Đạo Quân

Chương 348: Thủ cấp của Ngụy Trừ ở đây.




Chương 348: Thủ cấp của Ngụy Trừ ở đây.
Edit: Luna Huang
Xe ngựa vẫn còn đậu ở bên ngoài tường viện chờ như cũ, hai người lại leo tường trở ra, cấp tốc chui vào trong xe.
Tiếng roi vút, xe chạy.
Trong xe, Quản Phương Nghi đột nhiên dịch cái mông qua, ngồi sát rạt vào người Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo vừa quay đầu sang, vừa vặn mặt Quản Phương Nghi dán tới, hai người mặt đối mặt ở khoảng cách rất gần, cơ hồ như dán sít lại, có thể ngửi được cả hơi thở của nhau, bốn mắt nhìn nhau sửng sốt.
Mùi thơm cơ thể của đối phương chui thẳng vào lỗ mũi, Ngưu Hữu Đạo hởi ngã người ra sau, hồ nghi hỏi: “Ngươi dán sát như vậy làm gì?”
Quản Phương Nghi không hiểu sao nổi giận, hỏi lại: “Ngươi né cái gì vậy? Sợ lão nương ăn ngươi, hay là ghét bỏ lão nương hả?”
Ngưu Hữu Đạo: “Mùi son phấn trên người ngươi quá nồng, lỗ mũi của ta chịu không được!”
“Bớt xạo đi!” Quản Phương Nghi duỗi tay ra, “Đưa lệnh bài kia ra cho ta xem một chút.”
Ngưu Hữu Đạo giả bộ hồ đồ, “Lệnh bài gì!”
Quản Phương Nghi lập tức đưa tay tóm lấy chỗ tay áo hắn cất giấu tấm lệnh bài kia.
Ngưu Hữu Đạo cấp tốc thu tay né tránh, toàn bộ cơ thể Quản Phương Nghi liền nhào tới, ôm lấy hắn, đè ép hắn, với tới cái cánh tay kia của hắn.
Đối với Quản Phương Nghi mà nói, đồ vật có ở trên người hắn, bảo trung thực đưa ra không chịu, thì có thể cưỡng ép đoạt lấy.
“Đừng đoạt, ta đưa cho ngươi xem.” Cả cái mặt của Ngưu Hữu Đạo bị úp dưới bộ ngực sung mãn của nàng ưm ưm la lên, cái cánh tay kia đã duỗi ra ngoài cửa sổ xe ngựa lúc lắc.
Quản Phương Nghi cũng ý thức được ngực mình gặp phải cục diện bất nhã, cấp tốc rụt người trở về, mắng: “Dám chiếm tiện nghi của lão nương!”
Ngưu Hữu Đạo muốn cãi lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn lấy, lười nhác đi tranh luận với nữ nhân này cái gì, lấy tấm lệnh bài trong tay áo ra ném cho nàng.

Quản Phương Nghi đưa tay tiếp lấy lệnh bài xong lật ra xem một trận, xem mãi nhận không ra, hỏi: “Đây là lệnh bài gì?”
“Ta nào biết được?”
“Ngươi không chịu nói đúng không? Được, lệnh bài này để ta cất giữ giúp ngươi!”
“Tốt!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, làm vẻ mặt đầy cổ quái nói: “Là chính ngươi chủ động yêu cầu cất giữ giúp ta, cũng không phải ta bắt ngươi giữ đó nha!”
Mặt Quản Phương Nghi lập tức đầy cảnh giác, lần nữa lật lệnh bài trên tay xem lui tới một lượt, chợt tiện tay ném trở về, “Ai mà thèm chứ.”
Cất lệnh bài vào lại trong người, Ngưu Hữu Đạo ngồi trong xe lắc lư nhắm mắt dưỡng thần. . . . . .
Bờ biển, trời tờ mờ sáng.
Ba chiếc thuyền lớn đậu sát bên bờ, mấy chục con chiến mã cuối cùng cũng kịp lên thuyền, lập tức có người rút ván cầu cất đi.
