Chương 352 : Ngọc Thương tiên sinh
Edit: Luna Huang
Năm người cưỡi ngựa vội vàng phi nhanh trên thảo nguyên, một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, lướt tới, đuổi về phía mấy người đang phi nhanh.
Hứa lão lục đưa tay tiếp Kim Sí, lấy mật tín ra xem, sau đó nhanh chóng vọt tới phía trước, đuổi kịp Quản Phương Nghi, bẩm báo: “Đại tỷ, huynh đệ ở lại bên kia truyền tin tức đến, nói ba người chủ tớ Lệnh Hồ Thu đã bị người của triều đình mang đi.”
Quản Phương Nghi mãnh liệt quay đầu nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, nói “Ngươi cho người của ta ở lại chính là vì chờ tin tức này sao?”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn lại, nói như ra lệnh: “Truyền tin cho huynh đệ ở lại, hai ngày sau bí mật thả ra tin tức, nói ta với Lệnh Hồ Thu đều đã bị triều đình bí mật bắt giam!”
Quản Phương Nghi hỏi: “Có ý tứ gì?”
Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Có nhiều thứ không cần phải giải thích cho tất cả mọi người đều biết rõ hết, đó không phải là chuyện gì tốt, muốn an an ổn ổn cùng ta trở về Thanh Sơn quận, liền làm theo đi!”
Lời này ngược lại đã nhắc nhở Quản Phương Nghi, nàng như nghĩ ra được cái gì, khẽ gật đầu, quay đầu sang nói với Hứa lão Lục: “Cứ theo lời hắn nói mà làm đi!”
“Vâng, đại tỷ!” Hứa lão Lục dạ, cấp tốc siết dây cương dừng ngựa lại, nhảy xuống xử lý tin tức cần gửi đi, đằng sau đó lại tiếp tục đuổi theo!
Mà Quản Phương Nghi thì cứ nhìn Ngưu Hữu Đạo với ánh mắt cổ quái đánh giá.
Trong lúc đang ngẫu nhiên quan sát bốn phía Ngưu Hữu Đạo vô tình đụng phải ánh mắt của nàng, ngạc nhiên hỏi: “Làm gì mà nhìn ta như vậy?”
Quản Phương Nghi cảm khái lắc đầu nói: “Ta hiện tại xem như đã minh bạch.”
Ngưu Hữu Đạo: “Minh bạch cái gì?”
Quản Phương Nghi: “Rốt cuộc minh bạch vì sao ngươi giết chết yến sứ, mà triều đình Yến quốc lại chẳng thể làm gì được ngươi, ngươi nói coi, ngươi tuổi còn trẻ măng như vậy, lấy ở đâu ra nhiều âm mưu quỷ kế như vậy thế? Một bộ tiếp đến một bộ, làm cho lông tơ của ta đều dựng đứng cả lên, ta thật sự sợ một ngày nào đó, ta bị ngươi bán lại còn ở đó đếm tiền giúp ngươi”
“Ngươi đây là đang khen ta, hay là đang còn mắng ta vậy?”
“Ngươi cứ nói đi?”
“Chỗ tĩnh tu của Đông Quách Hạo Nhiên khi còn sống tại Thượng Thanh tông, có tên gọi là Đào Hoa Nguyên, nơi đó có một gốc cây đào ngàn năm, bốn mùa hoa nở không tàn, xán lạn như ngân hà, đẹp vô cùng, ta ở tại đó năm năm!”
“Biết rồi, bị giam lỏng năm năm chứ gì, ý ngươi muốn nói, ngươi sở dĩ như thế này, là do ngươi không muốn lại bị người ta giam lỏng nữa có phải hay không? Lấy cớ! Bản tính lớn lên như thế nào chính là như thế ấy thôi!”
“Tại Đào Hoa Nguyên ta từng làm một bài thơ!”
“Ha? Ngươi còn biết làm thơ à?”
“Trong đào hoa ổ có am hoa đào
Dưới am hoa đào có tiên hoa đào
Tiên nhân hoa đào chăm sóc cây đào
Lại hái hoa đào làm tiền đổi rượu.
Tỉnh rượu chỉ ngồi ở trước hoa
Say rượu lại nằm dưới hoa ngủ
Nửa tỉnh nửa say, ngày qua ngày
Hoa rơi hoa nở, năm lại năm.
Chỉ mong chết già trong hoa tửu*
Không nguyện cúi mình trước xe ngựa… ”
Hai người Trần bá cùng Thẩm Thu đang đi theo phía sau đều cùng nhìn hắn chăm chú.
Quản Phương Nghi cũng trố mắt nhìn hắn chằm chằm, chỉ cảm thấy bài thơ này cực kỳ ý cảnh, kìm lòng không đặng mà tiến nhập vào trong ý cảnh nhàn nhã kia.
