Đạo Quân

Chương 435: Kinh biến




Chương 435: Kinh biến
Edit: Luna Huang
Trước đó không rõ người Thiên Ngọc môn tại sao lại lần lượt chia ra rời đi, hiện tại đã hiểu, cũng không biết Phượng Lăng Ba đã dùng thủ đoạn gì, lại có thể điều người Thiên Ngọc môn đi, để sáng tạo ra cơ hội hạ thủ.
Hiện tại cũng không phải thời điểm để cho hắn suy nghĩ nhiều về cái này, hắn biết rõ tình trạng của đám người Thương Triều Tông rất nguy cấp, lại không nghĩ biện pháp nữa, hết thảy đều sẽ không còn cách nào cứu vãn, không đơn thuần chỉ là tính mệnh của đám người Thương Triều Tông, mà tâm huyết cộng với những kế hoạch của Đạo gia cũng sẽ đi tong.
“Phát tín hiệu, triệu tập nhân thủ!” Viên Cương quả quyết phát ra mệnh lệnh.
“Vâng!” Ngưu Lâm lập tức chạy ra ngoài, bò lên trên nóc nhà, cắm ở trên nóc nhà một mảnh vải đỏ.
Trong phòng, Viên Cương nhìn chằm chằm bản đồ đặt ở trên bàn, ánh mắt liếc lui liếc tới trên bản đồ.
Viên Phong đang đứng một bên lần nữa nhắc nhở,  “Lão đại, nếu lão đại muốn ra tay cứu người í, còn xin hãy nghĩ lại, trong thành này nhân mã của Phượng Lăng Ba có số lượng rất lớn, một khi rơi vào đó, chẳng những không cứu được vương gia ra, mà bản thân chúng ta cũng không có bất luận cơ hội nào để thoát thân.”
Viên Cương không có lên tiếng, bút than trên tay như cũ đánh dấu vẽ vẽ không ngừng trên bản đồ, viết ngay trên bản đồ, tính toán con đường ngắn nhất chạy đến mục tiêu.
Viên Hỏa nói: “Lão đại, nếu thật muốn làm, không bằng trực tiếp công kích chiếm cứ phủ nha của Phượng Lăng Ba luôn, thử bắt cóc Phượng Lăng Ba xem sao.”
Ngưu Sơn lập tức biểu thị phản đối: “Không được, chỗ phủ nha bên kia binh lực phòng ngự càng nhiều, không đợi chúng ta tấn công vào được bên trong, liền đã lâm vào trùng vây, huống chi phủ nha lớn như vậy, chúng ta căn bản không biết rõ bố cục xây dựng bên trong ra sao, muốn nhanh chóng tìm được Phượng Lăng Ba cũng khó khăn, làm sao bọn hắn để cho chúng ta có thời gian từ từ tìm kiếm được, không có chuẩn bị đầy đủ, bắt cóc Phượng Lăng Ba căn bản là không thực tế.”
Viên Hỏa: “Có thể thử chế tạo rối loạn, hấp dẫn người Thiên Ngọc môn tới hay không nhỉ? Hoặc là nói, chúng ta lập tức đi tới cửa thành bên kia tìm người Thiên Ngọc môn, xin mời người Thiên Ngọc môn ra mặt.”
Ánh mắt mấy người đều nhìn về phía Viên Cương.
Viên Cương nhìn chằm chằm bản đồ, nói “Bây giờ tất cả các khu vực trong thành đều có trọng binh trấn giữ, căn bản không tạo ra được rối loạn gì lớn, có chút rối loạn nhỏ, lập tức sẽ bị trú quân phụ cận dập tắt khống chế. Còn đi mời người Thiên Ngọc môn, mấy chỗ vị trí cửa thành đều có trọng binh của Phượng Lăng Ba, ngươi dám cam đoan nhân mã của Phượng Lăng Ba sẽ không ngăn cản không? Phượng Lăng Ba đã sớm có dự mưu, chắc hắn sẽ không để cho người nào tuỳ tiện câu thông được với người Thiên Ngọc môn, rất có thể đã bố trí chặt chẽ chu đáo rồi, vừa đụng vào liền có khả năng bị cầm xuống hoặc bị xử lý, chúng ta có thể trực tiếp gặp được người của Thiên Ngọc môn được hay không là cả vấn đề, hiện tại không thể cược vận khí được.”
