Chương 350: Quỷ Mẫu
Edit: Luna Huang
“Có nên hận ta hay không, ta nói không tính, hãy để cho thời gian trả lời đi!”
Đây là câu trả lời mà Ngưu Hữu Đạo hồi đáp cho nàng.
Đằng sau đó, Ngưu Hữu Đạo cho người đi gọi Phong Ân Thái tới, mời vào thư phòng của Quản Phương Nghi, bước tới đứng trước địa đồ.
“Quay về Thanh Sơn quận?” Phong Ân Thái kinh ngạc, cũng giật mình, “Chuyện chiến mã còn chưa có tiến triển gì hết, chúng ta cứ như thế này trở về sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Không phải chúng ta, mà là các ngươi, là đệ tử Thiên Ngọc môn các ngươi trở về trước, chuyện chiến mã giao cho ta xử lý.”
Phong Ân Thái nghiêm mặt lại một chút nói: “Như vậy sao được, ngươi ta đã là huynh đệ, loại chuyện này, người làm đại ca như ta sao có thể ném bỏ mặc kệ để một mình ngươi gánh được!”
Lời này, hắn cũng chỉ là nói xã giao một chút, nếu có lựa chọn, hắn cũng không muốn dong dài như vậy.
Ngưu Hữu Đạo: “Đại ca, ngươi đã nói, chuyện liên quan chiến mã tất cả đều nghe ta chỉ huy điều khiển!”
“Cái này. . .” Phong Ân Thái do dự, hồ nghi hỏi: “Ngươi ở lại đây chuẩn bị làm gì?”
“Không nên hỏi, các ngươi cứ việc đi trước, phải lặng lẽ rời đi, cần phải giữ bí mật. . .” Ngưu Hữu Đạo căn dặn tỉ mỉ một phen.
Phong Ân Thái đến tột cùng vẫn không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng quyền chủ động ở trên tay đối phương, không thể lay chuyển được, thêm nữa cũng không cần hắn phải làm gì, chỉ để cho bọn hắn quay trở về Thanh Sơn quận mà thôi, cuối cùng bèn đồng ý.
Sau khi Phong Ân Thái rời đi, Ngưu Hữu Đạo vẫn đứng ở trước địa đồ, nhìn chằm chằm địa đồ im lặng không nói.
Chỉ có chính hắn mới rõ ràng nhất, Ngụy Trừ chết chỉ là vì Hiểu Nguyệt các muốn dụ hắn rời đi kinh thành mà thôi, một khi hắn rời đi, đã không phải là Lệnh Hồ Thu muốn ra tay với hắn nữa, mà tất nhiên chính là Hiểu Nguyệt các muốn nhân dịp hắn trên đường về mà xuống tay với hắn, vậy nên hắn không thể để cho Hiểu Nguyệt các biết được hướng đi của mình.
Đệ tử Thiên Ngọc môn cũng chỉ là một đạo nhân mã dùng để che giấu tai mắt người khác mà thôi.
Một khi Hiểu Nguyệt các phát hiện hắn đã chạy khỏi kinh thành, tất nhiên sẽ triển khai toàn diện nhân thủ đi tìm. Hắn không biết thế lực của Hiểu Nguyệt các tại Tề quốc bên này to lớn cỡ bao nhiêu, cũng không biết Phong Ân Thái suất lĩnh đệ tử Thiên Ngọc môn chạy trốn có thể tránh thoát được sự tìm kiếm của Hiểu Nguyệt các hay không, dù sao một đống người cùng chạy đi như vậy, rất dễ bị người ta chú ý, mặc dù hắn đã dặn dò Phong Ân Thái nhớ phải cải trang, và lặng lẽ rời đi. Tuy nhiên.