Sau khi tất cả mọi người leo lên thuyền, một loạt người xuất hiện đứng bên mạn thuyền, giơ sào trúc lên, cùng chống vào bờ, phát lực, ba chiếc thuyền lớn chậm rãi dạt ra xa bờ
Nhanh chóng kéo buồm lên, hai bên mạn thuyền lớn xuất hiện một loạt mái chèo, bắt đầu hợp lực cùng chèo, thuyền lớn dần dần trôi ra phía biển cả sâu xa.
Trên bãi đá ngầm cạnh bờ biển, có ba người trùm đấu bồng đen đứng nhìn, người cầm đầu chính là Tô Chiếu.
Tận mắt nhìn thấy tất cả chiến mã thuận lợi lên thuyền, tận mắt nhìn thấy ba chiếc thuyền cuối cùng xuất phát thuận lợi, Tô Chiếu rốt cục nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Một mực chờ đến khi ba chiếc thuyền lớn trên mặt biển thành một điểm đen ở phương xa, Tô Chiếu mới quay người lại nhìn về phía chân trời, mặt trời đã lên, bèn giơ tay lên một cái.
Hai người hai bên liền phi thân lên, hạ xuống chỗ chiến mã đứng để lên thuyền, thi pháp san bằng lại mặt đất, xóa bỏ vết tích lộn xộn. . . . . .
Phù Phương viên, một con Kim Sí bay vào, không bao lâu, Thẩm Thu lại vội vàng đi vào nội trạch, một phần mật tín được đưa đến cho Ngưu Hữu Đạo.
Cầm lấy mật tín xem qua xong, Ngưu Hữu Đạo chậm rãi bước ra khỏi từ đường, đứng ở dưới mái hiên, híp mắt trông về phương xa. . . . . .
Phủ thứ sử Bắc Châu, trong điện, một đám quan viên vây quanh Thiệu Bình Ba nghe chỉ thị.

Thiệu Tam Tỉnh bước đến cửa điện thì đứng đó chờ đợi, đợi đến khi đám quan viên giải tán đi rồi, hắn mới bước nhanh đi đến bên người Thiệu Bình Ba đang ngồi lật xem công văn trên bàn, thấp giọng nói: “Đại công tử, Tô tiểu thư gửi thư tới, 3 vạn con chiến mã còn trẻ khỏe, trong đó có 1000 ngựa cái, đã thuận lợi lên thuyền rời khỏi lãnh thổ Tề quốc. Tô tiểu thư bảo chúng ta bên này cần chuẩn bị tốt để tiếp ứng!”
Đang cúi đầu xem văn thư Thiệu Bình Ba đột ngột ngẩng đầu lên, nắm tay này lại đập vào bàn tay kia, tinh thần phấn chấn, nói: “Tốt! Quá tốt!”
Ném văn thư xuống không thèm nhìn nữa, hưng phấn đi lui đi tới quanh quẩn ở trong điện, mãi cho đến lúc cảm xúc ổn định lại, mới đưa tay vẫy gọi Thiệu Tam Tỉnh bước tới, thấp giọng nói: “Lập tức đưa tin cho Chiếu tỷ, dặn nàng, cần phải cẩn thận làm việc theo ước định sẵn trước đó, chúng ta bên này cần luôn giữ liên lạc với đội tàu thường xuyên, bảo đội tàu vận chuyển cách nửa ngày thì liên hệ với chúng ta một lần, ta muốn nắm giữ vị trí đại khái của đội tàu mỗi ngày!”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh gật đầu dạ.
“Còn có, con đường thủy ở Hàn quốc bên kia, cần cẩn thận kiểm tra lại một lần cho ta, không được để có bất kỳ sai lầm nào, nếu phát hiện ra bất cứ dị thường nào, không được phép giấu giếm, lập tức bẩm báo cho ta biết! Ai dám làm hỏng đại sự của ta, ta tru cửu tộc của hắn!”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh chắp tay lĩnh mệnh rời đi.