Hắn hiện tại cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, tiếc là không có làm ra được chút thuốc nổ nào đem tới, nhưng mà không có cách, điều kiện quá hạn chế.
Đầu tiên là thời gian đi vào Trường Bình thành không lâu, thứ yếu là sau đại chiến, trú quân vì muốn quản lý thuốc trị thương, không chế hết tất cả tiệm thuốc ở trong thành, trong lúc nhất thời hắn khó mà lấy được nguyên liệu chế tạo thuốc nổ.

Viên Phong: “Vậy chúng ta liền tập trung lực lượng lại cùng ngạnh xông, phát sinh xung đột với trú quân ở chỗ cửa thành, ta cũng không tin không thể kinh động được người Thiên Ngọc môn đi ra.”
Viên Cương ngẩng đầu lên nhìn sang, “Chúng ta chạy tới chạy lui phải bao lâu? Lại cùng quân coi giữ phát sinh va chạm, coi như đằng sau có thể xong qua rồi câu thông được với Thiên Ngọc môn, ngươi có tính toán qua thời gian chưa hử? Hiện tại điểm mấu chốt là tính mạng của vương gia, Phượng Lăng Ba đã động thủ, bên người vương gia có bao người chứ? Vương gia không chống được quá lâu!”
Viên Phong gấp đến độ vò đầu, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Viên Cương: “Rối loạn cũng cần phải tạo ra, nhưng trước tiên cần phải bảo trụ vương gia, giúp vương gia chống cự lại được đã!”
Viên Hỏa: “Làm sao làm?”
“Nơi này! Lập tức tập hợp nhân thủ tới nơi này.” Viên Cương chỉ một cái địa điểm trên bản đồ, lại vạch kéo một đường thẳng, “Con đường tắt này đi thẳng qua, khu vực này nhà nhiều đường hẹp, không cách nào tập trung lượng lớn binh mã lại được, phòng ngự chắc hẳn sẽ tương đối yếu kém, mà khoảng cách lại gần nữa, chúng ta một đường vượt qua chướng ngại trên đường, xông thẳng đi qua! Đến chỗ mục tiêu tụ lại giúp vương gia chống đỡ, đồng thời phóng hỏa, thả khói, chỉ cần người Thiên Ngọc môn nhìn thấy khu giam lỏng vương gia xảy ra chuyện, chắc hẳn sẽ mau chóng chạy tới!”
Viên Phong: “Nếu đợi đến khi chúng ta đuổi tới, bọn hắn đã đắc thủ rồi thì phải làm sao bây giờ?”
Viên Cương không chê nó dông dài, ngược lại cổ vũ huynh đệ thủ hạ đưa ra các loại tình huống, trầm giọng nói: “Chiến đấu trên đường phố trong thành, đại quân không thi triển tốt được, đây cũng là ưu thế của chúng ta, nếu phát hiện chuyện đã rồi, vậy thì lập tức mượn nhờ phòng ốc, chướng ngại vật rút lui, có thể rút lui được bao nhiêu tính bấy nhiêu.”
Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều ý thức được, lần này sợ là phải có hi sinh nhất định.
Viên Phong lại nói: “Nếu người Thiên Ngọc môn không thể kịp thời chạy tới thì phải làm sao?”
Hiện trường trong nháy mắt lâm vào tĩnh mịch, đều biết hậu quả này là gì, dưới đại quân vây công, tu sĩ bình thường cũng phải kiêng kị mấy phần, bọn hắn căn bản không có khả năng chèo chống quá lâu.