Coi như Hiểu Nguyệt các không phát hiện được hành tung của đệ tử Thiên Ngọc môn, hắn cũng sẽ đem hành tung của bọn Phong Ân Thái làm cho lộ ra, để di chuyển lực chú ý của Hiểu Nguyệt các, tận lực khiến cho lực lượng Hiểu Nguyệt các tập trung ở Tề quốc bên này tưởng lầm, đuổi theo truy sát đám Phong Ân Thái, có như vậy, mới có thể giúp hắn giảm bớt được áp lực và nguy hiểm, tranh thủ thời gian cho hắn rút lui.
Hắn biết cái này không khác gì để cho đệ tử Thiên Ngọc môn đi chịu chết, cũng không khác gì để cho Phong Ân Thái đi chịu chết.
Thế nhưng, đối đầu với loại quái vật khổng lồ như Hiểu Nguyệt các, Ngưu Hữu Đạo rất rõ ràng, muốn để cho tất cả mọi người rời đi mà không hao tổn gì, là chuyện không thể nào, có một số người sẽ khó tránh khỏi phải an nghỉ lại ở tại lãnh thổ Tề quốc này, nên hi sinh ai, là một sự lựa chọn gian nan.
Phía Quỷ Mẫu bên kia, còn cần Quản Phương Nghi tương trợ, hi sinh người Phù Phương viên, Quản Phương Nghi sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Đám Hắc Mẫu Đơn cùng Công Tôn Bố, còn có đám đệ tử Lưu Tiên tông, Phù Vân tông cùng Linh Tú sơn, không nói đã rời xa khỏi bên này rồi, lại còn là người đứng về phía hắn nữa, kết quả ra sao, đối tượng cần phải hi sinh là ai, tựa hồ đã không quá khó lựa chọn.
Phù Phương viên, đệ tử Thiên Ngọc môn đang còn nhanh chóng rút lui, chia ra thành từng tốp nhỏ, sau khi cải trang cách ăn mặc xong, từng tốp lặng lẽ rời khỏi Phù Phương viên.
Người của Phù Phương viên cũng đang phân chia nhau rút lui, cũng cải trang cách ăn mặc, xong rồi dùng mật đạo của Quản Phương Nghi rời đi, lúc này, rất nhiều người Phù Phương viên mới biết được, ở dưới Phù Phương viên lại có một đầu mật đạo như vậy.
Mà Ngưu Hữu Đạo cùng Quản Phương Nghi thì lại kết bạn đi du ngoạn ở khắp kinh thành, hấp dẫn lực chú ý cho mọi người rút lui. . . . . .
Hãm Âm sơn, khu vực cấm dân du mục thảo nguyên vào chăn nuôi.
Mà nơi này cũng không có cách nào chăn thả được hết, không biết bởi vì nguyên nhân gì, nơi này quanh năm bị mây đen che lấp, quanh năm có sấm sét từ đám mây đen ở trên trời kia đánh xuống, ngẫu nhiên sẽ có sấm sét đột nhiên đánh xuống những dãy đá trơ trọi nằm xen kẽ nhau như những chiếc răng chó lởm chởm, tiếng sấm ầm ầm vang vọng lan tỏa khắp sơn cốc.
Thiếu thốn ánh nắng, lại không có một ngọn cỏ, như thế thì sao mà chăn thả được đây?
Đất đai cằn cỗi quái dị lại âm trầm, quanh năm có khí âm u phun trào, bốc lên gia nhập vào đám mây đen ở trên không trung. Vùng đất nơi âm khí phun trào này trông giống như một cái phễu cực lớn nằm trên mặt đất, địa hình trong phiễu rất phức tạp, đường đi quanh co khúc khuỷu, cao cao thấp thấp, chả biết có được tính là đường hay không nữa, nối thông với các loại hang động to to nhỏ nhỏ nhìn âm trầm và có hình thù kỳ quái với nhau.
Một trận dông tố ập đến, nước mưa bốn phía ào ào chảy về phía vùng trung tâm phễu, rồi chảy vào dòng sông ngầm.
Trên một chiếc thuyền trắng làm bằng xương của cự thú, mỗi một đầu thuyền đều có một tên Quỷ tu sắc mặt tái nhợt lái thuyền, lão Bát thì đứng ở chính giữa, hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn cũng là lần đầu tiên tới nơi này.
