Chương 346: Mật hội
Edit: Luna Huang
Mà khai sơn tổ sư cũng đã giao ra chức chưởng môn sau khi tuổi thọ đã gần hết.
Trên thực tế, khai sơn tổ sư cũng không bế quan đủ mười năm, mà là do cảm giác khó đột phá, cảm giác thọ hạn đã đến, bế quan chín năm thì xuất quan, bàn giao hậu sự xong liền về cõi tiên.
Còn loại trẻ như thanh niên Côn Lâm Thụ này, mà đi tiêu hao mười năm tuổi trẻ phơi phới, tự nhốt mình lại trong hắc ám cô độc, với người thường mà nói, là chuyện khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thư hủy hôn, hai mắt Hỏa Phượng Hoàng đã đẫm lệ.
Nàng rất thương tâm, lần này thật sự là bị thương, hai người đã đính hôn, hôn kỳ cũng đã tới gần, sư huynh lại ném cho một tờ hủy hôn, để nàng làm sao chịu nổi, để nàng sau này làm sao ra ngoài gặp người?
Càng khiến cho nàng thương tâm hơn là, nàng không biết ở trong mắt sư huynh, đến tột cùng nàng tính là cái gì, là thứ có cũng được, mà không có cũng chẳng sao hay sao?
“Sư phụ, sao ngài lại đồng ý cho sư huynh tiến vào Vô Quang động bế quan 10 năm vậy?” Hỏa Phượng Hoàng khóc hu hu, nhịn không được vừa khóc vừa chất vấn sư phụ của mình.
Vào trong Vô Quang động bế quan, cũng không phải ai muốn trốn tránh là đều có thể đi vào được, nếu tất cả mọi người đều làm như vậy mà nói, Thiên Hỏa giáo còn ai làm việc, ai phát triển? Thiên Hỏa giáo còn muốn tồn tại nữa hay không?
Đầu tiên người muốn bế quan phải được sư phụ của mình đồng ý đã, ngươi không thể nhân lúc sư môn đang có việc hoặc là cần ngươi làm việc lại chạy vào trong trốn tránh muốn thanh tĩnh!
“Vân Thường, lần này là do sư phụ sơ sót, súc sinh kia tới tìm ta, nói muốn vào Vô Quang động bế quan, ta thấy bộ dạng của nó như vậy, sợ nó tiếp tục như vậy nữa sẽ bị phế đi, nổi lòng tha thứ, cảm thấy cho nó đi bế quan mấy năm cũng không phải là chuyện gì xấu, nên liền đưa lệnh phù của ta cho nó. Bất quá trước đó ta cũng có nêu điều kiện, là nó phải hỏi ý kiến của con trước đã, ai ngờ súc sinh này vậy mà đi viết xuống thứ này cho cái thứ già cả hồ đồ này!”
Vừa nói cái thứ già cả hồ đồ, Bàng Trác vừa chỉ Điền Nhân An, “Cái thứ già cả hồ đồ này cũng không động não nghĩ một chút, Thiên Hỏa giáo có ai cho đi bế quan 10 năm chứ? Lại lơ mơ khù khờ để nó khắc xuống ‘Tam Tư Bích’ chỉ chứng, rồi cứ để cho nó tiến vào động như vậy!”
Người muốn đi vào động bế quan đều sẽ lưu lại bút chứng ở vách đá bên cạnh cửa động làm chứng, còn có ý nguyện. Sở dĩ gọi là ‘Tam Tư Bích’, là vì bức vách này để cho người ta ngồi đối diện suy tư cho kĩ, không nên tùy tiện lưu chữ xuống, một khi lưu lại lời thề, liền phải thực hiện, không được đổi ý!
Trên Tam Tư Bích, có chữ ghi lại lời thề của lịch đại đệ tử Thiên Hỏa giáo đi vào khổ tu viết, trải qua mưa gió, chữ viết trộn lẫn cũng nhiều, hậu bối đứng trước chiêm ngưỡng, luôn coi đó là mẫu mực!
Điền Nhân An vừa nghe nói xấu hắn, lập tức la lên, “Ngươi còn trách ta? Ta ở chỗ này làm việc theo môn quy, sao biết được tình huống của hắn như thế nào chứ? Hắn cầm phù lệnh là của ngươi cho, ai biết tên sư phụ ngươi làm việc kiểu gì, ngay cả chuyện như thế nào cũng chưa rõ, đã đưa phù lệnh cho nó, ngươi tự nói xem coi, đến tột cùng ai mới là lão hồ đồ đây?”
