Đạo Quân

Chương 351: Lệnh Hồ Thu sa lưới




Chương 351 : Lệnh Hồ Thu sa lưới
Edit: Luna Huang
Lui cũng không thể lui, chạy cũng không thể chạy!
Lệnh Hồ Thu kinh nghi bất định, trong lòng hiện lên đủ loại suy nghĩ, nhưng chưa thể xác định là có chuyện gì, điểm duy nhất hắn có thể xác định là, có khả năng bản thân hắn sắp gặp phải phiền toái to rồi!
Những người ở trước mắt này, thuộc về thế lực lớn nhất Tề quốc, không phải là hắn có thể phản kháng lại được, cũng không phải hắn phản kháng là có thể hữu dụng.  
Đối mặt những người này, phản kháng gì cũng là vô dụng, hắn biết bản thân chỉ có hai con đường có thể lựa chọn, hoặc là tự vẫn, hoặc là phải nghe lời!
Vòng vây khép lại, sau khi vây lấy hắn xong, đệ tử tam đại phái cũng tạm ngừng ép tới.
Ở dưới tình huống ngay cả là gì cũng không biết, Lệnh Hồ Thu sao có thể tuỳ tiện tự vẫn được, bèn chắp tay với tên thái giám kia, hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của nội thị đại nhân là…?”
Thái giám khôi ngô ngữ điệu trầm lãnh nói: “Ta là ai không quan trọng.”
Lệnh Hồ Thu chỉ chỉ đám người đang vây chung quanh: “Thế nhưng tại hạ đã phạm tội gì sao?”
Thái giám khôi ngô: “Ngươi có phạm tội hay không, ta không biết.”
Lệnh Hồ Thu: “Vậy tại hạ liền không hiểu, chuyện này là có ý gì, chẳng lẽ trong kinh thành này không có quy củ hay sao?”
Thái giám khôi ngô: “Ngươi tuân thủ quy củ là được, còn ta làm việc không cần quy củ, chỉ cần nghe lệnh rồi làm!”
“. . .  . . .” Đối phương nói như vậy, Lệnh Hồ Thu hắn còn có thể nói được cái gì, nhìn động tĩnh này đối phương, hắn ẩn ẩn dự cảm được, đối phương đây vốn là đang chờ cái gì.
Ngoài cửa viện, một tên thái giám tuổi trẻ xuất hiện, khẽ gật đầu với thái giám bên này.

“Có chút chuyện muốn hỏi ngươi, đi với ta một chuyến đi!” Thái giám khôi ngô đưa tay ra hiệu.
Lập tức trong mấy người vây quanh có hai người áp sát Lệnh Hồ Thu.
Tình thế hiện tại của Lệnh Hồ Thu phải nói là rất khó xử, phản kháng thì không phải, mà không phản kháng thì cũng không phải.
Đang còn đắn đo do dự, hai người đi tới đã đột nhiên xuất thủ, chế trụ hắn lại, rồi áp giải hắn ra ngoài.
Cứ như vậy thúc thủ chịu trói, trong lúc Lệnh Hồ Thu đang còn suy nghĩ đối sách trong đầu, chợt nhìn thấy phía trước lại xuất hiện một đám người, còn kéo theo hai người tiến đến, là hai nữ nhân đã bị đánh ngất, chính là Hồng Tụ và Hồng Phất!
Lệnh Hồ Thu giật nảy cả mình, ‘bộp!’ Chợt cái ót đột nhiên bị đánh mạnh một cái, hai mắt tối sầm lại, trong nháy mắt đã mất đi ý thức.
Thái giám khôi ngô nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Thu đang ngất đầu rủ xuống, hờ hững nói: “Bí mật tạm giam, không được để lộ ra chút phong thanh nào!”
Thảo nguyên mênh mông, lên xuống chập trùng, Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi, Hứa lão Lục, Trần Bá, Thẩm Thu, một nhóm năm người cưỡi ngựa ù ù phi nhanh.
Còn những người khác của Phù Phương viên thì Ngưu Hữu Đạo không cho Quản Phương Nghi mang theo, bên người quá nhiều người rất bắt mắt, cùng tập hợp lại một chỗ cũng chưa chắc đã an toàn, tản ra, cho bọn hắn biết đích đến, để bọn hắn chia nhau ra chạy về Thanh Sơn quận.
Mà năm người bọn hắn thì cũng đã dịch dung, Ngưu Hữu Đạo lại biến thành hán tử râu quai nón, Quản Phương Nghi cũng đã đổi thành cách ăn mặc của nam nhân.
