Đạo Quân

Chương 383: Thương Kính




Chương 383: Thương Kính
Edit: Luna Huang
Thương Thục Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, không biết hắn đang nói cái gì, cũng không tiện hỏi nhiều.
Ngưu Hữu Đạo lại là hiểu được, gần đây nhất cũng chỉ bảo Viên Phương liên hệ với Trần Quy Thạc một lần.
Có hồi đáp, hắn cũng yên lòng, quân cờ Trần Quy Thạc kia với hắn mà nói, rất quan trọng, đây cũng là một trong nhưng nguyên nhân hắn kéo Quỷ Mẫu vào.
Chiến mã là cướp ở tại phía Tề quốc bên kia, lại do Hãm Âm sơn phản bội trợ giúp hắn một chút sức lực, cho dù là ai nhìn vào đều sẽ cho rằng vấn đề xảy ra là ở trên người Hãm Âm sơn, sẽ cho rằng là do Hãm Âm sơn để lộ tin tức, sẽ không nghĩ tới vấn đề xuất hiện là ở  phía con đường thủy bên Hàn quốc, nên cũng sẽ không hoài nghi đến trên người Trần Quy Thạc, dù hắn nơi này đã chuẩn bị tốt lý do tại ngoại cho Trần Quy Thạc. Cũng đã mưu đồ rất ổn thỏa, nhưng vì lý do an toàn, hắn vẫn bảo Trần Quy Thạc tạm ngưng liên hệ với bên này, phòng ngừa có bất kỳ ngoài ý muốn gì xảy ra.
Cho Trần Quy Thạc rủ bỏ sạch sẽ, là vì chính bản thân hắn, cũng là vì có trách nhiệm với Trần Quy Thạc.
“Biết rồi.” Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt đáp, cũng không nhúc nhích động đậy gì.
Không có phân phó gì khác, Viên Phương liền rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Đoàn Hổ đi vào, bẩm báo: “Đạo gia, bên ngoài sơn cốc có người cầu kiến ngài.”
Ngưu Hữu Đạo: “Người nào?”
Đoàn Hổ: “Người tới không có nói ra thân phận, chỉ nói là được ngài mời mà tới.”
Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm chính mình trong gương, “Khách quý đến, có bao nhiêu người tới?”
Đoàn Hổ: “Chỉ một người!”
Ngưu Hữu Đạo: “Cho mời vào! Mặt khác, bảo mấy người Hồng Nương chuẩn bị tốt phòng bị! Thông tri nhân thủ ba phái, đề cao cảnh giới, nếu phát hiện có bất cứ dị thường nào, lập tức báo cáo ta!”
“Vâng!” Đoàn Hổ lĩnh mệnh rời đi.
Thương Thục Thanh lập tức tăng nhanh tốc độ chải vuốt lên, nghe Ngưu Hữu Đạo phải vận dụng nhiều nhân thủ như vậy, tự nhiên là biết sắp có chuyện gì đó rất khẩn yếu.

Bây giờ ngẫm lại, nàng cũng rất cảm khái, nàng còn nhớ rất rõ tình cảnh của vị này khi nàng mời xuống núi.
Khi đó vị này đang bị giam lỏng ở Đào Hoa Nguyên, làm chuyện gì đều phải nhìn sắc mặt người khác, nháy mắt cái, bất tri bất giác trên tay hắn đã nắm lấy nhiều nhân thủ như vậy. Môn phái nghe hắn hiệu lệnh liền có ba, tùy tiện môn phái nào đều có thực lực mạnh hơn Thượng Thanh tông năm đó rất nhiều, hiện tại Thượng Thanh tông ở đâu? Sợ là hối hận không kịp đi! 
Mà lúc trước, hai huynh muội nàng như chó nhà có tang, cũng là được hắn nâng đỡ mới có ngày hôm nay.
Mỗi khi nghĩ tới cái này, nàng sẽ nhớ tới câu mà lúc trước Viên Cương nói với nàng: ‘Đối với các ngươi hiện tại mà nói, bản thân Đạo gia còn trọng yếu hơn cả tu vi của hắn . . .  . . .
Thu thập xong xuôi, Ngưu Hữu Đạo bước ra khỏi cửa, vừa bước ra ngoài thì bắt gặp Quản Phương Nghi đang bước nhanh đi đến.
Quản Phương Nghi gật đầu chào hỏi Thương Thục Thanh đang bước theo sau, rồi quay người đi theo sau lưng Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Tình huống thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chuẩn bị cho tốt Thiên Kiếm Phù của ngươi, người Hiểu Nguyệt các tới.”
