Đạo Quân

Chương 437: Trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất




Chương 437: Trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất (Kẻ trí nghĩ ngàn điều, tất có một điều sơ xót)
Edit: Luna Huang
Bộ dạng tức giận râu tóc dựng lên của Mông Sơn Minh kia khiến Thương Thục Thanh có chút chấn kinh, trong ấn tượng của nàng, Mông bá bá luôn luôn trầm ổn, chưa từng có tức giận như vậy bao giờ, không khỏi vội vàng bước đi qua, hô: “Mông bá bá.”
Lam Nhược Đình nhìn lại, thấy là nàng, vui mừng, chuyện xảy ra đột nhiên, không kịp bận tâm gì hết, còn lo lắng vị quận chúa này xảy ra chuyện gì, thấy nàng vẫn còn tốt, còn sống, không khỏi buông xuống nỗi lòng lo lắng, yên tâm
Thương Triều Tông cũng nghe tiếng gọi, quay đầu sang, thấy muội muội vẫn còn sống, cũng không nhiều lời cái gì, bên ngoài đã truyền đến tiếng phá cửa, không kịp hỏi han muội muội cái gì, cấp tốc chạy tới trợ giúp thủ hạ phủ kín cửa sổ.
“Nha đầu, cầm lấy vũ khí!” Mông Sơn Minh liếc Thương Thục Thanh một cái, hai tay chống đất, nhanh chóng bò sát, lão già đầu bạc thế mà hai tay vẫn còn có sức lực không nhỏ, chỉ là nhìn một đôi chân què kéo lê trên sàn, trong có vẻ hơi phiền toái.
Hắn nhanh chóng chống đẩy, bò tới trước giá binh khí ở một bên, vơ lấy một cây trường thương cầm trên tay.
Trong nháy mắt, hai mắt Thương Thục Thanh đỏ lên, rơi lệ, một đại danh tướng, thế mà luân lạc tới tình trạng phải bò trên mặt đất như vậy, nàng vội tranh thủ thời gian chạy tới, ngồi xuống dìu hắn ngồi dậy, “Mông bá bá, giao cho chúng con đi, ngài ở một bên nghỉ ngơi đi.”
Mông Sơn Minh thấy được mũi tên cắm ở sau lưng nàng, thuận tiện túm lấy cánh tay nàng, kéo lại gần xem xét, thấy không có bị thương chỗ yếu hại, bèn đưa cán thương quét ngang, đặt ở phía sau cổ Thương Thục Thanh, phát lực, khiến cho Thương Thục Thanh không thể không khom người cúi đầu xuống.
Sặc! Mông Sơn Minh lại thuận tay rút từ trên giá binh khí ra một thanh kiếm, kiếm quang xẹt qua phía sau lưng Thương Thục Thanh, thoáng cái, mũi tên cắm ở trên vai Thương Thục Thanh bị cắt đứt gần như tận gốc.
Mũi tên cắm rất sâu, hiện tại không có điều kiện để trị liệu, cứng rắn nhổ ra thì không tốt, chỉ có thể tạm thời xử lý như vậy, ứng phó loại tình huống này, Mông Sơn Minh là người có kinh nghiệm, biết dưới tình huống này nên xử trí như thế nào thì thỏa đáng nhất.
Thương Thục Thanh đau đớn khuôn mặt vặn vẹo, nhưng Mông Sơn Minh xuất thủ nhanh, cơn đau nhức này tới nhanh, đi cũng nhanh, còn chưa kịp cảm thụ cảm giác đau đớn kịch liệt này ra sao, liền đã qua, chỉ còn lại trận trận nhói nhói. 
Cán thương đặt ở trên cổ nàng cũng được buông ra, nàng vừa ngẩng đầu lên cái, Mông Sơn Minh đã đưa kiếm trong tay cho nàng, “Không nên bôi nhọ uy danh của cha con, nếu có lỡ như, không thể rơi vào trong tay địch nhân chịu nhục được!”
Bắt lấy kiếm cầm trên tay, Thương Thục Thanh minh bạch ý tứ của lão, kiếm này có thể dùng để ngăn địch, thời khắc mấu chốt cũng là dùng để tự vẫn. Lúc này đối phương có thể nói ra những lời thế này, có thể thấy được, là đã không ôm hi vọng gì.
Thương Thục Thanh: “Mông bá bá, người yên tâm, Đạo gia nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu chúng ta.”

