Đạo Quân

Chương 412: Liên thủ chèn ép




Chương 412: Liên thủ chèn ép
Edit: Luna Huang
“Tốt!” Bành Hựu Tại thật cao hứng, “Bốn vị quận thủ đều là thủ lĩnh thống quân trên dưới rất tốt, nếu là người cả bốn vị cùng xem trọng đề tuyển, thì chắc hẳn sẽ không sai, vậy quyết định như vậy đi. Phượng Lăng Ba!”
Phượng Lăng Ba đứng lên, chắp tay nói: “Vâng!”
Bành Hựu Tại cười nói: “Thịnh tình không thể từ chối, bốn vị quận thủ đều cùng coi trọng ngươi, áp lực trên người ngươi không nhỏ đó, hi vọng ngươi đừng có cô phụ kỳ vọng của mọi người. Từ hôm nay, chức đô đốc binh mã 5 quận do ngươi đảm nhiệm, nếu có chiến sự,  binh mã 5 quận do ngươi thống nhất điều khiển, không có chiến sự, thì không được can thiệp quân chính sự vật của 5 quận.”
Bên này cũng không phải muốn tước đoạt đại quyền quân chính của bốn vị quận thủ, nếu không bốn người sẽ không có ai đáp ứng, bốn người liên thủ lại phản kháng mà nói, vậy liền nhiễu loạn lớn.
Phượng Lăng Ba: “Tuân mệnh! Chỉ là. . .”
Bành Hựu Tại làm một bộ quang minh lỗi lạc nói: “Cũng là chuyện tốt cho mọi người, có cái gì khó xử cứ việc nói, có vấn đề gì đưa ra trước mặt mọi người cùng thương lượng giải quyết luôn.”
Phượng Lăng Ba: “Trên tay của ta một chút binh mã cũng không có, một cái danh đô đốc để bày trí, liền ngay cả thủ hạ đi chấp hành quân pháp cũng không có, không có nhân mã thuận tay điều khiển, gặp chiến sự binh không biết tướng, tướng không biết binh, vậy làm sao mà điều khiển binh mã năm quận tác chiến đây?”
Bành Hựu Tại: “Đây cũng là vấn đề, bốn vị quận thủ, các ngươi có kinh nghiệm quân vụ, loại tình huống này, các ngươi thấy nên làm thế nào?”
Triệu Hưng Phong nói: “Cái này dễ xử lý, hôm qua còn nói nhân mã năm quận quá nhiều, khiến cho tài lực 5 quận phải gánh vác quá nặng, nếu không cần thiết xóa bỏ, vậy trên tay người nào có nhân mã nhiều, liền trích từ trên tay người đó ra một số nhân mã chuyển cho Phượng đô đốc là được rồi.”
Lông mày Ngưu Hữu Đạo nhíu lại, hóa ra hôm qua đám người ngày đàm luận chi phí duy trì nhân mã là để chuẩn bị cho ngày hôm nay, hắn không có kinh nghiệm quản lý quân chính sự vật, hồn nhiên không nhìn ra đây là một cái hố.
Không khỏi nhìn sang đám người Mông Sơn Minh một chút, phát hiện từng tên cũng đang hơi nhíu mày, tựa hồ cũng không có dự liệu được hôm nay sẽ xảy ra chuyện.

Ầm! Thương Triều Tông vỗ một chưởng trên bàn, vang vọng cả sảnh phòng, khiến cho tất cả mọi người đề chú mục.
Thương Triều Tông vỗ bàn đứng dậy, nhìn chằm chằm Triệu Hưng Phong nói: “Trên tay bản vương nắm nhân mã nhiều nhất, ai muốn lấy cứ việc lấy thoải mái.” Quay đầu nhìn về phía Bành Hựu Tại, “Bành chưởng môn, không bằng như này, đại quyền quân chính 2 quận, bản vương cũng không cần nữa, bản vương thối vị nhượng chức, nguyện làm người an nhàn sơn dã, ai muốn làm thì lên mà làm đi!”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, lời nói này có đảm phách, đồng thời cũng khiến hắn yên tâm, Thương Triều Tông có thể nói ra được lời như vậy, có thể thấy được là có lòng tin chưởng khống binh mã trên tay mình, không phải ai muốn lấy là có thể lấy đi được.
Bành Hựu Tại đưa hai tay ra về phía hắn nhấn nhấn xuống, cười nói: “Vương gia đừng tức giận nói thế, nơi này không ai muốn tước đoạt đại quyền quân chính của vương gia cả, ai dám làm như vậy, bản tọa là người đầu tiên không đáp ứng. Bàn chuyện nha, mọi người mở ra đàm luận, có lời gì cứ nói, phân rõ phải trái có lý là được, không đáng phải vỗ bàn nổi nóng. Mông soái, ngươi nói coi có đúng như vậy hay không?” Một câu cuối cùng là nhằm nói với Mông Sơn Minh.