Quản Phương Nghi tựa hồ đã hiểu được ý của hắn, hắn đây là đang dùng bài thơ này để biểu đạt tâm tình, ước muốn, đang nói bản thân mạo hiểm như vậy, nhưng đó cũng không phải là mong muốn của hắn.
Nàng trầm ngâm một chút, lại hỏi: “Thơ này hẳn là còn nửa đoạn bên dưới nữa, đừng có ngâm một nửa như vậy, ngâm hết luôn đi!”
“Không còn nữa.” Ngưu Hữu Đạo nhún nhún vai.
“Ngươi nói chuyện thật nhàm chán quá nha!” Quản Phương Nghi trợn trắng mắt.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu thở dài: “Đã hết rồi, thật sự không còn!”
Một nhóm chỉ còn lại có tiếng vó ngựa rầm rập, Quản Phương Nghi trầm mặc, tự lẩm bẩm: “Tỉnh rượu chỉ ngồi ở trước hoa, say rượu lại nằm dưới hoa ngủ. Nửa tỉnh nửa say ngày qua ngày, hoa rơi hoa nở, năm lại năm. . .” Chợt lớn tiếng nói với Ngưu Hữu Đạo: “Có cơ hội, ta nhất định phải đi một chuyến tới Đào Hoa Nguyên kia nhìn thử xem, ngươi nhớ dẫn ta đi đó!”
Ngưu Hữu Đạo cười, không có trả lời nàng, miệng ngược lại lại ngâm xướng một giai điệu cổ quái, “Ta vốn là người như rồng nằm nhàn hạ ở trên núi, bằng âm dương bảo định càn khôn như trở bàn tay. . .”
Chạng vạng, ở một chỗ khác trên thảo nguyên này, lại có một phen quang cảnh khác.
Một con đường nối hai đầu địa phương xa xôi từ nơi này đến nơi khác, đi xuyên qua một dãy núi hiếm thấy ở trên thảo nguyên.
Trên thảo nguyên này, tuy nói khắp nơi đều có thể là đường, nhưng dù sao cũng có một số con đường được tu sửa để nối thẳng, cố gắng sao cho đường vuông vức, giúp cho xe ngựa thông hành nhanh lẹ hơn, rút ngắn khoảng cách từ chỗ này đến chỗ khác hơn. Trên bầu trời, chim nhạn hồng đang bay thành từng hàng dài, trên con đường xuyên trong dãy núi, tương tự cũng có năm tên hán tử đang cưỡi tuấn mã ù ù phi nhanh.
Ngay tại lúc nhóm này sắp chạy ra khỏi dãy núi, một con Kim Sí từ trên không trung núi rừng lao xuống, bay thẳng tới năm người đang cưỡi ngựa, người dẫn đầu đưa tay ra tiếp lấy.
Nhưng khi mở ống buộc ở chân Kim Sí ra xem xét, lại phát hiện bên trong ống trống không, chẳng có thư từ gì cả.
Ngay lúc người kia đang nhíu mày khó hiểu, trái phải có người nghiêm giọng cảnh báo: “Cẩn thận!”
Người kia mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở trong rừng núi chập trùng phía trước, chợt có năm con phi cầm hình thể to lớn đang vù vù lướt tới, bay sát phía trên cánh rừng cây.
Chợt có 15 bóng người từ trên năm con phi cầm nhanh chóng bắn đến, còn năm con phi cầm thì xoay người nhanh chóng phóng lên trời cao.
Năm tên đệ tử Huyền Binh tông lăng không, một tay kéo mở áo choàng trên người, lộ ra một thân chiến giáp chói lóa, từng đám lân phiến* trên chiến giáp mãnh liệt phóng tới vèo vèo. (* miếng giáp tạo hình vảy như vảy cá)
Năm người trên chiến mã cấp tốc bắn lên, đằng không bay lên.
“Hí hí hí hí …. hí. . .” Năm con chiến mã đang lao nhanh lật nghiên phát ra tiếng rên rỉ, mặt đất bị đám lân phiến bắn đến”xiu xiu vèo vèo” như cuồng phong bão vũ tàn phá, khói bụi nổi lên bốn phía, năm con chiến mã ngã xuống đất run rẩy, máu me khắp người, đã bị đánh thành cái sàng.
‘Viu viu xoẹt xoẹt’ đám lân phiên lại phá vỡ mặt đất chui lên, bắn ngược ra, bay về phía không trung, tụ tập lại xung quanh năm người nhìn giống như năm con rồng bạc vậy, truy đuổi theo hướng năm người đang đằng không bay lên kia.