Côn Lâm Thụ tới đây, giao ra phù lệnh, nói muốn bế quan 10 năm, lúc đó bên này cũng kinh hãi. Bất quá Điền Nhân An cũng chỉ nghĩ Côn Lâm Thụ là bị cách trở, nên tức giận muốn phấn đấu, cũng có thể lý giải được tâm tình của Côn Lâm Thụ, nên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là hơi cảm khái mà thôi.
Trước khi Côn Lâm Thụ tiến vào bế quan, mới đem phong thư này cho hắn, để bên hắn chuyển giao cho Hỏa Phượng Hoàng.
Loại bế quan 10 năm này, Điền Nhân An cũng muốn hỏi thử Bàng Trác đang muốn làm cái gì, nên thuận tiện cầm lá thư này đi tìm Bàng Trác.
Sau khi Bàng Trác hiểu rõ tình hình xong, giật nảy cả mình, thế là liền thành cãi vã như thế này!
“Ngươi không chịu xác minh tình huống đã thả cho người vào động rồi, còn dám lý luận nữa hả?”
“Trong này lại không có giấu bảo bối hay đồ gì quí giá mà sợ người ta vào ăn trộm, đều là người tự nguyện đi chịu khổ, chịu tội, chỉ cần xác định đúng quy trình là có thể đi vào được, trái lại, ngươi nói cho ta nghe thử, điều nào của môn quy bảo bên này phải đi xác minh hả? Đồ đệ của chính mình, chính mình không tìm hiểu rõ, còn muốn đổ trách nhiệm lên đầu ta?”
Hai người lại tiếp tục ồn ào cãi lộn.
“Sư phụ!” Hỏa Phượng Hoàng hai mắt đẫm lệ đột nhiên quỳ xuống, hai người lập tức ngừng cãi lộn, Bàng Trác kinh ngạc hỏi: “Vân Thường, con làm cái gì vậy?”
Hỏa Phượng Hoàng nức nở nói: “Xin sư phụ cũng cho đệ tử đi vào đó bế quan!”
“Không được!” Bàng Trác từ chối ngay, nàng cái này không phải là đi bế quan, đây rõ ràng là tìm cớ đi, coi cấm địa là nói vui chơi chắc?
Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một áng lửa chiếu rọi đến, một đám hỏa điểu* vỗ cánh cấp tốc bay tới.(*chim lửa).
Đám hỏa điểu hạ xuống đất, ánh lửa tắt dần, hiện ra một đám người, cầm đầu đang rảo bước đến là một nam tử mặc y phục đỏ chót, dáng vẻ đạo mạo, khí chất phong vân, chính là chưởng môn Thiên Hỏa giáo Vũ Văn Yên, cùng một đám cao tầng trưởng lão trong môn đi theo sau.
Vô Quang động bế quan 10 năm, trừ khai sơn tổ sư ra, đến nay vẫn chưa từng có người có hành động vĩ đại như thế này nữa, Côn Lâm Thụ làm như vậy, cũng đã kinh động đến cao tầng Thiên Hỏa giáo.
Đám người giật mình, Hỏa Phượng Hoàng cũng được Bàng Trác kéo đứng dậy, cùng nhau hành lễ: “Tham kiến chưởng môn!”
Vũ Văn Yên đưa tay ra hiệu miễn lễ, nhàn nhạt hỏi: “Nghe nói Côn Lâm Thụ viết xuống thề nguyện, tiến vào động bế quan 10 năm thật hả?”
Bàng Trác với Điền Nhân An cùng đồng thanh trả lời: “Vâng, thật là có việc này!”
Vũ Văn Yên nhìn về phía cửa hang, khẽ gật đầu, nói “Không có ai có thể thuận buồm xuôi gió mãi, có ai mà không có lúc nhận phải khuất nhục chứ? Biết hổ thẹn sau đó đứng dậy, có đại nghị lực, đại quyết tâm như vậy, lo gì không có cơ hội rửa sạch nhục nhã, Thiên Hỏa giáo ta đã có người kế tục rồi, đây là chuyện tốt!”
Hỏa Phượng Hoàng lại phù phù quỳ xuống, cầu xin sư phụ không được, liền cầu chưởng môn.
Sau khi Vũ Văn Yên biết rõ là chuyện gì xong, nhìn người đang quỳ xuống, lạnh lùng nói: “Đây là cấm địa, không phải nơi các ngươi động phòng! Hắn muốn chặt đứt tục niệm bế quan, ngươi tiến vào, tục niệm quấn lấy, hắn còn an tâm bế quan như thế nào được nữa? Tâm tình của ngươi bản tọa có thể hiểu được, nhưng hắn đã lập xuống thề nguyện bế quan 10 năm, rất là không dễ dàng, nhân sinh đau khổ, có mấy cái 10 năm để lãng phí? Ngươi không nên làm lỡ lầm hắn!”
