Chương 333: Đồi bại phong tục
Editor: Luna Huang
“Nhân thủ như thế nào?”
“Chính là loại nhân thủ biết chém chém giết giết í, được không? Bất quá cũng có điều kiện, là phải biết giữ bí mật.”
“Thần thần bí bí, muốn làm gì thế?”
“Không nên hỏi, ngươi cứ việc tìm giúp ta là được.”
“Ngươi đây không phải là đang nói nhảm à? Không biết ngươi làm gì, ai chịu tiếp nhận, còn nữa, ta làm sao tìm được người phù hợp, làm sao ra giá hử?”
“Ta đã nói rồi, tìm nhân thủ biết chém chém giết giết là được. Ngươi làm dắt mối, hẳn là cũng biết, có vài khách nhân là sẽ không chịu thổ lộ bí mật, chẳng lẽ người ta không thổ lộ bí mật, ngươi liền không tiếp nhận sao?”
Quản Phương Nghi ha ha cười lạnh, “Ngươi tính là khách nhân sao? Ngươi rõ ràng là đang lợi dụng lão nương, lão nương có chết cũng muốn chết cho rõ ràng. Không nói rõ là làm chuyện gì, ta không làm được!”
Ngưu Hữu Đạo hơi trầm mặc một lúc, cuối cùng chậm rãi nói: “Ta muốn cướp một nhóm hàng trên biển!”
Quản Phương Nghi chớp chớp đôi mắt sáng, hỏi: “Ngươi muốn bao nhiêu nhân thủ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi có thể tìm được bao nhiêu?”
Quản Phương Nghi bất thình lình nhếch mép, phun ra ba chữ, “Cướp chiến mã?”
Tay chân vụng về đang chải tóc, Ngưu Hữu Đạo chợt ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân ở trong gương hỏi, “Làm sao biết?”
Quản Phương Nghi: “Ngươi tới đây để làm gì còn phải nói nữa sao? Đệ tử bốn môn phái Thiên Ngọc môn, Linh Tú sơn, Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, đều đã tới Tề quốc, vậy không phải là ngươi không tìm được nhân thủ, mà là nhân thủ không đủ, cướp thứ gì ở trên biển mà lại cần nhiều nhân thủ như vậy ta?”
Ngưu Hữu Đạo cúi xuống, nhìn nữ nhân đang ngồi ngay ngắn ở trước mắt một chút, hờ hững thử dò xét: “Bộ cướp chiến mã là phải cần nhiều nhân thủ à?”
Quản Phương Nghi: “Bốn môn phái ở bên này còn không đủ người cho ngươi dùng, có thể thấy được, số lượng chiến mã mà ngươi muốn cướp là sẽ có không ít. Còn nhất định phải động thủ đồng loạt với tất cả các thuyền nữa, nếu mà để một chiếc trong số đó thoát được, truyền tin tức ra ngoài, vậy ngươi cướp được cũng vô dụng. Người dám vận chuyển số lượng chiến mã lớn như vậy ở trên biển, thì năng lực điều động của người đó là không thể coi thường, tuyệt đối là người có thực lực, chỉ cần tin tức bị tiết lộ, chỉ sợ ngươi còn chưa kịp chuyển đồ vật cướp được về nhà, liền đã gặp phải phản kích ở trên đường. Cho nên sẽ không dễ dàng đắc thủ nếu nhân thủ ít được!”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu đã biết rồi, vậy ta muốn nhân thủ như thế nào, chắc hẳn là tâm lý ngươi đã nắm chắc rồi đi.”
Quản Phương Nghi hiếu kỳ nói: “Ai mà xui xẻo như vậy, ngươi muốn cướp chiến mã của ai thế?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cái này thì tạm thời không tiện nói được.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn, “Đông gia, Thẩm Thu muốn gặp tiên sinh.”
Ngưu Hữu Đạo đang bận búi tóc cho Quản Phương Nghi, không tiện buông tay, hô lên, “Để hắn vào đi.”
Cửa mở, Thẩm Thu đi vào.
Biết Ngưu Hữu Đạo qua đêm ở trong phòng Quản Phương Nghi, lại thấy hắn đang chải đầu cho Quản Phương Nghi, ánh mắt Thẩm Thu nhìn Ngưu Hữu Đạo có chút là lạ.
“Chưởng môn gửi tin tức tới.” Thẩm Thu lấy ra một tờ giấy đưa tới.
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Có gấp không?”
Thẩm Thu: “Dạ không gấp lắm!”
