Đạo Quân

Chương 332: Cô nam quả nữ




Chương 332 : Cô nam quả nữ
Edit: Luna Huang
Hồng Phất có thể hiểu được tâm tình của hắn, nói như thế, cơ hồ giống như là đã mất đi tự do, là không có lợi cho ba người bọn hắn, thế nhưng việc này không phải do bọn hắn.
“Phía trên khẳng định đã cân nhắc qua lợi và hại rồi, mới có thể có quyết định này. Huống chi sự tình còn chưa nhất định, lỡ như sau khi đào ra chân tướng, hết thảy lại không có liên quan gì tới Triệu Hùng Ca, Ngưu Hữu Đạo với Bộ Tầm cũng không có quan hệ gì to tác, vậy thì chúng ta tự nhiên cũng không cần phải mai danh ẩn tích nữa, Thiên Ngọc môn còn không đến mức vì một người đã chết, lại không phải người của bản môn mà đi làm khó dễ chúng ta.” Hồng Phất mở miệng khuyên giải.
Lệnh Hồ Thu thả hai chân xuống giường, buông tiếng thở dài, “Kỳ thật có một số chuyện ta nghĩ mãi mà vẫn không thông, không rõ phía trên tại sao phải cần vật kia, vì cái gì nhiều năm qua cứ nhất mực theo đuổi chết không bỏ như vậy, trên tay chỉ có vẻn vẹn một kiện lại có thể có tác dụng gì?”
Hồng Phất: “Tiên sinh, đây không phải là việc chúng ta có thể quyết định.”
“Nếu phía trên đã quyết định như vậy, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể là đi thi hành.” Lệnh Hồ Thu vòng tay sau lưng, dạo bước đi lui đi tới trong phòng, “Về phần làm sao thi hành, phải cẩn thận cân nhắc cho thật tốt một chút, nếu làm ra động tĩnh gì, rước lấy pháp sư thủ hộ Tề kinh mò tới, vậy thì phiền phức lớn.”
Hồng Phất: “Kỳ thật hiện tại chính là cơ hội hạ thủ tốt, bên cạnh hắn không có người nào, bình thường cùng tiên sinh đi vui chơi giải trí cũng không có phòng bị gì, trước tiên hạ dược lật hắn, sau lại cho uống Khổ Thần Đan, sẽ không có bất luận động tĩnh gì.”
Nhắc đến việc Ngưu Hữu Đạo cùng hắn đi vui chơi giải trí mà không có phòng bị gì, trình độ nào đó cũng là tín nhiệm hắn, mà hắn lại muốn hạ độc thủ Ngưu Hữu Đạo, suy bụng ta ra bụng người, Lệnh Hồ Thu dù sao cũng hơi cảm khái, lắc đầu than nhẹ: “Ai!.., vị lão đệ tiện nghi này, ta cũng chỉ có thể là có lỗi với hắn.”
Lúc này, Hồng Tụ bưng chậu đựng nước tới, nói: “Tiên sinh, rửa mặt đi.” Vừa nói vừa đổ nước vào trong chậu.
Lệnh Hồ Thu hỏi: “Hắn còn chưa có đi ra sao?”
Hồng Tụ đáp: “Chưa ra, có thể xác định, là hắn qua đêm ở ngay tại trong phòng Quản Phương Nghi.”
Biểu cảm của Lệnh Hồ Thu lập tức trở nên đặc sắc, khóe miệng co quắp một chút, lầm bẩm: “Cái tên này, thật là có nhã hứng, khẩu vị tốt thật!”
Hồng Tụ, Hồng Phất nhìn nhau, tự nhiên hiểu hắn ám chỉ gì, Quản Phương Nghi và Ngưu Hữu Đạo cũng không phải là con nít ba tuổi, cô nam quả nữ ở cùng phòng qua đêm, còn có thể làm gì, chẳng phải là ‘chuyện đó’ sao.
Đáng lẽ ra, thấy việc nam nữ hoan ái thì cũng sẽ không có gì, mấu chốt là Ngưu Hữu Đạo với Quản Phương Nghi chênh lệch tuổi tác rất lớn, cho dù là ai thì cũng cảm thấy là lạ. 
