Đạo Quân

Chương 347: Thương Triều Tông có phúc hơn bản vương




Chương 347: Thương Triều Tông có phúc hơn bản vương
Edit: Luna Huang
Cao Tiệm Hậu cũng đi vào cùng, sau đó thuận tay đóng cửa phòng, rồi canh giữ ở tại cửa luôn.Trên tầng lầu các, hai bên mặt các để cửa sổ mở rộng, Xa Bất Trì cùng Tạ Long Phi mỗi người thủ một cái, quan sát đến bên ngoài.
“Ngưu Hữu Đạo – Quản Phương Nghi, gặp qua Vương gia.” Hai vị khách đến thăm cùng chắp tay chào.
Anh vương Hạo Chân cười hiền hoà nói: “Bản vương đối với hai vị cũng là cửu ngưỡng đại danh, ngồi đi!”
Đưa tay ra mời một chút, chủ khách cùng ngồi xuống quanh bàn, Mộc Cửu đứng vòng tay trước bụng ở bên cạnh Hạo Chân.
“Có chuyện gì mà nhất định phải gặp cho được bản vương vậy?” Hạo Chân mở miệng hỏi.
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo liếc sang trái phải một chút ra hiệu, như đang hỏi, có người ngoài ở đây, ta nói luôn được không?
Hạo Chân: “Cứ nói đừng ngại!”
Hắn đã nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng không quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng mục đích: “Có chuyện muốn nhờ vương gia hỗ trợ.”
Hạo Chân: “Bản vương nếu có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc, không nghĩ tới vị này lại sảng khoái như vậy, nhưng mà sau đó đối phương lại chậm rãi bồi thêm một câu, “Bất quá, nếu việc mà trái với quốc sách, thì bản vương sẽ không làm, thí dụ như là… chiến mã!”
Hiển nhiên, Hạo Chân cũng đã đoán được, lần này Ngưu Hữu Đạo đến Tề quốc là vì chiến mã, hắn hoài nghi vị này đến tìm hắn là vì chiến mã.
Ngưu Hữu Đạo: “Chiến mã, bệ hạ đã cho ta rồi, không nhọc vương gia bận tâm.”
Tên này lại ở đây đi lừa gạt người! Mặt ngoài Quản Phương Nghi không biểu lộ gì, nhưng trong lòng thì đang âm thầm rủa thầm.
“Ngươi nói là phụ hoàng ta đã cho ngươi chiến mã rồi?” Hạo Chân nghi hoặc hỏi lại.
Ngưu Hữu Đạo thò tay vào trong tay áo, lấy ra một tấm lệnh bài, giơ lên ở trước mặt cho Hạo Chân nhìn, “Chiến mã xuất cảnh, với ta mà nói, không có vấn đề gì, việc này mong vương gia giữ bí mật giúp cho.”

Nhìn thấy lệnh bài trên tay hắn, Hạo Chân “A” một tiếng, khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn hơi có kinh ngạc, đang nhanh chóng suy nghĩ về mối quan hệ giữa vị này lão tử nhà mình. 
Đối diện, Mộc Cửu tự nhiên cũng nhìn thấy lệnh bài, ánh mắt lấp lóe.
Hạo Chân: “Đã là ý của phụ hoàng ta, bản vương không có quá nghi vấn, tự nhiên không thể nhiều chuyện. Bất quá, bản vương vẫn muốn hỏi một câu, hôm nay ngươi tới gặp bản vương, đến tột cùng là ý của bản thân ngươi, hay là ý của phụ hoàng ta?”
Đang đứng tại cửa ra vào Cao Tiệm Hậu cũng muốn nhìn xem lệnh bài ở trên tay Ngưu Hữu Đạo, thế nhưng lại không nhìn thấy rõ được.
Quản Phương Nghi cũng muốn nhìn xem lệnh bài trên tay Ngưu Hữu Đạo, thế nhưng Ngưu Hữu Đạo đã thả xuống, rồi thuận tay cất lệnh bài lại vào trong ống tay áo luôn, nàng chỉ kịp nhìn thấy được mặt bên của lệnh bài.
Cử động lần này của hắn khiến cho Quản Phương Nghi hận nghiến răng, nhìn bộ dạng kia của Hạo Chân, tựa hồ lệnh bài trên tay Ngưu Hữu Đạo thật sự có cái tác dụng đó, tên hỗn đan này thế mà chưa bao giờ lộ ra cho nàng biết.
Nhưng đồng thời nàng cũng có nghi hoặc, đã có át chủ bài lấy được chiến mã, cớ gì còn cần phải đi cướp chiến mã của người khác cho phiền toái như vậy?