Hắn đã chờ ở phụ cận Hãm Âm sơn lâu rồi, vừa nhận được tin tức từ Phù Phương viên gửi tới, liền lập tức chạy đến đây.
Bốn phía thỉnh thoảng có từng đoàn khói xanh rờn như ma trơi toát ra phiêu đãng, ở trong nước in bóng thành hai.
Còn có đám u hồn còn chưa tu luyện thành hình hoàn chỉnh kia, đang còn phiêu đãng, vung vẩy ống tay áo uyển chuyển nhảy múa, ca hát thì cứ thi thỉ, giống y như là đang khóc.
Phía trên nóc sông ngầm, thạch nhũ mọc ngược xuống nhọn hoắt, từng giọt nước nhỏ giọt rơi xuống vào dòng nước, tạo ra âm thanh ting ting, thanh tịnh lại rất có lực xuyên thấu, phảng phất giống như có lực lượng tâm linh thần bí nào đó đánh thẳng vào trong đầu.
Thuyền bạch cốt cập bờ, một tên Quỷ tu leo lên bậc thang, mời lão Bát xuống thuyền rồi đi cùng với hắn.
Đường lên là một hàng bậc thang thật dài, hai bên có từng cái hỏa lô* bằng đồng xanh, ánh lửa lập lòe, xếp từng đôi một cách nhau một khoảng, nối thẳng lên cửa ra hình đầu lâu màu đen phía trên. ( ~* lò lửa)
Người dẫn đường ra tới bên ngoài cái miệng lớn của đầu lâu thì dừng bước, chỉ có một mình lão Bát tiếp tục tiến lên phía trước, đi vào một tòa địa cung*. (* cung điện dưới đất)
Đi qua một đoạn hắc ám, phía trước xuất hiện ánh lửa xanh rờn, đi đến cuối cùng, phát hiện người đã ở trong một tòa cung điện.
Trong cung điện có chín cái hỏa lô, 4 cái đặt chia làm hai bên, ở giữa đặt một cái to nhất, trong hỏa lô có ánh lửa xanh rờn thiêu đốt, khiến cho hết thảy trong điện đều bị bao trùm trong ánh sáng xanh quỷ dị, ánh sáng xanh có lực thẩm thấu rất mạnh, khiến cho người nhìn không rõ được hình vẽ được điêu khắc trên khắp vách tường bốn phía.
Lão Bát dừng bước trong điện, từ từ ngắm nhìn bốn phía, không có một ai.
“Chương Hành Thụy không có khả năng sai người lạ mang tin đến đây, nói đi, là ai bảo ngươi tới?”
Thanh âm của một nữ nhân, lạnh lẽo quanh quẩn ở trong điện, trong ngữ điệu băng lãnh có ý vị cao cao tại thượng.
Lão Bát cấp tốc đảo mắt một vòng, vẫn không thấy ai, cũng không biết thanh âm này đến từ phương nào.
Lão Bát đánh giá bốn phía xong, trả lời, “Quỷ Mẫu anh minh, đích xác là không phải Chương Hành Thụy bảo ta mang tin tới, bảo ta mang tin đến là một người khác hoàn toàn. Đối phương nói, Quỷ Mẫu ẩn cư lâu không ra ngoài, không dễ dàng gặp người lạ, bảo ta chỉ có nói ra là Chương Hành Thụy sai đến, mới có thể diện kiến được Quỷ Mẫu. Thư ở đây!” Thò tay vào trong ngực móc thư ra, hai tay dâng lên.
Hu u…!
Âm thanh của một cơn gió thổi mạnh vang lên trong điện, gió thổi từng trận, ánh lửa xanh rờn trong lò lửa bốn phía bùng lên, hóa thành tám đạo hỏa long xanh rờn, bay về phía hỏa lò ở giữa. Trong hỏa lò ở giữa, ánh lửa lập tức dâng trào, che phủ mất hỏa lò, lan tỏa rộng ra phía ngoài, tới gần trước người lão Bát, khiến cho lão Bát phải nhanh chóng lùi về sau mấy bước.