Chợt có năm đám liệt diễm* đang bay trên không trung nổ tung ra, hóa thành năm con chim lửa, vỗ cánh phóng tới năm người đang trên không trung kia. (*lửa nóng)
Năm người chạy trốn lăng không vung kiếm chém điên cuồng, bổ từng đạo kiếm khí lăng lệ về phía bốn phương tám hướng để ngăn địch!
Chim lửa vọt tới bắn ra từng loạt từng loạt cầu lửa, giống như đang oanh tạc cuồng loạn, trên không trung ánh lửa bắn ra tứ phía!
Mà lân giáp sắc bén không đếm hết kia mới là đòn trí mạng, từng cái từ nhiều phương hướng phóng tới, thêm lại có năm con chim lửa đang cường công, luống cuống tay chân chống đỡ, trên người năm tên chạy trốn đã bị cắt trúng từng vết huyết hoa.
Một người vừa liều mạng xông ra khỏi vòng vây đám lân giáp trùng giết, ý đồ xông vào rừng núi bên dưới ẩn núp, chợt nghe một tiếng quát khẽ: “Kiếm xuất như sơn, lực phá ngàn quân!”
Một đạo kiếm cương hùng hồn, nhìn gần như thực chất, to như một cây cây cột lớn oanh tới.
Người kia hoảng hốt quay người lại, muốn tránh cũng không thể tránh được, bèn hai tay giơ kiếm lên đỡ, cùng với kiếm cương hùng hồn kia đụng nhau.
Oành! Kình phong bắn ra bốn phía, người kia bị đánh bay ngay tại chỗ, ngửa mặt lên trời cuồng phún ra một ngụm máu tươi, rớt đập xuống trên mặt đất, co giật.
Không trung, một con Kim Sí đang chạy trốn, bị một con phi cầm* đuổi theo, một trảo vung ra, tóm gọm, Kim Sí ở giữa trời phát ra một tiếng rên rỉ. . . ( *chim dữ lớn để cưỡi)
Một trận kịch chiến đột nhiên đến, đến nhanh, đi cũng nhanh, năm con phi cầm đang bay xoay quanh giữa trời cũng nhao nhao vỗ cánh hạ xuống mặt đất.
Ngay lúc đang thanh lý hiện trường, ở góc rẽ giao lộ phía trước, xuất hiện một đội nhân mã, có năm chiếc xe 4 ngựa kéo, hơn mười người hộ vệ chung quanh, đang đứng ở giữa giao lộ, nhìn xem hiện trường sau khi trận đánh nhau xong.
Mấy tên đệ tử tam đại phái tiến lên, quát: “Người nào?”
Bên cạnh xe ngựa, một người cầm đầu thúc ngựa đi lại gần xe, đến bên cửa sổ xe, nói với người ở trong xe qua của sổ: “Tiên sinh, là đệ tử của Đại Khâu môn, Huyền Binh tông cùng Thiên Hỏa giáo.”
Trong xe có tiếng người thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Người tới bẩm báo lập tức nhảy xuống ngựa, đưa tay ra vén màn xe lên.
Trong xe, có một nam tử da trắng đang ngồi ngay ngắn ở trong, đứng dậy bước mấy bước, khom người chui ra khỏi xe, lẳng lặng đứng ở trên càng xe, ở trên cao nhìn xuống, bình tĩnh nhìn xem đệ tử tam đại phái đang ngăn ở phía trước.
Nam tử cả người mặc một bộ áo trắng nho nhã, nhìn có vẻ như không nhuốm bụi trần, khóe mắt có mấy nếp nhăn khắc sâu, ánh mắt bình tĩnh, thâm thúy, râu tóc có xen lẫn vài sợi bạc, dáng người cao gầy, khí vũ hiên ngang, cái khí độ ung dung kia nhìn xem liền biết không phải là người bình thường.
Nhìn thấy người này hiện thân, trong đám đệ tử tam đại phái có mấy người sửng sốt một chút, biết người đứng ở kia là ai, sau đó tranh thủ thời gian triệu tập đồng môn tới, đứng thành một hàng, cùng chắp tay hành lễ: “Đệ tử Đại Khâu môn, Huyền Binh tông, Thiên Hỏa giáo, gặp qua Ngọc Thương tiên sinh!”
Từng cái cung kính hữu lễ, không dám có chút nào ra vẻ bất kính cả.
Thật sự không muốn cung kính cũng không được, đừng nói bọn hắn, liền xem như chưởng môn tam đại phái, lúc gặp người này cũng muốn khách khách khí khí nữa là.
Vị Ngọc Thương tiên sinh này, vốn là cao thủ xếp hạng thứ ở năm trên Đan Bảng, lại là học giả uyên thâm, cũng là đại gia binh pháp nữa, cơ hồ chư quốc nào cũng có học sinh của hắn làm tướng, liền ngay cả Thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận của Tề quốc, cũng đều đã từng tới nghe lão chỉ điểm.
