Đạo Quân

Chương 410: Nên nhịn hãy cứ nhịn đi




Chương 410: Nên nhịn hãy cứ nhịn đi
Edit: Luna Huang
“Ta không cần hắn giúp gì cả.” Ngoài miệng Lệnh Hồ Thu thì nói như vậy, nhưng ánh mắt của ba chủ tớ vẫn là nhìn về cái túi ở trên bàn kia.
Đoàn Hổ: “Sao Tiên sinh không mở ra xem thử đi?”
Lệnh Hồ Thu: “Thứ gì?”
Đoàn Hổ: “Trước kia, khi mấy huynh đệ chúng ta chưa đi theo Đạo gia, cũng đã lăn lộn làm tán tu một thời gian, từng nghĩ tới khai tông lập phái, cho nên cũng đi hoàn thành những nhiệm vụ trên bảng kia, bằng chứng nhiệm vụ hoàn thành đều ở bên trong.”
Những bằng chứng nhiệm vụ này, năm đó đi theo Ngưu Hữu Đạo, bọn hắn vốn tính bán đi, nhưng Ngưu Hữu Đạo cản lại. Ngưu Hữu Đạo có ý là, hiện không có việc gì gấp cần dùng tiền, đồ vật lấy mạng ra đổi, không nên tuỳ tiện bán đi, bảo giữ lại, không nghĩ tới, lần này có đất dụng võ.
Ba phái Lưu Tiên tông tại Vô Biên các này đều có cửa hàng của riêng mình, Lệnh Hồ Thu là huynh đệ kết bái của Ngưu Hữu Đạo, tu hành giới đều biết, tin Lệnh Hồ Thu đi Vô Biên các lập tức truyền đến cửa hàng ba nhà. Sau khi Ngưu Hữu Đạo biết tình hình, thì bao người chú ý một chút, xem bọn hắn đang tính làm gì, kết quả phát hiện ba người chủ tớ này đang đi tiếp xúc với những tán tu kia. Người ba phái tìm những tán tu kia hỏi một chút, Ngưu Hữu Đạo lập tức đoán được ý đồ Lệnh Hồ Thu, đây là đã nghĩ thoáng xong, muốn khai tông lập phái bắt đầu làm lại từ đầu đây mà.
Thế là Ngưu Hữu Đạo bảo Đoàn Hổ, mang theo những bằng chứng hoàn thành nhiệm vụ kia, đem đến đây đưa cho Lệnh Hồ Thu, chỉ đơn giản như vậy.
Hồng Tụ, Hồng Phất nhìn nhau, Lệnh Hồ Thu lặng im không nói gì, lúc sau mới nói: “Ý tốt của hắn, ta xin tâm lĩnh, ngươi mang về đi.”
Đoàn Hổ nói: “Đạo gia nói, thứ này nếu tiên sinh nguyện giữ lại liền giữ, không muốn giữ liền ném đi. Mặt khác, Đạo gia có bàn giao, nếu là có cần môn phái dẫn tiến, vô luận là Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn, Ngũ Lương sơn hay là Thiên Ngọc môn, đều sẽ cho Đạo gia mấy phần tình mọn, tiên sinh không cần lại đi phiền phức những người khác, nợ ơn huệ của người khác. Các cửa hàng Lưu Tiên tông, Phù Vân tông cùng Linh Tú sơn, Đạo gia đều đã bắt chuyện rồi, nếu tiên sinh có nhu cầu, có thể tùy thời đi tới tất cả cửa hàng trên, lãnh 10 vạn kim tệ dùng khẩn cấp.”
Hồng Tụ, Hồng Phất đều lặng lẽ nhìn về phía Lệnh Hồ Thu.
Lệnh Hồ Thu cắn chặt quai hàm, hỏi: “Còn có chuyện gì khác nữa không?”
Đoàn Hổ chắp tay nói: “Đạo gia còn có một câu, bảo ta chuyển cáo cho tiên sinh.”

Lệnh Hồ Thu: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”
“Nguyên thoại của Đạo gia là, lúc thoát khỏi Tề quốc, Hắc Mẫu Đơn đã chết ở trên tay Hiểu Nguyệt các!” Đoàn Hổ nói rành rọt từng chữ, cuối cùng chắp tay nói: “Không dám ở lâu phiền nhiễu, cáo từ!”
Hắc Mẫu Đơn chết rồi? Ba người chủ tớ Lệnh Hồ Thu đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Đoàn Hổ, trong mắt những người ở bên ngoài bọn hắn xem ra, Hắc Mẫu Đơn ở cùng với Ngưu Hữu Đạo, dĩ nhiên chính là nữ nhân của Ngưu Hữu Đạo.
