Đạo Quân

Chương 334: Một thân phiền




Chương 334 : Một thân phiền
Edit: Luna Huang
Bị Quản Phương Nghi một tay túm lấy kéo đi trước mặt mọi người.
Cảm giác kia, tựa hồ không cho phép Ngưu Hữu Đạo không đồng ý.
Kéo đi được không bao xa, lại bị Quản Phương Nghi xắn lấy cánh tay, rất là tình chàng ý thiếp!
Lệnh Hồ Thu cùng với Hồng Tụ đứng đó ngây ngốc, đưa mắt nhìn theo một hồi lâu, biến cố bất thình lình không kịp chuẩn bị tâm lý, hai người chứng kiến một màn này xong vẫn còn chưa kịp tỉnh hồn lại.
Dạo bước trên đường nhỏ dưới bóng cây rừng, Quản Phương Nghi phát giác Ngưu Hữu Đạo có ý định rút cánh tay ra, lập tức ôm chặt lấy, hỏi “Sao vậy, không thích à?”
Ngưu Hữu Đạo có chút nghiến răng, câm giọng hỏi: “Ta khi nào nói muốn cưới ngươi rồi hả? Lời kiểu này có thể nói lung tung sao?”
Quản Phương Nghi cười tủm tỉm nói: “Ngươi có thể giải thích rõ ràng mà, ta cũng không có chắn miệng của ngươi, chính ngươi không đi giải thích, lại trách ta được sao?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ta giải thích như thế nào đây?”
Loại chuyện này, giữa hai bên nếu chưa thương lượng xong, thì không có cách nào giải thích. Một người nói có, một người nói không, giữa hai người phân bua đầy chỗ sơ hở, coi người khác là đồ đần chắc?
Quản Phương Nghi: “Biết không tiện giải thích là tốt, diễn kịch nha, thì phải diễn sao cho giống một chút chứ, ta đây cũng là muốn tốt cho ngươi thôi, lần này vị nhị ca kia của ngươi tuyệt đối tin tưởng chúng ta có một chân, ta lại gia tăng biện pháp bảo hộ cho ngươi, hắn cũng sẽ không có hoài nghi. Ta chịu mệt nhọc vì muốn tốt cho ngươi như vậy, ngươi trái lại một bộ mặt khó chịu là sao?”
“Ngươi làm kiểu đó mà gọi là tốt cho ta? Quay đầu ta nhảy xuống sông cũng rửa không sạch.”
“Muốn rửa sạch để làm gì? Ngươi qua đêm ở trong phòng ta, chẳng phải cũng không quan tâm chút thanh danh đó sao?”

“Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, chớ có làm loạn!”
“Ta làm loạn? Ta trêu chọc ngươi rồi? Ngươi ta không cừu không oán, đang sống thật tốt tự nhiên bám lấy ta không buông, nhất định phải lôi ta xuống nước, tốt, vậy liền cùng xuống nước a! Hiện tại lại chê ta bẩn, sợ ta làm nước bẩn à?”
“Ngươi lại nữa, đừng kéo đi xa quá, luận sự đi!”
“Tốt! Luận sự! Dựa vào cái gì bắt ta đi theo ngươi xông pha khói lửa? Ngươi rõ ràng là đang lợi dụng ta, lợi dụng xong ngươi qua sông đoạn cầu ta phải làm sao bây giờ? Ngươi cũng chỉ có dỗ ngon dỗ ngọt vài câu, nam nhân dỗ ngon dỗ ngọt ta nghe nhiều rồi, không có cái rắm gì dùng được, ngươi có thể cho ta cái bảo hộ gì? Lỡ chuyện không thành, ta cùng xui xẻo chung với ngươi luôn sao? Sau khi được chuyện, ta phải từ bỏ Tề kinh bên này, lỡ ngươi lại qua sông đoạn cầu mà nói, ngươi nói coi ta nên làm cái gì tiếp, vài câu dỗ ngon dỗ ngọt liền có thể đền bù đủ cho ta?”
“Ngươi muốn loại bảo hộ gì thì có thể nói, ta không phải là người không nói lý, chúng ta dễ bề thương lượng.” Ngưu Hữu Đạo lại muốn rút cánh tay bị nàng kẹp ra.
