là nên trốn ở trong ổ mới an toàn hơn, bên ngoài quá nguy hiểm đi.
Quản Phương Nghi thì siết chặt phù triện trên tay, bộ dạng như muốn tùy thời sẽ thi triển phù triện chống cự.
Viên Cương chỉa nghiêng cây đao, đối mặt với con Huyết La Sát trên núi đá kia.
Thế nhưng một trận chém giết kịch liệt như trong tưởng tượng của Viên Phương với Quản Phương Nghi lại không có xuất hiện, một đám Điệp La Sát đang vọt tới khẩn cấp ngừng lại, hai cánh vội vỗ ngược dừng lại, nhao nhao hạ xuống cách bên này ngoài một trượng, trên mặt đều tỏ ra hoảng sợ, từ từ lùi lại, chẳng biết là đang sợ cái gì nữa.
Tiếng lòng đang căng cứng, Quản Phương Nghi nhìn thấy thì kinh ngạc, liên tưởng đến ba con Lam Sí La Sát muốn tập kích bọn hắn trước đó kia, tựa hồ cũng là như thế này, kết hợp với hành vi của Ngưu Hữu Đạo với Viên Cương, nàng không khỏi quay sang nhìn Viên Cương, rốt cục ý thức được tình huống dị thường này hẳn là có liên quan đến Viên Cương.
Thấy một đám đồng loại lui lại, không chịu tiến công, Huyết La Sát đang đứng ở trên núi đá kia phẫn nộ, đưa móng vuốt chỉ đám người Ngưu Hữu Đạo một chỉ, lần nữa phẫn nộ phát ra tiếng rít “Créc…” thật to, trong tiếng rít tràn đầy mùi đe dọa.
Điệp La Sát vây quanh ngừng lui lại, nhưng lại ngập ngừng, không dám tiếp tục tiến lên phát động tiến công, lại e ngại Huyết La Sát nên cũng không dám lui lại.
Phạch! Huyết ảnh lóe lên, phóng tới, thấy một đám đồng loại không dám động thủ, Huyết La Sát rốt cục đích thân dẫn đầu động thủ.

Nhưng mà cũng y như vậy, vọt tới khoảng cách ngoài một trượng, hướng công kích của Huyết La Sát lại lệch đi, ‘phạch’ một tiếng lượn vòng quanh đám người một vòng, hạ xuống vị trí khác, nhưng không giống lùi lại như những Điệp La Sát khác, mà nhìn đám người Ngưu Hữu Đạo kêu  “Réc..” một tiếng, không hiểu rõ là đang muốn biểu đạt cái gì.
Viên Cương cầm nghiêng đao cất bước đi ra ngoài, từng bước tiến sát Huyết La Sát, tới gần.
Lòng bàn tay Viên Phương tứa mồ hôi, phát hiện Viên gia chính là Viên gia nha, rất mạnh mẽ!
Vẻ mặt Quản Phương Nghi kinh nghi bất định.
Theo Viên Cương tới gần, Huyết La Sát vô ý thức rút lui một bước, có điều lại cấp tốc thu hồi, cho thấy rằng chính mình không có bị luống cuống, “Réc…!” Gân cổ lên rống giận với Viên Cương một tiếng, tựa hồ như đang uy hiếp hoặc là đang cảnh cáo Viên Cương đừng có lại tiếp tục tới gần.
Huyết La Sát vừa rống lên một tiếng, Viên Cương lập tức “rống” một tiếng đáp lại, trong tiếng rống đáp lại của hắn rõ ràng có thể cảm nhận được tâm tình tức giận.
“Réc…!” Huyết La Sát lại rống một tiếng, hai cánh kích động, móng vuốt chỉ về phía Bạch Sí La Sát đang chết nằm bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, tựa hồ như đang muốn trần thuật cái gì đó.
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày một cái, phát hiện chuyện cũng không phải như hắn tưởng tượng như vậy, ẩn ẩn cảm giác lực uy hiếp của Viên Cương đối với Điệp Yêu có cấp bậc Huyết La Sát này cũng không có lớn như vậy, không khỏi có hơi chút lo lắng cho Viên Cương, bàn tay đang đặt trên chuôi kiếm từ từ nắm chặt lại.
“Gao ô. . .”
Đao quang lóe lên, Viên Cương hai tay cầm đao đột nhiên cuồng bổ xuống một đao, thân đao vang lên tiếng hổ gầm giống như sấm động giữa trời quang, chấn nhiếp lòng người.
Huyết La Sát vô ý thức vung vẩy song trảo bắt chéo trước đầu ngăn cản.