Mông Sơn Minh lạnh lẽo quét mắt nhìn nàng một cái, đã lúc nào rồi, còn kéo cái gì Đạo gia nghĩ, bất quá hắn cũng không nói cái gì, hiện tại cũng không phải là thời điểm dây dưa vấn đề này, chống bàn tay xuống sàn, lại nhanh chóng bò đi, bò tới một cái cửa sổ chất đầy đồ vật bên cạnh, cầm thương ngồi ở bên cạnh chờ đợi.
Thương Thục Thanh cũng cầm kiếm chạy tới, canh giữ ở một bên khác của cửa sổ.
“Vương gia!” Mông Sơn Minh hô lên, ra hiệu cho mấy người Thương Triều Tông.
Thương Triều Tông lập tức chạy đến giá binh khí ở bên cạnh, lấy xuống một cây trảm mã đao cầm trên tay, lại chạy trở về trước một cửa sổ khác trông chừng.
Lam Nhược Đình rút thanh kiếm đeo ở bên hông ra, lại lấy một cây trường thương cầm trên tay, canh giữ ở bên cạnh Thương Triều Tông.
Năm tên thân vệ cũng chạy tới giá binh khí bên cạnh, bổ sung vũ khí dài hơn, một người cầm thêm một cây thương, tới canh giữ ở cửa chính chất đầy đồ đạc, bốn người khác thì chạy ra hậu đường trông chừng.
‘Rầm rầm’ tiếng va đập kịch liệt vang lên không ngừng, đồ vất chất chồng không ngừng bị đụng xê dịch.
Ngoài phòng, đao phủ thủ chạy tới, quơ rìu bổ cửa ‘cạch cạch’, thậm chí trực tiếp huy động rìu bổ vào tường.
Tình hình này, rõ ràng phòng tuyến ở trong phòng là không cản được bao lâu, một hồi sau liền có thể bị công phá.
Ầm! Một bên tường cạnh cửa sổ đổ sụp, tạo ra một cái lổ hỏng, một tên tiểu tướng vọt vào.
Mông Sơn Minh đang canh giữ ở bên cạnh cửa sổ, mắt lạnh lẽo quay đầu sang, thương trong tay lập tức vung ra sau quật ngang tới.
Bịch! Tiểu tướng bị thương đập trúng mặt, máu tươi văng ra, người cũng ngã về phía sau, đè lên người vừa xông vào phía sau, người vào sau bị trì trệ trong nháy mắt, thương trong tay Mông Sơn Minh vừa thu lại lại tiếp tục đâm ra một nhát, đầu thương xé gió đâm từ bên sườn xuyên thẳng vào phổi, “á..” tên vừa xông vào hét thảm.
. . .  . . .
Nắng như thiêu đốt, trên sườn núi, dưới bóng cây già, Ngưu Hữu Đạo ngồi khoanh chân nhắm mắt tĩnh tọa.

