Đạo Quân

Chương 411: Đề cử Phượng Lăng Ba




Chương 411: Đề cử Phượng Lăng Ba
Edit: Luna Huang
Sáng sớm ngày kế tiếp, Phong Ân Thái tự mình chạy đến biệt viện bên này tìm Ngưu Hữu Đạo, hôm qua đã có nói trước rồi, muốn mời Ngưu Hữu Đạo du ngoạn nơi ở mới của Thiên Ngọc môn để bày tỏ tình hữu nghị chủ nhà.
Bạch Diêu đang canh giữ ở trong biệt viện, thấy hắn bèn tiến lên chào hỏi xong, khi biết đối phương tới tìm Ngưu Hữu Đạo, thì liền vội cấp tốc né tránh, không muốn gặp Ngưu Hữu Đạo.
Nguyên nhân không muốn gặp là do khó chịu, nhớ ngày đó, Ngưu Hữu Đạo ở trong mắt hắn chẳng là cái gì, hiện tại thì tốt rồi, Ngưu Hữu Đạo trở thành huynh đệ kết bái của chính sư thúc hắn, luận bối phận, còn cao hơn cả hắn, vừa gặp mặt liền phải tuân theo quy củ, khách khí xưng hô Ngưu Hữu Đạo là “Đạo gia”, thật sự là nghẹn khó chịu.
Toàn bộ đệ tử Thiên Ngọc môn tại Thanh Sơn quận bên kia, có thể không nể mặt mũi Thương Triều Tông, nhưng lại không thể không cho Ngưu Hữu Đạo mặt mũi, không có cách, người ta là huynh đệ của Phong trưởng lão, không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật, lúc gặp mặt đều phải khách khí xưng hô một tiếng ‘Đạo gia’.
Không biết bao nhiêu người ở trong lòng có ý kiến, thầm trách Phong trưởng lão hồ đồ, mù đi kết bái làm cái gì.
Tìm được Ngưu Hữu Đạo rồi, Phong Ân Thái dẫn ra biệt viện, đi dạo, ngắm phong cảnh quanh các dãy núi nơi đây.
Nguyên bản môn phái chiếm cứ chỗ này khá nhỏ, nên quy mô quần thể kiến trúc cũng không lớn, bây giờ nơi đây được Thiên Ngọc môn chiếm, đệ tử Thiên Ngọc môn có nhân số rất đông đảo, bởi vậy, trước mắt nơi đây còn đang được xây dựng thêm.
So với thu chi của Thiên Ngọc môn mà nói, chi phí xây dựng mở rộng chỗ này không tính là gì, cũng không cần Thiên Ngọc môn phải chi tiền, các nhà chung quanh đến đây chúc mừng thăng quan biếu tặng là đã đủ, cá nhân Ngưu Hữu Đạo đã tặng 1 vạn kim tệ rồi, mấy vị quận thủ kia tặng tự nhiên là càng nhiều hơn, Thương Triều Tông để tỏ lòng tâm ý, cũng đại biểu hai quận chi ra 10 vạn kim tệ đem tới biếu tặng.
Hai người cuối cùng dừng lại ở trên một ngọn núi, nhìn ra núi non sông dài tươi đẹp phía xa xa bên dưới, dưới ánh sáng mặt trời ẩn có sương mù tim tím phiêu đãng, có cá lội chim bay, rất có mấy phần vận vị tiên cảnh.
“Nơi tốt a!” Ngưu Hữu Đạo đứng chắp tay sau lưng, miệng chậc chậc khen.
Phong Ân Thái thì lại giống như là không hài lòng lắm, lắc đầu nói, “Xem ra tam đệ còn chưa tới sơn môn ban đầu của Thiên Ngọc môn xem qua rồi, so với nơi này, còn đẹp hơn rất nhiều, chỉ là do điều kiện trước mắt, toàn bộ Thiên Ngọc môn cần phải duy trì đại cục, cứ ở tạm trước đã.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Đẹp cỡ này rồi mà còn ghét bỏ à, đại môn phái quả nhiên không tầm thường.”

“Lão tam, ta có liên hệ với lãonhhị.” Phong Ân Thái bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Ngưu Hữu Đạo từ từ quay đầu sang nhìn hắn.
“Mọi chuyện lão nhị đều có nói với ta, không tệ đó!” Phong Ân Thái vỗ vỗ bả vai hắn, có chút cảm khái.
Ngưu Hữu Đạo cười cười không nói gì.
Đúng lúc này, một tên đệ tử bay lượn đến đây, chắp tay bẩm báo: “Trưởng lão, yến hội sắp sửa bắt đầu.”
