Đạo Quân

Chương 457: Lần đầu gặp Vân Cơ




Chương 457: Lần đầu gặp Vân Cơ
Edit: Luna Huang
Hâm mộ thì hâm mộ, thế nhưng nàng cũng thật sự chán ghét Viên Cương, thái độ của Viên Cương đối với nàng luôn khiến cho nàng không thể không đối diện với hiện thực là nàng đã không còn trẻ nữa, cái này khiến mỹ nhân xinh đẹp như nàng khó mà chấp nhận.
Quản Phương Nghi đang ngó lung tung chợt dừng lại, rất nhanh, mấy người Ngưu Hữu Đạo cũng cùng nhìn về một phía.
Nhìn thấy một nhóm 10 người Thượng Thanh tông do Đường Nghi dẫn đầu đang bay lượn đến, hạ xuống bên cạnh đám người Ngưu Hữu Đạo, Đường Nghi gật đầu với Ngưu Hữu Đạo như chào hỏi, La Nguyên Công, Tô Phá cũng lần lượt khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo.
Còn có hai người cũng là người quen của Ngưu Hữu Đạo, Ngụy Đa và Đồ Hán độc nhãn què chân.
Ngưu Hữu Đạo nghiêm túc nhìn Đồ Hán một chút, đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, trong lúc bị giam lỏng ở tại Thượng Thanh tông, người duy nhất hắn có hảo cảm chính là Đồ Hán, vì Đồ Hán có chút chiếu cố hắn, mãi cho đến khi hắn rời Thượng Thanh tông, vẫn còn lén lút mật báo cho hắn.
Từ sau lần từ biệt ở Thượng Thanh tông, qua mấy năm, bây giờ hai người mới gặp lại nhau.
Không nói gì hết, Ngưu Hữu Đạo chỉ tỏ ý cười trong ánh mắt, rồi dừng ở trên người Ngụy Đa một chút, lại cấp tốc lướt qua.
Người khiến cho Ngưu Hữu Đạo không chịu nổi nhất, chính là Ngụy Đa, tên này mỗi lần nhìn thấy hắn, đều làm một bộ dạng “chờ mong” như kiểu “si tình” ý, khiến cả người hắn không được tự nhiên.
Có điều Ngưu Hữu Đạo cũng có để ý thấy, ở trong đám người này vẫn không có Đường Tố Tố, nữ nhân kia có tính cách ngang bướng ra sao là có thể biết.
Mà mấy người Đường Nghi cũng không có giao lưu chuyện trò gì với Ngưu Hữu Đạo, chỉ im lặng đứng ở bên cạnh, có vẻ như cũng muốn tiến vào Điệp Mộng Huyễn Giới vậy.
Kỳ thật, tiến vào Điệp Mộng Huyễn Giới không phải là mục đích chuyến đi này của bọn hắn, mà do bọn hắn quang minh chính đại phái người theo dõi Ngưu Hữu Đạo, khi được biết Ngưu Hữu Đạo chạy tới bên này, đoán chừng là muốn tiến vào Điệp Mộng Huyễn Giới, thế là một đám người sau đó cũng chạy đến.

Lại không biết hành vi của bọn hắn khiến Ngưu Hữu Đạo có chút nổi nóng.
Ngưu Hữu Đạo có lòng muốn rũ sạch quan hệ với Thượng Thanh tông, Thượng Thanh tông lại công nhiên đứng chung với hắn, ai dám cam đoan trong đám người đứng chung quanh này sẽ không có người nào không biết bọn hắn.
Đây là muốn chơi chiêu ‘gạo nấu thành cơm’ sao? Mặt Ngưu Hữu Đạo có chút xị xuống, trong lòng hừ lạnh, cực kỳ bất mãn.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, nữ tử áo trắng ở phía bên phải đằng sau đột nhiên có động tĩnh, cũng bay lượn đến, hạ xuống cách một khoảng, từ từ bước tới.
Cử động lần này để chứng minh cho đối phương biết là nàng không có địch ý, cho bên này có thời gian đề phòng, nếu không đại khái nàng có thể trực tiếp hạ xuống bên cạnh.
Dưới ánh mắt đám người cùng nhìn chằm chằm, nữ tử áo trắng một thân một mình đứng ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo, nhìn thẳng vào Ngưu Hữu Đạo.
Cẩn thận nhìn một chút, dù đối phương che mặt, Ngưu Hữu Đạo vẫn có thể xác nhận, là bản thân hắn chưa gặp qua vị này, không khỏi cười hỏi: “Vị bằng hữu này có chuyện gì sao?”