Lệnh Hồ Thu mỗi ngày đều sẽ chạy tới Phù Phương viên để hỏi về chuyện khi nào thì đi gặp Hạo Vân Đồ, hôm qua, sau lần cuối cùng gặp mặt Lệnh Hồ Thu, thì chạng vạng tối, trước khi của thành đóng lại, bọn hắn liền lặng lẽ rời khỏi thành.
Cũng có thể nói, mấy người bọn hắn là những người cuối cùng rút khỏi Phù Phương viên, vì hấp dẫn lực chú ý, để cho những người khác rút lui thuận lợi.
Vừa ra khỏi thành, từ chạng vạng tối hôm qua cho đến giờ, năm người liền cưỡi ngựa chạy một mạch không ngừng nghỉ, chạy thâu cả đêm, đã sớm rời xa Tề kinh.
Thảo nguyên ở chỗ này không giống những địa phương khác, ở nơi đây khắp nơi là đường, bây giờ có muốn đi tìm tung tích của bọn hắn, đã không còn dễ dàng nữa!
Suốt một đêm cho đến hiện tại, Quản Phương Nghi cơ hồ không có nói cái gì, nhìn ra được, cứ như vậy rời đi Tề kinh, rời bỏ Phù Phương viên, đối với Quản Phương Nghi mà nói, cảm xúc bị ảnh hưởng rất lớn.

Suốt dọc đường, Ngưu Hữu Đạo ngoại trừ chỉ huy ra, cũng như vậy, cũng không có nói câu gì, tâm tình của hắn cũng không tốt, là bởi vì Viên Cương!
Bọn hắn không biết bầu trời ở Tề kinh bên kia như thế nào, nhưng trước mắt sắc trời ở đây rất u ám, càng thêm ảnh hưởng đến cảm xúc của người ta.
Một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, Thẩm Thu đưa tay ra tiếp, sau khi lấy mật tín ra xem xong, nhanh chóng chạy tới bẩm báo cho Ngưu Hữu Đạo đang chạy ở phía trước.
Một nhóm xông lên một gò núi, nhìn thấy chân trời phía trước mây đen đã giăng mù, từng tia nắng theo khe hở đám mây chiếu xuống mặt đất, cỏ xanh dập dờn theo gió như sóng vỗ, một dòng sông uốn lượn giống như dải lụa phát sáng, có từng bầy dê bò lấp ló tô điểm, cảnh sắc tráng lệ, đánh mạnh vào thị giác người xem!
Quản Phương Nghi nhìn thấy, hai mắt tỏ ra kinh ngạc, phong cảnh thiên nhiên tráng lệ trước mắt, còn có phần bao la vô biên kia, trong nháy mắt kéo nàng ra khỏi mớ cảm xúc trầm lắng, khiến cho nàng mơ hồ có chút kích động!
Đã bao nhiêu năm rồi! Bao nhiêu năm ngây ngốc ở Tề kinh, đã quên mất cảnh đẹp tự nhiên lại hùng tráng như thế này!
Giờ này, khắc này, nàng mới chính thức cảm nhận được lời Ngưu Hữu Đạo đã từng nói với nàng, nàng là một ‘con chim’ bị nhốt, rốt cục đã thoát khỏi chiếc lồng kia, trời cao đất rộng, có thể tự do bay lượn!
“A. . .” Quản Phương Nghi đột nhiên giang hai cánh tay ra, mở miệng hô to!
Trần bá và Hứa lão lục quay sang nhìn nhau, một nhóm cứ như vậy hô to theo nàng rồi lao xuống gò núi!
Ngưu Hữu Đạo đang cưỡi ngựa bên cạnh cũng chịu nàng cảm nhiễm, nhìn xem cảnh đẹp bao la phía trước, tựa hồ đã hiểu ra cảm thụ của nàng.
Lại nhìn lại tư thái của nữ nhân mắt ngọc mày ngài đang cưỡi trên con ngựa cao to khoẻ mạnh trước mắt này, mới phát hiện ra được, nữ nhân này thay đổi thành cách ăn mặc của nam nhân trông cũng có một cỗ phong tình khác lạ, không biết có phải nguyên nhân là do hắn đã biết vị này là nữ nhân hay không nữa.
Nhưng có một điểm, mà Ngưu Hữu Đạo cũng không thể không cảm thán, nhìn xem bộ dáng bây giờ của nàng, là có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nàng lúc trước, không biết nữ nhân này khi còn trẻ còn xinh đẹp đến cỡ nào, không biết có bao nhiêu nam nhân vây quanh váy của nàng.
“Đừng có ở đó quỷ khóc sói gào, còn tiếp tục hú nữa, ngay cả sói cũng chạy tới luôn giờ.” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng nhắc nhở.

“Hứ!” Quản Phương Nghi hứ một tiếng, vung roi quất liền, bị Ngưu Hữu Đạo vung roi ngựa đỡ lại.
