Đạo Quân

Chương 436: Thương đến!




Chương 436: Thương đến!
Edit: Luna Huang
Không ai hưởng ứng, cũng sẽ không hưởng ứng, chỉ có trầm mặc im lặng tiến công.
Lúc dự mưu chuyện này, người tổ chức đã thông báo với phía dưới, cố gắng đừng gây ra động tĩnh gì lớn, cho nên không có tiếng gầm vang kêu la đánh giết như sóng gì hết.
Thể tích xe lăn đúng là có thể ngăn trở được không ít mũi tên, có điều vẫn bị một mũi tên bắn tới chân, chân La An lần nữa loạng choạng, vừa bê xe lăn vừa ngã xuống đất, lại nằm ở trên xe lăn.
Có điều hắn vẫn không chịu thua, mượn chỗ tựa lưng của xe lăn chống đỡ, nằm nhoài trên xe lăn, đạp cái chân què, đẩy bánh xe lăn lọc cọc điên cuồng xông về phía địch nhân, rút bội đao bên hông cầm trên tay, trong miệng máu tươi không ngừng chảy ra.
Âm thanh ‘phập phập’ dày đặc đánh vào chỗ tựa lưng của xe lăn, có những mũi tên mang theo lực đạo mạnh mẽ xuyên qua tấm ván gỗ chỗ tựa lưng, như răng nanh lởm chởm hiện ra ở trước mặt hắn, hắn vẫn y nguyên không sợ, đẩy xe lăn vọt tới trước, một đường mang theo vết máu vọt tới.
Trùng kích bị ngăn trở, La An một tay ném bay xe lăn, đã nghiêng người lăn trên xe  bắn ra, mang theo đao quang va vào đám người.
Lưỡi đao hoặc quét, hoặc bổ, hoặc chặt, hung mãnh dị thường, giết vang một trận kêu thảm, còn có tiếng dây cung bị chém đứt, đội hình cung tiễn thủ hàng trước lập tức bị giết cho lộn xộn.
Một đạo kiếm quang đâm tới, ‘phập’ một tiếng, đâm vào phần bụng La An đang quơ đao động tác không còn được lưu loát.
La An lại bắt lại thân kiếm, không để cho đối phương rút đi, thuận thế phất tay phất một đao, chặt đầu của đối phương xuống.
Mặc dù đã bị thương nặng, chỉ còn một hơi cuối cùng, nhưng sự liều mạng của La An lại khiến cho người vây công chung quanh chưa thể làm gì được hắn.
Người có thể làm thiếp thân thị vệ ở bên người Mông Sơn Minh, độ vũ dũng không thể nói chơi!
Lại có người hung hãn không sợ chết đến như vậy, khiến cho binh sĩ vây công đều sợ hãi, ai mà không tiếc mệnh chứ? Tất cả đều vô thức lui lại!
Phượng Nhược Nghĩa đang đứng ở sau lưng đám người, trong ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, đưa tay duỗi ra phía sau, bắt lấy một cây trường thương ở trên tay một tên binh lính .
Trường thương trong tay, Phượng Nhược Nghĩa một thân áo giáp xuyên qua đám người, một đường vọt tới, vọt qua đám người như rẽ sóng trảm biển, tận dụng thời cơ, một thương ngoan lệ đột nhiên từ sau lưng đám lính vây quanh, ‘hưu’ một tiếng đâm tới.

Phốc! Muốn tránh cũng không thể tránh, muốn đỡ cũng không đỡ được, La An bị một thương xuyên qua ngực, ngay lặp tức hấp hối, mềm oặt xuống.
Phượng Nhược Nghĩa đẩy đám người ở phía trước ra, lộ diện, một cánh tay vung thương lên, giơ La An lên trên không trung.
Cánh tay giơ thương lên không nhúc nhích, khí lực thật to lớn, không phải người bình thường có thể làm nổi.
Thương pháp với lực cánh tay của Phượng Nhược Nam đã là không thua kém so với nam nhân, trên sa trường đã coi như rất lợi hại, nhưng hai ca ca của nàng, càng thêm lợi hại hơn so với nàng.
Trình độ nào đó mà nói, ba đứa con của Phượng gia đều là cùng kế thừa một số tính trạng trội của Bành Ngọc Lan, như thân thể cao lớn, trời sinh dũng mãnh, thích hợp làm võ tướng trên sa trường các loại.
Kang! Kang! Kang!