“A! Nhanh như vậy?” Quản Phương Nghi dù sao cũng thấy hơi giật mình, tiếng lòng âm thầm căng thẳng lên.
Thương Thục Thanh đưa mắt nhìn theo thân ảnh hai người biến mất ở bên ngoài tiểu viện.
Mấy người ngồi ăn điểm tâm cũng đã biến mất, đã được bố trí vào chỗ ẩn nấp, trong đình đài lầu các cũng đã được thu dọn sạch sẽ, Ngưu Hữu Đạo tới ngồi trong đình uống trà, lặng yên chờ.
Quản Phương Nghi đứng ở một bên đề phòng.
Chỉ chốc lát sau, Đoàn Hổ dẫn một người áo đen đi vào.
Người tới đội mũ trùm đầu, trên mặt rõ ràng có mang cái mặt nạ, từ từ ngồi xuống đối diện Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu cho Đoàn Hổ lui xuống, tự mình chắp ấm, châm trà cho khách chén trà, rồi đưa tay ra hiệu cho người áo đen đang nhìn mình chằm chằm dò xét, “Mời dùng trà!”
“Không cần.” Người áo đen phát ra giọng nói khàn khàn, rõ ràng là nhại giọng, ánh mắt vẫn đang nhìn chăm chú Ngưu Hữu Đạo dò xét.
Hắn cũng không có khả năng uống bậy trà của chỗ này, chán sống còn tạm nói được, tại trong mắt ít người, tên Ngưu Hữu Đạo này cũng không phải là thứ gì tốt.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh?”

Người áo đen: “Có cần thiết biết sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi biết ta, ta lại không biết ngươi, giống như ta có chút thiệt thòi.”
Người áo đen: “Đây không phải điểm mấu chốt cho cuộc gặp lần này của ngươi và ta.”
Ngưu Hữu Đạo: “Cũng đúng, các ngươi luôn nhất quán thần thần bí bí không dám lộ ra ngoài ánh sáng mà.”
Người áo đen: “Ta không phải đến để đấu khẩu với ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta không xác nhận thân phận thực của ngươi, làm sao cùng ngươi đàm luận đây? Lại sao có thể giao đồ vật cho ngươi?”
Người áo đen lấy từ trong tay áo ra một tấm giấy xếp, đập xuống trên bàn, đẩy tới.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay nhận lấy rủ ra xem xét, đúng là lá thư hắn viết mời gặp mặt kia, bút tích của mình tự nhiên hắn là nhận ra.
Người áo đen hỏi: “Đừng lề mà lề mề, đồ đâu?”
Ngưu Hữu Đạo xếp tờ giấy lại, “Trước tiên nói điều kiện xong đã, đàm luận điều kiện tốt rồi, tự nhiên sẽ đưa đồ vật cho ngươi.”
Người áo đen: “Điều kiện gì, nói đi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ân oán trước kia tất cả xóa bỏ, không được tìm ta gây phiền phức nữa.”
Đối với Hiểu Nguyệt các mà nói, điều kiện này là chuyện trong dự liệu, người áo đen nói: “Được! Chỉ cần đồ vật là thật, ta có thể làm chủ đáp ứng ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đừng nóng vội, còn nữa, ba người chủ tớ Lệnh Hồ Thu từ giờ được thoát ly khỏi Hiểu Nguyệt các, sau này Hiểu Nguyệt các không được đi tìm bọn hắn gây phiền phức nữa.”
Người áo đen: “Ta làm sao giống như nghe được chuyện tiếu lâm ấy nhỉ, bọn hắn là bị ngươi làm hại, ngươi tuyệt đối đừng nói là ngươi đang còn cứu bọn họ đó nha.”
Đừng nói hắn, liền ngay cả Quản Phương Nghi đang đứng một bên hộ pháp cũng có chút kinh ngạc.

Ngưu Hữu Đạo: “Cái này không cần ngươi quan tâm, chỉ hỏi các ngươi có đáp ứng hay là không?”
Người áo đen hơi do dự một chút: “Cái này ta không thể làm chủ, cần phải xin chỉ thị bên trên.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Được, ta chờ các ngươi cho câu trả lời chắc chắn. Ngươi tiện thể lại xin chỉ thị thêm hai chuyện, một, ta muốn 1000 vạn kim tệ; Hai, chỉ cần là người của ta, sau này Hiểu Nguyệt các các ngươi không được loạn động.”