Trong điện trống trải, Thiệu Bình Ba chợt giang hai cánh tay ra, nhắm mắt, ngửa mặt lên trời, thần thái thư giãn say mê như được uống loại rượu ngon tuyệt vời. . . . . .
Tề kinh, hoàng cung đại nội, Bộ Tầm rảo bước đi vào trong ngự thư phòng, phất tay một cái ra hiệu, hai tên thái giám đang đứng ở bên trong khom người bước lui lại, tiếp theo sau đó quay người bước ra khỏi ngự thư phòng.
Bộ Tầm đi đến bên cạnh ngự án, chờ đến khi Hạo Vân Đồ viết xong, để bút xuống rồi, mới nói: “Bệ hạ, Kim vương phủ bên kia xảy ra chút chuyện, đưa tới oanh động không nhỏ ở trong vòng tròn tu sĩ tại kinh thành này!”
Hạo Vân Đồ nghiêng đầu, ánh mắt ngó hắn, chờ hắn nói tiếp câu phía sau.
Bộ Tầm khom người, tiếp tục nói: “Thủ hạ của Kim vương, tên Ngụy Trừ kia, hôm qua sau khi hắn rời kinh, thì trên đường gặp phải phục kích, bị người giết chết!”
Hạo Vân Đồ híp mắt hỏi: “Ai to gan như vậy, dám động đến trên đầu nhi tử của trẫm, là người tam đại phái làm hay sao?”
Bộ Tầm biết thâm ý trong lời nói của hắn, đáp: “Trước mắt tình huống còn chưa rõ, không biết hung thủ là ai, Kim vương rất tức giận, đã đi tìm người tam đại phái thỉnh cầu hỗ trợ tra ra hung thủ, lão nô bên này cũng đang tìm, thỉnh cho phép Giáo Sự Đài hỗ trợ lùng bắt hung thủ!”
Hạo Vân Đồ lạnh như băng phun ra một chữ, “Tra!”
Phù Phương viên, dưới bóng cây, trên ghế nằm, Ngưu Hữu Đạo co ro nằm nghiêng, tựa hồ như đang còn ngủ say.

Quản Phương Nghi ve vẩy quạt tròn chậm rãi đi đến gần nhìn thấy vậy, hơi giật mình.
Nàng không biết có phải là ảo giác hay không, cảm thấy người đang nằm cuộn mình trên ghế trước mắt này, tựa hồ đang rất lạnh, cho người ta một loại cảm giác giống như không có chỗ để về.
Loại cảm giác này, nàng cảm giác rất sâu sắc, đó là một loại cô độc, nhiều năm qua như vậy, mặc dù nàng sống trong phong hoa tuyết nguyệt, nhưng loại cảm giác này luôn một mực như bóng với hình, ở một vài thời điểm nàng ở một mình, nàng thường xuyên co ro như vậy.
Người đang nằm trên ghế trước mắt, trong sự an bình trầm tĩnh này tựa hồ còn lộ ra một loại cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
“Có việc gì sao?” Tựa hồ đang nhắm mắt ngủ mê Ngưu Hữu Đạo chợt nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
Quản Phương Nghi nhấc chân đá đá vào chân hắn, “Gì đây, giữa ban ngày ban mặt nằm ở đây giả chết, ngồi dậy mau!”
Ngưu Hữu Đạo cười cười, trở mình, duỗi thẳng tứ chi, rồi duỗi lưng một cái, ưỡn người cái nữa, xong mở mắt ngồi dậy.
Quản Phương Nghi nhấc chân khèo cái ghế tròn tới bên cạnh, đưa hai tay vuốt phần váy sau mông rồi ngồi xuống, bắt chéo cái chân ngồi vểnh mông, nói: “Ngụy Trừ chết rồi, hẳn là người Lệnh Hồ Thu tìm tới đã đắc thủ!”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu qua nhìn nàng chằm chằm, hỏi “Làm sao ngươi biết?”