Đoàn Hổ đã quay người rời đi, lúc ra ngoài cũng thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng lặng im một hồi, Lệnh Hồ Thu mới đưa tay cầm cái túi trên bàn lên, mở ra, đổ ra một đống lệnh bài to nhỏ được đặc chế.
Tiền giấy thiên hạ sử dụng nằm trong tay 9 Đại Chí Tôn khống chế, tiền trang khắp thiên hạ cũng là do 9 Đại Chí Tôn khống chế, người hoàn thành nhiệm vụ trên bảng Tà Ma Ngoại Đạo, có thể tìm tới tiền trang ở lân cận để xác minh, sau khi xác minh xong, tiền trang sẽ cho một cái lệnh bài, tập hợp đầy đủ lệnh bài, rồi nộp lên các chỗ tương tự như khách sạn Yêu Nguyệt tại Trích Tinh thành, liền đại biểu cho đã hoàn thành nhiệm vụ.
Kiểm lại, 30 cái lệnh bài đặc chế, không thiếu một cái, đối với ba người chủ tớ mà nói, cũng mang ý nghĩa là của ai nhiệm vụ kia đã hoàn thành.
Còn lại là chuyện đi tìm môn phái dẫn tiến, với quan hệ của Lệnh Hồ Thu mà nói, không tính là khó khăn gì.
Chân chính khiến Lệnh Hồ Thu không nói nên lời, là tin Hắc Mẫu Đơn đã chết, Hắc Mẫu Đơn là nữ nhân của Ngưu Hữu Đạo, lúc thoát khỏi Tề quốc lại chết trên tay Hiểu Nguyệt các, có thể không chút liên quan gì đến bọn hắn sao? Chí ít, lúc ấy bọn hắn chính là người Hiểu Nguyệt các, mà lại còn có ý định mưu hại nữa.
Thông báo cho bọn hắn biết tin Hắc Mẫu Đơn chết, mặc dù không nói là vì cái gì, nhưng ba người đều hiểu, ý tứ của Ngưu Hữu Đạo, là nếu như còn nhớ thương chuyện Hồng Tụ, Hồng Phất tự tìm chịu nhục, vậy Ngưu Hữu Đạo hắn có nên tìm cả bọn để tính toán món nợ của Hắc Mẫu Đơn này hay không?
Người ta chẳng những không có tìm bọn hắn tính sổ sách, còn cứu bọn hắn khỏi đại lao của Tề kinh, còn giúp bọn hắn giải quyết Hiểu Nguyệt các, bây giờ còn muốn giúp đỡ cho đoạn đường nữa.
Kỳ thật người ta hoàn toàn không cần phải làm như vậy, hoàn toàn có thể thẳng tay giết bọn hắn trong đại lao Tề kinh, chấm dứt hậu hoạn!
Nhớ tới bức thư Ngưu Hữu Đạo cho bên này lúc trước, lại nhìn lại những lệnh bài trước mắt này, trong lòng Hồng Tụ, Hồng Phất có đủ loại cảm giác, đều trầm mặc im lặng không nói.
“Lão tam là người trượng nghĩa, ta không bằng hắn!” Lệnh Hồ Thu ngửa mặt lên trời, thở dài cảm thán.

Hắn lăn lộn tại tu hành giới nhiều năm qua như vậy, vẫn là lần đầu thấy có người lấy ơn báo oán như vậy, chuyện này khiến hắn không tìm ra được cớ gì để oán trách, rốt cuộc không còn chút mảy may oán hận nào, chân chính là để hắn tâm phục khẩu phục.
Hồng Tụ, Hồng Phất biết, một tiếng “Lão tam” này, tiên sinh lần nữa nói ra khỏi miệng, lúc này chân chính là thật lòng công nhận người huynh đệ Đạo gia này, mâu thuẫn trước kia, triệt để đã qua. . .  . . .
Bắc Châu, phủ thứ sử, trong cùng một ngày có liên tiếp hai đội ngũ đưa dâu, một công khai, một bí mật, gần như xuất phát đồng thời.
Ngày kế tiếp, ngoài thành, trên một ngọn núi, có ba con phi cầm giáng lâm.
Thanh sơn u tĩnh, bóng râm rừng già, Thiệu Liễu Nhi quỳ gối trước mặt Thiệu Đăng Vân, dập đầu quỳ lạy.
Thiệu Đăng Vân nước mắt tuôn đầy mặt.
Phi cầm chở Thiệu Liễu Nhi bay lên, cũng chưa từng liếc nhìn qua Thiệu Bình Ba đang đứng dưới một gốc cây bên cạnh đưa tiễn một lần, cứ như vậy cưỡi phi cầm qua thiên sơn vạn thủy bay đi.
Ba con phi cầm là của Tề quốc bên kia phái tới, để tiếp Thiệu Liễu Nhi đi, hôm qua hai đội ngũ một công khai một bí mật kia đều là để che giấu, vì phòng bị có người chặn đường phá hư lần kết thân này.