Một ngàn vạn kim tệ? Quản Phương Nghi chớp mắt liên tục, thứ gì mà đáng tiền như thế? Thứ gì mà có thể xách được nhiều điều kiện với Hiểu Nguyệt các như vậy?
Người áo đen: “Những điều kiện khác tạm thời không nói, chúng ta làm sao biết người nào là người của ngươi, người nào không phải là người của ngươi chứ? Nếu ngươi muốn gây chuyện, tùy tiện chỉ mấy người rồi nói đó là người của ngươi, chẳng phải chúng ta sẽ phải chịu cản trở của ngươi khắp mọi nơi sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cái này đơn giản, ta cũng không làm khó các ngươi, chỉ cần là tất cả mọi người đều biết đó rõ ràng là người của ta, thì không cho phép các ngươi làm bậy.”
Người áo đen: “Ngươi xách ra bốn cái điều kiện, ta chỉ có thể đáp ứng ngươi cái thứ nhất, những cái khác ta tạm thời không thể cho ngươi được câu trả lời chắc chắn.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Được, ta cũng không vội, chờ ngươi xin chỉ thị rồi lại cho ta câu trả lời chắc chắn cũng không muộn.”
Người áo đen: “Đồ đâu? Tối thiểu cũng phải cho ta biết đồ vật có phải là thật hay không đã chứ, phải chăng có ở trên tay ngươi hay không, bằng không làm sao ta xin chỉ thị phía trên được?”
Leng keng! Ngưu Hữu Đạo lấy ra một tấm gương đồng, trực tiếp ném lên trên bàn, đưa tay ra hiệu hắn tùy ý kiểm tra.
Người áo đen sửng sốt một chút, không nghĩ tới đối phương gọn gàng dứt khoát như vậy, ném giống như ném món đồ bỏ đi vậy, khiến cho hắn khá là hoài nghi đồ vật này có phải là thật hay không nữa.
Quản Phương Nghi cũng tò mò a, ánh mắt nhìn chăm chú, thấy chiếc gương đồng ở trên bàn kia, trong lòng thầm nhủ, gì đây, chẳng phải chỉ là một tấm gương đồng thôi sao?
Người áo đen đưa tay ra cầm tấm gương đồng trên bàn lên, lật qua lật lại tra xét xong, hơi hồ nghi hỏi: “Ngươi khẳng định đây là thật?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có phải là thật hay không ta không biết, nhưng thứ này đúng là thứ trước khi lâm chung Đông Quách Hạo Nhiên đưa cho ta, Đông Quách Hạo Nhiên vì thứ này mà ‘tặng’ cả mạng của chính mình, ta nghĩ chắc sẽ không phải là đồ giả. Lệnh Hồ Thu ở bên cạnh ta nói bóng nói gió, lặp đi lặp lại lâu như vậy, không phải là vì thứ này sao?”
Nói bóng nói gió lặp đi lặp lại? Người áo đen thầm mắng tên Lệnh Hồ Thu ngu xuẩn, khó trách lại bị bại lộ!
“Nếu như đây là thật, ngươi liền không sợ chạy ta cầm rồi chạy mất sao?” Người áo đen thử hỏi.
Vừa nghe được lời này, Quản Phương Nghi liền ‘khè’ Thiên Kiếm Phù ra ngay, khiến cho người áo đen nhìn thấy mà choáng váng.
Ngưu Hữu Đạo mĩm cười nói: “Ngươi dám đoạt rồi chạy thử xem nào, nếu ngươi muốn đoạt mà nói, ta cho ngươi đoạt, bất quá ta cam đoan, rất nhanh người trong thiên hạ đều sẽ biết thứ này đang nằm ở trên tay các ngươi, các ngươi không sợ phiền phức cứ đoạt thử xem. Đây cũng chính là lực lượng ta dựa vào để cùng các ngươi giao dịch, các ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta liền cam đoan không có tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu không, các ngươi có thể hủy ‘kèo’ rồi tiếp tục tìm ta phiền phức, ta không có khả năng trêu chọc các ngươi, ta không muốn tìm cái phiền phức này, bằng không ta cũng sẽ không lấy thứ này ra đưa cho các ngươi.”
Người áo đen không nói gì nữa, đặt gương đồng xuống lại trên bàn, rồi lấy từ trong tay áo ra một cái bao nhỏ, mở ra, bên trong có hai cái cọ, còn có một cái cái hộp nhỏ.