Ngưu Hữu Đạo: “Không có liên quan gì đến hoàng đế bệ hạ cả, là việc riêng của cá nhân ta.”
Hạo Chân: “Có chuyện gì mà phụ hoàng ta không thể làm được, còn cần bản vương đến xử lý nữa sao?” Ngụ ý là, ngươi đã có thể liên hệ trực tiếp với hoàng đế, còn cần tìm đến tên vương gia như ta này chi nữa?
Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện này hoàng đế bệ hạ sẽ không giúp ta.”
Hạo Chân: “Chuyện gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Muốn nhờ vương gia giúp ta chụp một người xuống, là một viên quan của triều đình, sau đó bàn giao người đó lại cho ta!”
Hạo Chân cùng Mộc Cửu cấp tốc liếc nhìn nhau, tiếp tục hỏi: “Lén bắt giữ quan viên triều đình bất hợp pháp, ngươi đang nói đùa à?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có nói đùa, bằng không ta cũng sẽ không đi tìm vương gia.”
Hạo Chân: “Không biết vị quan viên triều đình nào đã làm cho Ngưu huynh ngươi cảm thấy không cao hứng vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thủ hạ Tây Viện đại vương, một người được gọi là Chương Hành Thụy!”

Chương Hành Thụy? Hạo Chân nhíu mày, đối với cái tên này hắn vậy mà không có ấn tượng gì, khẳng định đây chắc chắn không phải là đại quan gì, bằng không hắn không có khả năng không có ấn tượng gì, nghiêng đầu qua nhìn Mộc Cửu ở bên cạnh, hỏi “Thủ hạ của hoàng thúc có người gọi là như vậy sao?”
Mộc Cửu hạ thấp người nói: “Vâng, là một viên quan nhàn tản, phụ trách đăng ký sản nghiệp hoàng tộc ở tại Tây Viện bên kia, chức quan tam phẩm, rất bình thường, cũng rất phổ thông, bình thường cũng không quá gây chú ý.”
Hạo Chân càng tỏ ra kì quái, quay đầu qua nhìn Ngưu Hữu Đạo: “Một cái quan viên điệu thấp, lại không quá gây chú ý, vì sao lại khiến cho một Ngưu huynh nổi tiếng khắp thiên hạ nhớ nhung như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo cười, “Vương gia cũng rất điệu thấp.”
Hạo Chân bình tĩnh nói: “Bản vương có cái gì tốt để cao điệu chứ?”
Ngưu Hữu Đạo cũng không cần thiết phải đi sâu vào vấn đề này với người ta, có mấy lời chỉ cần điểm đến là dừng, mọi người lòng dạ tự biết rõ là được, trở lại vấn đề chính : “Quỷ Mẫu của Hãm Âm sơn, không biết vương gia có từng nghe nói qua hay chưa?”
Hạo Chân: “Có nghe nói qua một chút, hẳn là có quan hệ gì với tên Chương Hành Thụy này sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chương Hành Thụy là hậu nhân tại thế tục của Quỷ Mẫu, là tằng tôn* của Quỷ Mẫu!” (*cháu)
Vừa nghe thấy lời này, Hạo Chân, Mộc Cửu, Cao Tiệm Hậu, còn có Xa Bất Trì cùng Tạ Long Phi đang ở trên lầu hóng hớt, cũng phải giật mình!
Vẻ mặt ngoan hiền của Hạo Chân tan dần, ánh mắt trở nên thâm thúy, lộ ra cỗ khí thế khác, hỏi: “Tây Viện đại vương có biết hay không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Biết, thế nhưng một mực giữ bí mật! Bởi vậy có thể thấy được, Chương Hành Thụy này nhìn như điệu thấp, nhưng kì thực cũng là một loại bảo hộ đối với hắn, người có thể khiến cho Tây Viện đại vương chiếu cố bảo mật như vậy, có thể thấy được, Quỷ Mẫu rất coi trọng vị tằng tôn này!”
Hạo Chân lặng yên một lúc, trong đầu nháy mắt suy nghĩ rất nhiều chuyện, sau đó lại nói: “Mặc kệ Chương Hành Thụy kia có phải là tằng tôn của Quỷ Mẫu hay không, cũng không quan trọng, điểm quan trọng là hắn là quan viên triều đình, tư thông bắt giam quan viên của triều đình, trách nhiệm đó ai cũng đảm đương không nổi, bản vương càng là đảm đương không nổi!”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta sẽ không khiến vương gia phải khó xử, chỉ cần giam giữ một đoạn thời gian, sau đó ta sẽ trả lại cho vương gia một người nguyên vẹn hoàn hảo. Mà ta cũng cam đoan, sau đó vô luận là Tây Viện đại vương, hay là Quỷ Mẫu, cũng không dám tiết lộ ra ngoài, cũng không có ảnh hưởng đến vương gia một chút nào.”