“Ừ, biết rồi.” Phong Ân Thái khẽ gật đầu, quay người lại đưa tay ra hiệu mời Ngưu Hữu Đạo, hai người quay trở về.
Tiệc rượu ngày hôm qua xem như là đón khách, còn tiệc rượu hôm nay thì xem như là tiễn khách, người tham dự vẫn là những người kia.
Đối với những người này mà nói, tiệc tùng ăn uống cũng không phải là mục đích chính, chính sự đàm luận trong bữa tiệc mới là mục đích.
Vài lần nâng chén rượu lên rồi hạ xuống, chủ đề câu chuyện cũng chuyển tới việc cung cấp nhân mã cho 5 quận, bây giờ các lộ nhân mã của 5 quân rõ ràng chưa có gộp chung lại một chỗ, tính cả những chi đội lẻ tẻ, nhân số đã gần đến 60 vạn người, đối với tài lực của 5 quận mà nói, đó là một gánh vác nặng nề.
Thảo luận là bây giờ có còn cần nhiều nhân mã như vậy nữa không, trước kia vài quận tách ra, tự làm theo ý mình, tự mình đi ứng phó áp lực bốn phía, cho nên không thể không nuôi nhiều nhân mã, bây giờ 5 quận đã tập trung lại một khối, sau lưng có người một nhà dựa vào, áp lực cũng giảm bớt đi rất nhiều, tùy tiện cắt giảm 20 vạn nhân mã cũng không thành vấn đề, có thể giảm bớt chi phí cho tất cả các quận.
Có điều Thiên Ngọc môn sau đó làm rõ ra luôn, nói mục tiêu cuối là Nam Châu, bảo mọi người kiên trì cố gắng một chút, một khi đánh hạ chiếm được Nam Châu, 60 vạn nhân mã trong tay mọi người rải ra bố trí phòng thủ cũng sẽ không nhiều, Thiên Ngọc môn sẽ cố gắng giảm bớt lấy tiền cung phụng lại, tận lực không để cho tất cả quận tăng thêm gánh nặng.
Đối với điều này tất cả người liên quan đều lòng dạ biết rõ, Thiên Ngọc môn bây giờ có lợi ích bán rượu, trong tay có dư dả, mới có thể nói hào phóng như vậy, một năm lợi nhuận hơn mấy trăm vạn kim tệ, chỉ một nguồn này thôi đã nhiều hơn tất cả cung phụng mà trước kia các quận cống nạp rồi.
Quận thủ Thổ An quận Triệu Hưng Phong nhịn không được đề suất, “Chưởng môn, phương thức quản lý của Thanh Sơn quận cùng Quảng Nghĩa quận có tác dụng cũng không tệ, nếu ba quận của chúng ta cũng có thể miễn giảm thuế phú. . .”
Lời còn chưa nói hết, Bành Hữu Tại liền đè ép xuống, “Thanh Sơn quận cùng Quảng Nghĩa quận có thể cung cấp nguồn thu khác, ba quận các ngươi có thể cung cấp được cái gì? Hay là các ngươi tưởng lợi nhuận bán rượu một mình Thiên Ngọc môn nuốt hết? Hàng năm cung phụng cho Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn là không thể cắt được, muốn nắm được Nam Châu, chi tiêu cho việc cung phụng sẽ càng lớn, số tiền đó là do các ngươi bỏ ra sao? Đều là do Thiên Ngọc môn bỏ ra hết. Được rồi, vấn đề này đừng nói tới nữa.”

Triệu Hưng Phong hơi có chút xấu hổ, không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nói một chút liền gây nên phản ứng lớn như vậy, đành phải ngượng ngùng ngậm miệng.
Bành Hữu Tại lại tiếp tục nói: “Năm quận, đều là tự làm theo ý mình, bình thường thì không có vấn đề gì, nếu lỡ gặp chuyện gì, vậy nhân mã 5 quận cần phải có một người đứng ra thống nhất điều khiển, việc này cần phải sớm chuẩn bị đi, các ngươi cảm thấy, do ai lên thống nhất điều khiển thì phù hợp?”
Vừa nghe được lời này, Ngưu Hữu Đạo cùng Mông Sơn Minh vô ý thức nhìn nhau, còn tưởng rằng phải chờ tới sau khi nắm được Nam Châu rồi mới có đề cập tới chuyện này, không nghĩ tới, hiện tại đã bắt đầu rồi.
Triệu Hưng Phong lại tính lên tiếng, Ngưu Hữu Đạo vội ho một tiếng, hấp dẫn mọi người chú ý trước, rồi nói lên “Tự nhiên do Bành chưởng môn lên thống nhất điều khiển là tốt nhất, nơi này luận uy vọng, còn có ai vượt qua được Bành chưởng môn sao?”