La An bị đâm treo ở trên thương, hơi thở yếu ớt vung cây đao trong tay, còn không cam lòng chém vào cán thương, chặt “kang kang” mấy tiếng, thế nhưng thật sự là đã không còn khí lực, năm ngón tay không nắm nổi đao nữa, cuối cùng tuột ra rơi xuống đất leng keng.
Đầu ngã lệch ra, La An chết không nhắm mắt, tròng mắt y nguyên vẫn trừng lớn, từ trên cao nhìn trừng trừng xuống Phượng Nhược Nghĩa bên dưới.
Máu thuận theo cán thương chảy xuống, chảy đến bàn tay đang nắm thương của Phượng Nhược Nghĩa, Phượng Nhược Nghĩa một mặt lạnh nhạt, vẫn thờ ơ, mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thương Triều Tông lộ mặt phía sau cưa chính đường, như có ý thị uy.
Sự tình đi đến nước này, hắn cũng đã không còn lựa chọn, chỉ có thể thành công, không thể để thất bại!
“Phượng Nhược Nghĩa, ta thề giết ngươi!”
Thấy La An bị treo trên thương như vậy, Thương Triều Tông đang núp ở phía sau cửa hai mắt xích hồng, gần như muốn toát ra lửa vậy, duỗi tay ra, chỉ thẳng vào Phượng Nhược Nghĩa gào thét.
Giữa em rể cùng anh vợ, trong lần đối mặt này, rốt cục đã triệt để không còn nể nang mặt mũi gì nữa.
Đến trình độ này, Thương Triều Tông dù bị phong tỏa hết thảy tin tức, lại không biết là ai muốn giết hắn, trừ phi là đồ đần còn tạm nói được. Hắn đã nằm dưới sự khống chế của Thiên Ngọc môn rồi, Thiên Ngọc môn muốn giết hắn căn bản không cần chiến trận lớn như thế này, tùy tiện phái tên tu sĩ đến liền đã đủ giải quyết hắn, không đáng náo ra động tĩnh kiểu này, đây là một nhà nhạc phụ của hắn muốn đưa hắn vào tử địa!
Hắn thật hận, hận chính mình lúc trước nhân từ nương tay, không có thừa dịp Phượng gia thất thế, chấm dứt hậu hoạn, lúc ấy coi như đem Phượng gia ra đuổi tận giết tuyệt, Thiên Ngọc môn còn có thể thế nào? Bành Hựu Tại có không cao hứng, cũng sẽ vì lợi ích của Thiên Ngọc môn, cũng sẽ không tuỳ tiện động đến hắn, chỉ tự trách chính mình nhân từ nương tay, mới để lại hối hận như vậy!

Nhìn thấy La An đang bị treo trên thương, không còn động tĩnh gì kia, Mông Sơn Minh chống đất ngồi dậy cũng đỏ hết cả mắt.
Một Mông soái luôn luôn bình tĩnh ung dung, giờ đây tức giận đến râu tóc dựng lên, hai mắt gần như muốn nứt, đưa tay ra sau bắt bắt, nghiêm giận nói: “Thương đến! Thương đến!”
Trong nháy mắt không chịu nhận rằng mình đã già, hắn cho rằng hắn vẫn còn là hắn năm đó ở trên sa trường, cho là bản thân vẫn còn là tướng quân năm xưa, hoành thương trên tay là có thể lập tức xông pha chiến đấu.
Những năm này dù trong mộng, hắn một mực luôn thấy mình đứng trong tiếng trống trận xông pha, khi tỉnh lại, thông thường cũng là tỉnh lại từ trong quân doanh có thiên quân vạn mã chung quanh, chưa bao giờ rời đi chỗ khác.
Nhưng mà hiện thực tàn khốc, hiện tại cũng không phải là ở trong mộng, sau lưng cũng không có nhân mã tụ tập, cũng không có người đưa thương đến cho.
Trong phòng chỉ có hắn, cùng Thương Triều Tông, Lam Nhược Đình, mặc dù trong hai bên chính đường, đều có bày biện giá binh khí, trên giá đỡ cũng để đầy binh khí, nhưng vô luận là Thương Triều Tông, hay là Lam Nhược Đình, đều khó có khả năng để một lão soái như này xách thương leo ra ngoài liều mạng được.
Không người nào hưởng ứng, Mông Sơn Minh đang trợn mắt đột nhiên quay đầu nhìn lại, đang muốn răn dạy, chợt nhìn rõ ràng tình hình trong phòng, giống như bị hất một đầu nước lạnh, nháy mắt từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại.