Trong ánh lửa, một phụ nhân áo đen lãnh diễm bước ra từ trong hỏa lò, bước đi trong ngọn lửa xanh bốc lên hừng hực đi tới, giống như bước xuống bậc thang vậy, chậm rãi đi tới trước mặt lão Bát.
Phụ nhân áo đen dừng bước, quỷ hỏa màu xanh cấp tốc rút về, làm cho áo choàng và mái tóc dài của phụ nhân tung bay.
Trong điện, chín cái hỏa lò khôi phục nguyên dạng, áo choàng và mái tóc của phụ nhân cũng nhẹ nhàng hạ xuống.
Phụ nhân áo đen xinh đẹp lạnh nhạt, bộ dáng cao gầy thướt tha, làn da trắng nõn đến độ còn trắng hơn cả tuyết, ngón tay thon dài đưa lên, móng tay dài nhọn điểm vào cái trán lão Bát, từ từ trượt xuống gương mặt lão Bát.
Đầu ngón tay lạnh ngắt, lão Bát cảm giác giống như có một khối băng đang di chuyển ở trên mặt mình vậy.
Đầu ngón tay ở trên mặt lão Bát được thu hồi, rồi từ từ chỉ vào trên lá thư, nắm lấy, giật một cái, lấy mất lá thư trong tay lão Bát.
Phụ nhân áo đen chậm rãi mở thư ra xem xét, mặt mày không chút biểu tình nào nhìn xem, nhìn không ra trên mặt nàng có bất kỳ cảm xúc nào biến đổi, nhưng trong mắt nàng dần dần toát ra lục quang, biểu lộ nội tâm của nàng rõ ràng đang rất phẫn nộ.
Hu u!
Tiếng gió lần nữa bất chợt vang lên trong điện, quỷ hỏa trong hỏa lò ở bốn phía lần nữa tăng vọt, hóa thành tám đầu hỏa long tức giận cùng bắn về phía lão Bát.
Lão Bát vung hai tay lên, thi triển pháp cương hộ thể.
Ầm! Trong điện vang lên tiếng va đập, hỏa diễm xanh rờn vây khốn một vòng hình cầu vô hình thiêu đốt.
Lão Bát có thể cảm nhận được pháp cương hộ thể của mình bị tiêu hao trong sự giày vò của quỷ hỏa, không gian phòng hộ đang từ từ thu nhỏ lại, bèn không khỏi gấp giọng nói: “Ngươi giết ta, bọn hắn cũng sẽ không giết Chương Hành Thụy, nếu ta không thể hảo hảo còn sống trở về, bọn hắn cũng chỉ là chặt mỗi người một cái cánh tay của một nhà 4 người Chương Hành Thụy mà thôi!”
Mái tóc dài của phụ nhân áo đen tung bay, rất tức giận, lá thư trong tay đã bị hỏa diễm xanh rờn thiêu đốt thành tro bụi, lại tiện tay rút từ trong hỏa diễm màu xanh rờn ra một thanh trường mâu như thủy tinh màu lục, vút một tiếng, đâm ra.
Ầm! Pháp cương hộ thể của lão Bát sụp đổ, lục diễm* nổ tung, cả người bị bắn bay ra, rơi xuống đập trên mặt đất, nôn máu, hơi tàn! (* lửa màu xanh)
Tiếng kim loại ma sát rợn người vang lên, mũi thanh trường mâu màu lục dí rà trên mặt sàn tóe ra từng đốm lửa xanh, cuối cùng điểm vào trái tim lão Bát.
Đang thở hào hển lão Bát cùng đối mắt với phụ nhân áo đen với gương mặt không biểu cảm gì đang ở trên cao nhìn xuống, nhưng trong mắt lại chứa đầy vẻ giận dữ, bèn cười nói, “Một chút ôn nhu ở nhân gian, Chương Hành Thụy, con trai của Chương Hành Thụy, con gái, phu nhân. . . . . .”
