Đạo Quân

Chương 455: A, là ngươi!




Chương 455: A, là ngươi!
Edit: Luna Huang
Ra khỏi căn phòng nhỏ u ám, lúc đi trên con hẻm nhỏ hoang vắng, Lục Thánh Trung thi pháp xua tan hơi rượu trong người, mùi rượu nồng nặc tản ra xung quanh một trận.
Vừa đi vừa kéo một lớp mặt nạ trên mặt xuống, phía dưới còn có một lớp mặt nạ khác. Áo khoác đang mang trên người cũng cởi ra, bên trong còn có một cái áo khoác màu khác nữa, vừa cởi ra xong liền tiện tay ném vào cống nước bẩn vừa đi ngang qua, không bận tâm tới nữa.
Chỉ cần đi ra khỏi nơi này, tên Triều Thắng Hải kia cũng chẳng biết được hắn là ai, chờ đến khi chuyện đã xảy ra, coi như Vạn Thú môn đích thân đi điều tra, cũng rất không có khả năng bắt được hắn ở trong Vạn Tượng thành đông đúc như thế này.
Về phần Triều Thắng Hoài có thể đắc thủ được hay không, thì không phải là chuyện hắn cần quan tâm, có thể đắc thủ tự nhiên là tốt nhất, nếu không thể đắc thủ, có thể làm cho Ngưu Hữu Đạo phát sinh xung đột với Vạn Thú môn cũng tốt, bản thân hắn cũng có cái để bàn giao với Thiệu Bình Ba, chứng minh rằng hắn đã tận lực.
Lượn quanh một hồi, đi đến một lối ra khác của hẻm nhỏ, thì hơi ngừng lại một chút, xác nhận phía bên ngoài không có ai đi ngang qua, mới lách quẹo đi ra.
Bước đi trên đường phố, dưới bóng đêm leo lét, xuyên qua nửa cái Vạn Tượng thành, về tới trạch viện hắn tự thuê, lúc mở cửa, tiện tay tháo tấm biển có viết hai chữ ”Cho thuê’ đang treo trên cửa xuống.
Tấm biển này là do hắn tự treo lên, đúng vậy, chính hắn tự đi thuê trạch viện này, rồi lại treo biển cho thuê lại.
Đương nhiên, đây chỉ là dự định trước đó của hắn, muốn tìm kiếm mục tiêu thích hợp, nhưng sau khi tìm được Triều Thắng Hải rồi, hắn không còn ý định tiếp tục treo tấm biển này nữa.
Lúc đẩy cửa vào, phía sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng người hỏi thăm, “Bằng hữu, muốn thuê lại trạch viện này thì khoảng bao nhiêu tiền một ngày?”
Lục Thánh Trung quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bên kia đường có một hán tử gầy gò bận áo đen đứng hỏi , bèn đáp lại, “100 kim tệ một ngày!”
Trên thực tế, lúc hắn đến thuê, nguyên chủ nhà chỉ lấy của hắn 10 kim tệ một ngày.
Mười kim tệ một ngày, đã xem như là cái giá trên trời rồi, giá cao như vậy, là do bình thường Vạn Tượng thành có chút quạnh quẽ, chỉ có thời điểm Linh Thú hội, mới có nhiều người tụ tập đến đây, mỗi lần Linh Thú hội mở ra, đều sẽ trở thành cơ hội cho bách tính Vạn Tượng thành phát tài, nhà nào có điều kiện tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Đương nhiên, dưới tình huống bình thường, cho thuê trạch viện phổ thông cũng không tới 10 kim tệ một ngày, có điều cái trạch viện này tọa lạc ở một vị trí đích thật yên tĩnh, mặc dù trạch viện này không lớn, nhưng bố cục hoàn cảnh bên trong nhìn cũng không tệ, nên mới cho thuê giá cao như vậy.