Mông Sơn Minh lúc này bèn quay sang Thương Triều Tông nói: “Vương gia, trước không ngại ngồi xuống nghe ý kiến của mọi người một chút đã.”
“Hừ!” Thương Triều Tông nhìn chằm chằm Triệu Hưng Phong, hừ lạnh một tiếng, hất tay áo lên, ngồi xuống lại.
Quận thủ Hồ Tây quận Mai Lâm Thịnh nói: “Vương gia bớt giận, lời nói của Triệu huynh tuy không dễ nghe, có điều ý kiến này cũng đáng giá cân nhắc ấy chứ. Mọi người không ngại ngẫm lại xem, trên tay vương gia nắm nhiều binh mã nhất, phân phối tách ra một ít không có vấn đề gì lớn. Thứ yếu, thủ hạ của vương gia cũng vốn là từ sát nhập, thôn tính nhân mã của Quảng Nghĩa quận, rất nhiều người trong đó Phượng đô đốc đã hiểu khá rõ rồi, giờ điều những người này tới, Phượng đô đốc liền có thể trực tiếp chỉ huy thuận tiện, cũng giảm bớt thời gian rèn luyện. Chiến sự nói không chừng lúc nào cũng có thể sẽ đến, không nhất định là do chúng ta đi đánh người khác, cũng phải tùy thời đề phòng người khác tiến đánh chúng ta, có thể nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, thì tốt hơn bất cứ thứ gì khác.”
Lý do này thật đúng là để cho người ta tìm không ra cớ gì để phản bác, Thương Triều Tông nâng chén rượu lên tự nốc một mình.
Bành Hựu Tại lại hỏi: “Vậy cần phân phối bao nhiêu nhân mã cho Phượng đô đốc mới phù hợp?”
Quận thủ Võ Dương quận Ngô Thiên Đãng nói: “Điều chuyển đi quá nhiều không thích hợp, nhiều quá sợ sẽ khiến vương gia hiểu lầm, theo ta thấy, binh quý tại tinh nhuệ, không ở chỗ nhiều người, chỉ cần chuyển mấy ngàn người là đủ rồi, dù sao Phượng đô đốc chỉ là điều khiển khi có chiến sự, bình thường không có việc gì trên tay lại nắm nhiều nhân mã như vậy cũng ảnh hưởng không nhỏ đến việc phòng ngự của các quận. Không biết ta nói như vậy, Phượng đô đốc có cảm thấy thỏa đáng hay không?”
Chỉ cần chuyển mấy ngàn người? Thương Triều Tông nghe hắn nói vậy không khỏi giương mắt lên nhìn sang đối phương.
Yêu cầu này liền ngay cả Ngưu Hữu Đạo nghe được cũng có chút ngoài ý muốn, chỉ mấy ngàn người à, trên tay Thương Triều Tông nắm khoảng 20 vạn đại quân, điều chuyển đi chừng mấy ngàn người đúng là không tính quá phận, nếu ngay cả chút yêu cầu này cũng không chịu cho, đó mới chính là có chút không thể nào nói nổi.

Phượng Lăng Ba gật đầu nói: “Ngô huynh cao kiến, cần chừng mấy ngàn người là đủ, 5000 đi, ta muốn 5000 nhân mã!”
Triệu Hưng Phong ‘ừ’ nói hùa theo: “Năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ quá đủ!”
Cái ‘5000 kỵ binh’ này vừa nói ra, cái gọi là ‘5000 nhân mã’ lập tức thay đổi ý vị liền, 5,000 người không tính là gì, 5000 con chiến mã cân lượng xem như đủ nặng.
Thương Triều Tông hỏi lại: “Họ Triệu, 5000 con chiến mã kia là ngươi xuất ra sao?”
Triệu Hưng Phong nói: “Nếu vương gia không cho ta 1000 con chiến mã kia, chiến mã có thể tác chiến trên tay của ta cộng hết lại cũng không đủ 5000 con, lấy đâu ra 5000 con chiến mã mà xuất ra đây?”
Thương Triều Tông: “Vậy ngươi thả cái rắm gì đó? Không phải đồ của nhà ngươi, ngươi có thể tùy tiện nói cho đi vậy à?”
Mai Lâm Thịnh lại nói chen vào, “Vương gia, đều là người một nhà, không nên phân biệt cái gì đồ của nhà ngươi, đồ của nhà ta, tất cả đều muốn nghĩ cho đại cục.”
Thương Triều Tông: “Người một nhà? Nói rất hay, vậy lão bà của Mai huynh phải chăng cũng có thể không phân biệt với bản vương rồi?”