Tuy biết bình thường sẽ không có người công nhiên gây sự ở trên địa bàn của Vạn Thú môn, nhưng Quản Phương Nghi vẫn đưa tay vào trong ống tay áo, nắm lấy phù triện, chuẩn bị đề phòng lỡ như có bất trắc.
Mấy người Đường Nghi cũng chú ý đến nữ nhân này, từ trong lời nói của Ngưu Hữu Đạo nghe ra được là Ngưu Hữu Đạo cũng không nhận biết vị này.
Nữ tử áo trắng bình tĩnh nói: “Ta là bằng hữu của Ngô Tuyết Quân.”
Người đến chính là Vân Cơ, nhưng cũng không trực tiếp lộ ra thân phận của mình ở trước mặt đám người.
Nàng vốn dự định sau khi tiến vào Điệp Mộng Huyễn Giới lại tiếp tục đi theo quan sát một chút, nhưng thấy nhóm Thượng Thanh tông gia nhập xong, phát hiện bên này có quá nhiều người, muốn tiếp tục đi theo quan sát sợ là không dễ dàng, liền trực tiếp đi tới.

Tại tu hành giới, người có thể công khai nói mình là bằng hữu của người nào đó, dưới tình huống bình thường, có lẽ là bằng hữu thật, bằng không có hiềm nghi rằng muốn mượn tên tuổi người ta, rất dễ gây phiền toái. Người bị mượn tên tuổi không tìm ngươi để rũ sạch quan hệ mà nói, tu hành giới sinh sinh tử tử, lỡ như lần sau ngươi lại lợi dụng tên tuổi của người ta để gây chuyện thị phi thì phải làm sao giờ?
Vừa nghe được lời này, ở đây có rất nhiều người cũng không biết Ngô Tuyết Quân mà nàng nói đến là ai.
Ngưu Hữu Đạo cũng sửng sốt một lúc, mới phản ứng lại được, thì ra người đối phương nói chính là Quỷ Mẫu.
Quỷ Mẫu an phận ở một góc trong tu hành giới, như âm dương cách trở, cũng không dám phô trương quá mức, tên thật đã dần dần bị người ta quên lãng, thời gian trôi qua lâu dài, người biết đến đã không còn nhiều lắm, tên vốn cũng chỉ là danh hiệu để xưng hô, nên tất cả mọi người đều quen gọi là Quỷ Mẫu.
Mà chính miệng Quỷ Mẫu cũng từng thừa nhận với hằng rằng nàng ta cũng chỉ có một người bằng hữu, trong đầu Ngưu Hữu Đạo lại hiện lên hình ảnh Hầu Kình Thiên trước đó, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười khổ, hắn đại khái đã đoán ra được vị này là ai.
Chỉ là trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên xưng hô như thế nào cho phải, nên xưng hô là Vân đại tỷ, hay là nên xưng hô bá mẫu theo như bối phận với Vân Hoan đây?
Cuối cùng bèn chắp tay khách khí nói: “Xin ra mắt tiền bối.”
Vân Cơ nhàn nhạt nói: “Xem ra ngươi đã biết ta là ai.”
Ngưu Hữu Đạo: “Có chỗ suy đoán.”
Hắn đưa tay chỉ về phía khoảng trống giữa hai ngọn núi mây mù, người ngoài nghe nhìn cũng không hiểu có ý gì, nhưng song phương lòng dạ biết rõ.
Thấy đối phương không muốn tiết lộ thân phận, hắn cũng không có xuyên phá, lúc nói chuyện vẫn chừa lại chỗ trống.

“Trách không được có thể hô phong hoán vũ, quả nhiên là người thông minh.” Vân Cơ hơi gật đầu khen ngợi, nhưng vẫn cho đối phương một câu, “Ngươi tựa hồ rất ưa thích kết bái với người khác.”
Ngưu Hữu Đạo nhịp nhịp ngón tay trên chuôi kiếm đang chống, nghe vậy trong lòng có chút lúng túng, nói “Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, luôn sẽ có thời điểm lạc lối, ta là người ưa thích kết giao bằng hữu, nên thỉnh thoảng sẽ tạo ra chút hiểu lầm, mỗi người kết giao là mỗi mối quan hệ khác biệt, mong rằng tiền bối không cần để ở trong lòng.”
Đổi lại nếu là người bình thường, không nói sẽ thu thập gì, nhưng Vân Cơ đúng là muốn trực tiếp cho chút giáo huấn, thế nhưng giữa người với người là không giống nhau, không ai có thể đối xử bình đẳng được hết.
Thương Triều Tông nắm giữ đại quyền Nam Châu, trên tay nắm giữ mấy chục vạn hùng binh, có thực lực ảnh hưởng đến cách cục thiên hạ, cho nên bây giờ Ngưu Hữu Đạo cũng không phải ai muốn động là cũng có thể động, chí ít không phải ai cũng dám công khai động thủ với Ngưu Hữu Đạo.