Mà cũng không phải hắn muốn đầu cơ trục lợi, kiếm món ‘hời’ từ chênh lệch giá ở tại thời điểm này, hắn cố ý đưa ra giá thuê trạch viện này cao như vậy, đạo lý cũng rất đơn giản, người nguyện ý trả 100 kim tệ một ngày thuê lại, thì không phải là kẻ đơn giản, hẳn là sẽ có thực lực kha khá, có thể sẽ tạo được phiền phức cho Ngưu Hữu Đạo bên kia.

Nếu chạy khắp nơi tìm kiếm mục tiêu, rồi chủ động tìm tới cửa tiết lộ tin tức, sẽ có phong hiểm, rất dễ khiến cho người ta hoài nghi, còn khi thân là chủ nhà cho thuê, trong lúc vô tình lỡ tiết lộ ra cái tin tức gì đó, thì sẽ đơn giản và ổn thỏa hơn nhiều.
Về phần cho thuê lại kiểu này có thể trêu đến nguyên chủ nhà cho thuê biết rồi không cao hứng, thì hắn căn bản không có lo lắng, ta thuê rồi ta muốn xử lý như thế nào là chuyện của ta, ta cũng không có chiếm luôn trạch viện của ngươi, cũng không phá hỏng, càng không mang nó đi đâu, không tính là làm sai cái gì.
Lo lắng duy nhất chính là có thể cho thuê lại được hay không mà thôi.
“Được!” Hán tử áo đen cười gật đầu, “100 liền 100 vậy.”
Nghe được lời ấy, Lục Thánh Trung đường đường chính chính xoay người lại, nghiêm túc quan sát đối phương một chút, bản thân hắn chỉ là ôm cái ý nghĩ thử chút mà thôi, không nghĩ tới thật sự có người xa hoa như thế.
Hắn cũng không ngại tiện tay cấp thêm cho Ngưu Hữu Đạo một chút phiền phức.
Lục Thánh Trung bước qua một bên, đưa tay ra hiệu mời vào.
Hán tử áo đen lại quay người lại, đưa tay vẫy vẫy, chợt từ trong hắc ám phía xa có tiếng vó ngựa truyền đến, có bóng trắng trắng đang di chuyển về phía bên này.
Thời gian dần trôi qua, bóng màu trắng trở nên rõ ràng hơn, là một nữ nhân mặc y phục trắng như tuyết, trên mặt có một tấm khăn lụa trắng che lại nửa mặt, hình dáng thân thể rất có vận vị, nhìn ra được tư sắc chắc chắn sẽ không kém. Sau lưng nữ nhân có 4 con ngựa, một con ngựa trống không, không có ai cưỡi, ba người cưỡi trên 3 con ngựa còn lại cũng giống như người trước mắt này, y phục toàn thân đều màu đen.
Bốn người cưỡi ngựa dừng lại ở trước cửa ra vào, đèn lồng trước cửa chiếu rọi xuống khuôn mặt như vẽ của nữ nhân áo trắng, dung nhan được che lại một nửa, mắt lạnh lẽo quan sát cửa lớn trạch viện một chút, sau đó dẫn mấy người xoay người xuống ngựa.
Lục Thánh Trung dẫn mấy người này đi vào trong, đầu tiên là dẫn mấy người đi xem hoàn cảnh trong trạch viện.
Mấy con Nguyệt Điệp tỏa sáng, lúc bắt đầu đi xem xét, nữ nhân áo trắng chợt nhàn nhạt hỏi, “Không biết tôn tính đại danh các hạ là…?”
Lục Thánh Trung trả lời: “Chu Giang!”
Cái tên hắn trả lời chính là tên của nguyên chủ nhà cho thuê, cũng không có khả năng báo ra tên thật của mình.
Xem trọn cái trạch viện một vòng xong, nữ nhân áo trắng không có ý kiến gì, đám thủ hạ liền đại biểu nàng làm khế ước, chuẩn bị ngay tại chỗ trả tiền nhận nhà.

Đang đứng nhìn người áo đen làm khế ước, Lục Thánh Trung chợt cười hỏi một câu, “Ta nhìn mấy vị, hẳn là đến Vạn Tượng thành để phát tài phải không?”