Mông Sơn Minh từ từ nâng chén để bên môi, biết Ngưu Hữu Đạo đang còn quấy rối, không muốn để cho quyền thống nhất chỉ huy rơi vào tay người khác.
Chỉ cần không ngốc đều biết, hiện tại định ra ai lên thống nhất chỉ huy 5 quận, tương lai tám chín phần mười người ấy chính là chủ nhân của Nam Châu.
Bên này đưa Bành Hựu Tại ra, lời Triệu Hưng Phong tính nói chưa kịp ra khỏi miệng đành phải nuốt xuống, lại nói có người khác tốt hơn Bành Hựu Tại thì khó tránh khỏi có chút không thích hợp cho lắm.
Bành Hựu Tại cười ha ha nói, “Lão đệ thật đúng là có ý tốt nha, có điều ta cũng không có tinh lực kia, chuyện quân vụ ta cũng không rành.”
Ngưu Hữu Đạo lại chỉ chỉ những trưởng lão Thiên Ngọc môn ở đây, nói “Nhân tài Thiên Ngọc môn đông đúc, tùy tiện phái ra người đệ tử là đủ để đảm nhiệm hết.”
Bành Hựu Tại lại lắc đầu: “Người trong tu hành phải xử lý chuyện trong tu hành, tu luyện là trên hết, không nói có tinh lực đi quản lý cái kia hay không, nếu lại phân tâm đi quản lý quá nhiều việc thế tục, vậy thì cần chư vị quận thủ ngồi ở đây làm cái gì? Tuyển người làm quân chính sự vụ, cùng tuyển người cai quản đệ tử tu hành là hai chuyện khác nhau. Ngưu lão đệ, quen tay hay việc, ta thấy việc này vẫn là giao cho người am hiểu về thứ này đưa ra quyết định đi, ngươi ta cũng đừng có mù tham gia náo nhiệt vào làm gì*.”(* không rành cũng đừng tham gia làm gì)
“Bành chưởng môn nói có lý.” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói, xong quay đầu nhìn sang phía Phượng Nhược Nam đang ngồi, hỏi: “Vương phi, ngài xuất thân cũng là võ tướng, không biết ngài cảm thấy do ai lên thống nhất điều khiển thì phù hợp?”
Phượng Nhược Nam âm thầm cắn răng.
Phượng Lăng Ba lặng lẽ nhìn Ngưu Hữu Đạo, Bành Ngọc Lan càng là hận đến nghiến răng, gọi nữ nhi của nàng ra, không phải là muốn ép ‘cục lửa’ nóng này vào nhi nữ của nàng sao?

Thương Triều Tông, Lam Nhược Đình, Mông Sơn Minh đều có chút kỳ quái, nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, việc này không phải là Phượng Nhược Nam có thể làm chủ được, cũng không biết vị này đi gây lôi Phượng Nhược Nam ra là có ý gì.
Bành Hựu Tại lại phất phất tay với mấy người đang ngồi, nói “Việc này tu sĩ các ngươi cũng đừng có tham dự vào, giao cho bốn vị quận thủ tự đề cử đi!”
Một câu liền ép Ngưu Hữu Đạo xuống, cũng gạt Phượng Nhược Nam ra luôn.
Ngưu Hữu Đạo cười tủm tỉm nâng chén đưa về phía Bành Hựu Tại, hắn cũng chỉ có thể nói đến thế mà thôi, quyền quyết định ở trên tay người ta, quyền nói chuyện cũng ở trên tay người ta nốt, chủ đề này làm sao ‘thảo luận’ xong, toàn do đối phương dẫn dắt, đây là sự thật không có cách nào cải biến được.
Triệu Hưng Phong lần nữa lên tiếng, chỉ Phượng Lăng Ba đang ngồi đó, nói “Trước có Quảng Nghĩa quận rồi mới có Thanh Sơn quận, tất cả đều là do Phượng Lăng Ba tại Quảng Nghĩa quận mở ra được cục diện, mới có thể có 2 quận như ngày hôm nay, trong những người làm quận thủ đang ngồi ở đây, ta chỉ phục mỗi Phượng Lăng Ba, ta đề cử Phượng Lăng Ba lên làm thống lĩnh điều khiển binh mã của cả 5 quận.”
Lông mày Ngưu Hữu Đạo hơi nhíu lại, chợt chế nhạo nói xen vào: “Triệu quận thủ có tên hay ghê ha!”
Đám người quay mặt nhìn nhau, Triệu Hưng Phong không hiểu, tự nhiên.., là sao?