Nói xong liền quay người, ánh lửa lóe lên, lăng không, hỏa diễm lan tỏa, lần nữa hóa thành con hỏa điểu, bao quanh người, rồi vỗ cánh bay đi.
Một đám cao tầng Thiên Hỏa giáo nhìn Hỏa Phượng Hoàng đang quỳ, có người mặt không biểu lộ gì, có người thì thương hại đồng cảm, từng cái lăng không bay lên, ánh lửa chớp động, vỗ cánh bay lượn rời đi.
Hỏa Phượng Hoàng vô lực quỳ ngồi trên mặt đất, vẻ mặt thất thần, nàng biết, chưởng môn đã nói ra lời đó, sợ là không có ai lại dám thả cho nàng đi vào rồi. . . . . .
Trong một địa đạo chật hẹp, chỉ có thể vừa cho một người đi qua, có hai con Nguyệt Điệp, một trước một sau bay lượn chiếu sáng, Quản Phương Nghi đi ở phía trước, Ngưu Hữu Đạo đi theo phía sau.
“Địa đạo này là con đường ngươi dùng để chạy trốn nếu lỡ như xảy ra chuyện gì phải không?” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng hỏi.
Quản Phương Nghi than thở nói: “Trước kia là có nghĩ như vậy, bây giờ ngẫm lại, địa đạo này rất có thể đã bị Giáo Sự Đài nắm được.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc, “Giáo Sự Đài biết đường hầm ngươi dùng chạy trốn luôn sao?”
“Xuống tới chỗ kia, rẽ trái là đi tới dưới căn phòng bí mật tiếp khách, một đường nối lại, Giáo Sự Đài biết bí mật gian phòng kia, há có thể không biết nơi đây? Đương nhiên, cũng có khả năng không biết, do không thấy cửa ra vào, chỉ biết được căn phòng bí mật kia có vấn đề mà thôi.”
“Ngay cả bí mật căn phòng kia mà Giáo Sự Đài cũng biết á?”
“Này này này, chớ có giả bộ hồ đồ với ta, ngươi dám nói ngươi không biết chuyện này đi?”
“Ta giả bộ hồ đồ làm gì? Ta làm sao biết được chuyện của Giáo Sự Đài chứ.”
Đang bước đi phía trước Quản Phương Nghi đột nhiên dừng lại, bất ngờ quay người, nghi hoặc hỏi: “Vậy người làm sao biết ta biết cuộc trò chuyện của Ngụy Trừ với Lệnh Hồ Thu? Không phải là Bộ Tầm nói cho ngươi biết sao?”
“Là do ngươi tự có tật giật mình để lộ chân tướng thôi, ta chỉ hơi chút thăm dò liền biết ngay. . .” Ngưu Hữu Đạo nói rõ chuyện hắn thăm dò nàng ở buổi gặp mặt đầu tiên đêm hôm đó .
Quản Phương Nghi nghe kể hai mắt dần dần trợn tròn, nhìn hắn chằm chằm, giống như gặp quỷ vậy, “A!” Chợt hét lên một tiếng rít bén nhọn chói tai, ngồi xổm xuống hai tay ôm lấy đầu, bộ dạng hối hận phát điên.
Lúc trước Giáo Sự Đài vừa tìm tới cảnh cáo nàng, ép hỏi chuyện Lệnh Hồ Thu nói với Ngụy Trừ, sau đó Ngưu Hữu Đạo vốn không quen biết gì lại tìm đến, nàng còn tưởng rằng Ngưu Hữu Đạo được Bộ Tầm cho biết được tình huống nên tìm tới, sau khi bị uy hiếp một trận, nàng đang ẩn núp ở bên ngoài phải tranh thủ thời gian chạy trở về.
Hiện tại mới hiểu được, hóa ra là do chính mình làm việc không chu toàn, thông minh quá tự nghĩ sai!
Chính mình thế mà mơ mơ hồ hồ ký văn tự bán chính mình, mơ mơ hồ hồ đi theo tên này, hiện tại mới hiểu được, đối phương ban đầu là đang lừa nàng, là nàng trúng phải gian kế của đối phương, nàng hận không thể đập đầu chết đi cho khuất!
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Chuyện cũng đã qua, làm gì còn ngồi đó so đo, bây giờ không phải đang rất tốt đó thôi!”
“Ngươi đừng nói nữa!” Đang ngồi chồm hổm trên mặt đất Quản Phương Nghi mãnh liệt đẩy ra bàn tay, nếu như không biết chân tướng còn đỡ, biết được chân tướng rồi, ngược lại có chút chịu không nổi cái kích thích này.