Trong bốn tên hắc y nhân, hán tử gầy gò cầm đầu mỉm cười hỏi lại: “Làm sao biết được vậy?”
Lục Thánh Trung cười ha ha nói: “Khách nhân bên ngoài đến thăm Vạn Thú môn chúng ta, rồi bán kỳ cầm dị thú là điều rất bình thường, có rất nhiều người dựa vào việc này để phát tài. Mới nãy ta còn được nghe một chuyện hay ho, ở khách sạn Thiên Vận trong thành có một con Hùng Yêu đang ở trong phòng chữ Đinh trên lầu hai.”
“Chuyện hay ho?” Hán tử gầy gò kỳ quái, “Hùng Yêu có liên quan tới chuyện hay ho gì đó sao?”
Lục Thánh Trung: “Nghe nói, đó cũng không phải là con Hùng Yêu thông thường, mà chính là Kim Vương Hùng trên « Dị Thú Lục » ý, nghe nói là bị đồng bạn lừa gạt tới đây, Hùng Yêu kia cũng đáng thương, bị người ta lừa gạt tới mà cũng không biết. Có điều, chỉ sợ nhóm người kia chưa hẳn là có thể đạt được, những khách quý chân chính có lai lịch, nhất định sẽ được Vạn Thú môn chúng ta mời lên biệt viện trên núi ở lại, sao có thể ở trong Vạn Tượng thành, càng không thể ở trong một cái khách sạn phổ thông như thế này. Thử hỏi, ngay cả ta cũng biết được tin tức này, những người khác chắc chắc cũng đã biết, khó tránh khỏi sẽ có người muốn chặn ngang một tay, dù sao xuất thủ rồi bán lại cho Vạn Thú môn chúng ta, ít nhất cũng kiếm được trăm vạn kim tệ! Một hủ tài lộc như thế, khiến cho người ta động tâm cũng rất bình thường.”
Hắn đây là còn đang ám chỉ cho phía bên này biết, là Ngưu Hữu Đạo bên kia cũng chẳng có thực lực gì, có thể yên tâm đi đoạt.
Hán tử gầy gò liếc nhìn nữ nhân áo trắng, thấy nàng có vẻ cũng đang lắng nghe, liền hỏi tiếp: “Ở trên địa bàn Vạn Thú môn, còn có ai có thể đoạt thắng Vạn Thú môn nữa sao?”
Lục Thánh Trung khoát tay nói: “Vạn Thú môn chúng ta sao có thể làm cái chuyện đen ăn đen này được, thật muốn làm như vậy mà nói, một khi bị lộ sẽ hỏng hết thanh danh, về sau còn ai dám đem kỳ cầm dị thú đưa tới bán nữa?”
Khế ước làm xong xuôi, Lục Thánh Trung xem qua, xác nhận không có sai xót gì, thu một khoản tiền, song phương ấn ký, xem như khế ước đã xong.
Giả vờ là chủ nhân của căn trạch viện, diễn vài câu bàn giao chú ý các hạng mục này nọ, rồi mời mấy vị khách nhân đi nghỉ ngơi sớm, xong Lục Thánh Trung liền cáo từ.
Hắn chuẩn bị lần này đi là sẽ không trở lại nữa, tiền thế chấp giao cho nguyên chủ nhà cũng không cần nữa.
Hán tử gầy gò tiễn Lục Thánh Trung ra cửa, sau khi đóng cửa quay trở về, thấy nữ tử áo trắng đang đứng dưới mái hiên ngắm trăng sáng, bèn chắp tay nói: “Sơn chủ, nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ.”
Nữ tử áo trắng chậm rãi nói: “Hắn không phải Chu Giang!”
Hán tử gầy gò kinh ngạc, “Sơn chủ dùng cái gì kết luận hắn là không phải?”
Nữ tử áo trắng không có giải thích nguyên nhân, “Chuyện này có kỳ quặc, hai người đi theo nhìn chằm chằm một chút.”

