Đạo Quân

Chương 456: Lại là tên khốn nạn đó!




Chương 456: Lại là tên khốn nạn đó!
Edit: Luna Huang
Viên Cương đang còn cảnh giác quan sát, nghe vậy chợt hơi có chút giật mình, người Độ Vân sơn sao? Mặc dù hắn không có tham gia vào chuyến đi Độ Vân sơn lúc trước, nhưng có biết mối quan hệ giữa Ngưu Hữu Đạo với Độ Vân sơn, chắc là đối phương đến gặp Đạo gia, trong đầu hắn hiện lên cái suy nghĩ này.
Hán tử gầy gò hơi bị khí thế của Viên Cương trấn trụ, không hiểu sao, từ trên người đối phương tỏa ra khí tức khiến hắn cảm giác có chút e ngại.
Quay đầu nhìn về phía Viên Phương vừa đi ra từ căn phòng chữ Đinh ở tầng này, không biết nói gì luôn, chẳng lẽ con Hùng Yêu mà tên ‘Chu Giang’ kia nói lại là vị này?
Nhìn xem Viên Phương, cảm thấy có chút quen quen, hẳn là đã có gặp qua, nhưng không thể nhớ nổi là ai, bởi vì hắn với Viên Phương cũng không có quen biết, ngay cả tên của Viên Phương hắn cũng không biết, chỉ biết là có đối mặt qua mà thôi, nếu như Hắc Mẫu Đơn còn tại thế mà nói, hắn nhất định có thể nhận ra.
Về chuyện từng chặn đường cướp ấy, cái này đối với người Độ Vân sơn mà nói, quá ư bình thường, hắn ở Độ Vân sơn lâu nay, chính hắn cũng chẳng nhớ rõ bản thân đã bao nhiêu lần chặn cướp rồi, nhìn lướt qua mặt mũi Viên Phương, thật sự là không nhớ nổi.
Mấu chốt của vấn đề ở đây là, Viên Phương vừa mới thấy hắn liền đã nói toạc ra thân phận Độ Vân sơn của hắn luôn.
Hắn không có ngụy trang khi đi lên trên lầu này, vì sợ bị người nhìn ra được, rồi có hoài nghi, ai ngờ thế mà lại đụng tới ‘người quen’.
“Nguyên lai là Hầu Kình Thiên – Hầu huynh đệ.” Ngưu Hữu Đạo hiện thân, trí nhớ của hắn tính ra cũng không tệ, liếc mắt cái cái liền nhận ra người bị chặn lại này là ai ngay, cười vui tươi hớn hở đi tới.
Người quen ở tại Độ Vân sơn cũng chỉ có mấy người, vị này càng là người kết giao gần nhất khi ấy, tự nhiên là khắc sâu ấn tượng rồi.
“. . .  . . .” Hán tử gầy gò sửng sốt, miệng há thành vòng tròn, khá là không nói nên lời.
Viên Phương hắn có thể không nhận ra, nhưng Ngưu Hữu Đạo hắn có thể không nhận ra được sao? Người ta vừa mới đến Độ Vân sơn, liền kết bái với đương gia luôn, mà cũng không dễ quên được, người ta bây giờ thế nhưng đã là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong tu hành giới rồi, ngay cả đương gia mỗi lần nhắc đến cũng cảm thán, nói cái gì không nghĩ tới kết bậy kết bạ, lại kết được một nhân vật có tên tuổi.
Đương gia thình thoảng còn đề cập, nói không biết vị huynh đệ kết bái kia có thể đến Độ Vân sơn chơi nữa không, ẩn ý trong lời nói này, là nếu vị huynh đệ kết bái kia lại đến, thì hắn sẽ nhiệt tình chiêu đãi, sẽ không có qua loa như lần gặp gỡ đầu như vậy, đoán chừng là muốn đối đãi với người ta như huynh đệ kết bái thật sự luôn rồi.

Đương gia còn có thử cân nhắc, là có nên đi một chuyến tới Thanh Sơn quận thăm hỏi hay chăng, nhưng cân nhắc lại, người ta bây giờ trên tu hành giới đã có danh tiếng không nhỏ, trước đó đối xử lạnh nhạt, nay lại nhiệt tình quá, lo lắng một khi chạy tới, có thể sẽ khiến cho người ta hiểu lầm rằng bên này đang có ý muốn nịnh bợ, cho nên một mực vẫn không có chạy sang.
Kỳ thật ra hắn biết, đương gia cũng có ý muôn nịnh bợ để giữ gìn mối quan hệ này, thực lực tu hành của Độ Vân sơn có lẽ vượt qua vị này, nhưng so với người có thể chi phối được chư hầu một phương thì cũng không hơn gì, hoàn toàn là hai loại tính chất khác nhau, lỡ như ngày nào đó Độ Vân sơn không ở nỗi Triệu quốc nữa, thì còn có thể rời Triệu quốc dọn tới ở Nam Châu đi.