Viên Cương cũng không trầm mặc quá lâu, nói “An nguy của vương gia liên lụy tới lợi ích quá nhiều người, can hệ rất trọng đại, chúng ta nhất định phải hết sức nỗ lực, nếu chúng ta chỉ có thể làm chút chuyện gì đó suôn sẻ dễ dàng, vậy chúng ta liền đã mất đi sự tồn tại tất yếu. Lần này chúng ta cách vương gia gần nhất, nếu như lại không cứu nổi vương gia, chúng ta cũng có lỗi với những tài nguyên bình thường chúng ta được hưởng thụ, có thể giải tán được rồi. Nếu như bảo vệ được vương gia, vậy sau này Nam Châu mới chính thức có nơi cho chúng ta sống yên ổn, mà không phải nhờ vương gia nể mặt mũi Đạo gia mà cho, đem những lời này chuyển cáo cho các huynh đệ!”
Mấy người Viên Hỏa im miệng không nói gì nữa, gật đầu.
“An bài bốn người, phân biệt đi tới bốn cửa thành, nhìn xem có thể ra khỏi thành hay không, nếu có thể ra khỏi thành, liền lập tức liên hệ Ngô lão nhị, đem tình huống nói cho bọn hắn biết.” Viên Cương lại phân phó.
Rất nhanh, mấy người cùng đi ra khỏi tòa trạch viện này, vội vã bước nhanh rời đi, đầu vai Viên Cương có gánh đòn gỗ lớn. . . . . .

“A Phúc, hôm nay sao dọn sớm vậy?”
Đầu đường, một tên thanh niên đang bán hàng, đột nhiên đẩy chiếc xe hàng nhỏ rời đi, một lão đầu đang trong coi hàng bên cạnh đã thân quen mấy ngày nay thấy vậy hô lên hỏi.
“Trong nhà có một chút chuyện í.” Thanh niên đáp, đẩy xe nhỏ bước nhanh rời đi.
Cảnh tượng tương tự phát sinh ở rất nhiều nơi trong thành, huynh đệ thủ hạ của Viên Cương tiếp thu được tín hiệu, nhao nhao tập kết. . . . . .
Trên một giao lộ, Phượng Nhược Nghĩa dẫn theo mấy trăm nhân mã chạy bước đều đến, cùng như vậy, Đào Diễn cũng dẫn theo mấy trăm nhân mã chạy bước đều đến, cùng đụng mặt tại giao lộ.
Hai đoàn nhân mã cùng hợp thành một đội, một đường chạy bộ không ngừng nghỉ, lại chạy tới một đầu giao lộ, hai người nhìn nhau gật đầu, lại dẫn nhân mã riêng phần mình tách ra, phân theo hai hướng, vây kín tòa đình viện đang giam lỏng Thương Triều Tông.
Phượng Nhược Nghĩa dẫn đám người chạy thẳng đến cửa chính.
Đầu lĩnh quân coi giữ cửa ra vào lập tức chắp tay chào, “Nghĩa tướng quân.”
Phượng Nhược Nghĩa trầm giọng nói: “Thay quân!”
Đầu lĩnh kia kinh ngạc: “Nghĩa tướng quân, còn chưa tới thời gian thay quân. Trước khi đi Bạch tiên sinh có bàn giao, chưa được hắn cho phép, không được tự ý rời bỏ vị trí, nếu không lỡ có bất kỳ ngoài ý muốn gì xảy ra, sẽ bắt thuộc hạ hỏi tội!”
Phượng Nhược Nghĩa một thân mặc giáp, rút lệnh tiễn cắm ở bên hông ra, trầm giọng nói: “Ngươi dám kháng mệnh?”
Roẹt! Những người đi theo hai bên hắn cũng có mặc giáp, lập tức cùng đồng thời rút bảo kiếm bên hông ra một nửa.