Hán tử gầy gò cũng không hỏi nhiều, phất tay gọi một người, rồi hai người cấp tốc rời đi.
Nữ tử áo trắng bước xuống bậc thềm, chậm rãi đi dạo dưới ánh trăng, đánh giá tòa trạch viện này, trong mắt có vẻ như đang hồi tưởng lại chuyện cũ.
Vì sao nàng biết người kia không phải Chu Giang, bởi vì nàng nhận biết tổ tiên của Chu Giang.
Tổ tiên của Chu Giang chính là chưởng môn đảm nhiệm tốt nhất của Vạn Thú môn Chu Xích Thành, mà nàng, năm đó chính là linh sủng* của Chu Xích Thành, Chu Xích Thành là chủ nhân của nàng.
Đó đã là chuyện của hơn một trăm năm trước, Chu Xích Thành vào “Điệp Mộng Huyễn Giới” tìm kiếm gì đó, đã một đi không trở lại, mãi cho đến khi Điệp Mộng Huyễn Giới phong bế, cũng không có đi ra. Đợi cho Điệp Mộng Huyễn Giới mở ra lần nữa, Vạn Thú môn phái rất nhiều người đi vào tìm kiếm, hao binh tổn tướng, vẫn không tìm được Chu Xích Thành.
Vạn Thú môn không có khả năng một mực không có chưởng môn được, thế là đằng sau có người lên thay, mà lúc đó nàng vẫn còn là một tiểu nữ hài, khi biết như thế nàng rất không vui, huyên náo rất lợi hại, không hiểu rõ tâm tính người kế nhiệm. Nể mặt mũi Chu Xích Thành, mặc dù không có làm gì nàng, có điều lại trục xuất nàng khỏi Vạn Thú môn.
Về sau, nàng trưởng thành, tu vi đã có thành tựu, mỗi lần Điệp Mộng Huyễn Giới mở ra, nàng đều sẽ chạy tới tìm kiếm, giống như hôm nay vậy.
Về phần hậu nhân Chu Xích Thành, hiển nhiên không có khả năng lại tiếp tục có phong quang như lúc Chu Xích Thành còn tại vị được, mỗi lần nàng tới đều sẽ lặng yên không ai hay biết giúp đỡ, cho một chút tiền tài đại loại. Lần này cũng là như vậy, cho nên mới ở lại, cho dù là 100 kim tệ một ngày, thử hỏi như thế, nàng làm sao lại có thể không biết được chủ nhà đương nhiệm Chu Giang cơ chứ?
Cũng không biết nàng đã đứng dưới ánh trăng hồi ức chuyện cũ bao lâu, mặt trăng đã dần tà.
Hán tử gầy gò đạp trên ánh trăng trở về, vừa hạ xuống lập tức tới chắp tay bẩm báo: “Sơn chủ, ‘Chu Giang’ kia đích xác có vấn đề, liên tiếp biến đổi hành tung với thay đổi dung mạo, cuối cùng vào ở trong một cái khách sạn, râu xồm đang nhìn chằm chằm ở bên đó, có muốn động thủ bắt lại hay không ạ?”
Nữ tử áo trắng lạnh lùng nói: “Muốn tự tìm phiền toái cho mình hay sao? Vạn Tượng thành là nơi có thể tùy tiện động thủ sao? Sự tình còn chưa có làm rõ, có thể mù quáng làm loạn sao? Trước cứ nhìn chằm chằm xem tình huống ra sao đã rồi tính tiếp.”
Hán tử gầy gò vội vàng dạ, “Vâng!”
Nữ tử áo trắng, “Hắn cố ý đề cập tới Kim Vương Hùng kia, xem ra là có mưu đồ khác, ngươi đi thăm dò tình huống thử xem, trước tiên cần nắm chắc tâm lý đã, đề phòng có bất trắc.”
. . . . . .
Sáng sớm, Quản Phương Nghi liền đẩy cửa đi vào, Ngưu Hữu Đạo đang cầm cái khăn ướt rửa mặt.