Cái người một mực luôn khiến đương gia xoắn xuýt, hắn không nghĩ tới lại trùng hợp gặp được ở nơi này.
Không sai, hắn chính là người Độ Vân sơn, thủ hạ tâm phúc của đương gia Vân Hoan Độ Vân sơn, Hầu Kình Thiên.
“Người bên mình!” Ngưu Hữu Đạo đi tới phất tay một cái, ra hiệu cho mấy người Viên Cương tránh ra, mỉm cười nói với Hầu Kình Thiên: “Thế nào, dễ quên như vậy sao, không nhận ra à?”
Hầu Kình Thiên vội chắp tay chào: “Gặp qua Đạo gia!”
Thấy vậy, những người còn lại nhìn nhau, thì ra đúng là người quen thật.
Ngưu Hữu Đạo: “Mấy năm không gặp, Hầu huynh phong thái vẫn như xưa nha.”
Hầu Kình Thiên vội cung kính nói: “Đạo gia quá khen, không dám nhận.”
Cung kính cũng đúng thôi, năm đó Ngưu Hữu Đạo bị người ta đuổi theo truy sát, có thể không để vào mắt, bây giờ lại rất là khác a, đả thương đệ tử Thiên Hỏa giáo còn có thể toàn thân trở ra, đã tạo ra tên tuổi ở trên tu hành giới. Còn ở tại thế tục, thì lực ảnh hưởng lại càng lớn, toàn thiên hạ có hơn 200 châu, tin đồn nói vị này có thể chi phối được 1 châu. Nói cách khác, trong thế tục toàn thiên hạ, vị này có lực ảnh hưởng tới 1 trên 200 phần. Tỉ lệ tuy nhỏ, nhưng tuyệt đại đa số người trong tu hành lại không thể làm được, rất nhiều tu hành môn phái cũng đều không làm được.
Loại người này đi đến chỗ nào đều sẽ có người nguyện ý kết giao, tầm ảnh hưởng không phải là Độ Vân sơn có thể so sánh, bố cục đã cách xa Độ Vân sơn tới tám vạn dặm.
Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Mấy năm không gặp Vân đại ca, không biết Vân đại ca vẫn  mạnh khỏe chứ?”
Hầu Kình Thiên cung kính đáp: “Hết thảy vẫn mạnh khỏe!”

Ngưu Hữu Đạo kỳ quái hỏi: “Ngươi tới đây để tìm ta phải không? Có phải Vân đại ca cũng đã tới đây rồi?”
Hầu Kình Thiên: “Không phải, không phải. Chỉ là phụng mệnh rời núi làm chút chuyện, đang đi tìm khách sạn để dừng chân chút thôi, không ngờ gặp được Đạo gia, thật sự là số may mắn.”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu về khách sạn này một cái: “Nếu đã tới, liền ở cùng một chỗ luôn đi, mọi người chiếu cố lẫn nhau cũng tốt.” Hắn cũng đang muốn hỏi thăm tình hình Độ Vân sơn.
Hầu Kình Thiên chắp tay tỏ vẻ cám ơn hảo ý, “Đạo gia, ta chỉ là phụng mệnh đi ra ngoài làm việc, tạm thời không tiện ở lâu cho lắm, đợi ta làm xong việc trước đã, rồi quay đầu sẽ tới bồi tội với Đạo gia.”
Nếu hắn đã nói như vậy rồi, Ngưu Hữu Đạo cũng liền không có miễn cưỡng nữa, tùy tiện khách khí vài câu, rồi mặc cho đối phương rời đi.
Thời khắc đi xuống lầu, trong bụng Hầu Kình Thiên thầm nhủ, cái gì mà lừa gạt Kim Vương Hùng tới, Viên Phương hắn có gặp qua, tên này đã sớm là người của Ngưu Hữu Đạo rồi, nào có lừa gạt cái gì chứ.
Ngưu Hữu Đạo đứng ở hành lang, nghiêng đầu liếc nhìn sang Viên Cương.
Viên Cương hiểu ý nói: “Không giống như là ngẫu nhiên gặp phải, hẳn là đến để điều tra cái gì đó.”
Chạy lên tầng trên này điều tra sao? Hàng lông mày của Ngưu Hữu Đạo hơi nhúc nhích, với hắn mà nói, chuyện có khác thường tất có điều kỳ quặc.
Hắn là loại người có tính cảnh giác rất cao, lúc này bèn cho Quản Phương Nghi một câu, “Nhìn chằm chằm một chút.”
Quản Phương Nghi lập tức gọi Hứa lão lục đi theo.