Lam Nhược Đình lập tức tiếp lời: “Đạo gia nói vậy nghĩa là?”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói: “Gây sóng gió* nha.” ( *hưng phong) 
Mọi người ở đây có người nén cười, có người mặt không biểu lộ gì, sắc mặt Triệu Hưng Phong hơi sầm xuống.
Ngưu Hữu Đạo lập tức lạnh lùng nhìn lại, “Nhìn sắc mặt của Triệu quận thủ, hẳn là có ý kiến với lão tử? Chỉ đùa một chút mà thôi, đừng có coi là thật, coi là thật sẽ không tốt đó.”
Triệu Hưng Phong lúc này bèn chắp tay hướng về phía Bành Hựu Tại, muốn mời đối phương chủ trì công đạo.
Bành Hựu Tại cấp tốc đưa tay ngăn lại, không để cho hắn gây lộn với Ngưu Hữu Đạo ở trước mặt mọi người, tên Ngưu Hữu Đạo này rõ ràng là đang cố ý gây chuyện, thật muốn để tên này mượn đề tài nói chuyện của hắn mà nói, Triệu Hưng Phong sợ là gánh không nổi, mấu chốt là trên tay Ngưu Hữu Đạo nắm một nguồn tiền vào của Thiên Ngọc môn, Thiên Ngọc môn cũng phải kiêng kị ba phần.
Cho nên, chuyện có thể giảng đạo lý giải quyết, thì cũng không cần gây sự, hết thảy chờ đến thời điểm tính sổ rồi lại nói.
Hắn lên tiếng áp chế lại: “Ngưu huynh đệ, nơi này hiện đang đàm luận chính sự, đừng nói đùa nữa, nếu cảm thấy ngồi ở trong này không thoải mái, bản tọa có thể an bài cho ngươi gian phòng yên tĩnh.” Hắn cho cảnh cáo.

Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, “Bành chưởng môn quá khách khí rồi, thấy mọi người quá nghiêm túc, làm bầu không khí sinh động lên một chút mà thôi.”
Bành Hựu Tại dời ánh mắt đi nhìn những người khác.
Quận thủ Hồ Tây quận Mai Lâm Thịnh cũng lên tiếng nói tiếp, “Ta cũng đề cử Phượng Lăng Ba!”
Quận thủ Võ Dương quận Ngô Thiên Đãng cũng nói tiếp theo: “Ta tán thành, đề cử Phượng Lăng Ba!”
Phượng Lăng Ba đang ngồi trên ghế, trong mắt chợt lóe lên vẻ vui mừng, đối với kết quả này, trước đó hắn đã biết rõ, chợt liếc sang nhìn con rể của hắn, muốn xem coi Thương Triều Tông còn có thể làm gì.
Bành Ngọc Lan nhìn phụ thân, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích, lượn quanh một vòng, phát hiện phụ thân vẫn là ủng hộ người trong nhà, cũng thể nghiệm được sự anh minh của phụ thân, bỏ nhỏ lấy lớn, lượn quanh một vòng, Thương Triều Tông chỉ là một cục đá đặt chân cho nhà mình mà thôi, thủ đoạn này của phụ thân quả thực rất cao minh.
Nàng không khỏi nhớ lại lời tối qua phụ thân nói với nàng, ‘Thiên Ngọc môn không phải Thiên Ngọc môn của Bành gia, mọi thứ cần phải coi trọng phương thức, phương pháp, phải giảng đạo lý, chuyện đạt được sự ủng hộ của mọi người rồi liền rất là dễ làm.
Cao tầng Thiên Ngọc môn đang ngồi đây từng người từng người mặt không biểu tình, ánh mắt như có như không liếc nhìn Thương Triều Tông, kết quả tự nhiên bọn hắn cũng đã thương nghị xong hết rồi.
Thương Triều Tông vuốt vuốt chén rượu trong tay, im miệng không nói gì.
Phượng Nhược Nam mím môi, cũng không nói gì.
Đám Phí Trường Lưu thì thần sắc ngưng trọng.
Mông Sơn Minh liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu.
Bành Hựu Tại cười, hỏi: “Vương gia, ý vương gia như thế nào?”
Thương Triều Tông lạnh nhạt nói: “Ý kiến của bản vương còn quan trọng nữa sao?”
Bành Hựu Tại phóng khoáng nói: “Cứ nói thoải mái, mọi thứ đều giảng đạo lý, có cao kiến gì cứ việc nói.”
Thương Triều Tông nhìn trái phải hai bên, sau khi tiếp xúc ánh mắt Mông Sơn Minh, bèn nghiêm mặt lại, nói năng rất có khí phách nói: “Cao kiến của ba vị quận thủ, bản vương nhất trí, tán thành!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.