Hạo Chân: “Ngươi cam đoan, ngươi lấy cái gì cam đoan vậy? Đơn giản là hoang đường!”
“Vương gia, có thể mượn một bước nói chuyện được không?” Ngưu Hữu Đạo đứng lên, đưa tay ra dấu hiệu xin mời.

Hạo Chân nhìn chằm chằm hắn một trận, ánh mắt quỷ quyệt, cuối cùng cũng từ từ đứng dậy.
Cửa mở, hai người lần lượt đi ra ngoài thủy các, qua cầu, lên trên bờ, cùng sánh vai đi tới đi lui ở một chỗ trong viện.
Những người khác thì đứng ở tại thủy các bên này nhìn sang, không biết hai người này đang còn nói những gì, tóm lại thỉnh thoảng nhìn thấy Hạo Chân đột nhiên nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, vẻ mặt giống như giật mình không ít.
Hai người cuối cùng cũng dừng bước ở bên bờ hồ, Hạo Chân chắp tay sau lưng, buông tiếng thở dài, “Có rất nhiều người có thể làm được chuyện này, vì cái gì lại để mắt tới bản vương?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nhìn như có rất nhiều, nhưng kỳ thật không nhiều, sau lưng Chương Hành Thụy chính là Quỷ Mẫu và Tây Viện đại vương, người bình thường sẽ không dám đối đầu bọn hắn, sợ bị báo thù. Mà vương gia thì lại không giống như vậy, phía sau vương gia là bệ hạ, Quỷ Mẫu còn chưa có lá gan dám như thế nào với vương gia. Chỉ cần vương gia xuất thủ, Quỷ Mẫu biết bà ta sẽ không làm gì được vương gia, vì muốn cho Chương Hành Thụy an toàn, liền không dám lộ ra ngoài. Việc này, trước khi được chuyện, ta không muốn để lộ ra bất luận chút phong thanh nào, nên đành phải tìm vương gia hỗ trợ.”
Hạo Chân: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì Quỷ Mẫu?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện này tạm thời không thể thổ lộ cho vương gia biết được, bất quá, có hai điểm ta có thể cam đoán với vương gia. Thứ nhất, sau khi chuyện thành công, ta sẽ đưa Chương Hành Thụy bình an trở về, sẽ không để cho vương gia phải khó xử, vương gia chỉ cần tìm cái cớ hợp lý, dời hắn đi đâu đó một đoạn thời gian là được. Thứ hai, ta cam đoan việc này không xâm phạm lợi ích của Tề quốc.”
Hạo Chân yên lặng một chút, lại nói: “Không phải người có mối quan hệ với nhị ca ta sao? Vì sao không đi tìm hắn, thực lực của hắn càng thích hợp làm chuyện này hơn.”
Không giống lý do hắn nói với Quản Phương Nghi, lúc này Ngưu Hữu Đạo lại đổi một bộ lí do thoái thác khác: “Bởi vì ta xem trọng vương gia hơn, muốn kết giao với vương gia, ta muốn trong tương lai, thời điểm Dung Bình quận vương muốn liên hệ Tề quốc sẽ thông qua vương gia. Ta nghĩ ta cũng giống như vương gia, tầm nhìn đều là về tương lai lâu dài!”
Hạo Chân mỉm cười, “Chương Hành Thụy là thủ hạ của hoàng thúc ta, muốn bắt còn muốn không để cho người ta hoài nghi, việc này của ngươi cũng không dễ làm nha!”
“Dễ xử lý mà nói, ta đã không đi tìm vương gia, bất quá ta tin tưởng, chút chuyện nhỏ này không làm khó được vương gia ngài.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay với hắn.
Có thể tìm tới trên đầu vị này, đích thật cũng là sau khi Ngưu Hữu Đạo suy tính sâu xa căn nguyên hậu quả.
Phía Tô Chiếu bên kia, đã được Trần Quy Thạc xác nhận, chính là vị Chiếu tỷ kia của Thiệu Bình Ba, kết hợp tin tức Quản Phương Nghi cung cấp, có thể xác nhận trăm phần trăm, người làm nhóm chiến mã này cho Thiệu Bình Ba, chính là Tô Chiếu, thậm chí phía sau có thể là Hiểu Nguyệt các!