Đằng sau lại cùng Ngưu Hữu Đạo đi vào phòng, rồi hỏi: “Là Độ Vân sơn Triệu quốc kia phải không? Ngươi có lui tới với Độ Vân sơn sao?”
Nhắc đến Độ Vân sơn, Ngưu Hữu Đạo có chút đau răng. . .  . . .

Trở lại trạch viện bên mình, Hầu Kình Thiên đi thẳng đến nội trạch, tìm gặp nữ tử áo trắng bẩm báo: “Sơn chủ, chuyện ở Thiên Vận khách sạn có chút kỳ quặc, gặp phải người quen.”
Trong đình, nữ tử áo trắng đang ngồi tĩnh tọa không phải ai khác, chính là sơn chủ Độ Vân sơn, cũng là mẫu thân của đương gia Độ Vân sơn Vân Hoan, sơn chủ Vân Cơ!
Vân Cơ hơi liếc nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp đoạn sau.
Hầu Kình Thiên: “Cái con gọi là Hùng Yêu kia là người của Ngưu Hữu Đạo, năm đó lúc bọn hắn có đi ngang qua địa bàn chúng ta, thuộc hạ có thấy qua rồi, mà Ngưu Hữu Đạo ở Thiên Vân Khách sạn, thuộc hạ cũng đã gặp qua, Hùng Yêu kia là một phe với Ngưu Hữu Đạo.”
Dù Vân Cơ nhất quán luôn bình tĩnh, lúc này nghe bẩm báo xong cũng không nhịn được vô cùng ngạc nhiên.
Ngưu Hữu Đạo? Nghĩ đến con người này, sắc mặt nàng hơi trầm xuống, lại là tên khốn nạn đó!
Lúc trước, sau khi Quỷ Mẫu rời khỏi Thanh Sơn quận về sau, đúng thật là đi tới Độ Vân sơn chơi, quan hệ giữa Quỷ Mẫu với Vân Cơ cũng đích thật là hảo tỷ muội, tỷ muội gặp nhau, bèn trò chuyện về tình hình gần đây, được biết Quỷ Mẫu thế mà trở thành tỷ đệ kết bái với Ngưu Hữu Đạo, ngay tại chỗ khiến nàng tức giận quá sức, vừa kết bái với nhi tử của nàng, rồi lại vừa kết bái với tỷ muội của nàng, khiến cho bối phận giữa nàng với nhi tử của nàng loạn hết cả lên, không tức giận mới là lạ.
Quỷ Mẫu sau khi hiểu rõ là chuyện gì, thì xem như đã hiểu vì sao khi nghe nàng nói muốn đi tới Độ Vân sơn, thì cái mặt thằng kia liền trở nên cổ quái, thế là ngay tại chỗ cũng thóa mạ hắn một chầu, chưa từng thấy qua người nào loạn như vậy, lại biết rõ thế mà còn không chịu nói nữa.
Lúc đó, Vân Hoan đang đứng bên cạnh, hắn cũng rất xấu hổ, cũng đứng đó chửi đổng một trận.
Hầu Kình Thiên cũng không biết cái chuyện này, bối phận hai mẹ con bị người ta làm bừa bãi xấu hổ, hai mẹ con Vân Cơ cũng không dám nói tùm lum ra ngoài, hắn bèn tiếp tục nói: “Sơn chủ, Chu Giang giả kia tựa hồ đang muốn giá họa, hình như đang muốn gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo, có muốn bắt người này lại hay không ạ?”
Không được Vân Cơ cho phép trước, hắn sẽ không tiết lộ việc Vân Cơ đã đến Vạn Tượng thành cho Ngưu Hữu Đạo biết, Vân Cơ rời khỏi Độ Vân sơn, ngay cả người Độ Vân sơn bên kia cũng không có ai biết được, cũng không nói với bên này cái gì. Hắn cũng không biết Vân Cơ đến bên này để làm gì, một nhóm chỉ là tùy tùng tuân lệnh đi theo.
Vân Cơ hừ lạnh một tiếng, cũng không biết là ai nhằm vào ai, “Ngay cả đối phương sâu cạn như thế nào cũng không biết, động thủ còn chưa biết là ai phải ăn thiệt thòi, tại Vạn Tượng thành này làm ra động tĩnh lớn cũng không ổn. Chiều nay Điệp Mộng Huyễn Giới liền mở ra rồi, bây giờ không phải là lúc đi tìm chuyện cho mình.”
Hầu Kình Thiên: “Vậy có muốn thông báo cho Ngưu Hữu Đạo một tiếng, để hắn cảnh giác hay không ạ?”
Vân Cơ không ừ hử gì cả, nói: “Cái tên ‘Chu Giang’ kia, lại phái một người đi nhìn chằm chằm vào, chỉ theo dõi thôi. Đợi ta xem xem Ngưu Hữu Đạo này là hạng người gì trước đã rồi lại nói.”
