Đạo Quân

Chương 381: Cũng chỉ có thể là đi ăn cướp




Chương 381: Cũng chỉ có thể là đi ăn cướp
Edit: Luna Huang
Thiệu Đăng Vân nghiêng đầu liếc nhìn hắn, rồi lại quay đầu nhìn về phía nhi tử nằm trên giường, đối với nhi tử này, hắn thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng có một điểm hắn không thể phủ nhận, là năng lực của nhi tử này mạnh hơn hắn nhiều, tình thế Bắc Châu phát triển hiện nay, hắn tự nhận, đổi lại là hắn, là không có năng lực làm được.
Không có nói thêm cái gì nữa, Thiệu Đăng Vân quay người rời đi, Thiệu Tam Tỉnh tranh thủ thời gian đi theo ra ngoài đưa tiễn.
Thiệu Liễu Nhi đứng ở bên cạnh giường không nhúc nhích, nhìn thấy người đại ca khiến nàng vừa thương vừa hận đan xen ở trước mắt biến thành bộ dáng như vậy, trong lòng nàng có thể nói có đủ loại cảm giác.
Từ nhỏ, đại ca che chở nàng như thế nào, nàng biết. Thế nhưng đại ca lại tuyệt tình tổn thương nàng ra sao, nàng cũng chính mắt nhìn thấy.
Hiện tại nàng đã rất ít gặp mặt đại ca, vừa nhìn thấy hắn, liền sẽ khiến nàng nhớ tới Đàm Diệu Hiển.
Lúc này cũng vậy, vẫn y nguyên nhớ tới Đàm Diệu Hiển, ánh mắt có chút mê mang, không biết Đàm Diệu Hiển đã chạy đi đâu, cũng không biết Đàm Diệu Hiển hiện tại đang ở phương nào, sống có tốt không?
“Lão gia đi thong thả.” Ngoài phòng, Thiệu Tam Tỉnh chắp tay đưa tiễn.
Thiệu Đăng Vân vẫn đưa lưng về phía hắn, thản nhiên nói: “Đi theo ta một chút.”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh dạ, đi theo.
Đi tới một chỗ trống trải yên tĩnh, Thiệu Đăng Vân dừng bước, quay người, nhìn chằm chằm Thiệu Tam Tỉnh, ánh mắt kia nhìn hắn khiến toàn thân hắn không được tự nhiên.
“Nói đi, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.” Thiệu Đăng Vân hỏi.

Thiệu Tam Tỉnh sửng sốt một chút, giả bộ hồ đồ nói: “Lão gia chỉ cái gì?”
Thiệu Đăng Vân: “Trước mặt Chung Dương Húc, vừa rồi ngươi không có nói thật.”
Thiệu Tam Tỉnh vội nói: “Lão nô nói câu nào câu nấy đều là thật.”
Thiệu Đăng Vân nghiêng người về phía trước, mặt kém chút nữa là dán lên trên mặt hắn, “Ngươi thật sự cho rằng ta đang còn dưỡng lão phải không? Tin tức từ Thanh Sơn quận cũng không phải mới đến hôm nay.”
Tiếng lòng Thiệu Tam Tỉnh siết chặt, đã minh bạch ý tứ của hắn, nếu thật là bởi vì do ghen ghét Thanh Sơn quận bên kia, đại công tử sẽ không phải tới hôm nay mới tức ngã.
Hắn bận bịu sửa lại lời nói: “Lão gia, là do lão nô sơ sẩy, hôm nay mới đem tin tức báo cáo cho đại công tử biết.”
Thiệu Đăng Vân từ từ nói: “Ta còn chưa có chết đâu!”
Sắc mặt Thiệu Tam Tỉnh kịch biến, phù phù quỳ xuống, “Lão gia bớt giận, việc này đại công tử không cho tiết lộ ra ngoài, nếu không sợ là Đại Thiền sơn bên kia sẽ không cao hứng.”
Thiệu Đăng Vân đưa tay ra, một túm liền nắm chặt áo hắn nhấc đứng lên, không hổ là võ tướng. “Ta không có ở trước mặt Chung Dương Húc đâm thủng chuyện này, ngươi vẫn còn chưa rõ sao? Nói!”
“Đám chiến mã của Thanh Sơn quận bên kia, có thể là đám chiến mã cướp của Bắc Châu chúng ta. . .  . . .” Thiệu Tam Tỉnh cũng thật sự bất đắc dĩ, thế nhưng là hắn cũng không có cách, chỉ có thể thành thành thật thật đem tình huống đại khái nói ra.
Sau khi Thiệu Đăng Vân nghe xong, chắp tay ngửa mặt lên trời, chậm rãi thở ra một hơi dài, nhi tử này của hắn không tầm thường a, không nghĩ tới, sau lưng thế mà làm ra tay chân lớn như vậy, còn kém chút nữa đã thành công, chỉ tiếc gặp phải đối thủ, thất bại trong gang tấc.
“Lại là Ngưu Hữu Đạo, ha ha, rơi vào trong tay nhi tử của Ninh vương, ha ha, báo ứng a báo ứng. . .  . . .” Thiệu Đăng Vân cười thảm, từ từ quay người rời đi.
Bởi vì Ninh vương một tay cất nhắc dìu dắt, hắn mới có vinh hoa phú quý ngày hôm nay, vi phạm lời thề lúc trước với Ninh vương, phản bội Yến quốc, một mực để hắn canh cánh trong lòng.
Không giống như nhi tử của hắn, đối với hành động của Thanh Sơn quận bên kia, hắn không sinh ra một chút hận ý nào.