Ngưu Hữu Đạo nhất thời không tiện buông tay ra, bèn nói “Để ở bên kia đi.”
Thẩm Thu đem tờ giấy đặt ở trên bàn bên kia, rồi quay người rời đi, vừa ra tới cửa lại nhịn không được quay đầu lại liếc, khóe miệng nhịn không được co quắp một chút.
Nha hoàn canh cửa đi vào đóng cửa lại, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, mặt mũi cũng tràn đầy kinh ngạc.
Cửa đóng, Quản Phương Nghi nhịn không được phì cười, “Chải đầu cho nữ nhân, nhất là cho ta, bị người khác thấy được, ngươi không sợ bị người khác chê cười sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ai thích chê cười cứ việc chê cười, ta không quan tâm, cũng không để ý.”
Thật vất vả mới giúp nàng bối xong mái tóc, Ngưu Hữu Đạo buông tay, xoay người tới bàn cầm mật tín lên xem xét, còn Quản Phương Nghi thì tiếp tục ngồi ở trước bàn trang điểm gắn đồ trang sức.
Bên tai vừa nghe tiếng Quản Phương Nghi oán trách hắn chải không có tốt, Ngưu Hữu Đạo vừa xem mật tín, xem xong thì mày nhăn lại, thì thầm: “Quỷ tu. . .”
Mật tín là do phía Công Tôn Bố bên kia gửi tới, mật thám thầm theo dõi hải đảo bên kia phát hiện, số lượng thuyền tụ tập đến đã đạt khoảng trên dưới 500 chiếc, đồng thời ở trên hải đảo còn có số lượng lớn Quỷ tu xuất hiện, hiển nhiên đám này là đám tu sĩ đến để bảo hộ thuyền hàng rồi.
Suy nghĩ một hồi, Ngưu Hữu Đạo âm thầm sợ hãi thán phục, người trợ giúp Thiệu Bình Ba vận chuyển chiến mã lần này, thật sự là chuẩn bị quá đầy đủ, những thuyền viên kia không nhìn thấy Quỷ tu, lại biết bên người có tồn tại Quỷ tu, không biết có bị để mắt tới hay không, tất nhiên sẽ thành thà thành thật không dám làm loạn.
Kể từ đó, có thể tiết kiệm được rất nhiều nhân thủ, bằng không, quản lý bảo vệ khoảng hơn 500 chiếc thuyền, thì phải cần bao nhiêu thuyền viên mới đủ đây?
Đối phương chuẩn bị quá mức hoàn mỹ, khiến cho hắn xem mà có chút than thở.
Quản Phương Nghi đang cầm cái gương nhỏ xoi xem cho tường tận từng lọn tóc, nghe vậy chợt lên tiếng hỏi , “Quỷ tu gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo vò nát mật tín, “Đối tượng ta muốn ra tay, thế mà mời về rất nhiều Quỷ tu hộ tống, cũng không biết là tìm ở đâu ra.”
Quản Phương Nghi đặt gương nhỏ xuống, lại tiếp tục tô son điểm phấn, “Xem ra tình huống của đối phương đã bị nắm giữ rất rõ a! Bọn hắn có đủ xui xẻo. Còn Quỷ tu ở đâu ra hả, Tề quốc này trái lại là có một nơi có. . .” Nói đến đây, cả người cứng đờ, từ từ quay đầu lại nhìn Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Đối tượng ngươi muốn cướp chiến mã có liên quan đến bà chủ của Bạch Vân gian Tô Chiếu phải không?”
Ngưu Hữu Đạo cũng sửng sốt, từ từ đi tới bên cạnh nàng, hỏi: “Làm sao biết có liên quan đến Tô Chiếu thế?”
Hắn cũng không nói không phải! Nhưng mà trên thực tế, Tô Chiếu có liên quan đến chiến mã hay không, ngay cả hắn cũng không biết, không biết vì sao nữ nhân này lại nói chiến mã có liên can đến Tô Chiếu.
Quản Phương Nghi: “Do trước đó ngươi vẽ chân dung Tô Chiếu í.”
Ngưu Hữu Đạo tỏ ra nghi hoặc, “Vẽ chân dung của nàng ta có liên quan gì với chiến mã sao?”
