Đạo Quân

Chương 464: La Sát triều




Chương 464: La Sát triều
Edit: Luna Huang – sóng dữ hoặc làn sóng của Điệp La Sát
Mặc dù chỗ ẩn núp cách địa phương điều tra một chút khoảng cách, thế nhưng nơi này thật sự rất tĩnh mịch, động tĩnh rống qua gào lại giao lưu trong hốc cây đã dẫn tới đệ tử Vạn Thú môn tiếp cận bên này phát giác.
“Sư phụ, bên kia có động tĩnh!” một tên đệ tử vội chạy về bẩm báo cho Mã Kim, ngón tay chỉ về phía hốc cây xa xa.
Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía đó, Mã Kim phất tay ra hiệu, một đám lập tức chạy tới hốc cây, vây lại.
Không chờ bọn hắn tới gần, Huyết La Sát đã nhảy ‘phạch’ một tiếng ra khỏi hốc cây, đáp xuống một cành cây phía trước cửa, hai cánh chậm rãi mở ra, trên vân xương huyết quang lấp lóe.
Là Huyết La Sát! Đám đệ tử Vạn Thú môn đang vây tới lập tức ngừng lại, mặt mày Mã Kim lộ ra vẻ ngưng trọng.
Phực! Hai cánh Huyết La Sát đang chậm rãi mở ra đột nhiên giương căng, ánh sáng màu huyết nở rộ, hai cánh Huyết La Sát rung rung, ngửa mặt lên trời rít gào “Créc… crec” không thôi.
Rất nhanh, ở gần cũng như ở xa, liên tiếp vang lên âm thanh “Créc… réc”, phạm vi cộng hưởng lan rộng.
Người khác có lẽ không hiểu đó là gì, nhưng những đệ tử Vạn Thú môn có thể được điều động đi vào trong này đều là người đã được huấn luyện qua trước đó, há lại không hiểu đó là gì, vừa nhìn liền biết cái con Huyết La Sát này đang còn triệu tập đồng bọn.
Nghe được âm thanh Điệp La Sát kêu gọi khuếch tán, ngay cả những đệ tử Vạn Thú môn đang còn trồng cỏ Khu Quang ở trong rừng cây chỗ khói xanh mù mịt bên kia, cũng giật mình ngẩng đầu lên, nhìn ngó bốn phía, từng người đều nâng cao đề phòng, cấp tốc thu thập rồi dựa sát lại vào nhau.
“Dựa sát vào!” Mã Kim quát lên.
Phụ cận, mấy chục con Điệp La Sát đã bay ‘vù vù’ xuyên qua tán cây xông đến, nhắm về phía đám người này, trực tiếp phát động tiến công.
Từng viên cầu màu xanh sẫm được đệ tử Vạn Thú môn kẹp ở ngón tay giữa bắn ra, đón đầu Điệp La Sát vọt tới, rồi ‘bụp bụp’ nổ tung, sau khi nổ tạo ra một vùng khói màu xanh sẫm, lập tức khiến cho mấy con Điệp La Sát vọt đến kêu loạn ‘réc’ ‘réc’, đội hình công kích cũng bị rối loạn, có con chịu không nổi kích thích, bay loạn xạ, có con hoảng hốt uốn mình thối lui.
Trên không rừng rậm, bốn tên đệ tử đang khống chế bốn con phi cầm bay vòng quanh sắc mặt đại biến, nhìn thấy nơi xa không ngừng có đốm sáng xuất hiện, cấp tốc bay về phía bên này.
Càng kinh hoàng hơn, ở lân cận, từ trong rừng cây bên dưới đã có con nhảy bắn lên, trực tiếp xông thẳng về phía bốn con phi cầm đang bay ở trên không trung, phi cầm nhìn thấy hoảng sợ kêu to.