Kình phong phun trào, Tam Hống Đao lại ngừng giữa không trung, lưỡi đao lạnh lẽo dừng cách song trảo Huyết La Sát đưa lên ngăn cản chỉ khoảng hơn một tấc, không có tiếp tục chém xuống.

Huyết La Sát từ từ buông song trảo xuống, chưa kịp tỉnh hồn, ngẩng đầu lên nhìn về phía lưỡi đao đang lơ lửng trên đầu, nhẹ nhàng đối ‘Chi…’ một tiếng với Viên Cương, kiểu như không cam lòng.
“Grào!” Viên Cương lại rống một tiếng đáp lại, lần này vẻ tức giận rõ ràng mạnh hơn.
Huyết La Sát lập tức từ từ lui lại, sau khi lùi mấy bước, xoay người lại, hai cánh chấn động, lại “Créc…” một tiếng rồi đằng không bay lên, một đám Điệp La Sát chung quanh cũng lập tức vỗ cánh bay đi, đảo mắt thu cánh biến mất ở phía sau mấy ngọn núi đá.
Viên Cương xách đao quay người trở về, khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo đang còn nhìn hắn chằm chằm, biểu thị không sao.
Quản Phương Nghi với Viên Phương thì thật nghẹn họng, nhìn hắn trân trối, một màn vừa rồi khiến hai người có chút choáng váng, một trận nguy cơ, cứ hóa giải như vậy ư?
“Viên gia!” Viên Phương bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt đầy nịnh nọt, cười toe toét nghênh đón Viên Cương, quả thực là cúi đầu khom lưng, một bộ bái phục Viên Cương sát đất, rất tương phản với vẻ đạo mạo hắn hay bày ra.
Trải qua trận này, trong lòng hắn, lại càng coi trọng Viên Cương thêm một chút, tìm ra cho bản thân được cái lý do an ủi, khi bình thường hắn luôn tỏ ra yếu thế ở trước mặt Viên Cương, Viên gia mạnh mẽ như thế, bản thân hắn thành thật một chút cũng là nên.
“To con, ngươi hiểu ngôn ngữ Điệp La Sát sao?” Quản Phương Nghi kinh nghi bất định lên tiếng hỏi.
Tình hình vừa rồi ở trong mắt nàng, chính là đang còn giao lưu với Điệp La Sát, nàng hiện tại đã có chút minh bạch, vì sao Ngưu Hữu Đạo dám hạ xuống đất, hóa ra là đã có chuẩn bị.
“Không biết.” Viên Cương thuận miệng đáp.
Quản Phương Nghi không tin, “Ngươi vừa rồi rõ ràng là đang nói chuyện với Huyết La Sát kia.”
Viên Cương mặc kệ nàng, hai người luôn luôn không hợp nhau, không có gì để nói.
Ngưu Hữu Đạo cũng không có cách nào xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, thân ở dưới loại hoàn cảnh này, có chút tình huống cần phải hiểu rõ, trước đó đã có chút hiểu sai.
Từng có kinh lịch qua với Tuyết Bạt ở Đại Tuyết sơn, cũng có nghe Viên Cương nhắc qua chuyện điều khiển Hạt Hoàng ở sa mạc, trước đó lại nhìn thấy những con Lam Sí La Sát kia e ngại Viên Cương, hắn bèn cho rằng khí tức ở trên người Viên Cương có thể chấn nhiếp được hết thảy các loài dị thú, lúc này mới dám đi theo ba tên đệ tử Vạn Thú môn kia xâm nhập vào nơi này, bởi vì đã có chỗ cậy vào.
Nhưng nhìn tình huống đối mặt với Huyết La Sát vừa rồi, thì hình như không phải hoàn toàn là chuyện như vậy, hắn ít nhiều gì cũng có chút nghĩ tới mà sợ.
Đương nhiên, dám đi vào đây cũng còn có một nhân tố quan trọng khác, đó chính là những phù triện ở trên người Quản Phương Nghi, Quản Phương Nghi tựa hồ có không ít phù triện lợi hại thủ trong người, vốn liếng của nữ nhân này khiến người ta không mò ra sâu cạn. Mà vừa rồi dưới tình thế cấp bách Quản Phương Nghi cũng đã nói, phù triện trên người nàng có thể hộ tống mọi người một đoạn đường, chứng minh vốn liếng của nữ nhân này đích thực là thâm hậu.

Đây cũng là nguyên nhân hắn đi đâu cũng mang theo Quản Phương Nghi, có cái bảo tiêu tốt như vậy, không mang theo mới gọi là ngốc.