Nàng hối hận, chân tướng này cự nhiên lại tàn nhẫn như thế, ngược đãi người ta như vậy, thật sự là không nên đi hỏi a, còn không bằng tiếp tục giả bộ hồ đồ, như thế trong lòng còn cảm thấy dễ chịu đôi chút, hiện tại, chuyện này sợ rằng sẽ khiến lòng nàng canh cánh cả một đời, chính mình cư nhiên hồ đồ, cư nhiên đi bán rẻ chính mình như vậy.
Ảo não một trận xong, Quản Phương Nghi đột nhiên đứng dậy, quay người lại nhanh chân bước đi, nàng tìm được rồi cái cảm giác ‘lấy nước mắt rửa mặt’ là thế nào, hiện tại đã bước lên phải thuyền giặc, có hối hận cũng đã muộn!
Trên đường đi Ngưu Hữu Đạo hỏi nàng, Giáo Sự Đài làm sao lại biết bí mật căn phòng kia.
Được biết trong cùng ngày Giáo Sự Đài cũng đã đi tìm Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo mới bừng tỉnh đại ngộ, đã hiểu lý do vì sao Quản Phương Nghi lại ảo não.
Cũng vì Quản Phương Nghi ảo não, mà đã hiểu được, lúc ấy Quản Phương Nghi hiểu lầm, tưởng hắn tìm tới cửa là có liên quan đến Bộ Tầm, mới không chịu nổi bị dọa mà đầu hàng, bằng không nữ nhân này sợ là không dễ dàng thư phục như vậy, sợ là phải tốn thêm không ít trắc trở!
Ngược lại, việc này cũng khiến cho Ngưu Hữu Đạo cảnh giác, không nghĩ tới Giáo Sự Đài cự nhiên thần thông quảng đại như thế, thậm chí, ngay cả bí mật dưới căn phòng kia của Quản Phương Nghi thế mà cũng có thể đào ra được, xem ra sau này hành động phải cẩn thận thêm.
Cửa ra địa đạo, còn cách khoảng 200 trượng, lúc hai người chui ra, là ở trong sân nhỏ của một nhà bá tánh bình dân.
Chủ nhân căn nhà là một cặp vợ chồng bình dân phổ thông, bình thường đánh xe kiếm sống, là người Quản Phương Nghi bí mật an bài ở đây.
Trong nhà vừa vặn có xe ngựa, xe ngựa được chuẩn bị xong xuôi, hai người chui vào, cửa mở, người chồng đánh xe ngựa, chở hai người rời đi.
Lượn nửa vòng trong thành, xe ngựa dừng ơ bên ngoài hậu viện một tòa tiểu viện yên tĩnh, Ngưu Hữu Đạo cùng Quản Phương Nghi xuống xe, cấp tốc leo tường rào đi vào.
Cao Tiệm Hậu của Thiên Hỏa giáo đang ở ngay trong sân nội viện, chính mắt nhìn thấy hai người leo tường đi vào.
“Là người bên cạnh Anh vương, đệ tử Thiên Hỏa giáo Cao Tiệm Hậu.” Quản Phương Nghi thì thầm nhắc nhở cho Ngưu Hữu Đạo, mặc dù nàng cũng chưa từng tiếp xúc qua Anh vương, nhưng cũng đã thấy Anh vương đi qua trên đường từ đằng xa.
Cao Tiệm Hậu cũng đã thấy qua Quản Phương Nghi, nữ nhân diễm danh vang xa như vậy, thân là người ở Tề kinh nhiều năm, sao lại không tới ngó một phát chứ, xong ánh mắt hắn lại rơi trên người Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo sao?”
“Đúng vậy!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay đáp.
“Đi theo ta.” Cao Tiệm Hậu quay người bước đi.
Trong viện có một khu thủy các, Cao Tiệm Hậu dẫn hai người tới đó, gõ cửa phòng, nói vọng vào trong: “Vương gia, người đã tới.”
Trong phòng, Hạo Chân với Mộc Cửu đều ở, cả hai cùng nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi đang bước tới đánh giá.
Ngưu Hữu Đạo cũng đang đánh giá hai người, người tuổi đã già kia khẳng định không phải là Anh vương, một người còn lại thì hai tay lại xỏ lồng vào trong tay áo, bộ dạng hiền lành ngoan ngoãn, nhìn thế nào cũng thấy không giống như là một vị vương gia, hắn bèn không khỏi quay sang nhìn Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi khẽ gật đầu, lúc này Ngưu Hữu Đạo mới xác nhận, người trông không giống như vương gia này, thật sự là Anh vương.