Vô luận là Tề quốc, hay là bên này, đều biết người muốn phá hư lần thông gia có rất nhiều.
Đưa mắt nhìn phi cầm biến mất giữa trời cao, Thiệu Bình Ba chậm rãi nhắm mắt, hai nắm tay nắm chặt, có chút run run.
Nghĩ đến mẫu thân năm đó phó thác, nghĩ đến cứ hời hợt qua loa gả muội muội ra ngoài như vậy, không ai biết tâm tình của hắn như thế nào, nước mắt ở trên hai gò má hắn im lặng trượt xuống.
Hắn biết muội muội hận hắn rất nhiều.
Hắn không phải là không có cân nhắc qua việc thuận theo tâm ý muội muội, để muội muội gả cho Đàm Diệu Hiển mà nó ưa thích, nếu Đàm Diệu Hiển không sớm chết.

Thẳng đến trước khi đám chiến mã kia thất thủ, rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo, hắn cũng không có dự định lấy muội muội đi hòa thân, y nguyên vẫn nghĩ hết cách để cố tránh đi một ngày này, thế nhưng thế cục khiến hắn không còn biện pháp, hắn chỉ có thể đưa ra loại cử động của một kẻ thất bại này.
Lau nước mắt đi, dứt khoát quay người xuống núi, không có chờ phụ thân.
Mấy ngày về sau, hai chi đội ngũ một một công khai một bí mật kia đều có tin tức truyền về, lần lượt đều bị tập kích, tử thương không ít, Thượng Thanh tông cũng liên lụy trong đó, nhiều người cũng bị thương nặng . . .  . . . 
Võ lịch năm 526.
Tề quốc, Anh vương Hạo Chân đại hôn, chính thức cưới Thiệu Liễu Nhi làm vợ kế, thân nhân nhà mẹ đẻ của Thiệu Liễu Nhi không có ai đến, chỉ có sứ thần làm đại biểu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến không khí vui mừng trong Tề kinh.
Giữa năm, Yến quốc.
Thiên Ngọc môn đàm phán với triều đình Yến quốc rốt cục đã có kết quả, Thiên Ngọc môn cùng Yến quốc tiến hành trao đổi địa bàn, dùng ba quận từ địa bàn nơi khác đổi ba quận của triều đinh Yến quốc ở trong Nam châu. Nhân mã song phương bắt đầu lần lượt rút lui, chuyển đi, thẳng đến cuối năm, mới hoàn toàn trao đổi xong.
Đến tận đây, trong 11 quận của Nam Châu, thì 5 quận, lần lượt là Thanh Sơn quận, Quảng Nghĩa quận, Hồ Tây quận, Võ Dương quận, Thổ An quận, đều thuộc về Thiên Ngọc môn, thế lực Thiên Ngọc môn triệt để tập trung lại một chỗ, toàn phái Thiên Ngọc môn theo đó cũng di chuyển đến một chỗ ‘thần tiên cảnh’ ở Hồ Tây quận, môn phái nguyên bản ở đây bị Thiên Ngọc môn cường thế đuổi ra, chiếm chỗ!
Thừa dịp thăng quan, Thiên Ngọc môn tổ chức yến hội, bốn vị quận thủ* của 5 quận cũng chạy tới Thiên Ngọc môn góp vui, Ngưu Hữu Đạo cùng với chương môn ba phái Lưu Tiên tông các loại, cũng hộ tống Thương Triều Tông chạy tới Thiên Ngọc môn tham gia yến hội thăng quan. (*đứng đầu quận)
Trong bữa gặp mặt này, Ngưu Hữu Đạo rõ ràng đã nhìn ra, quận thủ Hồ Tây quận – Mai Lâm Thịnh, quận thủ Võ Dương quận – Ngô Thiên Đãng,  cùng quận thủ Thổ An quận – Triệu Hưng Phong, đều có ý liên hợp chống lại Thương Triều Tông, đoán chừng có liên quan đến việc một mình Thương Triều Tông chiếm địa bàn hai quận thì phải.
Chỉ cần không ngốc, đều có thể nhìn ra ý đồ tiếp sau đó của Thiên Ngọc môn, mà một khi đánh chiếm xong Nam Châu, ở trong mấy người này tất nhiên sẽ có một người lên làm thống lĩnh cả Nam Châu, ở đây Thương Triều Tông có địa bàn với nhân mã, rõ ràng là đang chiếm ưu thế. Coi như không đánh chiếm Nam Châu, nếu ba quận mà không liên thủ đối kháng, thì quyền nói chuyện so ra cũng kém hơn Thương Triều Tông nhiều.
