Đạo Quân

Chương 461: Lão nương sớm muộn gì cũng sẽ bị các ngươi hại chết




Chương 461: Lão nương sớm muộn gì cũng sẽ bị các ngươi hại chết
Edit: Luna Huang
Một đám rời đi lại có một đám khác tới, đám người này vừa đi không lâu sau, lại có ba tên đệ tử Vạn Thú môn đến.
Người đến không phải là ai khác, chính là Triều Thắng Hoài với huynh đệ họ Hà.
Ba người nhìn chằm chằm đám cây cối bị nghiêng ngã, đánh giá tình hình đánh nhau một chút, chợt Hà Hữu Kiến hỏi mấy người: “Tình huống như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo đáp, “Có người muốn bắt Điệp La Sát nhưng bị phản phệ.”
“Các ngươi đi cùng nhau?”
“Không phải, chúng ta chỉ đi ngang qua, thấy nên dừng lại xem náo nhiệt.”
“Các ngươi thuộc môn phái nào?”
“Không môn không phái.”
Ba sư huynh đệ ba liếc nhìn nhau, Hà Hữu Kiến tiếp tục hỏi: “Lần đầu vào đây để mở rộng tầm mắt?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đúng vậy.”
Triều Thắng Hoài lên tiếng nói: “Nơi này nói an toàn thì cũng an toàn, nói nguy hiểm thì cũng có nguy hiểm đó, không nên chạy loạn.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đa tạ đã nhắc nhở.”

Triều Thắng Hoài có vẻ như có ý tốt mời: “Đã là lần đầu tiến đến, không ngại đi theo chúng ta đi, chí ít chúng ta quen thuộc nơi này hơn các ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo hơi do dự, “Cái này thích hợp sao? Có thể làm chậm trễ chuyện của mấy vị hay không?”
Triều Thắng Hoài: “Không có chuyện gì, chúng ta tiến vào vốn là đi tuần sát. Người đến đây đều là khách, chúng ta cũng không muốn chuyện như trước mắt lại phát sinh, đi theo chúng ta cũng được an toàn hơn một chút, có chỗ nào đáng giá thăm thú, chúng ta cũng có thể chỉ điểm cho các ngươi.”
“Nếu là như thế, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay biểu thị cám ơn.
Song phương đối đáp với nhau, Vạn Thú môn bên này nói chuyện ngữ khí lạnh lạnh nhạt nhạt, tỏ vẻ cao cao tại thượng của đại môn phái, mà phía Ngưu Hữu Đạo bên này thì cung cung kính kính, nói chuyện khách khí.
Cứ như vậy, bốn người bèn đi theo 3 người này.
Cũng không thể không thừa nhận, người Vạn Thú môn quả thực rất quen thuộc nơi này, rất nhiều nơi có cảnh vật sáng lấp lánh xinh đẹp tựa như ảo mộng, quả không hổ hai chữ “Huyễn Giới”, nếu chưa quen thuộc mà nói, có chạy loạn khắp nơi cũng không tìm thấy thật, đích xác là để cho mấy người Ngưu Hữu Đạo được mở rộng tầm mắt.
Khoảng gần nửa ngày sau, một nhóm dừng lại trên một sườn núi cao ngất.
Dưới trời sao, sáu người đứng thành một hàng, dõi mắt nhìn ra xa, trong mắt đám người Ngưu Hữu Đạo nhìn ngắm lộ ra vẻ kinh diễm.
Dưới vách núi là một mảnh rừng rậm mênh mông, màu sắc sặc sỡ, nhìn rất uy tráng, chân chính như là đã đi đến một thế giới khác.
Những cây cối nhìn thấy ở ven đường đi trước đó, so với khu rừng ở dưới vách núi trước mắt này, quả là thưa thớt hơn nhiều, nhìn xuống, trông về phía xa, thấy vô số đại thụ che trời đan dệt lại với nhau, tạo ra hào quang kỳ huyễn, trông cổ lão lại huy hoàng, cũng không biết là đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, thỉnh thoảng có mấy đám điểm sáng chớp chớp lên như “đom đóm” chập trùng trong rừng rậm, phiêu đãng như sao trời, cảnh tượng này nhìn còn huyễn lệ hơn cả ngân hà trên bầu trời nữa.
Viên Cương là người cuối cùng đi lên, bước tới đứng ở sau lưng đám người bên vách núi, cũng phóng mắt nhìn ra xa, rồi cũng bị kinh diễm luôn.