“Sư phụ, có La Sát triều*!” Một tên đệ tử thi pháp, hướng mặt về phía dưới rừng hô to. (* La Sát kéo đến đông tạo thành cơn sóng La Sát tựa như thủy triều dâng lên)
Báo tin xong, bốn người cấp tốc khống chế phi cầm rút lui, rời khỏi chỗ này.
Không có cách, bởi phi cầm có giá trị không nhỏ, ở trên không trung chém giết cũng không phải là đối thủ của Điệp La Sát, để tổn thất thì cũng gánh không nổi.
Huống chi, xem tình hình thế này, nếu không tranh thủ thời gian vọt lẹ là không được.
Sau khi rút lui, bốn người cũng không ngừng bắn ra những viên cầu màu xanh sẫm, nổ tung tạo thành đám khói mù, ngăn cản Điệp La Sát đuổi theo, một đường hoặc là tránh thoát Điệp La Sát ngăn cản đường bay, hoặc là bắn đạn khói mở đường, bốn con phi cầm vừa bay vừa kinh hoảng kêu to.
La Sát triều? Nghe được báo động, Mã Kim đột ngột ngẩng đầu, sắc mặt đại biến, không chút do dự quát: “Đi!”
Trên mặt Triều Thắng Hoài cũng lộ vẻ bối rối, không nghĩ tới, thế mà dẫn xuất tới La Sát triều, thân là đệ tử Vạn Thú môn, há có thể không biết sự khủng bố của La Sát triều trong Điệp Mộng Huyễn Giới này, tâm tư muốn truy sát đến cùng nháy mắt vứt ra khỏi não, cấp tốc tụ họp với đồng môn sư huynh đệ nhảy lên, lướt trên những tàng cây chạy đi, muốn xuyên qua tầng lá rậm rạp này che dấu, thoát ly khỏi khu rừng này.
Thế nhưng đã chậm trễ, hàng trăm con Điệp La Sát từ trên không bao trùm xuống, ‘vèo vèo’ xông vào trong rừng, vừa vặn ngăn cản cả đám lại.
Không ngừng có tiếng nổ ‘bụp bụp’ vang lên, khói xanh mù mịt đuổi đánh đám Điệp La Sát dạt ra, một đám người xông ra khỏi rừng rậm, bay lướt trên không trung, lại bị một đám Điệp La Sát tiếp tục kết bầy đánh tới.
Một con Huyết La Sát từ trong rừng nhảy lên, vỗ cánh lơ lửng trên không trung, móng vuốt chỉ thẳng vào Triều Thắng Hoài cùng hai huynh đệ họ Hà, không ngừng kêu “rít… rít” .
Điệp La Sát tập trung kéo tới càng lúc càng đông, 9 tên đệ tử Vạn Thú môn rơi vào khủng hoảng cực đại, một đường kích nổ đạn khói mở đường, nhưng cũng vô dụng, ép được phía trước mặt, thì phía đằng sau còn một đám không ngừng hùng hổ nhào tới, hung bạo vô cùng, đã cách khu vực cỏ Khu Quang phòng hộ không còn bao xa, thế nhưng cảm giác muốn tới gần lại xa vời vợi, khiến cho đám người càng lâm vào tuyệt vọng.
Số lượng đạn khói ‘Tị Sát Hoàn*’ mang theo trên người bọn hắn chung quy cũng chỉ có hạn, không chịu được tiêu hao kịch liệt như vậy, còn chưa kịp chạy được nửa đường, liền đã cạn kiệt.
‘Cạch cạch’, tiếng chém giết vang lên kịch liệt, 9 người bắt buộc phải cầm vũ khí lên, liều mạng chém giết với đám Điệp La Sát , không ngừng có Điệp La Sát bị chém cho máu văng tung tóe rơi xuống, nhưng giết mãi cũng không hết, lại không thể xông ra được, ánh sáng từ mấy đôi cánh chớp lượn chung quanh đếm không hết, lướt lui lướt tới, qua lại tiến công.