Lập tức, vô tận bi ai nổi lên trên gương mặt mo của hắn, loại cảm giác bất lực kia khó mà ngôn ngữ nào tả xiết, chinh chiến hơn phân nửa đời người, chẳng lẽ lại phải ngã dưới ti tiện như vậy, chẳng lẽ lại phải vĩnh biệt dưới loại phương thức này sao?
Trong lòng hắn dù có không cam lòng, nhưng cũng rõ ràng, bằng mấy người bọn hắn, căn bản không thay đổi được cái gì.
Phượng Nhược Nghĩa sẽ không kéo dài, từ lúc xâm nhập vào trạch viện này đến giờ này, cả quá trình kỳ thật rất nhanh.
Hắn đập thương trong tay xuống một cái, uỵch! Đang bị treo ở trên thương La An bị đập mạnh xuống đất, đập ra một vũng máu.
Máu tươi văng ra như huyết hoa nở rộ, thi thể La An yên tĩnh nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Tay mang máu, vung thương chỉ, quát, “Giết!”
Tiếng dây cung lại vang lên, mưa tên bay tán loạn tới, bao trùm chỗ Mông Sơn Minh đang ngồi trong chính đương.
“Mông soái!” Lam Nhược Đình kinh hô.

Thương Triều Tông từ sao cửa nhảy ra, nhào về phía Mông Sơn Minh.
Cửa ra vào có mấy bóng đen nhào tới ngăn chặn, dưới mái hiên, từ hai bên có mấy tên thân vệ vọt tới, bưng mấy cái bàn ghế các loại, đứng chắn phía trước, phủ kín cửa ra vào, ngăn từng đợt mũi tên bắn tới vang lên lốp đốp phạch phạch ở ngoài cửa.
Bốn tên thân vệ cấp tốc cùng lui vào trong chính đường, đưa tay ra hai bên, nắm 2 cánh cửa hai bên, cấp tốc đóng ‘ầm’ lại.
Hai người khiêng cái chốt tới chèn cửa lại, lại lấy thân thể chống đỡ sau cửa, hai người khác cấp tốc đi tìm đồ vật, chống đỡ ở phía sau cửa.
Ngoài cửa, âm thanh xạ kích ngừng lại, thay vào đó là tiếng bước chân rầm rập đánh tới . . .  . . .
Hậu viện, Thương Thục Thanh đang đứng bên bờ hồ, u sầu tĩnh lặng suy tư.
Đột nhiên nghe tiếng báo “Địch tập”, bừng tỉnh, chợt thấy trên tường rào hậu viện, toát ra một đóng đầu người nhô lên leo tường vào, không khỏi giật nảy cả mình.
Ngay lúc đám người đánh lén đầu tiên nhảy xuống tường, hai tên thân vệ từ bên cạnh lao đến, che chở nàng, “Quận chúa, đi mau!”
Thương Thục Thanh xách váy, ba người cấp tốc triệt thoái ra sau.
Nhân mã vừ nhảy xuống tường rào lập tức đuổi theo, đồng thời dựng cung tiễn lên, lắp tên nhanh chóng bắn, mưa tên vồ vập.
Nghe được phía sau lưng có tiếng dây cung vang lên, vừa chạy đến trước nguyệt môn một tên thân vệ quay đầu nhìn lại, đồng thời đột nhiên giang hai cánh tay ra, dùng toàn thân ngăn ở sau lưng Thương Thục Thanh.
Thương Thục Thanh tránh thoát một kiếp, quẹo được vào trong nguyệt môn, còn tên thân vệ kia ‘hự’ một tiếng ngã xuống trong vũng máu.
“Dương đại ca!” Thương Thục Thanh bi thiết kêu lên, quay đầu xoay người chạy ra lại, tính kéo tên thân vệ đang nằm co giật trên mặt đất kia lui vào.
Phượng Nhược Tiết đang đứng lên đầu tường rào hậu viện, đột nhiên xuất thủ, một tay đoạt lấy cung tiễn trên tay người bên cạnh, tốc độ tay cực nhanh, kéo căng dây cung, trước khi một làn mưa tên mới được bắn qua, nhanh chóng bắn ra một tiễn xé gió.
Mục tiêu trực chỉ Thương Thục Thanh vừa hiện thân, mũi tên sắc bén ‘vèo’ một tiếng, bay về phía Thương Thục Thanh.
Không thể không nói, tiễn pháp của một vị tướng quân xuất thân sa trường này khá là hung ác, ổn chuẩn!