Nếu như Ngưu Hữu Đạo công khai bản thân tới nơi này, vậy phía Tống quốc bên này tất nhiên sẽ phái người tới tiếp hắn, lấy lòng, nhằm tăng cường mối quan hệ với Nam Châu bên kia, ở thời điểm cần thiết có thể dùng để ngăn cản Yến quốc. Quan hệ giữa các quốc gia chồng chéo phức tạp, chí ít triều đình Tống quốc sẽ không để Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện gì ở chỗ này. Đạo lý rất là dễ hiểu, đắc tội Ngưu Hữu Đạo, chính là đắc tội Thương Triều Tông.
Nhiều môn phái tu hành hi vọng nắm giữ được một phương thế lực là vì cái gì? Thiên Ngọc môn khát vọng lấy được Nam Châu là vì cái gì? Ngưu Hữu Đạo tốn hết tâm tư nghĩ cách giúp Thương Triều Tông là vì cái gì? Xét đến cùng, vẫn là tranh quyền đoạt lợi.
Mà trong ván cờ giữa Thiên Ngọc môn với Ngưu Hữu Đạo ở Nam Châu, hai bên tranh giành nhau cũng chính là thứ quyền lợi này, không chỉ mỗi tài nguyên trên địa bàn Nam Châu, mà còn là quyền lên tiếng nữa. Có được quyền lên tiếng, theo một ý nghĩa nào đó chính là có được tài nguyên, không chỉ giới hạn ở trong mỗi địa bàn Nam Châu không thôi, mà đồng dạng cũng có thể dùng để đổi lấy tài nguyên ở các quốc gia khác mà có lực ảnh hưởng đến.
Đệ tử Thiên Ngọc môn bây giờ đi làm việc ở các quốc gia khác khẳng định có rất nhiều thuận lợi, các quốc gia nể tình, an toàn được tăng lên, được làm việc thuận lợi chẳng phải đó là tài nguyên sao? Cái này có dùng tiền cũng không mua được, là tài nguyên thật to lớn, đây đều là thứ rất nhiều tiểu môn phái nằm mơ cũng thương nhớ tới, là cơ sở để một môn phái phát triển a!
Như Ngưu Hữu Đạo bây giờ muốn mượn Tống quốc 100 vạn kim tệ, Tống quốc sẽ không cho sao? Sẽ cho, còn dễ như trở bàn tay nữa là, mượn không trả cũng không sao, chỉ cần ngươi dám mượn!
Có lẽ đối với Thiên Ngọc môn mà nói, vẫn còn chưa được viên mãn, vì đỡ Phượng Lăng Ba thất bại, Ngưu Hữu Đạo thì thành công đỡ được Thương Triều Tông lên, quyền lên tiếng ở Nam Châu bị Ngưu Hữu Đạo cứng rắn đớp hết một nửa.
Nhưng đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, bằng thực lực của hắn trước mắt, có thể cướp được những thứ này, lại có thể nắm chặt lấy mà nói, liền đã rất thỏa mãn rồi, có thể đặt chân được đã, mới có thể tiến tới lâu dài.
Thử hỏi đối mặt với loại người này, chỉ là một cái sơn chủ Độ Vân sơn, sao dám công nhiên làm càn được, Vân Cơ bèn đổi chủ đề, “Muốn vào Điệp Mộng Huyễn Giới sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vâng!”
Vân Cơ: “Cùng đi đi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Được!” Nghiêng đầu ra hiệu nhường chỗ cho Vân Cơ đứng chung.
Quản Phương Nghi lúc này bèn đưa tay ra, mời Vân Cơ đứng cạnh mình, nàng đứng giữa cho hai người cách ra một chút, đề phòng nữ nhân này lỡ như gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo.
Người này là ai thế nhỉ? Không ít người vẫn còn chưa kịp phản ứng, Đường Nghi ở bên kia cũng hoàn toàn không biết rõ gì cả, chẳng biết giữa hai người này đang còn bí hiểm cái gì. . .  . . .
Ở sườn núi bên trái hai ngọn núi, trên một cái bình đài có ba người đang đứng đó, là một trong những đệ tử phụ trách trấn thủ cửa ra vào Điệp cốc hôm nay của Vạn Thú môn.
Ba người đứng song song nhau, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía chỗ đám người Ngưu Hữu Đạo đang đứng, vị đứng ở bên trái chính là tôn tử của trưởng lão Vạn Thú môn Triều Kính, Triều Thắng Hoài, vị ở giữa thì là sư huynh của Triều Thắng Hoài, Hà Hữu Kiến, vị phía bên phải cũng là sư huynh của hắn, đệ đệ ruột của Hà Hữu Kiến, Hà Hữu Trường.