Quản Phương Nghi: “Tề quốc có một chỗ, gọi là Hãm Âm sơn, là căn cứ hiếm có trên thế gian của Quỷ tu, gia chủ Hãm Âm sơn là Quỷ Mẫu. Trước kia một tên thủ hạ của Tây Viện đại vương Hạo Vân Thắng truy cầu ta, vì khoe khoang bản thân là tâm phúc Hạo Vân Thắng, nên có thổ lộ cho ta biết một bí mật. Chỉ là tên này không may, mới đi ra khỏi chỗ ta, liền bị triều đình bắt lại, cũng không biết là phạm phải chuyện gì, lần đó bị bắt đồng thời có mấy tên thủ hạ của Hạo Vân Thắng nữa, hắn cũng chỉ là một trong số đó, bất quá còn chưa kịp thẩm vấn, liền đổ bệnh ngỏm mất rồi, chết có chút kỳ quặc, cho nên những chuyện lúc ấy hắn nói với ta, ta nhớ rất rõ ràng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Hắn thổ lộ bí mật gì với ngươi vậy? Có liên quan đến Quỷ Mẫu sao?”
Quản Phương Nghi nói: “Quỷ Mẫu còn có người nhà trên thế gian này, là một tằng tôn*, tên là Chương Hành Thụy, làm chức quan thu hạ cho Tây Viện đại vương Hạo Vân Thắng. Theo như lời của tên đó nói, người biết được bí mật này có thể đếm được trên đầu ngón tay, khi hắn nói như vậy, ta tình cờ lại thành một trong số người biết đó.”
“Tây Viện đại vương Hạo Vân Thắng. . .” Ngưu Hữu Đạo nhíu mày trầm ngâm.
Quản Phương Nghi tiếp tục nói: “Tô Chiếu là độc sủng của Hạo Vân Thắng, chắc hẳn có nhân biết Chương Hành Thụy, hiện tại đột nhiên lại toát ra một đống Quỷ tu, trước đó ngươi lại cố ý vẽ bức chân dung Tô Chiếu kia nữa, chẳng lẽ giữa hai cái đó không có quan hệ gì sao?”
Ngưu Hữu Đạo đi lui tới quanh quẩn trong phòng, tin tức này thật sự là hoàn toàn thoát ra khỏi sự dự liệu của hắn, chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy, chẳng lẽ bà chủ của Bạch Vân gian Tô Chiếu đang lui tới với Viên Cương kia, chính là người gọi là Chiếu tỷ gì đó sao?
Hắn chỉ là vì lo lắng sự an toàn của Viên Cương, nên để phòng vạn nhất, mới muốn chân dung của Tô Chiếu, để gửi cho Trần Quy Thạc ở bên kia xác minh xem, hiện tại xem ra, tựa hồ thật sự đã đối mặt rồi, bây giờ còn kém một bước xác nhận cuối cùng của Trần Quy Thạc nữa thôi.
Tô Chiếu tiếp cận Viên Cương là vì mục đích gì? Hắn hiện tại cực kỳ lo lắng cho sự an toàn của Viên Cương.
Thế nhưng ngẫm lại thì thấy không đúng, nếu nàng ta thật sự đã biết được thân phận chân chính của Viên Cương, tự nhiên cũng đã biết quan hệ giữa hắn với Viên Cương, nữ nhân này sẽ không ngu xuẩn đến mức như thế đi, biết rõ có thể sẽ khiến hắn hoài nghi, còn dám công nhiên đi tiếp xúc Viên Cương á? Thiệu Bình Ba thì càng sẽ không ngốc như thế!
Hắn có chút nghĩ không ra, việc này làm hắn có chút hồ đồ luôn rồi!
Quản Phương Nghi thấy dáng vẻ của hắn không giống như là bị nàng vạch trần, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ suy đoán của ta sai sao?”
Đang quanh quẩn một chỗ Ngưu Hữu Đạo dừng lại sau lưng nàng, “Xem ra, có thể thu được ngươi, còn tốt hơn nhiều so với ta tưởng tượng nha!”
Quản Phương Nghi lườm mắt.
Ngưu Hữu Đạo hơi nghiêng người về phía trước, “Tên Chương Hành Thụy kia, ta muốn biết tình huống của hắn, càng kỹ càng càng tốt. . . . . .”
Ngoài viện, Lệnh Hồ Thu dẫn Hồng Tụ tới, bất quá tới trước cửa viện thì bị người cản lại.
Lệnh Hồ Thu hỏi thủ vệ cửa, “Sao thế? Là Hồng Nương không muốn gặp ta, hay là Ngưu Hữu Đạo không muốn gặp ta vậy?”
Thủ vệ cửa đáp: “Đông gia và tiên sinh còn đang ở trong phòng, còn chưa có dậy, không nên quấy rầy, xin Lệnh Hồ tiên sinh hiểu cho.”