Mà muốn bắt cóc Chương Hành Thụy, đầu tiên là không thể làm kinh động vị Tây Viện đại vương kia, nếu không liền sẽ kinh động Tô Chiếu, thậm chí là Hiểu Nguyệt các. Kể từ đó mà nói, cơ hồ có thể khẳng định chắc chắn, một khi kinh động vị Tây Viện đại vương kia, dù cho chiến mã có tới tay, cũng không có khả năng thuận lợi chở về quận Thanh Sơn được.
Hạo Chân nghiêng đầu nhìn hắn, “Ngươi cho cam đoan cố nhiên là tốt, thế nhưng bản vương cũng không dám lấy thứ nhỏ nhặt này bắt ngươi làm gì, nói cho cùng, kỳ thực là chẳng có chỗ hữu dụng gì.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nhưng vương gia không thể phủ nhận một điều, một khi vương gia có việc, ta không dám thấy chết không cứu, nếu không chính là muốn chết! Ta vẫn là câu nói kia, chỉ cần vương gia giúp ta lần này, sau này, phàm là chuyện ta đủ khả năng, ta nhất định giúp vương gia hết sức mình!”
Hạo Chân: “Nếu ngươi xem trọng bản vương, chi bằng đến chỗ bản vương bên này giúp sức cho bản vương đi!”
Ngưu Hữu Đạo: “Bên cạnh vương gia đã có người tam đại phái hỗ trợ, ta tới bên này, ở trước mặt tam đại phái ta tính là thứ gì, không phải cũng phải nhìn sắc mặt người ta mà làm người sao? Đây không phải điều ta muốn.”

Hạo Chân: “Chẳng lẽ Thiên Ngọc môn có thể dễ nói chuyện như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chí ít Thiên Ngọc môn không làm gì được ta?”
“Không thử suy nghĩ lại một chút sao?”
“Dung Bình quận vương đối đãi với ta không tệ!”
“Ai, Thương Triều Tông có phúc hơn bản vương a, hi vọng ngươi nhớ kỹ lời ngươi hứa hẹn!” Hạo Chân buông tiếng thở dài, đưa tay ra hiệu với phía thủy các bên kia, bốn người Mộc Cửu cấp tốc lướt đến, Hạo Chân quay người lại nói “Đi thôi!”, rồi cất bước rời đi trước.
Lúc bốn người lần lượt đi ngang qua người Ngưu Hữu Đạo, đều nhìn Ngưu Hữu Đạo từ trên xuống dưới đánh giá lại lần nữa.
Bốn người cũng rất muốn đi hỏi Hạo Chân, hỏi xem coi Ngưu Hữu Đạo đã nói những gì, thế nhưng bốn người biết, nếu Hạo Chân nguyện nói, tự nhiên sẽ nói cho bọn hắn biết, nếu không muốn nói thì cũng không cần thiết đi hỏi.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay đưa mắt nhìn theo.
Quản Phương Nghi lặng yên đi tới bên cạnh, hỏi: “Hắn đã đáp ứng rồi sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Coi như là đáp ứng.”
Quản Phương Nghi kinh ngạc, trước đó nàng đã phản đối Ngưu Hữu Đạo đi tìm Anh vương, cảm thấy đối phương không có khả năng đáp ứng làm loại chuyện này, vừa rồi thái độ của đối phương nàng cũng đã nhìn thấy, bèn hồ nghi hỏi thăm: “Ngươi đã nói với hắn những gì, sao hắn có thể đáp ứng làm cái này được?”
“Nói thành tâm kết giao cái bằng hữu mà thôi.”
“Ngươi bớt xạo với ta đi!”
Có một số việc hắn sẽ không tùy tiện nói cho những người khác biết, Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm bóng lưng Hạo Chân đang rời đi, thay đổi chủ đề: “Ba người kia là ai?”
Quản Phương Nghi lườm hắn trắng mắt, biết có hỏi nữa cũng như không, bèn đáp trổng trổng ”Tổng quản thái giám Anh vương phủ Mộc Cửu, còn hai người kia là Đại Khâu môn Xa Bất Trì, Huyền Binh tông Tạ Long Phi.”
“Vị Anh Vương này quả nhiên không phải đơn giản!”
“Ngươi suy nghĩ nhiều, bên người hoàng tử nào cũng đều có người của tam đại phái bảo hộ cả.”
“Là ta nghĩ nhiều rồi sao? Tuy bên người Kim vương cũng có người ba phái bảo hộ, nhưng lại chỉ dám dùng mỗi Ngụy Trừ, còn vị này thì lại biến đệ tử ba phái thành chính tâm phúc của hắn luôn!” Ngưu Hữu Đạo khẽ thở dài một hơi, xoay người nói: “Đi thôi!”
Nghe hắn nói vậy, Quản Phương Nghi chợt bừng tỉnh đại ngộ, giống như nghĩ ra cái gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.