Ba người Triều Thắng Hoài lại liếc nhìn nhau, dọc theo con đường này, bọn hắn cũng  ngầm cố ý ước lượng tu vi của mấy người này, không nghĩ tới trong đám người này, thế mà còn có một tên phàm nhân, mà tên phàm nhân này tựa hồ cũng không bình thường nữa, thế mà có thể dùng chân chạy theo kịp bọn hắn, còn trông không có mệt mỏi tí nào, chuyện lạ.
“Nghĩ không ra, thế gian này lại có cảnh tượng kỳ huyễn hùng vĩ như thế, chân chính là Huyễn Giới a.” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng cảm khái từ đáy lòng.

Triều Thắng Hoài: “Ngươi chỉ thấy được vẻ rộng lớn ở bên ngoài thôi, trong rừng còn có một phen cảnh quang rất kỳ huyễn khác nữa, có muốn đi xuống dưới xem một chút không?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn xuống mảng cỏ Khu Quang dưới chân chút, nói “Lại tiếp tục đi xuống dưới, coi như là đã đi ra khỏi khu vực có cỏ Khu Quang phòng hộ, vậy không khỏi quá mức nguy hiểm đi.”
“Ngươi nhìn kia!” Triều Thắng Hoài đưa tay chỉ, chợt nhìn thấy trong rừng bên đó, có hai con phi cầm cỡ lớn bay vọt lên, trên đó có chở sáu tên đệ tử Vạn Thú môn, đang lướt bay đi, lướt qua khu vực bên trái đám người, nhìn phương hướng bay, tựa hồ như đang bay về phía lối ra, phi cầm bay rất thấp, cơ hồ gần như dán sát mặt đất hắc ám, hiển nhiên là vùng bay nằm trong phạm vị mùi của cỏ Khu Quang bao phủ, cũng không dám bay quá cao.
“Trong rừng đúng là có nguy hiểm, có điều đi theo chúng ta thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì, trong rừng này có đồng môn của chúng ta đang gieo trồng cỏ Khu Quang. Người tới đều là khách, nếu đã cùng chúng ta đi tới nơi này, vậy dứt khoát mang các ngươi đi kiến thức luôn, người bình thường cũng không có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ ở trong rừng rậm cổ lão này đâu.” Triều Thắng Hoài mỉm cười nói, “Bối huynh thấy thế nào?”
Cái gọi là ‘Bối huynh’ ở trong miệng hắn, là do Ngưu Hữu Đạo bịa ra, muốn thử thăm dò xem, coi mấy người này có biết hắn là ai không, kết quả nhìn có vẻ như chẳng biết gì về hắn cả.
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu Lý huynh đã thịnh tình mời như thế, tại hạ không dám không nghe theo.”
Song phương cùng nhau đi tới, tựa hồ đã có chút quen thuộc, kiểu như có chút giao tình.
Nhưng mà Triều Thắng Hoài cũng không có nói cho hắn biết tên thật, chợt gật đầu nói: “Hay là để cho an toàn, như vậy đi, hai vị sư đệ, các ngươi đi xuống trước ngó thử, xác nhận an toàn rồi, chúng ta mới đi xuống, miễn cho gây nguy hiểm đến khách nhân, cũng không phải đạo đãi khách của Vạn Thú môn chúng ta.”
Huynh đệ họ Hà khẽ gật đầu, cùng song song thả người bay xuống vách núi, mượn độ cao, một đường lướt đi ra xa, cuối cùng hạ xuống một chỗ sâu trong rừng rậm cổ lão kỳ huyễn bên dưới.
Chờ đợi một lát sau, Hà Hữu Kiến bay lên, lú đầu ở trên ngọn cây phía xa, quơ quơ tay tựa hồ như đang ra hiệu cho bên này.
Đám Ngưu Hữu Đạo nhìn không rõ, với cũng chả hiểu, Triều Thắng Hoài thì lại hiểu, nói : “An toàn, có thể đi xuống. Có điều ở chỗ đó bản phái đang còn trồng cỏ Khu Quang, không cho phép quấy rầy, bảo chúng ta đi qua bên kia.” Đưa tay ra chỉ lệch sang phía bên phải, nói “Đi theo ta!” Nói xong, hắn tự bay vọt ra ngoài trước.
“Đỡ Hầu Tử mang theo.” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu qua, cố ý nhắc nhở Quản Phương Nghi một tiếng, ngữ khí nói không cho phép cãi lại.
Mấy người cũng phi thân bay ra, bay lướt đuổi theo, Quản Phương Nghi một mặt đầy ghét bỏ, bắt lấy cánh tay Viên Cương đỡ mang theo.