Một bộ váy áo bồng bềnh từ đỉnh núi bay xuống, là Quản Phương Nghi, bước đến bên cạnh hắn, nói: “Hiểu Nguyệt các có hồi đáp.”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi đưa hai tay lên xuống, thu công, chầm chậm mở miệng hỏi, “Vì sao kéo lâu như vậy mới gửi tin tức tới?”
Quản Phương Nghi: “Hiểu Nguyệt các bên kia nói, sau khi nhận được tin tức của ngươi, lập tức liên hệ người ở Trường Bình thành bên kia, đã sai người ở vùng đó xác nhận đi xác nhận lại, người đó nói chuyện này có hơi phiền toái.”
Ngưu Hữu Đạo: “Muốn cò kè mặc cả với ta sao?”
Quản Phương Nghi: “Bên kia nói lý do thấy cũng không hoàn toàn là muốn cò kè mặc cả, Hiểu Nguyệt các nói, bây giờ Trường Bình thành tụ tập đầy trọng binh, còn có rất nhiều tu sĩ Thiên Ngọc môn, toàn bộ Trường Bình thành hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Thiên Ngọc môn cùng quân đồn trú trong đó, có thể nói, bọn hắn đã đem toàn bộ Trường Bình thành sàng lọc qua một lần, tu sĩ không có liên quan gì, đều bị đuổi ra khỏi Trường Bình thành toàn bộ.”
“Hiểu Nguyệt các nói, nguyên bản Trường Bình thành đúng là có người của bọn hắn, nhưng dưới loại tình huống này, bị đuổi ra là không cách nào tránh khỏi, người ta công thành chiếm đất, dưới thế cục chưa ổn định, cẩn thận đề phòng trước là chuyện bình thường, cho nên không đợi tra xét, bọn hắn đã sớm rút lui, bây giờ trong Trường Bình thành cũng không có người của bọn hắn. Sau khi nhận được thỉnh cầu của ngươi về sau, bọn hắn cũng đã phái người tới xem thử một chút, phát hiện thành được phòng thủ rất nghiêm mật, căn bản không có cách nào vào được cả.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đây là mượn cớ, trên tay bọn hắn có không ít phi cầm, hoàn toàn có thể lợi dụng bóng đêm chui vào.”
Quản Phương Nghi: “Cho nên bên kia nói, muốn phái người chui vào Trường Bình thành cũng không phải là không được, nhưng tu sĩ của Thiên Ngọc môn ở trong thành quá nhiều, cho dù lén bay vào cũng rất dễ bị phát hiện, rất dễ phát sinh xung đột chính diện với Thiên Ngọc môn, vậy Hiểu Nguyệt các phải gánh chịu nguy hiểm to lớn, cái này không chỉ có ngươi nói giúp chút là có thể làm giúp được, Hiểu Nguyệt các hỏi, ngươi có thể cho bọn hắn chỗ tốt gì.”
Ngưu Hữu Đạo mở hai mắt ra, đứng lên, sắc mặt có chút ngưng trọng, phát hiện chính mình vẫn là hiểu quá ít quy tắc của cái thế giới này, thí dụ như Hiểu Nguyệt các nói, người đi công thành chiếm đất, sẽ tiến hành tra xét tu sĩ ở trong Trường Bình thành.
Không chỉ những cái này mới làm thần sắc hắn ngưng trọng.
Hắn phái Ngô lão nhị, suất lĩnh một đám hảo thủ Phù Phương viên tiến vào Trường Bình thành, kết quả lại không được vào thành.
Lại sai người ba phái tiến vào Trường Bình thành, đối với ba phái hắn kỳ thật cũng không ôm hi vọng gì.
Bây giờ ngay cả Hiểu Nguyệt các cũng nói khó vào thành.

Đứng tại lập trường tu sĩ của hắn, hắn không nghĩ tới tiến vào một cái thành quách thôi lại sẽ khó khăn như vậy, hắn hiện tại mới ý thức được Trường Bình thành đã trở thành lỗ hỏng ở trong kế hoạch của hắn, nếu lỡ như Phượng Lăng Ba thật sự ‘chó cùng rứt giậu’ thì sao giờ?
Mặc dù hắn không cho rằng Phượng Lăng Ba có thể đắc thủ dưới sự khống chế của Thiên Ngọc môn, thế nhưng Trường Bình thành dù sao cũng đã trở thành lỗ hổng khống chế yếu kém nhất trong kế hoạch của hắn, khiến cho trong lòng của hắn dần dần nổi lên lo lắng.
Hắn cũng không phải thần tiên biết thần cơ diệu toán, trước đó cũng không nghĩ đại quân đang một mực di động lại dừng lại ở Trường Bình thành, khiến cho hắn không kịp dự đoán, làm chuẩn bị tại Trường Bình thành, một chút biến hóa trong kế hoạch, hắn không cách nào dự liệu kịp.
Không có khả năng cái gì cùng đều nằm trong vòng khống chế được, có biến hóa là rất bình thường, chỉ cần khống chế được phương hướng chính là xong, cho nên, ngay từ đầu, hắn cũng không quá coi trọng biến hóa ở phương diện này, hiện tại vận dụng nhiều tu sĩ nhân thủ như vậy, cũng vô pháp tiến vào thành, tâm tình hiện tại rất nặng nề, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là, ‘trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất’ (kẻ trí nghĩ ngàn điều, tất có một điều sơ xót).
“Hồi đáp Hiểu Nguyệt các làm sao đây?” Quản Phương Nghi hỏi.
Ngưu Hữu Đạo: “Chờ Hiểu Nguyệt các nhận được tin tức, hồi đáp rồi mới đi an bài tiếp hả, Bành Hựu Tại đã về tới Trường Bình thành, ngươi cảm thấy còn cần thiết hồi đáp nữa sao?”
Quản Phương Nghi: “Lo lắng của ngươi có phải có chút hơi thừa hay không, ngươi đã cho Thiên Ngọc môn áp lực lớn như vậy, quan hệ tới toàn bộ lợi ích của Thiên Ngọc môn, bọn hắn không có khả năng để cho Thương Triều Tông xảy ra chuyện, bằng không bọn hắn cũng gánh không nổi hậu quả, Trường Bình thành có nhiều đệ tử Thiên Ngọc môn như vậy, Phượng Lăng Ba coi như muốn ra tay, cũng sẽ không tìm được cơ hội, người Thiên Ngọc môn cũng không phải là để bài trí.”
Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm nói: “Chỉ hy vọng là như thế đi!”
Nói thật, hắn cũng không nghĩ ra Phượng Lăng Ba còn có cơ hội nào để động thủ, thế nhưng đã nhận ra lỗ hỏng có tồn tại, trong lòng thủy chung vẫn không yên, loại cảm giác này khiến hắn rất không thoải mái. . .  . . .
Đầu đường hẻm, có hai tên binh sĩ đang trông coi, phía sau còn có ba tên binh sĩ đang ngồi chơi bời an nhàn, của ải này xem như lâm thời an bài, kiểm tra người lui tới vùng này.
Viên Cương vác đòn gánh gỗ tiến đến, bước về phía hai tên binh sĩ đang trấn giữ.
“Đi đâu đó, là người ở bên trong hả?”
Hai tên binh sĩ hoành thương, ngăn cản hắn, ba người ở phía sau cũng chầm chậm lắc lư đi tới, một tên có vẻ là đầu lĩnh lên tiếng, đồng thời phất tay ra hiệu, “Lục soát một chút!”
Bên ngoài con hẻm đột nhiên có người ho “khụ khụ” hai tiếng.
Đây là tín hiệu người ở phía ngoài quan sát phát ra, tín hiệu có thể động thủ, biểu thị tạm thời sẽ không có người đi qua chỗ này, sẽ không có ai trông thấy.
Viên Cương hạ đòn gánh gỗ xuống kẹp ngang khuỷu tay, đột nhiên đẩy một cái, đẩy đòn gánh ngang vào ngực hai tên binh sĩ ở trước mặt, khiến cho hai tên thổ huyết bay ngược ra sau.
Viên Cương lại nhấc chân đá một cước, đạp trên đòn gánh gỗ một đạp, đòn gỗ bay ra.