Lời này vừa ra, Bành Ngọc Lan đang uống bị sặc, kém chút phun hết rượu ra ngoài, mở hai mắt to lên nhìn, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Thương Triều Tông, không nghĩ tới con rể của nàng thế mà có thể nói ra lời như vậy ở ngay trước mặt nàng, bình thường nhìn xem rất có phong phạm hoàng tộc, làm sao lại có thể nói ra được lời nói hạ lưu như vậy?
Phượng Lăng Ba ngược lại là có thể lý giải, ngốc ở trong quân ngũ đã quen, không muốn khắc chế mà nói, nói chút tục tĩu không tính là gì?
Phượng Nhược Nam một mực trầm mặc cũng nhịn không được hung hăng nhìn chằm chằm Thương Triều Tông một chút.
Ngưu Hữu Đạo vui tươi hớn hở nâng chén lên với Phong Ân Thái, người sau bất đắc dĩ nâng chén lên phụng bồi.

Mai Lâm Thịnh lại không tiện lôi lão bà của Thương Triều Tông, cũng chính là tôn nữ của Bành Hựu Tại ra nói chuyện, chỉ có thể thở dài: “Vương gia, người với súc sinh sao có thể nhập lại làm một mà nói như thế được. Vương gia, tha thứ cho ta nói thẳng, theo lý thuyết ban đầu, mọi người cùng nhất trí chia sẻ lợi ích, trên tay ngươi nắm nhiều chiến mã như vậy, hẳn là nên lấy ra chia đều cho mọi người mới đúng, phân chia dựa theo tỉ lệ nhân mã mọi người đang nắm, ngươi có nhiều nhân mã, chiếm nhiều một chút mọi người cũng không có ý kiến gì. Có điều, dù sao cũng cân nhắc vương gia đang xây dựng lại Anh Dương Võ Liệt vệ, nhu cầu cần ít nhất 1 vạn con chiến mã dự phòng nên mới có chỗ giữ lại, điểm đạo lý này mọi người cũng hiểu.”
Ngô Thiên Đãng cũng gật đầu nói: “Vương gia coi như xuất ra 5000 con, trên tay cũng còn lại 1 vạn mấy ngàn con, vượt xa tất cả các quận khác, đầy đủ cho vương gia xây dựng Anh Dương Võ Liệt vệ. Một mình vương gia chiếm nhiều chiến mã như vậy, không để ý sống chết của quận khác, thật không biết là đang có ý gì?”
Thương Triều Tông: “Không có ý gì hết, chính là không quen nhìn bộ mặt tiểu nhân của các ngươi, năm đó đều chiếm lấy một phương sao không sớm làm đi? Hiện tại mới nghĩ đến chiến mã? Muốn chiến mã, có bản lĩnh tự đi mà lấy về đi, thiên hạ làm gì có chuyện dễ kiếm tiện nghi như vậy?”
Ai ngờ Bành Hựu Tại đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị chậm rãi mở miệng nói: “Vương gia, chiến mã là do Thiên Ngọc môn bỏ tiền ra mua, không phải cho riêng một nhà, các phương khác cũng cần được chiếu cố một chút.”
Một câu liền chắn miệng Thương Triều Tông lại, khiến cho hắn không phản bác được, mặt căng cứng.
Hắn thật muốn hỏi Bành Hựu Tại một chút, là có thật do Thiên Ngọc môn các ngươi mua được sao? Có nhiều thứ có thể dùng tiền là có thể mua được sao? Nếu Thiên Ngọc môn ngươi thật sự có bản lãnh này, sớm đã làm vừa lòng tất cả quận rồi, còn cần chờ đến bây giờ mới đến để chia cắt sao?
Song, trước mặt mọi người khiêu khích đánh mặt Thiên Ngọc môn, là chuyện hắn không thể làm, mọi việc đều có chừng mực, có một số việc có thể vỗ bàn, có một số việc là không thể vỗ, chỉ có thể là nhịn xuống.
Bành Hựu Tại: “Tốt, ý kiến của tất cả mọi người bản tọa đều đã nghe được, vậy đi, thiểu số phục tùng đa số, lấy như nào do mọi người chọn. Như hôm qua đã bàn bạc, binh mã năm quận không cần cắt giảm, hai quận Thanh Sơn, Quảng Nghĩa điều 5000 quân sĩ, 5000 chiến mã giao cho Phượng Lăng Ba xây dựng đốc quân, việc cung cấp quân lương không thay đổi! Rồi, cứ quyết định như vậy, mọi người uống rượu!” Nói xong tự mình nâng chén lên, cách xa mời đám người uống.
Chỉ là lời kia của hắn, không khác gì đang nói Thương Triều Tông chẳng những muốn cung cấp 5000 nhân mã cho Phượng Lăng Ba, còn phải tiếp tục cung ứng cả quân lương.