“Để im!” Quản Phương Nghi dùng sức kéo một phát, kẹp chết cứng không thả, tu vi nàng cao hơn Ngưu Hữu Đạo, khiến cho  Ngưu Hữu Đạo dùng lực mấy lần cũng không thể rút tay ra được, “Mấy bảo hộ khác thì ta không cần, ta chỉ cần cái này! Ngươi muốn ta cùng ngươi xông pha khói lửa, không có vấn đề gì, song, dựa vào cái gì mình ta ở dưới nước quậy bẩn, còn ngươi lại ở trên bờ giữ mình trong sạch? Muốn bẩn mọi người cùng nhau bẩn, để cho người trong thiên hạ đều biết, là ngươi đáp ứng cưới ta, ta mới đi theo ngươi. Quay đầu nếu ngươi dám qua sông đoạn cầu á, thì ngay cả loại nữ nhân như ta đây, ngươi cũng đi dùng loại thủ đoạn này để lừa gạt, để cho người trong thiên hạ dễ bề thấy rõ được bản mặt của ngươi ra sao! Đương nhiên, ngươi cứ yên tâm, ta cũng không bắt ngươi cưới ta thật, loại sự tình này cũng không thể miễn cưỡng được phải không?”
Ngẫm sơ ý nghĩ trong lời này, Ngưu Hữu Đạo lạnh cả sống lưng.
Tuy nhiên Quản Phương Nghi lại vừa cười vừa nói nói, động tác lại thân mật vô cùng, trong mắt người bên ngoài, cũng không biết hai người đang tình chàng ý thiếp nói về cái gì. . .  . . . 
Trở về lại trong đình viện của mình, Lệnh Hồ Thu cứ lắc lắc đầu, “Thằng nhóc trẻ măng như thế, sao có thể ra dạng này? Thật đáng xấu hổ!”
Hồng Phất ở nhà trông coi Kim Sí bước đi tới, thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi hỏi: “Tiên sinh, cớ sao lại làm một bộ dạng đau lòng nhức óc như vậy?”
Hồng Tụ cười khổ nói: “Ngưu Hữu Đạo muốn cưới Quản Phương Nghi!”
“A…!” Hồng Phất bị giật mình không nhỏ, mặt mũi tràn đầy khó có thể tin, hỏi lại, “Hắn không phải là chơi đùa sao? Làm sao thành thật luôn vậy?”
Hiện tại, ngay cả một nữ nhân như nàng đều cảm thấy Ngưu Hữu Đạo là đang chơi đùa Quản Phương Nghi mới đúng, sao có thể cưới được?

“Ai! Mấu chốt của vấn đề, là Quản Phương Nghi coi Ngưu Hữu Đạo thành ‘bảo bối tim gan’, sợ Kim vương phủ bên kia hạ độc thủ, nên phái nhân thủ thời thời khắc khắc bảo hộ Ngưu Hữu Đạo. . .” Hồng Tụ đem tình huống đại khái thuật lại.
Hồng Phất lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, công nhiên đánh giết tại kinh thành này là chuyện cơ hồ rất không có khả năng, bên người Ngưu Hữu Đạo thời khắc đều có người bảo hộ mà nói, đây chẳng phải có nghĩa là bên mình không có cơ hội ra tay với Ngưu Hữu Đạo sao? Nói xong ngẩn ra một chút, hỏi “Sao lại trở thành như vậy?”
Hồng Tụ nhịn không được thấp giọng chửi bới: “Ả Quản Phương Nghi kia chính là tiện nhân, nghìn tính vạn tính, tính sót ả tiện nhân ai cũng có thể làm chồng này, thế mà lại làm ra chuyện như vậy! Ngưu Hữu Đạo càng là cái thứ gì, ngay cả loại hàng nát này thế mà cũng muốn!”
“Ai!” Lệnh Hồ Thu lắc đầu thở dài: “Mặc dù ta biết, ở trên đời này có một số người có sở thích tương đối đặc thù, nhưng ta cũng chưa từng ngờ tới, có ngày bên cạnh ta sẽ ra loại người này, hết lần này tới lần khác lão tử còn kết bái thành huynh đệ với hắn nữa chứ, chuyện này là sao đây!”
Hồng Tụ: “Tiên sinh, đó là chuyện của hắn, chúng ta không cần xen vào, mấu chốt là, Quản Phương Nghi chen vào một tay như thế, chúng ta không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ phía trên nhắn nhủ!”
Lệnh Hồ Thu đưa tay day day cái trán, việc này quả thực khiến cho hắn đau đầu, có nằm mơ cũng không nghĩ tới, có thể xuất hiện ra loại chuyện này, bèn vung tay lên , nói: “Trước xem tình huống đã, nhìn xem coi có cơ hội ra tay hay không, thực sự không được, thì báo cáo lên, nhìn xem phía trên làm sao quyết đoán đi!” 
“Thật ra ta có một biện pháp, cũng có thể làm được.” Hồng Phất chợt chầm chậm toát ra một câu.
Hai người bên cạnh ngó sang, Hồng Tụ hỏi: “Biện pháp gì?”
Hồng Phất liếc nhìn nàng, phun ra hai chữ, “Sắc dụ!”