“Ngươi có biện pháp giao lưu với Huyết La Sát sao?” Ngưu Hữu Đạo cũng lên tiếng hỏi.
Câu hỏi tương tự, nhưng người hỏi khác nhau, Viên Cương phản ứng cũng khác biệt, hơi yên lặng một chút, trả lời: “Ta cũng không biết, trước kia không có cảm giác gì, nhưng tựa hồ dần dần đã có thể cảm nhận được những cảm xúc, mà những con quái vật kia biểu đạt, ta cũng có thể đem tâm tình của bản thân mình, biểu đạt ra cho bọn nó biết, còn những thứ khác, ta cũng không rõ ràng lắm.”
Quản Phương Nghi với Viên Phương nghe giải thích mà giống như là đang nghe thiên thư vậy, không biết cái hắn đang còn nói thứ gì.
Ngưu Hữu Đạo lại yên lặng gật đầu, hắn chỉ biết là Viên Cương tu luyện ngạnh khí công, theo ngạnh khí công tăng tiến, dần dần cũng xuất hiện một chút dị thường.
Hắn cũng có thể lý giải sự mơ hồ của Viên Cương, căn bản chưa từng có người nào từng có kinh lịch này tiến hành dạy bảo chỉ điểm cho Viên Cương, cho dù là mảy may chỉ bày một chút cũng không có, hết thảy đều do Viên Cương tự mình phỏng đoán, kiểu hai mắt đen thui, hoàn toàn là mò đá qua sông, không biết rõ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Chỉ là trên người Viên Cương phát sinh ra thứ dị thường này, khiến cho Ngưu Hữu Đạo nổi lên lòng hiếu kỳ về bộ công pháp ngạnh khí công mà Viên Cương tu luyện, rốt cuộc bộ « Xi Vưu Vô Phương » này là thứ gì, chẳng lẽ thật sự có liên quân đến nhân vật Xi Vưu ở trong truyền thuyết sao?
Trong đầu Ngưu Hữu Đạo suy tư thoáng qua về một chút truyền thuyết liên quan đến Xi Vưu, trong truyền thuyết, Xi Vưu dùng mãnh thú làm tổ vật, trong chiến trận đánh nhau như bất tử, chỉ cần không chết, liền vĩnh viễn không ngã xuống, dũng mãnh vô cùng, có thể chém giết cả thiên thần!
Tạm thời đặt nghi ngờ ở trong lòng qua một bên, hoàn cảnh nơi đây cũng không phải chỗ cho hắn từ từ suy nghĩ, liền nói với Viên Cương: “Ngươi lại thử lần nữa, nhìn xem có thể câu thông với đám Điệp La Sát kia hay không.”
Viên Cương không hiểu hỏi lại: “Câu thông gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Những con kia ở sa mạc không phải đã từng giúp ngươi đó sao? Để ổn thỏa, đề phòng lỡ như có chuyện đi!”
Viên Cương gật đầu, đã hiểu ý hắn, quay người rời đi, chạy về phía đám Huyết La Sát biến mất tìm kiếm.
Ngưu Hữu Đạo quay người lại nói với hai người còn lại, “Ba tên tặc tử Vạn Thú môn kia chắc chắn sẽ không chỉ đưa chúng ta đến đây rồi thôi, dù sao làm chuyện gì cũng phải có mục đích, muốn giết chúng ta cũng phải xác nhận xem chúng ta có chết hay chưa đã, cho nên tám chín phần mười chúng sẽ còn quay trở lại, chúng ta tìm một chỗ núp chờ bọn hắn tới đi.”
“Ngươi còn muốn chờ bọn hắn nữa?” Mặt Quản Phương Nghi tối đen, “Ngươi vẫn còn muốn tìm bọn hắn tính sổ? Nơi này chính là địa bàn của Vạn Thú môn, chớ có tự tìm phiền toái, có thể thoát thân được liền nhanh chóng thoát thân, lão nương không muốn cùng các ngươi chịu chết!”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có đáng sợ như ngươi nghĩ như vậy đâu, nếu thật sự là Vạn Thú môn muốn ra tay đối phó ta, thì ba tên kia cũng không cần tốn nửa ngày công phu như thế, bằng thực lực của Vạn Thú môn, càng không cần thiết dẫn dụ chúng ta tới nơi này mới động thủ, nên ta đoán là không có liên quan gì đến Vạn Thú môn, ta phải tìm ba tên muốn hại ta này ‘hỏi’ cho rõ ràng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nếu ngay cả địch nhân là ai cũng không biết rõ, đó mới là điều nguy hiểm nhất đó.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.