. . .  . . .
Bạch Vân gian, trong khuê phòng Tô Chiếu, Tô Chiếu cùng Tần Miên khá là im lặng.
Sau khi Tần Miên đi vào, cũng không rên một tiếng, cứ như vậy nhìn xem nàng, sắc mặt lại hơi có chút khó coi.
“Ngươi sao vậy?” Tô Chiếu rốt cục phá vỡ trầm mặc, “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Tần Miên một mặt đầy khổ sở nói: “Đông gia, 3 vạn con chiến mã vận chuyển về Bắc Châu, đã bị Ngưu Hữu Đạo cướp đi!”
Tô Chiếu sợ hãi cả kinh, trầm giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Không phải chiến mã đã chuyển đến Hàn quốc bên kia rồi sao? Không phải Thiệu Bình Ba nói mọi chuyện còn lại hắn đã chuẩn bị tốt rồi sao?”
Tần Miên vô lực lắc đầu.
Tô Chiếu cắn răng, hỏi: “Cướp ở chỗ nào? Nhiều chiến mã như vậy không có khả năng một phát cướp hết, cũng chạy không nhanh, hẳn là còn có cơ hội cản lại!”
Tần Miên cười khổ nói: “Đã đến Thanh Sơn quận, cũng đã giao cho Thương Triều Tông.”
Tô Chiếu chấn kinh, “Tuyệt đối không có khả năng đó! 3 vạn con chiến mã, vô luận là đi đường bộ, hay là đi đường biển, đều không có tốc độ nhanh như vậy.”
Tần Miên: “Đông gia, chuyện không phải như ngươi nghĩ, nhìn về mặt thời gian, chiến mã xảy ra chuyện không phải là ở Hàn quốc bên kia, mà hẳn là thất thủ ở tại Tề quốc bên này, Ngưu Hữu Đạo trở lại Thanh Sơn quận cùng với chiến mã.”
Mặt Tô Chiếu đầy vẻ khó có thể tin, “Chiến mã chúng ta rời đi rất lâu sau đó Ngưu Hữu Đạo mới biến mất khỏi kinh thành, làm sao lại trở về Thanh Sơn quận cùng với chiến mã được?”
Tần Miên lắc đầu bất lực, mặt mày thậm chí tràn đầy bi phẫn: “Ngưu tặc quá xảo trá, hắn lưu tại Tề kinh hẳn là chướng nhãn pháp*(1), hẳn là vì muốn hấp dẫn chú ý của chúng ta, khẳng định hắn đã lén lút phái người ra tay. Đưa Lệnh Hồ Thu vào đại lao, lại bịa đặt chuyện hắn cũng bị bắt, cố ý giương đông kích tây, vu vạ tại kinh thành, hắn cù cưa cho tới lúc chúng ta chở chiến mã rời đi rồi, hắn mới rời khỏi, đây hẳn cũng là hắn đang cố ý làm tê liệt chúng ta, để cho chúng ta yên lòng, cho rằng chiến mã đã rời đi, để cho chúng ta nghĩ lầm, rằng chuyện chiến mã không có bất kỳ liên quan gì đến hắn, hắn mới thoải mái ra tay a! Đây là man thiên quá hải*(2) a! Đây là cái bẫy hắn đã thiết kế rất tỉ mỉ a! Chúng ta còn ở chỗ này cùng hắn đấu tới đấu lui, thật tình không biết hắn đã lừa gạt hết tất cả chúng ta! Tặc này thủ đoạn rất cao minh, đơn giản làm cho người ta giận sôi!” ( 1* kế che mắt, 2* kế lừa vua qua biển ~ tung hỏa mù, kế thứ 1 trong binh pháp tôn tử )

