Đạo Quân

Chương 382: Hết lòng lo lắng




Chương 382: Hết lòng lo lắng
Edit: Luna Huang
Phù Phương viên.
Trong lầu các, bên một đống sách điển tịch ghi chép, Ngọc Thương ngồi lẫn ở trong đó, bưng lấy một bản lên nhìn đọc.
Độc Cô Tĩnh bước đi vào, dừng cách trường án một chút, hai tay dâng lên một phần thư tín, “Sư phụ, Ngưu Hữu Đạo gửi thư cho sư phụ.”
Ngọc Thương giật mình, đột nhiên ngẩng đầu, “Hắn biết thân phận của ta rồi?”
Độc Cô Tĩnh vội nói: “Không phải, thư gửi cho đầu mối bên dưới, từng cấp truyền lên. Cũng không có ghi là gửi cho ai, nhưng thư này hẳn là gửi cho sư phụ, chỉ có sư phụ ngài mới có thể làm chủ.”
Trên mặt Ngọc Thương lộ ra vẻ hồ nghi, đưa tay cầm lấy thư, tung ra xem xét, ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ, từ từ nói: “Hắn thế mà biết chúng ta đang muốn tìm cái gì.”
Độc Cô Tĩnh: “Lệnh Hồ Thu bị bắt, chứng minh trước đó hắn đã biết được thân phận của Lệnh Hồ Thu rồi, cho nên nói cái gì mà ở trên tay Triệu Hùng Ca đó, đoán chừng là nói xạo. Kể từ đó, liền có hai cái khả năng, một là năm đó Đông Quách Hạo Nhiên đích xác đưa đồ vật kia cho hắn, dù sao hắn chính là người duy nhất nhìn thấy Đông Quách Hạo Nhiên lúc lâm chung, người lúc lâm chung phó thác là chuyện rất bình thường, đây cũng là phương hướng mà chúng ta đã nhắm chuẩn ngay từ đầu. Thứ hai, Lệnh Hồ Thu bị bắt, mở miệng, tiết lộ ra việc ở bên cạnh hắn là vì đồ vật kia, sau đó triều đình Tề quốc lại nói cho hắn biết. Bất quá, khả năng triều đình Tề quốc biết được loại chuyện này rồi đi nói lại cho Ngưu Hữu Đạo cũng không lớn, cho nên đệ tử hoài nghi, đồ vật ở trên tay Ngưu Hữu Đạo là có khả năng rất lớn.”
Ngọc Thương trầm ngâm nói: “Nếu như đồ vật thật sự là do Đông Quách Hạo Nhiên giao phó cho hắn, hẳn là sẽ bảo hắn đưa lại cho Thượng Thanh tông, hắn cũng chạy đã đến Thượng Thanh tông đi, ở tại Thượng Thanh tông mấy năm, thế mà vẫn không giao đồ vật lại cho Thượng Thanh tông, tên này, hừ hừ!”
Độc Cô Tĩnh: “Kẻ này tuổi còn trẻ, nhưng độ xảo trá của nó chúng ta đã lĩnh giáo, Thượng Thanh tông đối xử với hắn như vậy, hắn không giao ra tựa hồ cũng không khó lý giải.”
Ngọc Thương: “Hắn đây là muốn đám phán với chúng ta a, ở trên đội tàu, giết sạch 300 người của chúng ta, thế mà còn muốn đàm phán à!”
Độc Cô Tĩnh không nói gì, chỉ nhìn hắn.

Ngọc Thương suy nghĩ một hồi, lại hỏi: “Ngươi cảm thấy hắn sẽ thực tâm giao đồ vật kia ra sao? Sẽ có lừa dối gì hay không?”
Độc Cô Tĩnh: “Tên này hết sức giảo hoạt, thủ đoạn không giống như bình thường, các loại khả năng đều sẽ có.”
Ngọc Thương: “Vậy nên phái ai đi qua đây?”
. . .  . . .
Bắc Châu phủ thứ sử.
Thiệu Tam Tỉnh đang còn gục xuống bàn ngủ gật, tự mình thủ hộ chủ nhân của mình trên giường bệnh, đang còn ngủ say, chợt bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh một trận ho khan, khiến hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người bệnh trên giường không thấy đâu, chợt sau lưng lại truyền đến một trận tiếng ho khan “khụ khụ”, ngoái lại, bắt gặp một hình bóng còng lưng, giơ cây đèn trong tay lên soi, đang đứng trước địa đồ vừa quan sát vừa ho khan.
Trong thư phòng của Thiệu Bình Ba, cả trong phòng ngủ, khắp nơi đều có treo địa đồ, thuận tiện cho hắn tùy thời có thể sử dụng.