Lúc ba nước Tấn, Vệ, Tề đại chiến, người này từng ra mặt điều đình giúp cho ba nước, rất có uy vọng ở các chư quốc.
Càng khiến cho người ta cảm phục nhất là chính là, cách làm người của vị Ngọc Thương tiên sinh này, nghĩa khí vô song, huynh đệ kết nghĩa bệnh chết, để lại mẹ góa con côi, là hắn một mực mang theo bên người chiếu cố. Tục truyền, để tránh cho người nói ra nói vào, lúc gặp đệ muội luôn có người khác đi cùng, lúc nói chuyện với đệ muội cũng tuyệt đối không ngẩng đầu lên nhìn thẳng, khiến cho người ta ai nấy đều rất tán thưởng.
Đó là người trên quan trường có thể cùng quân vương luận thiên hạ, trong sơn dã thì có thể cùng chưởng môn các phái ngồi ngang hàng luận đạo.
Nghe nói quanh năm suốt tháng dẫn theo một đám đệ tử đi chu du khắp ở các quốc gia, đệ tử tam đại phái không nghĩ tới là ở ngay chỗ này lại đụng phải hắn.
Ngọc Thương tiên sinh giơ tay lên một cái, ra hiệu không cần đa lễ, lại chỉ chỉ hiện trường đánh nhau bừa bộn, hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Một đệ tử Đại Khâu môn nói: “Phụng mệnh đuổi bắt đào phạm! Không biết Ngọc Thương tiên sinh đang muốn đi tới đâu?”
Ngọc Thương tiên sinh nói: “Đang muốn đi tới Tề kinh ở một thời gian, không ngờ gặp phải lúc các ngươi đang còn làm việc, nếu có gì quấy rầy mà nói, chúng ta quay đầu lại đi đường vòng cũng được!”
Đệ tử Đại Khâu môn kia vội nói: “Không cần không cần, là do chúng ta quấy rầy tiên sinh, mọi chuyện cũng đã xử lý xong, tiên sinh cứ việc thông hành, không cần đi vòng chi cho xa!” Nói xong sau đó quay sang kêu gọi đồng bạn.
Đệ tử tam đại phái cấp tốc hành động, đem chiến mã ngã lăn trên đường dời ra, mặt đất đánh nhau bị mấp mô cũng cấp tốc thi pháp san bằng.
Một đội năm chiếc xe ngựa lần nữa thúc ngựa tiến lên, đệ tử tam đại phái né ra hai bên đường chắp tay đưa tiễn.
Hai bên cửa sổ xe ngựa đi đầu đều được vén lên, Ngọc Thương tiên sinh ngồi ngay ngắn trong xe liếc mắt nhìn xuống hai bên đường, ánh mắt khẽ nhìn vào năm người bị trọng thương còn hơi tàn đang nằm trên mặt đất, còn có lồng chim Kim Sí đang nằm ở trên tay của đệ tử ba phái mà bọn hắn vừa tịch thu được, năm con phi cầm hình thể to lớn kia càng khiến cho người khác chú ý.
Hộ vệ đội xe hai bên ngồi trên lưng ngựa cũng chỉ nhàn nhạt quét mắt qua, tựa hồ không coi ra gì.
Đệ tử tam đại phái đưa mắt nhìn đội xe đi xa rồi, mới lần lượt buông tay xuống, nhịn không được nghị luận vài câu.
“Các ngươi nói coi, ở trong năm chiếc xe ngựa kia có chiếc nào chở ‘mẹ góa con côi’ kia hay không?”
“Hẳn là có đi, nghe nói Ngọc Thương tiên sinh đi đến chỗ nào cũng đều mang theo bên người để chiếu cố.”
“Những hộ vệ tùy hành kia đều là đệ tử của Ngọc Thương tiên sinh sao?”
“Có chút là vậy, có chút ta cũng chưa từng thấy qua, nhìn tuổi tác trông không giống lắm.”
“Quan tâm cái này làm gì, mọi người nhanh chóng lên chút, trước hết làm cho xong chuyện trên tay đi đã.”
Đội xe chạy ra khỏi dãy núi, lại tiến vào thảo nguyên mênh mông.
Tà dương chiếu rọi một nhóm đang đi.
Trong xe ngựa đi đầu, Ngọc Thương tiên sinh đưa một bàn tay ra ngoài cửa sổ, năm ngón tay thon dài đón cơn gió, trong ánh nắng hoàng hôn vàng rực, xinh đẹp, đang khẽ gõ nhịp nhàng vào bệ cửa sổ. . . . . .
(Luna: Chớ nói ông này là giả nha)