Tô Chiếu vẫn là không dám tin tưởng, “Cái này làm sao có thể? Trên mỗi chiếc thuyền đều có người Hãm Âm sơn, còn có người của chúng ta, hơn một ngàn tu sĩ a, hắn làm sao có thể lặng yên không một tiếng động cướp hết tất cả chiến mã đi được? Hắn cần phải điều động bao nhiêu người mới có thể cướp được số chiến mã đó? Dù cho đánh không lại, liều cái cá chết lưới rách, cho thuyền chìm xuống biển, cũng không có khả năng để hắn đem được nhiều chiến mã như vậy về a!”
Tần Miên: “Đông gia, không có sai đâu, ta cũng là vừa mới nhận được tin tức của phía trên, mới biết được, trong đội tàu chúng ta tỉ mỉ bố trí cũng có thuyền của tổ chức chúng ta ẩn dấu, không lâu sau khi đội tàu rời đi bên này, liền đã thay đổi tuyến đường, đi tới Thanh Sơn quận. Hiện tại phía trên đã chỉ rõ, là do Hãm Âm sơn động tay động chân, bảo chúng ta điều tra Hãm Âm sơn xem coi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tra xem phía Tây Viện đại vương bên kia có vấn đề gì hay không, phải chăng hắn bán chúng ta hay rò rỉ ở đâu. Thử hỏi phía trên đã nói rõ ràng như vậy rồi, làm sao có khả năng có sai lầm?”
Tô Chiếu lảo đảo lui lại, sắc mặt dị thường khó coi, đụng vào cái ghế, chầm chậm ngồi xuống.
Trên mặt nàng, còn có trong nội tâm nàng, lúc này đây tràn ngập cảm giác thất bại, loại tư vị thất bại này, khó mà có gì nặng hơn được nữa.
Đời này chưa từng có thua thảm như vậy bao giờ, nàng muốn ‘chơi’ chết Ngưu Hữu Đạo, vẫn không thể giết chết, ngay cả tổ chức cũng đã xuất thủ, thế nhưng vẫn để Ngưu Hữu Đạo chạy thoát, toàn bộ tổ chức, từ trên xuống dưới đều bị Ngưu Hữu Đạo nắm lấy cái mũi dắt tới dắt lui.
Để cho hắn chạy thoát thì cũng thôi đi, thế mà còn bị nó cướp sạch số chiến mã mà bên này phải bỏ ra nhiều năm công phu tỉ mỉ mới kiếm được.
Trước đó nàng còn muốn ngăn cản Ngưu Hữu Đạo thu hoạch chiến mã nữa kìa, hiện tại là ai ngăn cản ai đây?
Nàng hiện tại lần nữa thật khắc sâu cảm nhận được lời Thiệu Bình Ba căn dặn nàng, nói nàng không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo!
Ngay từ đầu trong lòng nàng còn không phục, hiện tại đã tâm phục khẩu phục.
“Chẳng lẽ liền để hắn càn rỡ như vậy sao?” Tô Chiếu chợt đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
“Tổ chức ăn phải thiệt thòi lớn như thế, há có thể từ bỏ ý đồ, điểm này không cần ngươi và ta hao tâm tổn trí nữa, tổ chức khẳng định sẽ tìm hắn tính món nợ này!” Tần Miên nghiến răng nghiến lợi nói.
Những gì nàng biết nhiều hơn Tô Chiếu một chút, không chỉ là chuyện trước mắt này, không chỉ là Lệnh Hồ Thu bị phế đi, ngay cả quân cờ trọng yếu như Ngụy Trừ như vậy, cũng đều bị Ngưu Hữu Đạo phế đi, món nợ này phía trên há có thể không tính?
Sau khi phẫn hận xong, Tô Chiếu lại cực độ lo lắng, Thiệu Bình Ba bên kia phải làm sao bây giờ, nàng làm sao bàn giao cho Thiệu Bình Ba bây giờ?
Chuyện cùng An Thái Bình, khiến nội tâm của nàng ít nhiều gì vẫn có hổ thẹn với Thiệu Bình Ba, nên nàng muốn tận tâm tận lực giúp Thiệu Bình Ba làm tốt chuyện lần này.
Nàng biết rõ tầm quan trọng của nhóm chiến mã này đối với Thiệu Bình Ba. Đây cũng không phải là chuyện chiến mã hay không chiến mã, mà là làm trễ nải thời cơ tốt đẹp mà Thiệu Bình Ba tranh thủ phát triển Bắc Châu, muốn một lần nữa tổ chức lại một nhóm chiến mã mà nói, đến ngày tháng năm nào mới có thể đưa về, bây giờ phải làm sao mới ổn đây?