“Ha ha!” Hứa lão lục với Thẩm Thu bật cười ra tiếng, ngay cả ăn người ăn nói chừng mực là Trần bá cũng khẽ cười, tất cả đều cảm nhận được tâm tình vui vẻ của Quản Phương Nghi.
“Uy, hiện tại có thể nói được rồi đi!” Quản Phương Nghi tựa hồ đã có tinh thần đi chú ý cái khác.
Ngưu Hữu Đạo không hiểu, hỏi lại “Nói cái gì?”
Quản Phương Nghi: “Bộ Tầm a, lá thư ngươi gửi cho Bộ Tầm viết cái gì?”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Hắn bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa, nhưng dù sao cũng đã kết bái một trận, chỉ cần không có triệt để vạch mặt chính diện, ta vẫn hy vọng hắn có thể có một con đường sống, hy vọng có thể cứu được hắn một mạng đi!”
“Lệnh Hồ Thu?” Quản Phương Nghi kinh dị.
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc, ở mặt ngoài Lệnh Hồ Thu cũng sẽ không phòng bị ăn uống của phía bên này, kỳ thật hắn cũng có rất nhiều cơ hội xuống tay với Lệnh Hồ Thu, nhưng vẫn là muốn nhờ Bộ Tầm hỗ trợ, khống chế Lệnh Hồ Thu lại, cũng là vì tranh thủ thêm một chút thời gian cho bên mình rời đi, không cho Hiểu Nguyệt các có thể kịp thời phản ứng!
Chỉ khi hắn càng rời xa khỏi Tề kinh, thì phạm vi tìm kiếm mới càng rộng lớn ra, càng khiến cho Hiểu Nguyệt các tìm kiếm khó khăn hơn.
Hắn không biết thế lực Hiểu Nguyệt các tại Tề quốc này lớn bao nhiêu, nhưng hắn nhất định phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, làm nhiều chuẩn bị hơn về phương diện này!
Trước tiên lặng lẽ chạy trốn, sau lại lợi dụng Lệnh Hồ Thu kéo dài thời gian phản ứng của Hiểu Nguyệt các, cuối cùng lợi dụng Thiên Ngọc môn hấp dẫn lực lượng Hiểu Nguyệt các truy sát, bại lộ một bước, lại chuyển một bước, từng bước từng bước kéo dài, dùng hết khả năng làm suy yếu đi phong hiểm cho bên này, bên này mới có thể an toàn thoát thân hơn!
Suy nghĩ quanh quẩn trên người Lệnh Hồ Thu, lại chuyển đến trên đầu Phong Ân Thái, không biết sau khi Hiểu Nguyệt các đuổi kịp đệ tử Thiên Ngọc môn, kịp phản ứng sau có thể buông tha cho hay không!
Muốn ở dưới hoàn cảnh rắc rối phức tạp này bảo trụ bản thân, hắn cũng đã rất khó lòng. . .  . . .
Hoàng cung đại nội, trong đình ở ven hồ, Hạo Vân Đồ đang từ từ hưởng dụng một chén súp, mặt hồ sóng nước lấp lánh.
Bộ Tầm từ đằng xa đi tới, tiến vào trong đình, cười hỏi: “Bệ hạ, mùi vị hợp chứ ạ?”
“Cũng được!” Hạo Vân Đồ cho nhận xét, lại hỏi: “Đã mang người về chưa?”
Bộ Tầm lập tức nghiêng đầu ra hiệu với người hầu đứng ở trong đình một chút, đợi cho những người khác lui ra xong, mới bẩm báo: “Đã bắt lại.”

Hạo Vân Đồ: “Không phải là huynh đệ kết bái a, vì sao không giữ tên này lại, hắn sẽ không thể rời đi nhỉ?”
Bộ Tầm: “Không rõ lắm, muốn hỏi cũng không có cơ hội hỏi, tin được gửi đến bên này, hắn đã chạy mất, tên này ma quỷ vô cùng. Hắn chỉ nói, hy vọng có thể bắt giam Lệnh Hồ Thu lại, có thể giam được bao lâu liền giam bấy lâu, giam cả đời cũng được! Bất quá người bên dưới ngược lại tìm được ở trên người đám Lệnh Hồ Thu thứ này!”
Lấy từ trong tay áo ra một cái hộp gỗ nhỏ, rút mở hộp, bày ra trên bàn cho Hạo Vân Đồ quan sát, chỉ thấy bên trong có hai viên dược hoàn lẳng lặng nằm đó, một đỏ một đen!
Hạo Vân Đồ hỏi: “Thứ gì vậy?”