Quản Phương Nghi: “Tin tức truyền ra trong vòng tròn tu sĩ tại kinh thành bên này, nói hôm qua lúc Ngụy Trừ rời kinh, thì trên đường gặp chuyện bỏ mình, việc này hiện đang còn rất huyên náo, rất oanh động!”
“Oanh động?” Ngưu Hữu Đạo hồ nghi, hỏi: “Loại chuyện này, chẳng lẽ đám thích khách kia còn muốn tuyên dương ra hay sao? Hay là có người thoát được, sau đó loan truyền ra bên ngoài?”
Quản Phương Nghi: “Nghe nói tin tức là do tam đại phái bên kia đưa tới, sau khi Ngụy Trừ xảy ra chuyện, Kim vương chạy tới tìm người tam đại phái nhờ điều tra truy tìm hung thủ.”
Ngưu Hữu Đạo ‘à’ một tiếng, giảm bớt lo nghĩ, lẩm bẩm trong miệng, “Chuyện xảy ra ngày hôm qua, sao hôm nay Lệnh Hồ Thu còn chưa tới nhỉ?”
Quản Phương Nghi lại nói tiếp: “Còn có, Anh vương đã xuất kinh, cả nhà bốn người cùng cả nhà mục tiêu đều đi theo.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức tỉnh táo tinh thần, hỏi “Nhanh như vậy? Đã xác nhận lại chưa?”
Quản Phương Nghi: “Xác nhận rồi, phía Anh vương bên kia có phái người tới thông khí, vừa nhận được tin tức, ta cũng lập tức sai người đi tìm hiểu, kiểm chứng. Là như vậy. Hôm qua, trên triều đình, đột nhiên có người công kích nói trong hoàng tộc có người buôn lậu chiến mã, Tây Viện đại vương chưởng quản sự vật cho hoàng tộc liền phản biện, song phương cãi vả nhau, sau đó có đại thần đề nghị phái Anh vương đi thanh tra sản nghiệp của hoàng tộc ở các nơi. Anh vương chối từ thoái thác mãi cũng không được, cuối cùng việc này vẫn là rơi trên đầu Anh vương, sau đó Anh vương lại chọn mấy người từ phía Tây Viện đại vương bên kia đi theo hắn để phối hợp, mục tiêu cũng ở ngay trong đó, sáng nay đã xuất phát.”
“Ngươi khoan hãy nói, vị Anh vương này giả đò y như thật vậy, nhìn tựa hồ giống như đang cho Hạo Vân Thắng mặt mũi, chính mình mang theo gia quyến, còn cho cả nhân viên phụ giúp thanh tra bên dưới cũng mang theo cả gia quyến, bày ra bộ dáng du sơn ngoạn thủy, lúc ra khỏi thành, Hạo Vân Thắng còn đích thân lộ diện đưa tiến hắn nữa kìa. Nói đến, vị vương gia này thật sự lợi hại a, nhìn giống như là bị hết cách phải làm, lại lặng yên không một tiếng động đem chuyện hoàn thành. Hạo Vân Thắng bị hắn bán, lại còn giúp hắn đếm tiền, không biết sau này nếu biết được chân tướng, Hạo Vân Thắng có bị tức chết luôn hay không nữa!”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, “Ngươi suy nghĩ nhiều, nếu hắn đã dám làm, khẳng định đã nắm chắc không bị ‘dẫn lửa thiêu thân’, hắn sẽ không vì chuyện của ta mà huyên náo cho chính mình cũng không xuống đài được.”
Quản Phương Nghi y nguyên vẫn hiếu kỳ hắn là thế nào để Anh vương đáp ứng giúp hắn làm loại chuyện này, lần nữa hỏi thăm.

Nhưng Ngưu Hữu Đạo đổi chủ đề, chỉ chỉ cái tướng ngồi bắt chéo chân của nàng, “Hồng Nương, ta nói ngươi là một đại nữ nhân, đoan trang lại một chút không được hay sao?”