Đầu lĩnh quân coi giữ giật mình, “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ lĩnh mệnh!” Lập tức phất tay vẫy gọi, cấp tốc mang nhân mã của hắn rời đi.
Phượng Nhược Nghĩa nghiêng đầu hai bên ra hiệu, nhân mã thủ hạ lập tức thay thế trông giữ cửa lớn bên phía này.

Gần như đồng thời, Nông Trường Quảng cũng dẫn theo một chi nhân mã đuổi tới, chốt ở trong ngõ nhỏ ở bên phải trạch viện mục tiêu.
Đến tận đây, hướng cửa chính của toà trạch viện này đã bị Phượng Nhược Nghĩa trấn giữ, cửa sau bị Phượng Nhược Tiết phong tỏa, bên trái thì bị Đào Diễn chốt chặn, bên phải cũng đã bị Nông Trường Quảng chốt chặn.
Đào Diễn cùng Nông Trường Quảng ở hai bên con ngõ nhỏ cùng đi ra đường chính, cùng ra hiệu với Phượng Nhược Nghĩa đang ở cửa chính, biểu thị đều đã chuẩn bị xong.
Phượng Nhược Nghĩa khẽ gật đầu, đi tới trước cửa chính, tay vịn vào bảo kiếm bên hông, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa, ra dấu.
Lập tức có hai tên tiểu tướng chạy lên bậc cửa, gõ cửa.
“Có chuyện gì?” Mở cửa là một tên thân vệ của Thương Triều Tông, thấy người chợt lên tiếng hỏi.
Một tên tiểu tướng giả bộ xích lại gần trả lời, lại đột nhiên đưa tay ra quàng lấy cổ của tên thân vệ, đồng thời một tay bụm lấy miệng của đối phương.
Thân vệ phản ứng cực nhanh, lập tức đấm móc vào mạng sườn tên tiểu tướng một cái, tên tiểu tướng đau đớn mặt vặn vẹo, có điều đây chính là thời điểm biểu hiện bán mạng, có đau chết cũng không buông tay.
Hậu phương có hai tiếng vù vù tương trợ, hai vệt sáng lạnh lẽo đâm tới, lưỡi dao ngoan độc đâm nghiêng vào thân thể tên thân vệ đang phản kháng, tiểu tướng đi đầu thừa cơ đẩy thân vệ dí cứng vào cánh cửa, hai bên hậu phương lại lóe lên, một đao lại một đao, đi theo nhau bổ xuống, thân thể dán trên cửa máu tươi phụt phụt ứa ra.
Một đạo hàn quang cắt đứt cổ thân vệ, thân vệ ngã xuống đất, cổng mở!
Một đám người xông vào cửa, có thân vệ bên trong vừa nghe được động tĩnh, đi ra nhìn xem có chuyện gì, lập tức bị một trận mưa tên ‘ sưu sưu’ bắn lật.
Đường đã được mở, Phượng Nhược Nghĩa tay đặt lên bảo kiếm bên hông, nghiêm chặt gò má, cất bước leo lên bậc cửa, một đám người đi theo sau lưng tràn vào, dạt ra hai bên tiến vào trong nội viện.
Thấy Phượng Nhược Nghĩa đã tiến vào, Đào Diễn cùng Nông Trường Quảng đang chốt ở hai hẻm nhỏ ngoài viện biết là đã bắt đầu, bèn lập tức quay người, ra dấu với nhân mã của mình, nhân mã hai bên bắt đầu leo tường, động thủ theo.
Chính đường, Thương Triều Tông đang cùng Lam Nhược Đình thương nghị cái gì đó.
Bên ngoài chính đường, trong lối ra vào đình viện, La An đang đẩy Mông Sơn Minh tản bộ.
Đột nhiên, La An dừng bước, vịn xe lăn, trên xe lăn, Mông Sơn Minh cũng nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng dây cung! Đều là người cả quãng đời chinh chiến trên sa trường, vừa hơi nghe tiếng chút liền biết rõ.