“. . .  . . .” Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ cùng song song im lặng, hơi có xúc động, đại khái đã đoán ra được ý của nàng.
Hồng Phất giải thích: “Không phải là hắn có hứng thú với tỷ muội chúng ta sao? Nếu bên cạnh hắn đề phòng quá sâm nghiêm mà nói, hai tỷ muội ta không ngại lấy sắc dụ nó, như vậy hẳn là có thể dụ hắn rời khỏi đám hộ vệ, tổng không đến mức khi làm loại chuyện đó, hắn còn để cho người ta ở bên cạnh nhìn a? Chắc chắn hắn sẽ bảo hộ vệ bên người lui ra!”
Nàng luôn luôn lạnh lùng, khi nói ra những lời này, tựa hồ như chuyện này không liên quan gì đến mình vậy, giống như đi sắc dụ người ta không phải là nàng í.

Hồng Tụ nhìn về phía Lệnh Hồ Thu, tỷ muội các nàng ở bên cạnh chiếu cố hắn, sớm đã thành nữ nhân của hắn, nên không biết hắn có thể đáp ứng hay không.
Lệnh Hồ Thu khoát tay, “Không ổn! Ta sao có thể để tỷ muội các ngươi đi làm loại sự tình này, coi như đắc thủ, về sau ta đâu còn có mặt mũi gặp các ngươi.”
“Tiên sinh có thể có phần tâm này, có câu nói đó của tiên sinh là đã đủ rồi, đời này tỷ muội chúng ta tự nhiên là người của tiên sinh, sẽ không lại đi ủy thân cho người khác.” Hồng Phất nửa ngồi nửa quỳ thi lễ một cái, lại nói: “Kỳ thật cũng không có gì nguy hiểm, bằng thực lực của tỷ muội chúng ta, hắn có muốn dùng sức mạnh với chúng ta cũng khó. Trước cứ dâng thịt rượu lên nói trợ hứng, rồi thả thuốc cho hắn lật, sau đó lại rót vật kia vào, thi pháp cho dược lực sớm phát tác, đạt được thứ chúng ta muốn biết xong rồi, lập tức giết chết, sau đó chúng ta lại cấp tốc rời đi. Chúng ta ra vào Phù Phương viên, hẳn là không có ai ngăn trở.”
Hồng Tụ gật đầu, “Muội muội nói có lý, tiên sinh, ta thấy có thể thực hiện!”
“Cái này. . .” Lệnh Hồ Thu có chút xoắn xuýt, trong lòng có cảm giác khó chịu, để nữ nhân của mình đi làm loại chuyện này, nam nhân bình thường nào cũng đều khó mà tiếp nhận. Liên tục châm chước về sau, hắn vẫn lắc đầu khoát tay, “Không ổn không ổn, hắn đã sớm có ý đồ với các ngươi, ta một mực luôn cự tuyệt, đột nhiên đáp ứng mà nói, đầu óc của tên này các ngươi cũng đã kiến thức qua, há không khiến hắn hoài nghi chắc?”
Hồng Phất lạnh lạnh lùng lùng nói: “Cái này dễ xử lý! Không phải hắn bảo tiên sinh giết Ngụy Trừ sao? Tiên sinh có thể lấy cớ đi tìm người hạ thủ tạm thời né tránh, cũng có thể nói là đi chuẩn bị trước, tất nhiên sẽ không chọc cho hắn hoài nghi nữa. Tỷ muội chúng ta lại tùy thời ra tay, một khi đắc thủ, chúng ta lập tức tới hội diện cùng tiên sinh! Biện pháp này còn có một chỗ tốt, đi giết Ngụy Trừ không phải nói thành là có thể thành, tiên sinh cứ tiếp tục lấy cớ tìm người này ra ngoài, cớ này có thể sử dụng lặp đi lặp lại, luôn có thời điểm hắn để cho tỷ muội chúng ta tìm được cơ hội hạ thủ.”
Trong lòng Lệnh Hồ Thu vẫn không thoải mái, nhưng mà nghe nói có lý, hắn tựa hồ cũng không tìm được lý do gì cự tuyệt, bất quá vẫn không có sảng khoái đáp ứng, trầm ngâm nói: “Việc này chúng ta không vội làm ra quyết định, cứ báo lên trước đi đã, xem thử phía trên nói thế nào rồi quyết định.”
Hai nữ hiểu rõ hắn, biết hắn là quan tâm các nàng, điều này cũng làm cho trong lòng hai nàng có chút vui mừng. . .  . . .
Thời gian sau đó, Ngưu Hữu Đạo xem như được trải qua khoảng thời gian thảnh thơi, thường xuyên tản bộ du ngoạn tại kinh thành này, bên người thì có Quản Phương Nghi bồi theo.