“A. . .” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, một tên đệ tử Vạn Thú môn bị một cái móng vuốt túm lấy cái ót, kéo tách ra khỏi đội hình, thoáng cái bị mấy con Điệp La Sát xẹt qua xẹt lại, xé rách trên không trung, huyết nhục văng tung tóe.
Triều Thắng Hoài liếc mắt thấy, sợ mất mật, thoáng không chú ý một chút, liền bị một cái móng vuốt duỗi tới bắt lấy bả vai, giật kéo ngược lên, trên bờ vai bị đau nhức kịch liệt cũng không có gì, càng đáng sợ hơn chính là bị không biết bao nhiêu cái móng vuốt chộp lấy, một đường bị xách bay đi, va đụng vào mớ nhánh cây, chân chính là dọa hắn sợ đến hồn phi phách tán, ngay cả tâm tư hối hận cũng không kịp suy nghĩ.

Nơi khác, một đám Điệp La Sát đang đuổi theo bốn con phi cầm, dưới “Tị Sát Hoàn” yểm hộ, cả 4 thuận lợi chạy trốn tới chỗ vách núi, trốn vào khu vực có cỏ Khu Quang phòng hộ.
Đám Điệp La Sát đuổi theo tới, chỉ hơi cách khu vực phòng hộ một khoảng, liền chịu không nổi mùi cỏ kia kích thích, bèn cấp tốc rẽ ngoặt bay đi, từ bỏ truy sát.
Bốn người cưỡi trên phi cầm quay đầu nhìn lại, nhìn về phía trên không trung vùng rừng rậm kia, thấy có lít nha lít nhít điểm sáng bay múa, trong lòng vẫn còn sợ hãi, biết rõ, nếu không quả quyết rút lui, dù chỉ chậm một chút thôi mà nói, bọn hắn e rằng cũng đừng hòng thuận lợi thoát đi.
Đang còn tốt lành, bọn hắn không rõ mấy người Mã Kim đến tột cùng đã làm cái gì, thế mà lại chọc tới La Sát triều.
Bọn hắn không tin đám Mã Kim không nhớ sư môn đã bàn giao những gì, nếu như không cấp thiết, không nên chọc giận Điệp La Sát, khiến chúng quá khích, bằng không ai cũng ăn không vô.
“Các ngươi nhanh đi cầu viện!” Một tên đệ tử cầm đầu quát lên.
Cũng chỉ có thể đi cầu viện, bọn hắn đã không còn dám quay trở lại.
Hắn khống chế phi cầm ở lại nơi này để xem xét tình huống, còn ba người khác thì khống chế phi cầm cấp tốc rời đi.
Đám người Thượng Thanh tông đang trốn trong bóng tối, ở đằng sau mấy mỏm đá, cũng vô cùng chấn kinh khi nhìn thấy cảnh tưởng hùng vĩ trên không trung rừng rậm phía đằng kia, chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng như vậy.
“Đây là La Sát triều mà trong truyền thuyết nói tới đó sao?” La Nguyên Công lẩm bẩm thì thầm.
Sắc mặt Tô Phá nghiêm túc lên, “Đúng vậy, nghe đồn trước kia, các Chí Tôn cũng muốn chinh phục nơi này, sau đó chọc phải La Sát triều, đành phải chịu rút lui tránh né mũi nhọn.”
Một tên đệ tử hỏi: “Ngay cả Chí Tôn cũng không phải là đối thủ của Điệp La Sát sao?”
Tô Phá đáp: “Cũng không phải là đánh không lại, Huyễn Giới này là thế giới của Điệp La Sát, số lượng Điệp La Sát ở đây có nhiều lắm, đánh giết mãi cũng không hết, dây dưa mãi các Chí Tôn cũng chịu không nổi, chỉ có thể bại lui, nếu không nơi này cũng chẳng tới lượt Vạn Thú môn đến chưởng quản rồi.”