“Đại công tử, ngài tỉnh rồi?” Thiệu Tam Tỉnh mừng rỡ không thôi, không nghĩ tới Thiệu Bình Ba ngủ mê mấy ngày thế mà đã tỉnh dậy, vội vàng đứng dậy đi qua, thấy hắn lấy khăn tay che miệng ho khan, mà hai mắt còn nhìn chằm chằm lên địa đồ, vội tiếp lấy ngọn đèn trong tay hắn, giơ lên, sốt ruột nói: “Đại công tử, thân thể ngài đang có bệnh, Chung tiên sinh bàn giao, cần phải cho ngài tĩnh dưỡng, không thể lao lực nữa, ngài nhanh nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Thiệu Bình Ba thả khăn tay xuống, khoát tay áo, “Không có việc gì, có một đám tu sĩ điều dưỡng giúp ta, không chết được.”
Thiệu Tam Tỉnh lại nhìn thấy trên khăn tay hắn vừa buông xuống có vết máu lấm tấm, bận bịu dậm chân, “Đại công tử, ngài còn ho ra máu nữa, còn nói không có việc gì? Mau mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
Thiệu Bình Ba lại ‘khụ khụ’ hai tiếng, quay đầu nhìn xem hắn, “Hiện tại, chân chính có ‘bệnh’ chính là  Bắc Châu này, tặc tâm của Hàn, Yến muốn Bắc Châu ta vong không mất, ta lại chỉ có thể ngăn cản được nhất thời, khó mà ngăn được lâu dài, một khi Bắc Châu mà mất, đối với thế lực tu hành giới, Thiệu gia ta liền không có giá trị lợi dụng, Đại Thiền sơn sẽ vứt bỏ Thiệu gia ta như vứt bỏ đôi giày, lúc đó mới là thật sự là có chuyện. Thời gian cấp bách, thời gian cho chúng ta không còn nhiều nữa, ngươi bảo ta làm sao mà nghỉ ngơi đây?”
Thiệu Tam Tỉnh cất tiếng đau buồn nói: “Đại công tử. . .”

Thiệu Bình Ba khoát tay cắt ngang, lại che miệng ho khan mấy tiếng, nhìn chằm chằm vào địa đồ nói: “Ta xem qua đại thế của các chư quốc mấy lượt, cảm thấy rất cần phải tự mình đi một chuyến đến Tề quốc, ta muốn đích thân gặp mặt Hạo Vân Đồ.”
Thiệu Tam Tỉnh giật mình nói: “Đại công tử, thân thể này của ngài làm sao có thể bôn ba đường dài được? Hay là phái người đắc lực thay mặt đi a?”
Thiệu Bình Ba lắc đầu: “Thời gian cho chúng ta thật sự không còn nhiều, chiến mã vận chuyển đường biển bị cướp, có nghĩa con đường thủy ở phía Hàn quốc bên kia cũng không ổn, ta lần này muốn tới du thuyết Hạo Vân Đồ cho ta chiến mã, còn muốn du thuyết Triệu hoàng – Hải Vô Cực cho ta mượn một con đường, mới có thể mau chóng đưa chiến mã về Bắc Châu được. Đồng thời, còn muốn tranh thủ kết minh cùng hai nhà này, tạo áp lực cho Hàn, Yến, tranh thủ thời gian cho Bắc Châu ta, nếu không, Hàn, Yến biết được chiến mã được vận chuyển đến Bắc Châu, thì rất có thể sẽ mạnh mẽ ra tay với Bắc Châu. Chuyện này không kéo nổi nữa, nếu không phải ta đích thân tới đó, rất khó mà mau chóng đạt được.”
Thân thể Đại công tử đều đã như vậy rồi, mà vẫn còn hết lòng lo lắng quan tâm vấn đề này, Thiệu Tam Tỉnh đang hai tay giơ đèn mà thần sắc phức tạp, nhất là nhìn thấy mái tóc của Thiệu Bình Ba dưới ánh đèn, nhịn không được trong lòng chua xót rơi lệ.
Hôn mê mấy ngày nay, tại trong lúc đang hôn mê, đầu tóc Thiệu Bình Ba cơ hồ bạc trắng hơn phân, tóc bạc còn nhiều hơn cả tóc đen.
“Khụ khụ!” Lại che miệng ho khan hai tiếng, Thiệu Bình Ba lại chỉ ngón tay về phía vị trí Tề kinh, “Ngươi cảm thấy sau Hạo Vân Đồ, thì vị hoàng tử nào có khả năng tiếp chưởng Tề quốc nhất ?”