Mở cái hộp nhỏ ra, bên trong lộ ra thứ gì đó giống như mực nước, người áo đen cầm một cái cọ nhỏ lên, thấm mực nước rồi cẩn thận bôi lên trên hoa văn ở mặt sau tấm gương đồng.

Đằng sau đó lại lấy ra một trang giấy, trùm lên trên, rồi lấy cây cọ sạch sẽ còn lại, nhẹ nhàng quệt quệt trên trang giấy trùm ở trên mặt sau tấm gương đồng.
Chờ một lúc, bóc trang giấy ra, thình lình hoa văn mặt sau gương đồng được in khắc ở trên tờ giấy.
Tiếp theo sau đó, hắn lại bắt đầu lấy dấu hoa văn mặt chính gương đồng.
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Thật đúng là có chuẩn bị mà đến nha! Xem ra các ngươi vốn đã có bản minh họa tấm gương đồng này rồi.”
Người áo đen không để ý hắn, sau khi lấy dấu mặt chính diện gương đồng xong, tỉ mỉ thổi khô vết mực trên hai tấm giấy, rồi cẩn thận xếp lại, cất vào.
“Chờ ta xin chỉ thị của phía trên đã rồi lại tới.” Người áo đen đứng dậy nói cho câu liền rời đi.
Ngưu Hữu Đạo khẽ đưa mắt nhìn lại tấm gương, Quản Phương Nghi đã thò tay ra giật lấy tấm gương đồng trên bàn, cũng không ngại bẩn, lật qua lật lại xem xét, hỏi: “Gương đồng này là cái gì?”
Ngưu Hữu Đạo lại nhìn chằm chằm Thiên Kiếm Phù trên tay nàng, chậc chậc lưỡi nói: “Ta nói này Hồng Nương, dùng được cả Thiên Kiếm Phù còn suốt ngày than nghèo, còn bắt ta phải nuôi ngươi, ngươi không thấy xấu hổ à?”
Quản Phương Nghi liếc mắt lườm hắn, “Dùng Thiên Kiếm Phù có liên quan gì đến có tiền hay không có tiền hử?”
Ngưu Hữu Đạo ‘xùy’ một tiếng, nói: “Không có tiền ở đâu ra mua được thứ xả xỉ như Thiên Kiếm Phù này mà sử dụng vậy?”
Quản Phương Nghi: “Không phải mua, mà là lễ vật khi còn trẻ người ta cho, trước kia có một tên Thiên Hành tông truy cầu ta, cho ta một chút phù triện, để ta giữ phòng thân, thịnh tình không thể chối từ a.”
Ngưu Hữu Đạo có cảm giác ngoác mồm vì kinh ngạc, “Một chút? Một chút là bao nhiêu vậy? Ta biết Thiên Hành tông chuyên môn luyện chế phù triện, thế nhưng Thiên Kiếm Phù này hình như cũng không dễ luyện chế a? Người nào cư nhiên cầm thượng phẩm Thiên Kiếm Phù đắt như thế đi làm lễ vật tặng cho ngươi vậy? Người này ở Thiên Hành tông có địa vị cũng không thấp đi, nếu không cũng sẽ không có được thứ này.”
Quản Phương Nghi tựa hồ không muốn nói gì thêm về chuyện này, mắng: “Bớt nói lảng sang chuyện khác đi, thành thật khai báo, rốt cuộc thứ này là gì?” Giơ gương đồng trong tay lên.
Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt đáp, “Không là gì, Thương Kính!”
“Cái gì?” Hai con mắt Quản Phương Nghi cảm giác kém chút nữa là lồi ra, hoảng sợ nói: “Đây chính là bát bảo đứng đầu mà hoàng đế khai quốc Võ quốc Thương Tụng luyện chế, Thương Kính đó sao?”
Ngưu Hữu Đạo “Ừ” đáp, thừa dịp nàng đang chấn kinh thất thần, thò tay túm lấy cướp trở về, “Ngươi cho rằng là cái gì nào?”
Quản Phương Nghi vẫn không tin, “Tấm gương nát nhìn không có gì đặc biệt này, lại có thể là Thương Kính, thần khí trấn quốc của Tần quốc đó sao?”
Người chưa từng thấy qua, thực sự khó mà tin nổi tấm gương nhìn như phổ thông này, lại là trọng bảo kia.
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Nếu không phải là thứ đó ta dựa vào cái gì xách nhiều điều kiện với người ta như vậy hả?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.