Lần này Phượng gia muốn giết không chỉ là một mình Thương Triều Tông, nếu như đã làm, thì không cần để lại người sống, miễn cho lưu lại hậu hoạn gì, tất cả những người bên cạnh Thương Triều Tông đều phải chết, huống chi là Thương Thục Thanh, đây là muội muội ruột của Thương Triều Tông, chẳng lẽ lưu lại nữ nhân này đời ngày sau nàng báo thù sao?
“Quận chúa, đi!” Một tên thân vệ khác la hét, một tay thò ra kéo Thương Thục Thanh lại, vội cưỡng ép kéo nàng trở về.

Người Thương Thục Thanh vừa bị túm xoay chuyển, trong nháy mắt, ‘phập’ một tiếng, mũi tên ghim trúng ngay sau xương bả vai của nàng, ghim sâu tận xương, nàng quá đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo, bước chân lảo đảo.
Vạn hạnh trong bất hạnh, thân vệ xuất thủ kịp thời, phản ứng đủ nhanh, khiến cho Thương Thục Thanh tránh thoát được một tiễn này, không bị một kích trí mạng.
Thân vệ nắm cánh tay Thương Thục Thanh, liều mạng lôi kéo nàng chạy, hắn cũng nhìn thấy mũi tên cắm phía sau lưng Thương Thục Thanh kia, nhưng mà bây giờ cũng không lo được quá nhiều, không có thời gian trị liệu cho quận chúa.
Phượng Nhược Tiết nhảy xuống tường, vung tay lên, bốn tên thân binh sau lưng hắn lập tức tách ra khỏi đội ngũ, điên cuồng đuổi theo.
Bốn tên thân binh vừa xông vào nguyệt môn, vừa nhìn thấy bóng người, liền giương cung bắn ngay.
Đang kéo lấy Thương Thục Thanh chạy, nghe tiếng cung vang, tên thân vệ kia lập tức lôi kéo Thương Thục Thanh lộn mèo, mượn một chỗ bồn hoa ẩn núp, che khuất phía sau, lại xông ra, phá tan một cái của phòng nhỏ ở gần nhất, kéo Thương Thục Thanh đi vào.
Thân vệ thuận tay chốt cửa, vừa hạ ngã một cái tủ ngăn lại ở trước cửa ra vào, chợt nghe sau lưng có tiếng “xoẹt xẹt”, nhìn lại, thấy Thương Thục Thanh thế mà bỏ qua thục nữ, xé rách váy của mình vất đi, lộ quần dài bên trong.
Hắn còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì, Thương Thục Thanh đã nhanh chân nhảy lên một cái bàn, trước khi nhảy quát lên, “Đi mau, từ chỗ này nhảy ra ngoài, cùng vương gia hội hợp.”
Crack! Mượn độ cao cái bàn Thương Thục Thanh dùng thân thể phá vỡ tấm khung gỗ làm lỗ thông khí trên tường, cứ như vậy không chút do dự dùng thân thể thiên kim va chạm chui ra ngoài.
Thân vệ lúc này mới phản ứng lại, quận chúa đây là ngại váy vướng víu, chạy nhảy không tiện, dứt khoát xé vất, cho dễ dàng hành động!
Rầm rầm rầm! Sau lưng truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, may mắn có cái tủ đỡ lấy, không dễ dàng bị phá tan.
Thân vệ lập tức nhún người nhảy lên, học theo biện pháp của Thương Thục Thanh, nhảy xuyên ra ngoài.
Vừa rơi xuống đất, đã đến sát bức tường của một cái đình viện khác kề bên, bên trong vách đã truyền đến rất nhiều tiếng bước chân chạy lại.
“Đi!” Thương Thục Thanh đứng chờ dưới tường, vừa thấy hắn ra thì quát lên, hai người cùng nhanh chóng chạy tới cửa sau chính đường ở trước mặt.
Vừa xông vào cửa sau, thân vệ kia lập tức cài then, tiến hành chèn phủ kín.
Nghe được thanh âm của đám người Lam Nhược Đình trong phòng trước, Thương Thục Thanh cắn cắn môi, ở phía sau vai mũi tên còn cắm ở trên đó, trên mặt hiện lên vẻ khổ sở, phía sau lưng máu tươi đã nhuộm đỏ một mảng lớn.
Nàng đưa tay ôm lấy bả vai bên kia, bước nhanh đến phòng trước chính đường, vừa vặn nhìn thấy Thương Triều Tông bổ nhào tới đẩy Mông Sơn Minh né ra.
(Luna: Thật. . .La An cùng Thương Thục Thanh đều để người ta đau lòng. Hai chương rồi T_T)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.