Thiệu Tam Tỉnh cầm đèn một tay, tay kia nhấc tay áo lên lau nước mắt, nói: “Thế nhân đều biết, Kim vương Hạo Khải chính là trưởng tử của Hạo Vân Đồ, Ngọc vương Hạo Hồng chính là trưởng tử của đương kim hoàng hậu, cả hai người này tất nhiên sẽ muốn một trận quyết thắng bại, người thắng sẽ được vấn đỉnh hoàng vị Tề quốc, thế lực mấy hoàng tử còn lại, đều không qua được hai người này ”
“Không phải vậy!” Thiệu Bình Ba lắc đầu, nhìn chằm chằm vị trí Tề kinh nói: “Ta suy nghĩ hồi lâu, ngược lại cảm thấy Anh vương Hạo Chân lộ ra tố chất ‘tiềm long tại uyên’, người này không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng tất nhiên kinh người!”
Thiệu Tam Tỉnh kinh ngạc, hỏi “Vì sao?”
Thiệu Bình Ba không có trả lời vì sao, nhìn chằm chằm địa đồ từ từ nói: “Đối với Tề quốc mà nói, Hạo Vân Đồ cũng coi như là một đời hùng chủ, thế lực chư hầu Tề quốc cơ hồ đều bị hắn bình định, chuyện mà lịch đại Tề hoàng không ai làm được, hắn đã làm được, Tề quốc trên tay hắn cũng từng bước cường thịnh trở lại, thế nhưng, là người cuối cùng cũng có lúc thọ tận. Hạo Vân Đồ tuy có một đám tu sĩ hỗ trợ điều trị thân thể, nhìn như đang còn tráng niên, song dù sao tuổi đã gần lục tuần*, tiếp qua mười năm nữa, sẽ gần thất tuần*, một người phàm phu tục tử, cho dù là đế vương, tuổi gần thất tuần có ý vị như thế nào?” (* U 60, U 70)
Thiệu Tam Tỉnh: “Mang ý nghĩa là sắp phải chọn người thừa kế.”
Thiệu Bình Ba lại đưa khăn tay lên che miệng ho khan một tiếng, “Đúng vậy! Đến lúc đó, có rất nhiều chuyện Hạo Vân Đồ cũng không làm chủ được, hoàng tử phía dưới chờ đợi vị trí của hắn quá lâu, đã chờ không nổi nữa, đến bước đường kia, không ai có thể kéo được nữa, nên nhảy đều sẽ nhảy ra. Hạo Vân Đồ già rồi, những tu hành môn phái kia bắt đầu tìm kiếm người thừa kế hoàng quyền cũng là lẽ tất nhiên, cũng sẽ tiến hành lựa chọn trong số chư vị hoàng tử. Tâm thái của các hoàng tử cũng thay đổi, tu hành môn phái tâm thái cũng thay đổi, cho dù Hạo Vân Đồ hắn có hùng tâm bừng bừng đi chăng nữa, cũng sẽ thân bất do kỷ, tâm tính cũng phải biến đổi theo. Ta đoán chắc, tiếp thêm khoảng chừng mười năm nữa, nội bộ Tề quốc tất sẽ đầy sự hỗn loạn.”

Nói xong quay đầu lại: “Ngươi liên hệ Chiếu tỷ, nói cho nàng, bảo nàng không tiếc đại giới*, nhất định phải giúp ta diệt trừ Anh vương phi!” (* cái giá lớn)
“Anh vương phi?” Thiệu Tam Tỉnh giật mình không nhỏ, “Giết phu nhân của  Anh vương Hạo Chân sao?”
Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm địa đồ không nói gì, không có nói cho hắn biết là vì cái gì, trầm mặc chính là câu trả lời.
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh dạ, lại tiếp tục dò hỏi: “Có muốn tiện thể hỏi thử một chút chuyện chiến mã bị cướp rốt cuộc là sao hay không?”
Nói đến đây cái, Thiệu Bình Ba lại ho khan một trận mãnh liệt, tựa hồ như muốn ho cả phổi ra ngoài luôn vậy, lúc mở khăn tay ra, khắn lại nhiễm một đống đỏ thẫm.
Hắn phất phất tay khoát tay, “Chiến mã đã đến Thanh Sơn quận rồi, chúng ta cũng không có cách nào đi Thanh Sơn quận đòi chiến mã lại được cả, lại cố níu mãi cũng không phải là cách, tình huống trước mắt, khoản nợ với Ngưu Hữu Đạo kia chỉ có thể trước để qua một bên, trước tiên cần phải giải quyết chuyện cấp bách trước mắt đã. Chúng ta còn cần Chiếu tỷ hỗ trợ làm việc, hiện tại cũng không phải thời điểm truy cứu trách nhiệm, chúng ta cũng không có tư cách truy cứu trách nhiệm nàng, chỉ cần đem tình huống nói lại cho nàng biết, lúc nào nên cho chúng ta một cái công đạo, nàng tự nhiên sẽ nói với chúng ta, nếu nàng không muốn nói, có hỏi cũng vô dụng. Tạm thời cứ để nàng áy náy đi, mới có thể khiến nàng càng thêm tận tâm tận lực, giúp chúng ta làm tốt chuyện lần này!”