Trên yến tiệc, ba vị quận thủ liên thủ gây khó dễ với Thương Triều Tông, yêu cầu Thương Triều Tông cấp chiến mã, nói cái gì đều là người một nhà, không thể nhìn bọn hắn mỗi ngày sinh hoạt huấn luyện đều khó khăn. Phía Thương Triều Tông bên này tự nhiên là cực lực biện luận tranh đấu, cuối cùng Bành Hựu Tại ra mặt điều hòa, bảo Thương Triều Tông cắt nhường ra 3000 con chiến mã, chia cho ba nhà mỗi nhà 1000 con.
Thiên Ngọc môn tạo áp lực, Thương Triều Tông chỉ có thể là miễn cưỡng đáp ứng.
Đám người Phí Trường Lưu ngồi trên ghế, thỉnh thoảng liếc xem phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo không có phản ứng gì, tựa hồ giống như không nghe thấy gì hết vậy.
Coi như không nghe thấy gì cũng có không ít người, thí dụ như đám người Phượng Lăng Ba.

Sau yến hội, trời cũng đã tối, tân khách tự do đi nghỉ ngơi.
Lúc rời tiệc đi ra, Ngưu Hữu Đạo tận lực đến gần bên cạnh Phượng Nhược Nam, thuận miệng hỏi một câu, “Vì sao không thấy vương phi ra mặt nói giúp trượng phu của mình một câu vậy?”
Phượng Nhược Nam răng ngà cắn môi, không trả lời, cũng không để ý tới hắn, bước nhanh chân rời đi.
Khách đến tham gia đều đã được phân chỗ ở, đám Thương Triều Tông cùng tới một tòa đình viện, Ngưu Hữu Đạo vừa trở về phòng của mình, ngoài cửa chợt truyền đến âm thanh của bánh xe lăn, sau đó có người gõ cửa.
Ngưu Hữu Đạo nghe âm thanh liền biết là ai tới, mở cửa ra nhìn, quả nhiên là Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời vào, Mông Sơn Minh khoát tay áo, biểu thị không cần, có điều ngoài miệng vẫn hỏi, “Đạo gia, có thể nhìn ra cái gì ở trên yến tiệc hôm nay không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Mông soái chỉ là 3000 con chiến mã kia sao?”
Mông Sơn Minh: “Nếu như không có muốn bảo hộ việc huấn luyện Anh Dương Võ Liệt vệ, chỉ sợ không phải mỗi 3000 con không, tối thiểu phải lên tới 9,000 con.”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Chiến mã là do Thiên Ngọc môn dùng tiền mua, Thiên Ngọc môn nguyện ý cho ai, tự nhiên là toàn quyền quyết định.”
Mông Sơn Minh: “Chiến mã chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ Thiên Ngọc môn có ý nghĩ khác đối với gia chủ tương lai của Nam Châu kìa, Đạo gia nghĩ thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo: “Mọi người đều vì lợi ích của mình, đều có tính toán, chuyện này rất bình thường, ai mà không có chút tư tâm riêng, vương gia nên mở lòng dung nạp.”
Mông Sơn Minh: “Tư tâm là về tư tâm, nếu như là luận công ban thưởng thì ta cũng không sợ, chỉ sợ tướng sĩ phía dưới liều sống liều chết ra sức lớn nhất, lại không chiếm được khen thưởng phải có, ngược lại phải nhìn người khác ‘ngồi mát ăn bát vàng’, để vương gia làm sao bàn giao với các tướng sĩ bên dưới bây giờ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Theo ý của Mông soái, ‘thịt’ còn chưa tới tay, liền chuẩn bị nổi lên nội chiến sao?”
Mông Sơn Minh: “Muốn nghe thử cao kiến của Đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo: “Mặc dù ta không hiểu chuyện chiến sự, nhưng đạo lý tối thiểu ta cũng biết, giữa năm quận lấy đoàn kết làm chủ, trước khi được chuyện quyết không thể để xảy ra nội chiến, không có Thiên Ngọc môn ủng hộ, chỉ bằng vương gia là không hạ được Nam Châu. Khỏi cần phải nói cái khác, ba môn phái lớn trên đầu Yến quốc kia còn phải cần Thiên Ngọc môn ra mặt bãi bình, ba phái kia không đồng ý, khối ‘thịt’ Nam Châu này ai cũng đừng nghĩ cắn được miếng nào. Cho nên, cái gì nên nhịn vẫn là cứ nhịn đi, về phần sau đó nha, nếu vương gia xuất lực lớn nhất, người khác muốn nhảy ra chiếm tiện nghi, ta là người đầu tiên không đồng ý!”
Những câu khác đều là hư ảo, Mông Sơn Minh muốn chính là câu nói sau cùng của hắn, bèn gật đầu nói: “Đạo gia nói có lý, ta nhất định chuyển cáo ý tứ của Đạo gia cho vương gia biết ngay!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.