Mắt thấy sắp sửa hạ xuống, vào thời khắc đó đột nhiên xảy ra dị biến, huynh đệ họ Hà chợt cưỡi một con phi cầm bay tới, đón đỡ Triều Thắng Hoài đang hạ xuống.

Thời khắc đám người Ngưu Hữu Đạo sắp hạ xuống tán cây, trơ mắt nhìn xem phi cầm chở Triều Thắng Hoài chuyển hướng bay đi.
Lần nữa đằng không vút lên cao, Triều Thắng Hoài ở trên cao nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên mang theo nụ cười lạnh, lại rút kiếm bổ ra một đạo kiếm khí lăng lệ, chém về phía rừng rậm bên dưới.
Một tiếng động ầm vang, một nhánh cây to bị chém đứt tách ra, rơi xuống đất phát ra tiếng rào rào, động tĩnh lan truyền ra rất lớn.
Triều Thắng Hoài rõ ràng là đang cố ý tạo ra.
Phi cầm bay trở về hướng vách núi ban đầu, ba người cưỡi trên lưng quay đầu lại quan sát đám người Ngưu Hữu Đạo rơi xuống, Hà Hữu Trường có chút lo lắng nói: “Con Hùng Yêu kia chắc sẽ không bị Điệp La Sát giết chết chứ nhỉ! Nếu bị giết chết, vậy xem ra đã uổng phí một phen công phu mất rồi.”
Bên này nếu đã hạ quyết tâm động thủ, tự nhiên là đã xác định được nội tình của Viên Phương, Vạn Thú môn có một bộ phương pháp riêng dùng để phân biệt chân thân* của Yêu tu, ở phương diện này Vạn Thú môn là người trong nghề.(* bộ dạng thật)
Triều Thắng Hoài: “Kim Vương Hùng chỉ cần tu vi đạt đến Trúc Cơ kỳ, liền sẽ triệt để hoá hình thành công, da lông đã hòa làm một thể, đao thương bất nhập, trong thời gian ngắn những con Điệp La Sát kia chưa chắc giết được hắn, chỉ cần chúng ta kịp thời tham gia, sẽ không có vấn đề gì. Trên điển tịch sư môn ghi chép không có sai được, hai vị sư huynh cứ yên tâm đi.”
Một đường đi dạo tiếp xúc, bên này đã mò ra được đại khái tu vi của Viên Phương.
Hắn nói cũng không có sai, Ngưu Hữu Đạo có thể mang Viên Phương theo đến nơi này, cũng bởi vì Viên Phương có thiên phú dị bẩm, chỉ cần không phải đụng tới người có thực lực quá mức cường hãn, thì đích xác là có thể nói đao thương bất nhập.
Hà Hữu Kiến chậc chậc miệng nói: “Điển tịch sư môn có ghi chép, Kim Vương Hùng trời sinh ngu dốt, linh trí khó mở, bởi… Vì ngu ngốc nên dù cho có một thân thể cứng cỏi, có da lông hộ thể, cũng khó thoát khỏi cảnh bị săn giết, đã tuyệt tích từ lâu, không nghĩ tới hôm nay chúng ta lại bắt gặp được một con. Mà con Kim Vương Hùng này thế mà còn mở được linh trí tu luyện nữa, cũng không biết là nó đã gặp được kỳ ngộ gì mới có được như hôm nay. Hùng Yêu này nếu mà rơi vào trong tay ‘Linh Hóa cốc’ của sư môn chúng ta, một ‘người sống’ sờ sờ ra đó, cũng không biết bọn hắn có thể xuống tay được hay không.”
Triều Thắng Hoài khinh thường nói: “Những chuyện tương tự như thế ‘Linh Hóa cốc’ còn làm ít chắc? Thật đơn giản, trực tiếp diệt linh trí của hắn, để hắn lần nữa khôi phục lại bộ dạng hùng yêu, thế chẳng phải xong.”
Bọn hắn cưỡi phi cầm rời đi, đám Ngưu Hữu Đạo bị lưu lại, đành phải hạ xuống trên những ngọn cây bên dưới.
Ngưu Hữu Đạo đứng ở trên ngọn cây chập trùng, đưa mắt nhìn bóng người rời đi, cũng có chút không ngờ, thế mà bị người ta dùng loại phương thức này lừa cho một vố, quả nhiên là ‘chó cậy gần nhà gà cậy cạnh chuồng’, cậy vào Vạn Thú môn có linh thú phi hành quá tiện lợi đây mà.