Cho nên, theo bọn hắn nghĩ, Ngưu Hữu Đạo có khẩu vị thật sự là không dám lấy lòng, vừa nghĩ tới việc Ngưu Hữu Đạo thường xuyên nhớ thương hai người bọn hắn, hai tỷ muội cả người không được tự nhiên. . .   . . .
Bên ngoài có tiếng quét tước, khiến cho Quản Phương Nghi đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa chậm rãi mở mắt ra.

Một tấm mền gấm được trải ra trên sàn, nàng khoanh chân ngồi ở phía trên, còn Ngưu Hữu Đạo lại khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở trên giường.
Y như ước định trước đó, nàng ngủ trên sàn, hắn ngủ trên giường, một đêm trôi qua, nước giếng không phạm nước sông.
Từ dưới nền ngồi dậy, ôm mền gấm dùng lót lên, Quản Phương Nghi liếc mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo, chợt ôm cả tấm chăn mền ném thẳng đến chỗ Ngưu Hữu Đạo trên giường.
Ngưu Hữu Đạo đang nhắm mắt chợt hé mở một con, tiện tay vung một cánh tay lên, đem đống chăn mền đang nhào tới trên đỉnh đầu văng qua một bên giường.
“Vừa sáng sớm đã nổi điên làm gì?” Ngưu Hữu Đạo chậm rãi lên tiếng, cũng thả hai chân xuống giường.
Quản Phương Nghi cười lạnh: “Để nữ nhân ngủ trên sàn, ngươi còn có chút phong độ nam nhân nào nữa không?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Ta đây không phải còn nhỏ a, ngươi nhường ta một chút cũng là bình thường.”
Đây là đang nói ta đã già sao? Quản Phương Nghi trừng lớn hai mắt một cái, nói “Về sau ngươi ngủ trên sàn, ta ngủ trên giường.”
Ngưu Hữu Đạo: “Làm người phải có chữ tín, sao có thể nói mà không giữ lời chứ?”
Quản Phương Nghi: “Ta cứ nói không giữ lời đấy, ngươi có thể làm được gì?”
“Vẽ cho ngươi xong rồi, ngươi liền trở mặt chứ gì, ngươi đây là qua cầu rút ván a!” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, chậc chậc lưỡi, quay đầu lại nhìn chiếc giường, “Ta thấy cái giường này cũng rất rộng rãi, hai người lên ngủ cũng không thành vấn đề, dù sao ta cũng không chê, hay là chúng ta cùng chen chúc một chút?”
“Ngươi nghĩ hay lắm, nam nhân không có tên nào tốt!” Quản Phương Nghi khinh thường nói, bất quá nhắc tới bức họa tối hôm qua kia, ánh mắt hòa hoãn lại không ít, tâm tư cũng mềm mại hơn, chỉ là bề ngoài nhìn không ra.
Nàng quay người đi tới ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn vào tấm gương bắt đầu trang điểm.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi lắc lư đi đến sau lưng nàng, chống kiếm trước bụng, nhìn xem nàng trong gương.
“Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy nữ nhân sao?” Đang chải vuốt Quản Phương Nghi nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo trong gương trêu chọc một câu.
Ngưu Hữu Đạo cúi người, để mũi ở đầu vai nàng hít hà, rỉ tai nàng nói: “Ừm, là chưa từng thấy qua nữ nhân nào xinh đẹp như vậy.”

Hắn nguyện ý chủ động rút ngắn khoảng cách với nàng ta, có nhiều thứ nói tới cũng là hiện thực, hiện tại hắn cần sự trợ giúp của nàng, tránh không được nịnh nịnh nọt nọt, nữ nhân nha, ưa thích nghe lời dễ nghe nà.
Quản Phương Nghi bị hắn trêu đùa vui cười khúc khích, “Ngoài miệng giống như bôi mật vậy, khẳng định không có ý tốt. Thành thật khai báo, tối hôm qua từng có ý nghĩ xấu gì đối với ta hay không?”
Tối hôm qua nàng cũng không có an tâm nghỉ ngơi, thỉnh thoảng mở mắt liếc liếc Ngưu Hữu Đạo.