La Nguyên Công chợt lên tiếng nhắc nhở, “Ngưu Hữu Đạo có phải cũng đang bị. . .”

Hắn đang nói được một nửa thì ngừng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Nghi, chỉ thấy Đường Nghi đang cắn chặt môi nhìn chăm chú.
Hai tay Ngụy Đa nắm chặt thành nắm đấm, trong mắt đầy sầu lo, tất cả đều nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đi cùng đám đệ tử Vạn Thú môn kia, hoài nghi tám chín phần mười Ngưu Hữu Đạo cũng đã rơi vào tuyệt cảnh La Sát triều này.
“Chúng ta không thể chờ được nữa, nhất định phải nghĩ biện pháp cứu hắn!” Ngụy Đa vội quá, bỗng lại nói được một câu vô cùng lưu loát.
Đám người ngạc nhiên nhìn lại, còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm, song thấy không sai, đúng là hắn vừa nói.
Tô Phá: “Làm sao cứu? Chúng ta chỉ cần đi ra ngoài, đó chính là đi chịu chết.”
“Không thể đứng nhìn mặc kệ được, ta. . . ta đi tìm người, cầu người ta giúp đỡ!” Ngụy Đa quay đầu bước đi.
Tô Phá quát gọi, “Trở về!”
Ngụy Đa mặc kệ, đã lách mình bay rời đi. . .  . . .
Lúc này, đám người Ngưu Hữu Đạo đã chui ra khỏi hốc cây, cũng bị động tĩnh trên không trung kinh động, bèn kinh ngạc đi ra, cả đám đều đứng ở trên tán cây, thò đầu lên quan sát.
Nhiều lần Điệp La Sát muốn phóng tới bọn hắn tiến công, sau đó lại lách qua về sau, đã xác nhận là an toàn, mấy người mới yên lòng quan sát.
Trước mắt, cảnh tượng đàn Điệp La Sát to lớn hùng vĩ bay lượn trên trời trông quả thực kinh người, nhưng cũng thật sự huyễn lệ, ánh sáng tỏa ra lung linh đầy trời, từng người nhìn ngây cả người, ngay cả chính Viên Cương, cũng có chút khó có thể tin, đây là chuyện do hắn làm ra sao?
Viên Phương nhìn Viên Cương, ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Quản Phương Nghi thỉnh thoảng cũng liếc nhìn Viên Cương, ánh mắt giống như nhìn thấy được một con quái vật chân chính vậy, cõi lòng căng thẳng tạm thời hạ xuống, có con quái vật này ở đây, Điệp Mộng Huyễn Giới này còn có cái gì phải sợ phải lo lắng nữa chớ?
Ngưu Hữu Đạo nhịn không được buông tiếng thở dài, “May thế gian này có pháp tắc hạn chế, nếu những con Điệp La Sát này có thể sinh tồn được ở trong nhân thế mà nói, cả thiên hạ sợ là không có ai có thể là đối thủ của bọn chúng.”
Mấy người đều hiểu ý tứ của hắn, cũng không phải là nói thực lực một con Điệp La Sát cường hãn bao nhiêu, trong tu sĩ, người có thực lực cao hơn Điệp La Sát có rất nhiều, mấu chốt là chúng nó kết thành quần thành đội, uy lực công kích hợp lại rất khủng bố.
Mặt đất không ngừng vang lên tiếng động ‘ rầm rầm’, Mã Kim giống như con thú bị nhốt, hạ xuống trên mặt đất, ở trong rừng rậm điên cuồng trùng sát, một đường giết ra một đường máu rút lui về, toàn thân nhuộm đầy chất dịch màu xanh lục sền sệt.
Ở trên không trung căn bản là không có cách nào kịp ứng phó với đám Điệp La Sát phi hành mau lẹ chính xác công kích từ bốn phương tám hướng, ở trên mặt đất ngược lại có thể chiếm được chút ưu thế.