“Địch tập!” Hai tên thân vệ phụ trách trông giữ ở trên lầu các đột nhiên hét lớn báo động, ngay sau đó liền có mũi tên ‘sưu sưu’ bay vụt lên lầu các về phía hai người đứng.

Hai người phản ứng cũng nhanh, tay đẩy lẫn nhau, trái phải quay cuồng ngã xuống đất, nằm nhoài trên sàn nhà, có mũi tên sượt qua thân hình đang ngã xuống của hai người, nhiều mũi tên “phực phực” đính chặt vào trên lan can, trên cây cột của lầu các, phần lông đuôi không ngừng rung động, có thể thấy được lực bắn rất mạnh.
“Địch tập!” Hai người nằm nhoài trên sàn nhà tiếp tục hô to báo động, đồng thời trườn ra sát mép lầu mượn nhờ chướng ngại vật quan sát tình hình phía dưới, bội kiếm bên hông đã rút ra cầm trên tay.
Ngoại viện có vài tiếng gào lên đau xót thảm thiết.
Trong chính đường Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình kinh hãi chạy ra nhìn xem.
Bốn phía không có chỗ ẩn núp, La An trước tiên đẩy xe lăn chạy trở về, chạy về chính đường, muốn vào trong phòng tránh né.
Hai bên chợt có mấy tên thân vệ cầm vũ khí bảo hộ sau lưng La An, yểm hộ cho Mông Sơn Minh rút lui.
Từ tường viện phía sau đình viện, đột nhiên xông ra đại lượng cung tiễn thủ, sát na tiếng dây cung vang lên dày đặc.
Mưa tên bay vụt đến, vừa chạy đến cửa ra vào nhìn thử xem rốt cuộc là gì Thương Triều Tông giật mình, nhấc chân đá một cước, trực tiếp đá Lam Nhược Đình ngã sang một bên cửa, bản thân hắn cũng thừa đà đổ ra sau, hai người khó khăn né tránh được một vòng mưa tên.
Thương Triều Tông trước tiên nhanh chóng lăn cuồng sát đất đến sau cửa, tính đóng cửa.
Mắt thấy mũi tên bay vào phòng, ghim phành phạch trong sảnh đường, Lam Nhược Đình giật mình đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải vương gia nhanh chân đá một cước này, cái mạng nhỏ này của hắn sợ là đã bàn giao tại đây luôn rồi.
Bốn tên thân vệ cản ở sau lưng La An bị bắn thành con nhím, ngã xuống.
La An dùng thân thể che chở cho Mông Sơn Minh, bưng xe lăn xông lên bậc thềm, sau lưng La An lập tức không còn che chắn, ‘phập phập’ lưng trúng liền mấy mũi tên.
Một thân ảnh từ trên xe lăn bay ra ngoài, thời khắc mấu chốt, La An bế lấy thân thể khô gầy Mông Sơn Minh, giống như là vứt vậy, ném Mông Sơn Minh vào trong chính đường.
“La An!” Mông Sơn Minh gọi như rên rỉ, bị vất bay trên không trung, hắn vừa quay đầu lại, thấy được một màn hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Khóe miệng ọc máu, La An mất thăng bằng, té nhào lên trên xe lăn, chân trụ lại không được, ngã theo xe lăn tuột xuống bậc thêm, trong miệng thì cuồng hô: “Không cần quản ta, đóng cửa!”
Dưới bực thềm, vừa ổn định lại thăng bằng, hắn đột nhiên đứng lên, quay người lại, quơ lấy xe lăn ngăn cản mũi tên, lảo đảo nhắm hướng nhân mã đang xông đến vọt tới, hai mắt đỏ ngầu, trừng lên gầm thét: “Cẩu tặc! Gia gia ở đây, đến a!”
(Luna: Lại một vị tướng hy sinh)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.