Nam nhân ở cùng phòng nàng qua đêm có quá nhiều, nhiều đến chính nàng cũng đếm không hết, nguyện ý ở cùng phòng với nàng, làm cái gì thì không cần nói nhiều, nàng đã sớm thành thói quen. Nhưng tình huống tối hôm qua vẫn là lần đầu tiên gặp phải, Ngưu Hữu Đạo không đụng đến nàng dù chỉ là cây kim sợi chỉ, thậm chí ngay cả ý tứ xâm phạm nàng cũng không có, trái lại khiến cho nàng không được quen cho lắm, mới cố ý hỏi câu này.
Ngưu Hữu Đạo: “Không có, ngươi đại khái có thể đem tâm đặt ở trong bụng.”* (*yên tâm)
Quản Phương Nghi lập tức quay đầu, nhìn xem phản ứng của hắn.
Ngưu Hữu Đạo nhún nhún vai, biểu thị tuyệt đối không có nói xạo.
Lại quay đầu lại, Quản Phương Nghi nhìn về phía mình trong gương, thở dài: “Ngay cả tên thanh niên huyết khí bừng bừng đều chướng mắt ta, không chịu nhận mình đã già cũng không được nữa rồi.”
Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, chợt phản ứng lại, cười khổ: “Nữ nhân các ngươi a!.”
“Nữ nhân thì thế nào?”
“Ý của ta là, mới vừa rồi có người còn mắng nam nhân không có một ai tốt, thế nhưng nếu nam nhân thật sự không có tâm tư kia với các nàng, thì các nàng lại không cao hứng, ngươi nói xem, rốt cuộc là nam nhân tiện, hay là nữ nhân tiện đây?”
“Đương nhiên là nam nhân tiện.”
“Ta muốn nhắc tới một cái cố sự.”
“Cái cố sự gì, kể nghe thử một chút.”
“Một đêm mưa tầm tã, cô nam quả nữ cùng vào một căn phòng tránh mưa, trong phòng chỉ có độc mỗi cái giường đủ để nằm nghỉ ngơi, chỗ khác thì ẩm ướt. Bất đắc dĩ phải nằm chung một giường, nữ kia cẩn thận đề phòng, ở giữa giường vẽ lằn ranh, còn viết, người lấn qua tuyến này là cầm thú. Đến bình minh ngày kế tiếp, tỉnh lại, nữ kia phát hiện nam nhân này quả thật không có vi phạm, không đụng đến nàng dù chỉ cây kim sợi chỉ, liền cho nam tử một bàn tay!”
Quản Phương Nghi kinh ngạc, “Không phải là chưa có xâm phạm sao? Vì sao đánh hắn?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nữ nói, đồ không bằng cầm thú!”
Quản Phương Nghi sửng sốt, kịp phản ứng về sau, cười ha ha, cười đến run rẩy cả người, sỉ vả nói: “Nói vớ nói vẩn!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Cầm kỳ thư họa, thượng trung hạ tam đẳng, không biết tối hôm qua ta vẽ cho ngươi bức họa kia có thể liệt vào mấy đẳng?”
Quản Phương Nghi ngừng cười, ánh mắt bao hàm thâm ý nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo trong gương, “Có phải nổi lòng háo thắng đúng không?”
“Cái này có liên quan gì đến lòng háo thắng?”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết có bao nhiêu nam nhân nhận được thượng đẳng triền miên cùng ta sao? Ta có thể nói cho ngươi, bất quá cụ thể thì ta cũng không nhớ rõ. Có ít người có phong độ với tài hoa quả thực đã chinh phục ta, là ta tự nguyện lấy thân báo đáp. Có chút người là mong muốn đơn phương của ta, muốn thay đổi hiện trạng của mình mà ủy thân. Có vài người là do thân phận bối cảnh đối phương quá cường đại, ta muốn cự tuyệt cũng không thể cự tuyệt, xem như là bị ép buộc đi. Ta không muốn quá bẩn, nhưng cũng không có sạch sẽ như ngươi nghĩ như vậy đâu.”
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc, cùng nữ nhân trong kính nhìn nhau.
Quản Phương Nghi chợt giơ cây lược trong tay đưa ra sau, “Giúp ta chải đầu.”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Ta không biết.”
Quản Phương Nghi: “Ghét bỏ ta sao?”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Không phải ghét bỏ, mà thật là chưa từng chải đầu cho nữ nhân  bao giờ, nhất là loại kiểu tóc phức tạp như thế này của các ngươi. . .  . . .”