Trên mặt Hà Hữu Trường chợt hơi có vẻ lo lắng, “Sư đệ, sao đột nhiên bên cạnh hắn lại lòi thêm ra những người kia vậy? Vị kia rốt cuộc là ai thế, ngay cả là ai cũng chẳng biết, mạo muội động thủ thích hợp sao?”
Người Thượng Thanh tông với Vân Cơ gia nhập, khiến bên này kiêng kị nhiều hơn.
Triều Thắng Hoài nói: “Không thể được sư môn mời lên núi ở, chỉ có thể ở trong thành dưới núi, chắc chắc cũng không phải là nhân vật lợi hại gì. Hai vị sư huynh, để người ta bán vào sư môn mất rồi, là toi 200 vạn kim tệ a, chút tiền chúng ta được phát cho mỗi tháng ấy, phải dồn đến bao lâu mới có thể bằng từng ấy? Nếu có được, sẽ đủ cho chúng ta tiêu sài thoải mái không ít năm, chuyện đã tới gần cuối trái lại lại đi sợ đầu sợ đuôi là sao?”
Tuy nói đệ tử Vạn Thú môn đều có tài lực hùng hậu, thế nhưng đệ tử bên dưới trên tay kỳ thật cũng chẳng dư dả bao nhiêu, nhiều lắm là được phát nhiều thêm chút linh đan tu luyện, chứ thứ tiền tài này cũng chỉ được phát có mức độ. Triều Thắng Hoài tuy là tôn tử của Triều trưởng lão, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn là được bao đủ cho linh đan tu luyện, sẽ không cho hắn quá nhiều tiền tài, quá nhiều dễ khiến cho người ta có cái nhìn khác, thân là trưởng lão một phái,  có một số chuyện vẫn cần phải để ý đến hình ảnh một chút.
Hà Hữu Kiến trầm ngâm nói: “Triều sư đệ, huynh đệ chúng ta không phải là đổi ý, mà do nhân thủ đối phương đột nhiên tăng lên, rất dễ thất thủ, vạn nhất để chạy thoát một tên, để cho tin tức lộ ra, sư môn biết chúng ta làm ra chuyện phá hỏng thanh danh của sư môn, hậu quả rất nghiêm trọng đó, không khéo còn bị trục xuất ra khỏi sư môn nữa.”
Muốn lấy chỗ tốt, lại không muốn chịu phong hiểm! Trong lòng Triều Thắng Hoài khinh bỉ, nếu không phải một mình làm không được, ngu mới đi tìm các người ý. Khuyên tiếp “Hai vị sư huynh à, lo lắng của các huynh có hơi chút dư thừa, bọn hắn có người, chẳng lẽ phía chúng ta bên này lại không có người sao? Các huynh yên tâm, loại chuyện này nếu không có nắm chắc, ta sẽ không làm, ta đã có chào hỏi với một vài sư huynh đáng tin cậy rồi, nói là có một tên cừu nhân muốn đối phó, lỡ như có chuyện gì, thì tùy thời có thể gọi bọn họ tới hỗ trợ, sau đó chúng ta lấy 20 vạn biếu tặng cảm ơn là được rồi, còn lại chia ra, chúng ta một người được 60 vạn.”
Huynh đệ họ Hà nhìn nhau, lòng dạ biết rõ cái gọi là sư huynh đáng tin ở trong miệng hắn, chắc chắn là những đệ tử thuộc hệ Triều trưởng lão, đệ tử Triều hệ, tự nhiên sẽ không dám nói xấu vị này khiến cho Triều trưởng lão không giải quyết được. Mà vị này không nói rõ làm chuyện gì với những người đó, hẳn là không muốn chia tiền cho quá nhiều người đi.
Triều Thắng Hoài tiếp tục khuyên bảo: “Ở bên ngoài ta đúng là không dám làm loạn thật, thế nhưng nơi đây là chỗ nào, là Điệp Mộng Huyễn Giới, chúng ta đã chiếm thiên thời địa lợi, chỉ cần lợi dụng điều kiện thoả đáng, thì có khi không cần chúng ta xuất thủ, cũng có thể đã xong xuôi rồi. Lại nói, hoàn toàn là nhìn tình huống rồi quyết định, có cơ hội tốt mới hạ thủ, thực sự không được nữa, chúng ta liền thu tay lại, sẽ không có phong hiểm gì, không có gì phải e sợ cả.”
Nghe hắn nói như vậy, hai huynh đệ họ Hà cũng an tâm lại không ít, song song cùng gật đầu, lần nữa hạ quyết tâm



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.