Trong rừng phía dưới, đã có “Người” thức tỉnh, một con Bạch Sí Điệp La Sát, hai cánh đang thu lại sát người, chui ra từ một hốc cây, ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn hắn, hai con mắt lộ ra tia sáng lạnh lẽo, hai cánh ở sau lưng chầm chậm mở ra, vân xương trên cánh nổi lên bạch quang*.( *ánh sáng trắng)
Quản Phương Nghi kinh hãi, cái ‘đồ chơi’ này nếu có một con ở đây liền sẽ có con thứ hai, quỷ mới biết bên trong vùng rừng rậm này có bao nhiêu con đang sinh sống nữa.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, bên này không oán không cừu gì với Vạn Thú môn mà, vì sao Vạn Thú môn lại làm hại như vậy, lúc này bèn la lên: “Đi mau!” Vừa là vừa bắt lấy cánh tay Viên Cương, muốn mang hắn bay rời đi.

Nhưng Viên Cương nhìn ý tứ của Ngưu Hữu Đạo, cánh tay khẽ dùng sức ghì lại, giữ nguyên, không có ý muốn rời đi, Quản Phương Nghi quay đầu lại, cả giận nói: “Nếu ngươi không chịu đi, liền sẽ không kịp nữa đó.”
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nói, “Thử xem bọn hắn có quay trở lại hay không, xuống dưới!”
Thật đúng là nói làm là làm liền, thân thể có hành động, hắn mở đầu nhảy xuyên qua ngọn cây, ‘soạt’ một tiếng, hạ xuống mặt đất.
Hai mắt Quản Phương Nghi trợn tròn, muốn mắng hắn, có phải đã phát điên rồi hay không.
“Không muốn chết liền đi theo ta. Lão Hùng, xuống!” Viên Cương cho một câu, rồi hất cánh tay nàng ra, tung người nhảy xuống.
Viên Phương cũng có chút mộng, hai vị đại gia này hết còn muốn sống rồi sao?
Nhưng hắn từ trước đến nay luôn luôn ngoan ngoãn nghe theo lời Viên Cương nói, nên cũng kiên trì nhảy xuống.
Quản Phương Nghi có chút phát điên, nhưng nhìn dáng vẻ tỉnh táo của hai vị kia, bèn mắng một câu “Lão nương sớm muộn gì cũng sẽ bị các ngươi hại chết”, rồi cũng kiên trì nhảy xuống.
Phạch! Bạch Sí La Sát mở hai cánh bắn tới, xông về phía Ngưu Hữu Đạo đang hạ xuống mặt đất.
Sặc! Một tia kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất, lưỡi kiếm chớp lên cái, đã trở về trong vỏ.
Ngưu Hữu Đạo cùng Bạch Sí La Sát đồng thời rơi xuống đất, cổ Bạch Sí La Sát đã bị đứt một nửa, vết đứt có chất lỏng xanh biếc tuôn ra, nhưng vẫn giang hai cánh tay ra muốn ôm Ngưu Hữu Đạo lại.
Đối mặt với cương thi trong mộ cổ hắn cũng chẳng coi ra gì, cho nên loại hình tượng này cũng chẳng thể làm Ngưu Hữu Đạo sợ.
Kiếm trong tay quét ngang, hai tay Bạch Sí La Sát ôm tới bị kiếm chặn lại, chộp vào hai đầu thân kiếm, không thể ôm lấy hắn.
Ngưu Hữu Đạo buông kiếm, đưa tay ra nắm lấy cái cằm của Bạch Sí La Sát, tựa hồ như muốn quan sát kỹ diện mạo của Bạch Sí La Sát một phen.
Chợt một tiếng ‘crắc’ vang lên, bàn tay đột nhiên phát lực, trực tiếp bẻ gãy nửa đoạn cổ còn lại của Bạch Sí La Sát, lúc thả nó ngã xuống đất, đồng thời tiện tay bắt kiếm về lại trong tay, vẻ mặt không thay đổi, từ từ chống kiếm đứng đó, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi liếc nhìn bốn phía.
Hắn hành động bình tĩnh thong dong, khiến người ta cảm thấy sự việc xảy ra chậm rãi, nhưng kỳ thật quá trình đó xảy ra rất nhanh, hắn nơi này vừa thu thập xong, Viên Cương mới rơi xuống bên cạnh hắn, ngay sau đó Viên Phương với Quản Phương Nghi cũng rơi xuống, rồi vội vàng đi đến bên cạnh hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.