Quản Phương Nghi ngắt lời nói: “Vậy liền bắt đầu từ giờ trở đi đi! Hôm qua đầu óc bị xúc động phát sốt, qua một đêm đã thanh tỉnh không ít, muốn để ta bán mạng cho ngươi, dù sao cũng phải cho ta cái lý do để bắt đầu đúng không? Tối thiểu đừng để ta cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi, bằng không ta sẽ không cam lòng.”
“Lý do này của ngươi hay ghê thật!” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, ném kiếm đi, cầm lược lên, bắt đầu chải tóc cho nàng, tay chân có chút vụng về.
Hắn vừa bắt đầu như thế, Quản Phương Nghi liền không nhịn được bật cười, đã nhìn ra, tên này đích thật là không biết chải.
Chờ một chút, Quản Phương Nghi lại mở miệng nói: “Chuyện trước kia của ngươi ta cũng có nghe nói chút, chưởng môn Thượng Thanh tông Đường Nghi là phu nhân đã bái đường của ngươi phải không?”
“Nếu cũng đã nghe nói rồi, còn có cái gì hay để hỏi nữa? Đều đã đi qua, đã không có quan hệ gì nữa rồi.”
“Đường Nghi kia ngốc nha, đem nhân duyên ra làm trò đùa, quá ngu.”
“Ngươi đúng là quan tâm thật nhiều.”

“Chỉ là có chút cảm khái thôi. Cứ đi theo ngươi như vậy, ta thật không cam tâm a, ta một mực chờ đợi, ta không tin ta không thể gặp được một nam nhân đối xử tốt với ta, ai ngờ lại ra kết quả thế này.”
“Bằng tư sắc của ngươi, làm sao có thể không có nam nhân nào đối xử tốt với ngươi, có lẽ, chỉ là ngươi không có phát hiện ra mà thôi, hoặc là có thể đã bị bỏ qua.”
“Không có phát hiện, có thể dễ bị bỏ qua, tính là tốt cái gì với ta chứ?”
“Cũng có thứ tốt mà, ngươi quá so đo cũng không tốt, ngươi như thế này không phải cũng thật tốt đó sao? Ngươi xem, chính vì vậy mới chờ được ta đến đó! Nói không chừng, trong vận mệnh đã chú định, người kiếp này ngươi chờ đợi, chính là ta đó!”
“Xùy, ít nói những thứ dỗ dành người này đi, lời ngon ngọt ta đã nghe nhiều rồi, ngươi có thể cưới ta sao?”
“Không thể!”
“Nếu như ta trẻ lại vài chục tuổi thì sao?”
“Nhân sinh không có nếu như, chỉ có thể một mực đi về phía trước!”
“Có phải chê ta thanh danh quá kém, không dám cưới hay không?”
“Ngươi lại nữa, chúng ta vẫn là nói chính sự đi.”
“Không được, trả lời ta, nếu như ta trẻ lại mấy chục tuổi, ngươi có cưới ta hay không?”
“Ta nói này Hồng Nương, ngươi quá đề cao ủy khuất của chính mình rồi, người khác sẽ quan tâm cái đó sao? Ta xem như minh bạch, vì cái gì ngươi có thể ngốc tại Tề kinh này nhiều năm qua như vậy, bướng bỉnh a! Tốt, ngươi trả lời ta một vấn đề trước đã.”
“Ngươi nói.”
“Ngươi nói cho ta biết, dựa vào cái gì ta phải cưới ngươi?”
“. . . . . .” Quản Phương Nghi bị chắn nghẹn họng, nhất thời không biết chống đỡ ra sao, đúng vậy a, dựa vào cái gì muốn người ta phải cưới ngươi? Dáng dấp xinh đẹp là lý do để cưới một người sao?
Nàng rơi vào trầm mặc, sự tình suy nghĩ những năm này tựa hồ bởi vì trả lời vấn đề này mà tìm ra được đáp án.
Thấy nàng thật lâu không nói gì, Ngưu Hữu Đạo kéo tóc nàng giật giật, “Đừng ngây người ra như thế, nói chính sự đi.”
“Kéo cái gì mà kéo, nói!”
“Giúp ta tìm một chút nhân thủ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.