“. . . . . .” Lệnh Hồ Thu nghiêng đầu ngó xem mặt trời đã bò lên rất cao kia, rất là im lặng, lại nhìn nhìn vào trong nội viện, hắn rất muốn hỏi hỏi đôi cẩu nam nữ kia, tối hôm qua giày vò đến cùng là bao nhiêu ‘hiệp’, thế mà đến giờ này vẫn chưa có rời khỏi giường?
“Hoang đường!” Lệnh Hồ Thu quay người lầu bầu một tiếng, rồi chắp một cái tay ra sau lưng, đứng ở cửa ra vào chờ đợi.
Mấu chốt là hắn cũng không biết hiện tại đôi cẩu nam nữ kia đang làm gì, quả thực là không tiện quấy rầy.
Chờ một hồi lâu về sau, đằng sau truyền đến tiếng Ngưu Hữu Đạo hỏi, “Nhị ca, đứng ở cửa làm gì vậy?”
Lệnh Hồ Thu cùng Hồng Tụ nhìn lại, bắt gặp Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi đang cùng nhau đi tới, người sau còn xoắn lấy tay người trước trông rất là thân mật, mặt mỉm cười đi theo.
Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, sau khi trải qua tối hôm qua, quan hệ của hai người rõ ràng đã trở nên không tầm thường, cái này kém chút là ôm luôn ở trước mặt mọi người, quá đồi bại phong tục!
“À á, tự nhiên là chờ các ngươi.” Lệnh Hồ Thu hơ hơ một tiếng, lại tiếp tục trêu chọc hỏi: “Hai vị trải qua một đêm còn khỏe chứ?”
Ngưu Hữu Đạo chỉ cười không nói.
“Xí!” Quản Phương Nghi nguýt Lệnh Hồ Thu một cái, rồi quay sang Ngưu Hữu Đạo, làm một bộ dạng đầy ẩn ý đưa tình.
Tình cảnh đó, khiến cho hai chủ tớ đang đứng chờ ngoài cửa nổi hết cả da gà.
Quản Phương Nghi lại quay sang một hán tử đang đứng ở một bên nói: “Lão Lục, từ hôm nay trở đi, phải phái thêm mấy người nữa đi theo bảo vệ bên cạnh Ngưu huynh đệ, toàn bộ ẩm thực của tiên sinh cũng phải kiểm tra cho thật cẩn thận, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội làm tay chân, nghe rõ chưa?”
Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ vô ý thức nhìn nhau.
“Vâng!” Hán tử kia dạ.
Lệnh Hồ Thu thì thử thăm dò hỏi, “Hồng Nương, có gì hay sao mà lại nói nghiêm trọng như thế?”
Ngưu Hữu Đạo cũng sờ sờ cái mũi, nói “Hồng Nương, ngươi đây là muốn trông chừng ta sao?”
“Trông cái gì mà chừng, mặc kệ các ngươi có tin hay không, ta vẫn khẳng định câu nói kia, Kim vương là tên tiểu nhân có thù tất báo, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.” Quản Phương Nghi nhìn vào mặt Ngưu Hữu Đạo, lại một bộ ẩn ý đưa tình thắm thiết, “Ta không muốn nhìn thấy ngươi xảy ra chuyện, ai bỉu ngươi đã đáp ứng cưới ta!”
Lệnh Hồ Thu với Hồng Tụ cùng chấn kinh.
Mắt Ngưu Hữu Đạo cũng trợn tròn lên gấp mấy lần, nhìn chằm chằm nữ nhân này, rất muốn hỏi hỏi nàng, lão tử lúc nào nói qua muốn cưới ngươi rồi? Trước đó thương lượng cũng không có cái thuyết pháp này nha!
Thế nhưng lại không tiện phủ nhận trước mặt của mọi người!
“Ta đang tính dẫn hắn đi dạo Phù Phương viên một lúc, miễn cho ngay cả nhà mình mà cũng không quen, các ngươi có muốn đi chung hay không?” Quản Phương Nghi cười tươi vui vẻ, hỏi Lệnh Hồ Thu.
Lệnh Hồ Thu cười khan nói: “Các ngươi đi đi, chúng ta sẽ không quấy nhiễu nhã hứng của các ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo chợt lảo đảo một cái, bị một cánh tay túm lấy kéo đi!
(Luna: Quả không hổ là Hồng Nương mà ta ngưỡng mộ cùng tôn trọng, bả thật bản lĩnh. Cho tới chương hiện tại, bả là nnp ta thích nhất, PNN là người ta thương cảm nhất, còn mấy nvp khác. . .chưa có bao nhiêu cảm tình)