. . .  . . .
Hoàng cung đại nội.
Vừa ngồi tại bàn ăn cơm xong Hạo Vân Đồ tiếp ly nước thái giám hầu hạ đưa tới, súc súc miệng, nghiêng đầu nhổ vào bồn được đưa tới, thuận tay tiếp lấy cái khăn lau miệng, lau sau ném khăn trở về, đứng dậy rời bàn.
Lúc vừa đi ra khỏi cửa, gặp phải Bộ Tầm đang đi lên bậc tam cấp.
Bộ Tầm lập tức đứng né sang một bên, chờ cho Hạo Vân Đồ bước xuống mới bước đi theo sau, sau khi xuống bậc tam cấp, bèn bẩm báo: “Bệ hạ, Ngưu Hữu Đạo đã về Thanh Sơn quận, còn mang về gần 3 vạn con chiến mã nữa!”
Hạo Vân Đồ dừng bước, quay đầu nhìn lại hỏi, “3 vạn con chiến mã?”
Bộ Tầm: “Đúng vậy, có tin tức từ Thanh Sơn quận bên kia, nói 3 vạn con chiến mã này đều là một tay Thiên Ngọc môn bày kế lấy ra từ Tề quốc, Ngưu Hữu Đạo chỉ là cái chân chạy.”
Hạo Vân Đồ: “Quả nhân mặc kệ là ai bày kế, lệnh bài quả nhân cho hắn chỉ có thể lấy được 1 vạn con! Đã xảy ra chuyện gì? Hắn một lần lấy đi nhiều ngựa như vậy, Giáo Sự Đài của ngươi thế mà không biết chút nào sao, hiện tại mới phản ứng lại được?”
Bộ Tầm cung kính trả lời: “Có thể là Giáo Sự Đài đã sai lầm, lão nô đã mệnh cho phía dưới nghiêm tra. Bất quá còn có một cái khả năng nữa, trước mắt xem ra, ở trong đoạn thời gian này, căn bản không có nhiều chiến mã xuất cảnh như vậy, nếu như muốn nói có mà nói, cũng chỉ có một nhóm lén lút vận chuyển trộm về Bắc Châu kia mà thôi. Kỳ quặc nhất chính là, vô luận là về mặt thời gian, hay là số lượng chiến mã đến Thanh Sơn quận, đều trùng khớp với nhóm của Bắc Châu kia, cái này chỉ sợ không phải chỉ là trùng hợp.”
Hạo Vân Đồ hai tay vòng ôm ở phần bụng, ánh mắt lấp lóe nói: “Ý của ngươi nói, là Thanh Sơn quận đoạt chiến mã của Bắc Châu?”
Hắn chỗ này nhìn xem đại cục, lời nói cũng sẽ không nói cái gì là Ngưu Hữu Đạo đoạt  chiến mã của Thiệu Bình Ba.
Bộ Tầm: “Nếu thật sự là đám chiến mã kia mà nói, tình huống của Bắc Châu hiện tại, không có khả năng đem đi tặng cho Thanh Sơn quận, hoặc là bán cho Thanh Sơn quận, vậy cũng chỉ có thể là đi ăn cướp! Muốn biết có phải là cướp hay không, qua một thời gian ngắn tự nhiên sẽ thấy rõ ràng, đến lúc đó Bắc Châu không có xuất hiện số lượng lớn chiến mã, vậy liền khẳng định chính là Thanh Sơn quận ra tay cướp.”
“A!” Hạo Vân Đồ không ngừng lắc đầu, “Nếu thật sự là như vậy mà nói, Bắc Châu liền nguy rồi, Thanh Sơn quận đây là bức Bắc Châu đi vào chỗ chết a! Chuyện Hàn quốc liên thủ với Yến quốc tiến đánh Bắc Châu, song phương đã đàm phán thế nào rồi?”
Bộ Tầm về: “Thám tử báo cáo, còn chưa đàm xong. Nguyên nhân chủ yếu là Hàn quốc cho rằng Bắc Châu hiện tại vốn là địa bàn của bọn hắn, cho nên muốn chiếm nhiều thêm một chút, mà Yến quốc thì cho rằng Bắc Châu vốn là của Yến quốc, song phương đang còn vì lợi ích sau khi đánh chiếm Bắc Châu mà tranh chấp cãi nhau, riêng một nhà động thủ thì lại có nỗi lo về sau. Bắc Châu cũng không phải ăn chay, hình như cũng ngấm ngầm xuất thủ gây cản trở, tạo thêm lực cản ở trong nội bộ của hai nước, làm cho triều đình hai nước không ai chịu nhượng bộ, người nào nhượng bộ chính là kẻ bán nước, không có cách nào ăn nói với người trong nước, bởi vậy, trong thời gian ngắn hai nước này sợ là khó mà đàm phán xong.”
Hạo Vân Đồ ‘hừ hừ’ cười lạnh hai tiếng, “Nhi tử này của Thiệu Đăng Vân quả thực rất là không đơn giản nha!”
Luna: Hứ, đó là đương nhiên, anh thịt kho nhà ta mà, chỉ thiếu mỗi cái hào quang của nam chủ thôi



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.