Chính hắn cũng không biết là bản thân đã giết chết bao nhiêu con Điệp La Sát rồi, nhưng vẫn cứ ở trong vòng vây công dày đặc, số lượng vây công không thấy giảm chút nào, giết mãi cũng không hết.

Hắn một thân một mình trùng sát ra, đã không còn để ý tới những người khác, hắn biết, những người khác chắc là đã xong đời.
Vút vút vút vút vút, 5 con Huyết La Sát huyết quang lập loè đột nhiên cùng xông vào trong đội hình đang vây công, một đám Bạch Sí La Sát và Lam Sí La Sát tận dụng cơ hội phối hợp.
“A!”
Thân hãm vây công, Mã Kim bị vây cơ hồ không thấy rõ bóng người, đột nhiên thét lên một tiếng gào xót đau đớn, một kiếm chém rớt đầu một con Huyết La Sát, mà con Huyết La Sát kia cũng một móng vuốt cắm thẳng vào cổ của hắn, trên cổ huyết thủy phun ra.
Thoáng cái, mấy cái móng vuốt khác vươn đến, ngay tại chỗ xé nát người Mã Kim, huyết nhục văng tung tóe.
Trên trăm tên đệ tử Vạn Thú môn đang trồng trọt cỏ Khu Quang cũng không thể may mắn thoát khỏi, ở dưới La Sát triều, không ai trốn thoát. . .  . . .
“R… rec rec” thanh âm rít gào lại vang lên quanh quẩn trong rừng rậm.
Điệp La Sát ngợp trời bắt đầu bay đi tứ tán, không bao lâu sau liền biến mất không còn một mống.
Ưu điểm có cánh, có thể phi hành, đến nhanh, đi cũng nhanh, giữa thiên địa lại khôi phục an tĩnh.
Dưới tán cây, một con Huyết La Sát dẫn theo ba con Lam Sí La Sát xuyên qua rừng cây bay đến, dưới móng vuốt của ba con Lam Sí La Sát đều quắp một người, lúc hạ xuống đất thì giẫm ở trên người ba người, ba người này chính là Triều Thắng Hoài cùng huynh đệ họ Hà. Ba người quần áo tả tơi, người đầy vết thương, nhưng vẫn còn sống.
Đám Ngưu Hữu Đạo hạ xuống tán cây, Viên Cương cùng Huyết La Sát rống rống ríu ríu trao đổi.
Ngẩng đầu nhìn thấy được một màn này, ba người Triều Thắng Hoài hoảng sợ, cũng có thể nói là rất khó có thể tin nổi, những người này thế mà có thể câu thông được với Điệp La Sát ư?
“Triều Thắng Hoài, Hà Hữu Kiến, Hà Hữu Trường.” Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng đó cười tủm tỉm, lần lượt điểm tên của ba người ra không trượt phát nào.
Lúc ở bên ngoài Huyễn Giới, Viên Cương giả bộ rời đi đội tản bộ một vòng, cũng không phải là đi dạo không, mà đi nhìn xem diện mạo ba người một chút, rồi lại giả bộ hỏi thăm những tu sĩ khác, ngay cả Triều Thắng Hoài là tôn tử của Triều Kính cũng biết nốt, sau khi trở về, bèn âm thầm thông báo cho Ngưu Hữu Đạo.
Thế nhưng tên Triều Thắng Hoài còn không biết chết sống, còn giả xưng cái họ Lý ra lừa gạt Ngưu Hữu Đạo.
Quản Phương Nghi dần dần mở to hai mắt ra nhìn Ngưu Hữu Đạo, ý thức được cái gì, thì ra cái tên khốn kiếp này đã sớm biết được ba người này có vấn đề rồi!
p/s : Lượt đọc hơi ít nên mình ra chương hơi chậm, có lẽ đã đọc convert hết rồi hen.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.