Bộ Tầm giải thích nói: “Đã cho người kiểm nghiệm qua, màu đỏ là Khổ Thần Đan, màu đen chính là giải dược! Người ăn phải Khổ Thần Đan, nghe nói một khi dược hiệu phát tác, phần thống khổ kia ngay cả thần tiên cũng chịu không nổi, cho nên mới gọi là ‘Khổ Thần Đan’. Còn giải dược này thì hiệu quả giải trừ cũng không triệt để, chỉ có thể làm dịu trong ba tháng, sau ba tháng nhất định phải phục dụng giải dược một lần nữa. Thứ này là độc môn bí phương mà Hiểu Nguyệt các dùng để khống chế người khác!” Một câu cuối cùng ý vị thâm trường.
Hạo Vân Đồ giương mắt lên nhìn hắn, “Ý ngươi nói là, tên Lệnh Hồ Thu này là người của Hiểu Nguyệt các?”
“Bây giờ suy nghĩ lại một chút những hành vi đã từng làm của Lệnh Hồ Thu, nhìn thấy đích thực là có khả năng đó.”
“Hắc! Chuyện này có chút ý tứ, Hiểu Nguyệt các thế mà phái một người chuyên môn canh giữ ở bên người cái thằng Ngưu Hữu Đạo kia, nhìn tình huống này, tên Ngưu Hữu Đạo này tựa hồ đã biết được thân phận của Lệnh Hồ Thu rồi! Hắn đã lặng lẽ chạy mất, đã thoát khỏi tên Lệnh Hồ Thu này, còn muốn mượn tay quả nhân giữ người lại, là có ý gì?”
“Hoặc là muốn cho Lệnh Hồ Thu một con đường sống, hoặc là không muốn lưng đeo tiếng xấu giết huynh đệ kết bái, hoặc là bao gồm cả hai!”
“Ồ? Vì sao nói vậy?”
“Đạo lý rất đơn giản, Lệnh Hồ Thu cũng không biết là Ngưu Hữu Đạo đã biết được thân phận của hắn, nếu không ngay cả một chút cảnh giác hắn cũng không có, mà đi chui đầu vào rọ như thế này! Kể từ đó, đã nói lên Ngưu Hữu Đạo có rất nhiều cơ hội xuống tay với Lệnh Hồ Thu, nhưng hắn lại không làm như vậy! ‘Thế’ của Ngưu Hữu Đạo không thể so sánh với thế của bệ hạ được, Lệnh Hồ Thu rơi trên tay hắn, không có ảnh hưởng gì đối với Hiểu Nguyệt các, còn nếu rơi vào trên tay bệ hạ, thì sẽ không giống, Hiểu Nguyệt các sẽ biết sợ! Bắt đầu từ một khắc Lệnh Hồ Thu rơi vào tay bệ hạ, thân phận của Lệnh Hồ Thu ở trong Hiểu Nguyệt các sẽ bị phế bỏ, Hiểu Nguyệt các đã dung không được hắn, sẽ chém đứt tất cả những liên hệ với hắn. Lệnh Hồ Thu ở trên tay bệ hạ còn có một con đường sống, dù sao Hiểu Nguyệt các cũng không dám tùy ý làm bậy ở chỗ của bệ hạ được!”
“Hiểu Nguyệt các đã biết Lệnh Hồ Thu sa lưới sao?”
“Bí mật bắt lại, không thể xác định bọn hắn đã biết hay chưa, bất quá Kim Sí đưa tin của Lệnh Hồ Thu đã rơi vào trên tay của chúng ta.”
“Ngươi có ý gì?”
“Lão nô nghĩ là, tự thân Hiểu Nguyệt các tất nhiên sẽ có một bộ biện pháp đề phòng nguy hiểm, hiện tại tốn thời gian giày vò những thứ khác kỳ thật cũng không có cần thiết lắm. Có một số việc có thể nhắm một con mắt mở một con mắt, làm bộ như không biết, để lại chờ thời điểm hữu dụng, về phần mấy thứ đã bại lộ, liền cần phải cho bọn hắn một chút giáo huấn, để cho bọn hắn biết, Tề quốc không phải là nơi Hiểu Nguyệt các muốn làm gì thì làm. Lão nô cho rằng, nên lập tức thả Kim Sí ra, rồi phái phi cầm truy kích nơi thượng tuyến hạ lạc, không cho bọn hắn thời gian kịp phản ứng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai một đường mò ra, xong rồi mau chóng triệu tập nhân thủ vây quét!”
Hạo Vân Đồ duỗi ngón tay ra nhón viên dược hoàn màu đỏ kia đưa lên trước mặt ngắm nghía, hờ hững lên tiếng nói: “Giết! Có thể giết bao nhiêu tính bấy nhiêu!”
(Luna: Ghê ghê ghê)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.