Hầu Kình Thiên nghe ra được ý tứ trong lời này của nàng, nếu như mà thấy có bất mãn gì với Ngưu Hữu Đạo, thì chỉ sợ là muốn khoanh tay đứng nhìn, bỏ mặc cho Ngưu Hữu Đạo gặp phải phiền phức đi. . .  . . .

Sau một khoảng thời gian ngắn, Hứa lão lục cũng quay trở về khách sạn, tìm gặp Ngưu Hữu Đạo, bẩm báo lại tình huống theo dõi.
Ngưu Hữu Đạo đang đi lui đi tới quanh quẩn một chỗ trong phòng, chợt mở miệng hỏi, “Người đang cứ trú trong trách viện đó là ai người có biết không?”
Sau khi tiến vào khách sạn này ở, hắn một mực vẫn chưa có đi ra ngoài, khi biết hành tung đã bị lộ, dưới tình huống chưa rõ, hắn không dám tuỳ tiện đi ra ngoài, mỗi ngày chỉ là ngồi trông coi nghiên cứu địa đồ, thay thế chi đi nghiên cứu thực địa.
Hứa lão lục nói: “Không biết, chỉ thấy Hầu Kình Thiên tiến vào trạch viện đó, không rõ tình huống bên trong lắm, ta cũng không dám tự tiện xông vào.”
Ngưu Hữu Đạo bảo hắn xác định vị trí của trạch viện trên địa đồ, rồi nhìn địa đồ suy nghĩ một hồi. . .  . . .
Trong dãy núi xanh um tươi tốt, có hai ngọn núi nhọn dựng thẳng như kiếm, giữa hai ngọn núi có mây mù lượn lờ quanh năm không tiêu tan, lộ ra một vẻ rất thần bí.
Trong rừng núi hoang sơ, dây leo thô to già cỗi mọc chen chúc trong đám lá xanh mướt, hoặc đủ loại hoa màu sắc sặc sỡ, lần lượt có người bay đến tụ tập, nhìn tình cảnh bay lượn đến, còn có người đứng trập trùng ở trên ngọn cây kia, trông siêu nhiên như là thần tiên bay trong sơn dã vậy.
Người tụ tập tới đây đều sẽ bị mây mù lượn lờ giữa hai ngọn núi kia hấp dẫn, khi đi qua giữa hai ngọn núi này, liền sẽ tiến vào một sơn cốc gọi là Điệp cốc, một khi đại trận mở ra, đó cũng là lối vào Điệp Mộng Huyễn Giới.
Không trung, đệ tử Vạn Thú môn khống chế từng con phi cầm cỡ lớn bay lui bay tới tuần tra.
Mấy người đám Ngưu Hữu Đạo cũng tới, đang đứng ở trên một sườn núi.
“Đạo gia, phía sau bên phải có một nữ nhân đi theo chúng ta, người mặc bạch y ấy.” Viên Cương chợt lên tiếng nhắc nhở.
Mấy người bèn giả bộ đàm tiếu ngó qua ngó lại ngắm cảnh, quả nhiên phát hiện đằng sau bên phải có nữ tử bạch y đeo khăn che mặt bằng lụa trắng, chỉ có điều nhìn cũng chẳng có gì khác biệt so với những người khác, không nhìn ra được là nàng ta có ý đi theo bọn hắn.
Biến thái! Trong lòng Quản Phương Nghi thầm mắng Viên Cương một câu, nàng hiện tại cũng biết, chỉ cần Viên Cương nói là có người theo dõi bọn hắn, thì chắc chắc sẽ không có sai.
Lần xuất hành này, lúc trên đường đi, nàng xem như đã lĩnh giáo, phát hiện Viên Cương từ đầu đến cuối đều xem an toàn của Ngưu Hữu Đạo lên hàng đầu, phát hiện chỗ nào không đúng, liền ngăn Ngưu Hữu Đạo đi hướng đó. To con này tựa như cả người mọc đầy mắt, phụ cận có bất cứ dị thường nào, đều không thể qua được con mắt của vị này, năng lực tốt đến nỗi ngay cả tu sĩ bọn hắn cũng tự cảm thấy không bằng.
Càng biến thái hơn chính là, có lần đi qua một cái phiên chợ, bên này phát hiện ra được một tên trộm, to con này thế mà sau đó còn có thể chỉ ra tên nào là đồng bọn của nó ở trong đám người ở chung quanh kia, bên này không tin, ra tay bắt lại xác minh, toàn bộ thế mà không có sai, bèn không thể không thừa nhận, năng lực quan sát của to con này thật sự có đủ biến thái.
Quản Phương Nghi cũng thật sự hâm mộ Ngưu Hữu Đạo, bên người có một người như vậy bổ sung làm con mắt cho, y như là có một cái bảo bối vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.