Mà Quản Phương Nghi rõ ràng là đang cố ý tuyên truyền, nhìn thấy người quen liền tuyên bố, nói Ngưu Hữu Đạo muốn cưới nàng.
Cái này khiến Ngưu Hữu Đạo đau răng không thôi, ‘thịt’ đã không được ăn, còn dây một thân phiền, tư vị thật không dễ chịu, thế nhưng khi người ta hỏi, hắn còn không thể phủ nhận.
Mặc dù hắn cũng không có thừa nhận, nhưng thật sự có chút thời điểm, không phủ nhận liền đại biểu cho thừa nhận rồi, đau.
Ngưu Hữu Đạo biết, thanh danh của hắn lúc này đây, xem như bị nữ nhân này triệt để làm cho xấu, không chừng, sau lưng mọi người còn xì xào bàn tán hắn, hắn xem như đã hiểu ra được cảm giác, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng!
Nhưng mà có thể trách ai? Là hắn tự tìm!
Bên bờ hồ nước cạn trong xanh, lục bình xanh trôi, Quản Phương Nghi tay cầm quạt tròn ve vẩy, tâm tình tựa hồ rất không tệ.

Phụ cận chung quanh, thủ hạ lui tới cũng phát hiện, gần nhất tâm tình của vị đại tỷ này tựa hồ rất tốt, gặp người ta cũng không phải tỏ ra loại tình cảm giả tạo như trước kia nữa, mà là nụ cười phát ra tự nội tâm.
Ngưu Hữu Đạo cùng đứng ở bên hồ nước, hỏi: “Nhị ca, chuyện Ngụy Trừ kia thế nào rồi?”
Lệnh Hồ Thu than thở nói: “Chuyện này không thể nóng vội, ta đang suy nghĩ biện pháp để liên hệ nhân thủ thích hợp, cũng đang tìm cơ hội, trong kinh thành là không thể động hắn, phải nghĩ biện pháp chờ đúng thời điểm hắn rời khỏi kinh thành mới được, chờ thêm một chút nữa đi!”
Hắn than thở là thật, hắn ngược lại là muốn đợi Ngưu Hữu Đạo ra khỏi kinh thành cái là hạ thủ liền, tìm được đám nhân thủ trực tiếp chơi cứng luôn. Nhưng mà không có cơ hội kia, Ngưu Hữu Đạo lại kiêng kị Ngụy Trừ, Ngụy Trừ không chết, Ngưu Hữu Đạo rõ ràng là muốn trốn ở kinh thành, không chịu ra.
Phía trên cũng đã cho phép rồi, nói là cực kỳ tán thành bên này khai thác thủ đoạn sắc dụ kia.
Hắn hiện tại không phải là tìm cơ hội giết Ngụy Trừ, mà là đang tìm cơ hội xuống tay với Ngưu Hữu Đạo. . .   . . .
Đêm khuya thanh tĩnh, Hạo Vân Đồ đột nhiên có nhã hứng ngắm cảnh, leo lên một tòa đình đài lầu các, nhìn ra xa nhà nhà lên đèn ở trong thành.
Đứng lặng ngắm nhìn thật lâu, tay đặt lên lan can, tình cảm nổi lên, buông tiếng than thở, “Nguyện cho con dân Tề quốc ta an bình vĩnh thế!”
Bộ Tầm đứng ở phía sau cười nói: “Ước nguyện của bệ hạ, nhất định có thể thực hiện được!”
Hạo Vân Đồ khẽ lắc đầu, khóe miệng như có ý cười tự giễu, đột nhiên hỏi: “Ngưu Hữu Đạo kia đi đến đâu rồi?”
“. . .  . . .” Bộ Tầm im lặng, đi đến đâu? Có thể đến đâu được chứ? Người ta hiện tại đang ở ngay trong kinh thành này phong lưu khoái hoạt kìa.
“Làm sao? Ngay cả ngươi cũng không nắm giữ được hướng đi của hắn sao?” Hạo Vân Đồ quay đầu lại hỏi.
Bộ Tầm thật sự là không biết nên nói gì cho phải, còn cần phải nắm giữ sao? Oanh động vô cùng, không cần cố gắng đi tìm hiểu cũng có thể biết được.
Sự tình đã sớm truyền ra ngoài, chỉ là hắn một mực vẫn chưa tiện nói cho vị này nghe thôi, sợ ảnh hưởng đến tâm tình vị này.
“Vì sao lại ấp a ấp úng như thế?” Hạo Vân Đồ xoay cả người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bộ Tầm, hắn không thích nhất là có người giấu giếm hắn chuyện gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.