“Đoan trang? Ta trước kia nói có bao nhiêu đoan trang, liền có bấy nhiêu đoan trang, về sau bên người có một đám người cần phải nuôi sống, lại làm mặt lạnh với người ta thì còn buôn bán thế nào được? Thời gian lâu dài, dần dần trở nên chính mình cũng không biết bản thân ra sao nữa. . . . . .”
Hai người đang ngồi trò chuyện, thì Hứa lão lục đến báo, nói Lệnh Hồ Thu tới.
Chưa đầy một lát sau, Lệnh Hồ Thu bước nhanh đi vào, trong tay xách cái bao vải.
“Nhị ca!” Ngưu Hữu Đạo đứng dậy đón chào.
Quản Phương Nghi lặng lẽ liếc xéo, làm một bộ nhìn Lệnh Hồ Thu không vừa mắt.
Lệnh Hồ Thu cũng không nhiều lời, đi đến trước mặt hai người, để bao vải trong tay xuống, mở ra, bên trong lộ ra một cái hộp, lại mở hộp ra, bên trong rõ ràng là một cái đầu người đã nhúng vôi.
“Chuyện đã thành, thủ cấp của Ngụy Trừ ở đây, xin mời tam đệ nghiệm chứng!” Lệnh Hồ Thu đứng dậy chỉ nó, vẻ mặt đầy hưng phấn.
Ngưu Hữu Đạo trở tay cách không trảo một trảo, bảo kiếm để trên lưng ghế nằm phía sau bay tới tay, thò kiếm tới, gẩy gẩy thủ cấp ở trong hộp, nói “Nhìn cũng hơi giống giống.”
Lệnh Hồ Thu tức giận nói: “Cái gì mà hơi giống giống, tuyệt đối là nó, ta đã cẩn thận nghiệm chứng qua rồi, tuyệt đối không có sai!”
Ngưu Hữu Đạo rút kiếm lại, đóng hộp lại, cảm khái nói: “Đã trừ được cái họa lớn này, như trút được gánh nặng a, nhị ca vất vả rồi!”
Lệnh Hồ Thu: “Tai hoạ ngầm đã được diệt trừ, chuyện này không nên chậm trễ nữa, tam đệ ngươi nhanh chóng rời kinh đi!”
Chống kiếm xuống trước người, Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Tạm thời còn chưa đi được.”
Lệnh Hồ Thu mở to hai mắt ra nhìn, khó có thể tin hỏi : “Lúc này không đi, chờ đến khi nào nữa? Thừa dịp hiện tại Kim vương không để ý tới ngươi, lập tức rời đi ngay, chờ đến khi Kim vương lại động tâm tư, đến lúc đó e rằng ngươi có muốn chạy cũng không chạy được, chúng ta bận rộn một phen há không phải uổng phí?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nhị ca có chỗ không biết í, trước đó Bộ Tầm có phái người đến đưa tin cho ta, nói ta mấy ngày nay chuẩn bị một chút, nói là Hạo Vân Đồ sẽ muốn gặp ta!”
“. . .   . . .” Lệnh Hồ Thu ngưng nghẹn nín lặng, một hồi lâu sau, cuối cùng cứng đờ hỏi, “Có chuyện gì mà hắn muốn gặp ngươi vậy?”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Quỷ mới biết là có chuyện gì, ta cũng đang còn buồn bực đây!”
Quản Phương Nghi ngồi ở đó không nhúc nhích, vẻ vẩy quạt tròn chắn ngang mặt, không đành lòng nhìn cái vẻ mặt như nuốt phải con ruồi kia của Lệnh Hồ Thu, mém chút nữa đã bật cười.
(Luna: Đáng lắm, lúc anh thịt kho cho mời, ngta tôn kính mà chảnh chó không gặp, qua đây bị ổng Đạo hành cho lên bờ xuống ruộng luôn.)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.