Phượng Lăng Ba là người đầu tiên nâng chén hưởng ứng, Triệu Hưng Phong, Mai Lâm Thịnh, Ngô Thiên Đãng tự nhiên là cũng lần lượt nâng theo.
Đám người Phí Trường Lưu nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, lấy Ngưu Hữu Đạo làm đầu lĩnh.
Ngưu Hữu Đạo ngược lại thống khoái bưng chén rượu lên hưởng ứng, đám Phí Trường Lưu lập tức nâng theo, mấy người Mông Sơn Minh, Lam Nhược Đình cũng nâng chén.
Thương Triều Tông cảm thấy chén rượu trong tay thật là nặng, tựa như vạn cân, nhưng vẫn từ từ nâng lên.
Phượng Nhược Nam thì nhìn cử động của Thương Triều Tông, nếu Thương Triều Tông không nâng chén mà nói, nàng cũng không nâng nổi.

Trong nội tâm nàng rõ ràng, mặc kệ tình cảm phu thê giữa nàng và Thương Triều Tông ra sao, lúc này có một đám người đang liên thủ chèn ép, ăn chặn đồ của trượng phu nàng, mà người nhà mẹ đẻ nàng cũng có ở trong đó, người thu lợi lại chính là người nhà mẹ đẻ nàng, khiến nàng thật sự khó xử, không biết nên giúp bên nào.
“Thống khoái!” Bành Hựu Tại uống trước, sau khi uống cạn, chúc ngang cái chén trống không cho mọi người thấy, rồi lớn tiếng mời: “Chư vị cứ ăn uống thỏa thích, không cần khách khí.”
Một đám người cạn ly, sau đó ngồi xuống lại, một vài người vui tươi hớn hở, còn phía bên Thương Triều Tông tự nhiên là không cao hứng nổi.
Hiện tại có mù lòa cũng có thể nhìn ra, một đám người lấy Thiên Ngọc môn cầm đầu, đã sớm liên thủ thiết kế tốt cái hố để ‘chơi’ bên này.
Thương Triều Tông bên này, tổng nhận được 2 vạn 8000 con chiến mã, bán 5000 con cho Kim Châu bên cạnh, hôm qua phải chia 3000 con, hôm nay lại bị cắt tiếp 5000 con, từng bước từng bước bị cắt chiếm, còn lại chỉ có 1 vạn 5000 con, hơn nữa còn muốn bên này cấp quân lương cho cả nhân mã của Phượng Lăng Ba nữa, tình huống này, nhìn thế nào đều giống như là Thiên Ngọc môn đang cố ý khống chế thực lực của Thương Triều Tông lại, không muốn để cho bên Thương Triều Tông lớn mạnh quá mức.
Tiễn khách, tiệc rượu kết thúc, mọi người tự nhiên là ai về nhà nấy, theo cấp bậc lễ nghĩa, phu thê Thương Triều Tông còn phải đi một chuyến về nhà Phượng Lăng Ba để chào từ biệt.
Đám Ngưu Hữu Đạo bèn tụ tập tại ngoài sơn môn chờ đợi.
Đẩy xe lăn đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, Mông Sơn Minh làm ra vẻ như thuận miệng nói một câu, “Chúng ta không muốn có nội chiến, nhưng người khác lại ra tay trước.”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Thứ này không thể so sánh, bên người vương gia đâu đâu cũng là người Thiên Ngọc môn, mạng nhỏ nằm ở trên tay người ta, không đáp ứng là không được. Vẫn là câu nói kia, trước khi được chuyện, năm quận đoàn kết là chủ.”
Mông Sơn Minh kỳ thật là muốn thử thăm dò hắn, xem đến tột cùng là có cái gì chuẩn bị ở sau không, nếu không tâm lý bên này thật sự không yên, nhưng mà miệng Ngưu Hữu Đạo cứng vô cùng, còn không chịu tiết lộ ngọn nguồn, đành phải thôi.
Lam Nhược Đình ngược lại nhân cơ hội này nhắc nhở, “Đạo gia, vương phi cũng có chỗ khó xử của mình, không ngại thông cảm một hai.”
Ngưu Hữu Đạo minh bạch ý tứ của hắn, là chỉ hắn vừa nãy dùng lời kích thích Phượng Nhược Nam, bèn đáp lại: “Chính là vì thông cảm cho nỗi khó xử của nàng, ta mới làm khó nàng.”
Lam Nhược Đình: “Xin chỉ giáo cho?”
Ngưu Hữu Đạo hững hờ nói: “Quay đầu vương gia hủy đi ‘ghế’ của nhạc phụ, lúc làm cho nhạc phụ khó xử, vương phi cũng không thể nói được cái gì đúng không? Ta cũng chỉ là nghĩ trước cho vương gia mà thôi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.