Bịch bịch mấy tiếng, ba người phía sau còn chưa kịp báo động, toàn bộ đã ngã xuống đất.
Bên ngoài hẻm, Viên Phong nghe được động tĩnh, ngó đầu vào liếc nhìn, rồi ngoắc cái ra hiệu, người cũng chui vào trong.
Sau đó, lần lượt có người nhanh chóng quẹo vào.
Viên Cương nhặt đòn gánh gỗ lên chạy đi, một đám người cũng nhanh chóng đuổi theo sau, xuyên qua con hẻm.
Người chạy ở phía sau, cấp tốc tiện tay lôi mấy tên binh sĩ ngất xỉu dưới đất đi theo, lúc kéo tới một cửa nhà bỏ hoang, trực tiếp vứt người vào trong.
Một đám người vừa chạy vừa móc móc cái túi mang theo bên người, trong lúc chạy nhanh chóng lắp ráp Cửu Tử Liên Hoàn Nỏ, móc chủy thủ ra dắt vào dây lưng, trên cánh tay, cùng trên đùi.
Chạy đến địa điểm chỉ định, Viên Cương dể đòn gánh gỗ vào khủy tay kẹp mạnh, gánh gỗ bạo liệt, Tam Hống Đao rơi vào trong tay của hắn.
Một đám người nhanh chóng leo tường đi qua, Viên Cương là người cuối cùng vượt qua tường.
Một đám người trực tiếp chạy băng vào trạch viện của nhà người khác, lập tức trêu đến chủ hộ gà bay chó chạy.
“Trú quân bắt tặc, tất cả câm miệng!”
Một câu liền khiến một nhà chủ hộ nơm nớp lo sợ, ngậm miệng.
Một nhà chủ hộ phát hiện, nhóm người này đến nhanh, đi cũng nhanh, vừa leo tường vào bên này, lại từ cấp tốc leo tường bên kia rời đi.
Một nhóm người một đường không ngừng leo tường đột nhập hộ này hộ nọ, hoặc trực tiếp mở cửa sau xâm nhập.
Vừa mở cửa, hoặc khẽ đảo tường, liền nhìn thấy bên ngoài có binh sĩ tuần sát, lập tức nỏ vang lên ‘vút vút’, nhắm ngay chỗ yếu hại của binh sĩ, một đám người băng qua cũng tiện thể ném thi thể vào nhà.
Một đám người đi tắt băng qua từng nhà, một đường xuyên thẳng tới chỗ mục tiêu, không dám có chút trì hoãn, một đường vắt dò lên cổ chạy.
p/s: Cầu tim



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.