Quản Phương Nghi vén váy, vểnh mổng ngồi bắt chéo chân trên ghế bên cạnh nhìn ngó.
Khăn ướt được ném vào lại trong chậu, Viên Phương bưng bồn rửa mặt đi ra.

Ngưu Hữu Đạo ngồi trước gương ngó trái ngó phải hình mình ở trong gương, mở miệng hỏi, “Thượng Thanh tông bên kia còn chưa có tới sao?”
Quản Phương Nghi, “Vẫn chưa!”
Ngưu Hữu Đạo chế giễu, “Xem ra vị Đường trưởng lão kia rất cương liệt, không chịu nhận thua a, ha ha, tốt nhất là ‘thà chết không chịu khuất phục’ luôn đi.”
Hắn đoán chừng đám người Đường Nghi vẫn không thể thuyết phục được Đường Tố Tố, bằng không đã sớm tìm tới cửa rồi.
“Một đại nam nhân ngồi chiếu tới chiếu lui trước gương mãi không xong, y như nữ nhân, chịu hết nỗi mà.”
“Hiểu lầm rồi, tay nghề chải đầu vẫn chưa tới nơi tới chốn thôi mà.”
Quản Phương Nghi bỏ chân xuống, đứng dậy đi tới, “Trong thành đã có dán bố cáo, Vạn Thú môn xem tinh tú, xác định Điệp Mộng Huyễn Giới sẽ mở ra đại khái vào cuối giờ Mùi*, ngươi thật sự muốn chạy vào nhìn xem một chút sao?” (*15h)
Xác nhận búi tóc đã thẳng thớm rồi, Ngưu Hữu Đạo mới đứng dậy rời gương, cười nói: “Bỏ qua cơ hội lần này, lại phải đợi đến mười năm kế tiếp, đều đã tới, sao có thể không thuận tiện ghé vào mở mang kiến thức một chút chứ.”
Cái gọi là “Điệp Mộng Huyễn Giới”, nghe nói ở hồi lâu trước kia, là hành cung của hoàng đế Võ triều Thương Tụng, sau khi Thương Tụng biến mất về sau, trước khi Võ hậu Ly Ca biến mất, đã làm một đại trận phong tỏa Điệp Mộng Huyễn Giới lại. Có một điểm có lẽ là Ly Ca cũng không có dự liệu được, đó là mỗi mười năm một lần, lúc nhật thực đại trận sẽ bị ảnh hưởng lực lượng, khả năng phong tỏa của nó bị xuất hiện sơ hở, lối vào Điệp Mộng Huyễn Giới sẽ mở ra trong ba ngày ngắn ngủi.
Cửa ra vào ở ngay địa bàn của Vạn Thú môn, Linh Thú hội cũng được mở ở trong thời gian này, cũng coi như là một phương thức chiêu đãi của Vạn Thú môn cho khách ở các phương tham quan, để khách đến thăm mở mang tầm mắt.
“Người nào lén lén lút lút đó?”
Bên ngoài, đột nhiên truyền đến tiếng quát của Viên Cương.
Lông mày Ngưu Hữu Đạo nhíu lại, cho Quản Phương Nghi một cái ánh mắt.
Đúng lúc này, lại truyền tới tiếng của Viên Phương, “A, là ngươi!”
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy, lập tức quay người đi ra, cũng muốn xem coi, rốt cuộc là người nào mà Viên Phương lại nhận biết.
Bên ngoài, trên hành lang, một tên hán tử gầy gò đang bị Viên Cương cản lại, Viên Phương cũng đang chặn ở phía sau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Viên Phương tựa hồ không nhớ ra nổi tên của đối phương, vỗ vỗ trán có chút mơ hồ nói: “Ngươi là người gì gì đó lần trước ở Độ Vân sơn, từng cản đường cướp chúng ta đây mà.”
(Luna: Tội anh Lục thiệt, lâu lâu mới có cơ hội xuất hiện nói dối mà tác giả không cho phép)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.