Trên giường, canh giờ vừa đến, cấm chế trên người tự động giải trừ, đôi vợ chồng canh giữ mật đạo cho Quản Phương Nghi chậm rãi tỉnh lại.
Nam nhân cấp tốc chạy ra cửa, chạy tới chuồng ngựa ở bên cạnh, nhìn thấy lối ra vào mật đạo y như lúc đầu, không nhìn ra manh mối gì.
Quay người, nhìn mặt trời đang lên cao, phát hiện đã một đêm trôi qua.
“A Sơn.” Nữ nhân ở trong nhà chợt kêu lên.
Nam nhân nhanh chóng chạy về, thấy trên tay phu nhân đang cầm một trang giấy, còn có một cái túi tiền nữa.
Nam nhân cầm lấy xem xét, trong túi tiền chứa đầy kim tệ. Trang giấy là một phong thư, là thư Quản Phương Nghi nhắn gửi lại cho vợ chồng bọn hắn, trong thư nói rõ, túi kim tệ kia là cho vợ chồng bọn hắn, kêu bọn hắn nên rời khỏi nơi này. . . . . .
Ngọc vương phủ, nha hoàn mở ra một cái hộp, lấy ra một cái ngọc bội, đưa tới trước mặt Ngọc vương phi xinh đẹp.
Trong hộp còn có khế nhà và khế đất, còn có một phong thư.
Ngọc vương phi mở thư ra xem, là thư Ngưu Hữu Đạo gửi cho nàng, nhờ nàng bán giúp Phù Phương viên, tiền bán được nhờ gửi qua tiền trang tới quận Thanh Sơn bên kia cho hắn. . . . . .
Trong một cái viện, cách Phù Phương viên không tính là quá xa, Lệnh Hồ Thu cũng nhận được một phong thư, mở thư ra xem nội dung, thần sắc hắn dần dần run rẩy.
Thư cũng là của Ngưu Hữu Đạo gửi cho hắn, Ngưu Hữu Đạo nói rằng, bản thân nghe theo ý của hắn, nên đã chạy về Thanh Sơn quận trước. Sở dĩ không từ mà biệt, là do sợ trên đường gặp phải nguy hiểm, không muốn lại liên lụy hắn, vì đã gây phiền hà cho hắn đủ nhiều rồi. Chuyện chiến mã, Ngưu Hữu Đạo nói hắn cứ lượng sức mà làm, về tiền thuê sát thủ, sẽ mau chóng nghĩ biện pháp kiếm trả cho.
“Ta đi tới Phù Phương viên nhìn thử xem!” Lệnh Hồ Thu thuận tay ném lá thư cho Hồng Tụ, Hồng Phất, còn chính mình thì bước nhanh rời đi.
Nhanh chóng chạy tới Phù Phương viên, tới nơi, tự mở cửa ra bước vào, thế mà ngay cả người canh cửa cũng chẳng có, trong viện rất an tĩnh.
“Tam đệ! Đại ca! Lão tam. . .” Lệnh Hồ Thu đi một vòng hết nhìn đông tới nhìn tây, hô gọi, đi vào nội viên, đang lớn tiếng gọi chợt im bặt, nhìn thấy một người vóc dáng khôi ngô đang đưa lưng về phía hắn.
Người kia chậm rãi xoay người lại, lạnh nhạt, từ cách ăn mặc nhìn ra, là một tên thái giám dáng người khôi ngô.
Lệnh Hồ Thu bỗng nhiên quay đầu nhìn sang hai bên, nhìn thấy một đám người xuất hiện, là đệ tử tam đại phái đang xông tới.
Luna: Dạo này mọi người đều rất bận, vì thể tốc độ edit up chương đã chậm lại, nhưng mọi người đừng vì thế mà bỏ đi nhé. Nhớ *** giúp ta duy trì web. Cám ơn nhiều