“Vâng ạ, lão nô đã biết nên làm như thế nào.” Thiệu Tam Tỉnh dạ.
. . .  . . .
Thanh Sơn quận, trong sơn trang, Quản Phương Nghi chậm rãi đi đến đình đài lầu các ở giữa sơn trang.
Vừa tiến vào, chỉ thấy mấy chục người Phù Phương viên bên mình cơ hồ đều đã đến đông đủ, tất cả đều đang ngồi ở đó, một người một bát cháo hoa*, một tay còn cầm một cái que màu vàng óng ánh nhai nhai, tạo ra tiếng vang ‘rộp rộp’ xốp giòn. (* cháo trắng nấu nở bung)
Liền ngay cả Trần bá cùng với Hứa lão lục cũng không ngoại lệ.
“Thời điểm ở tại Tề kinh, cũng không có thấy qua các ngươi ngồi ăn uống chỉnh tề như thế, thật xấu hổ mất mặt mà.” Quản Phương Nghi xem thường lên tiếng.
Mọi người quay sang nhìn lại, không ít người đều là cười hắc hắc.
Hứa lão lục nuốt thức ăn trong miệng xuống, cười khan nói: “Đại tỷ, tỷ đừng nói chứ, chỗ này của Đạo gia mỗi ngày cơm canh đều mỗi kiểu dạng, vẫn rất là để người ta mong đợi, hương vị xem như cũng không tệ, ở trong này ăn quen, sau này đi ra ngoài sợ là nuốt không trôi. Ầy, bánh quẩy, đại tỷ nếm thử đi.” Tay chỉ chỉ đống que vàng rực tròn tròn chất đống ở trên bàn.

“Bánh quẩy?” Quản Phương Nghi ngồi xuống nói thầm, lại là tên món nàng chưa từng nghe qua.
Đã có người múc bát cháo hoa đặt xuống ở trước mặt nàng, nàng vừa cầm cái bánh quẩy lên, chợt thấy Viên Phương dẫn theo hai tên hòa thượng bước đi vào, lập tức quay đầu nhìn sang nói: “Yêu quái, không có hạ độc a?”
Viên Phương lập tức trợn mắt lên nói: “Đánh rắm! Chiêu bài của Nam Sơn tự ta, có thể đi làm loại chuyện đó sao?”
Quản Phương Nghi lập tức cười khanh khách, đùa hắn thôi, há miệng cắn một miếng bánh quẩy, phát hiện vừa giòn xốp vừa thơm, càng nhai càng thơm, hương vị đúng là không tệ, lại hớp miếng cháo hoa, cảm giác trong nháy mắt vị giác đều bùng nổ.
Những người khác cũng cười theo ‘ha ha’ mấy tiếng.
Một nhóm người đều cảm thấy rất có ý tứ, vị Đạo gia kia thế mà bắt một đám hòa thượng đến hầu hạ, trông có điểm là lạ, nhưng tựa hồ lại có một loại phong cách riêng, thỉnh thoảng nhìn thấy bọn hòa thượng này ẩn hiện, tựa hồ làm cho lòng người đều thư thái, an tường theo.
Nếu như đám người này mà biết, ban đầu Viên Phương dẫn chúng tăng Nam Sơn tự đi làm cái gì, sợ là không thể cười nổi, đoán chừng phải kiểm tra lại đồ ăn thật kỹ mấy lần.
Viên Phương ra hiệu cho hai tên hòa thượng thu dọn xong xuôi, hừ lạnh một tiếng, bước về phía tiểu viện của Ngưu Hữu Đạo.
Trước bàn trang điểm, Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt tĩnh tọa.
Thương Thục Thanh ở phía sau cẩn thận chải tóc cho hắn, chờ một lúc sau mới lên tiếng nói: “Đạo gia, người Kim Châu bên kia đến, nói là muốn mua lại một nhóm chiến mã của chúng ta bên này, ca ca ta bảo ta đi hỏi ý của ngài một chút.”
Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: “Ta không quản chuyện này, bảo vương gia đi tìm Thiên Ngọc môn thương lượng đi.”
“Vâng!” Thương Thục Thanh dạ.
“Đạo gia!” Viên Phương ở bên ngoài hô gọi một tiếng, rồi tiến đến, lại chắp tay chào Thương Thục Thanh, cười nói: “Quận chúa.”
Đối với màn chải đầu này, hắn đã thành thói quen.
Viên Phương đi đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, cúi người bẩm báo: “Bên kia có hồi đáp, nói đã biết.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.