Chương 331: Ngươi không phụ ta, ta cũng sẽ không phụ ngươi
Nằm nghiêng bất động, mới đầu Quản Phương Nghi vẫn rất chờ mong, nhưng được một lúc sau, bắt đầu cảm thấy nhàm chán, bèn lên tiếng gọi: “Uy, Ngưu Hữu Đạo!”
Đang cầm bút vẽ Ngưu Hữu Đạo trả lời: “Có nô bộc nào gọi thẳng tên chủ nhân như vậy sao?”
Quản Phương Nghi cười nhạt: “Văn tự bán thân cũng đã mất rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi không sợ ta vẽ ngươi thành lão thái bà cứ việc thử một chút.”
“Ngươi. . .” Quản Phương Nghi nổi giận.
Ngưu Hữu Đạo: “Đừng động! Để về lại nguyên tư thế.”
Đang muốn bạo khởi nữ nhân này lập tức câm nín, lại cắn răng nghiến lợi điều chỉnh trở về lại tư thế đầu, oán hận nói: “Về sau gọi ngươi là Ngưu đại gia được chưa?”
Ngưu Hữu Đạo: “Miễn đi, gọi giống đám Lệnh Hồ Thu bên kia đi, xưng hô Đạo gia là được rồi.”
“Xùy, ông cụ non.” Quản Phương Nghi cười nhạt.
Ngưu Hữu Đạo ngừng bút, hỏi: “Ngươi gọi hay không gọi hử?”
Quản Phương Nghi giọng âm dương quái khí gọi: “Đạo gia, ngươi hài lòng chưa?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có thể nói chuyện bình thường chút hay không? Nhẹ nhàng lại một chút.”
Quản Phương Nghi lập tức thay đổi giọng nũng nịu, mặt mang theo giễu cợt gọi: “Đạo… gia…!”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha lắc đầu, “Gọi kiểu này, ngược lại đúng là hợp với thanh danh của ngươi nha.”
“Xùy!” Quản Phương Nghi lại xùy một tiếng khinh thường, đổi đề tài, về lại chính sự, “Nghiêm túc mà nói, chuyện Ngụy Trừ ngươi không thể làm loạn, ngươi muốn tìm chết cũng đừng kéo ta đi theo.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi sợ ta thất thủ?”
Quản Phương Nghi: “Chỉ bằng các ngươi mà muốn giết hắn sao? Đừng làm loạn, Kim vương thế nhưng chính là trưởng hoàng tử, trong triều có không ít đại thần tán thành quy tắc thứ tự trưởng ấu, tâm hướng về hắn, tự tiện động thủ với người của Kim Vương phủ, xảy ra chuyện, Bộ Tầm cũng không bảo vệ được ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo vẫn không ngừng tay, hờ hững nói: “Ta không giết được hắn, tự nhiên sẽ có người khác giết hắn.”
Quản Phương Nghi kinh nghi, hỏi: “Ai?”
Ngưu Hữu Đạo không có giấu giếm, quả quyết trả lời nàng, “Lệnh Hồ Thu!”
“Hắn sao?” Quản Phương Nghi bật cười, “Ngươi đang nói đùa à? Liền ba đứa chủ tớ bọn hắn, có thể làm thịt Ngụy Trừ sao? Ngươi tin hay không, bọn hắn ngay cả tới gần Ngụy Trừ còn khó khăn nữa là, ngươi cho rằng Ngụy Trừ đi lui tới chỉ có một mình hắn, dễ dàng ra tay như vậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu là Hiểu Nguyệt các thì sao?”
“. . . . . .” Quản Phương Nghi sửng sốt, “Thuê sát thủ Hiểu Nguyệt các sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, loại đơn hàng như Ngụy Trừ này, Hiểu Nguyệt các chưa chắc sẽ tiếp nhận, coi như tiếp, loại người có thân phân như Ngụy Trừ này, tuyệt đối là giá trên trời!”
Ngưu Hữu Đạo thình lình ném ra một câu, “Lệnh Hồ Thu rất có thể là người Hiểu Nguyệt các an bài ở bên cạnh ta.”
“. . . . . .” Quản Phương Nghi chấn kinh, đột nhiên bò dậy, khó có thể tin nói: “Hắn là người Hiểu Nguyệt các á?”
Ngưu Hữu Đạo ngừng bút, ngẩng đầu, phất tay ra hiệu, “Nằm xuống, đặt lại tư thế.”
Lần này, nàng ngược lại là cam tâm tình nguyện, thành thà thành thật, không có lời nào oán giận, nằm về lại, lôi kéo y phục một chút, gỡ mớ tóc rối xuống, khôi phục lại nguyên tư thế, thanh âm cũng hạ thấp mấy phần, “Hiểu Nguyệt các xếp nhân thủ vào bên cạnh ngươi à, tình huống như thế nào? Ngươi đáng giá Hiểu Nguyệt các ‘hậu đãi’ như vậy sao?”
Lần nữa đặt bút vẽ vù vù trên giấy, đáp “Có một số việc ta còn chưa thể xác nhận chắc chắn, nhiều lời vô ích, biết quá nhiều đối với ngươi cũng không có chỗ gì tốt. Hôm nay tới tìm ngươi, là muốn nói cho ngươi, ta bảo Lệnh Hồ Thu đi giết Ngụy Trừ, đã đưa hắn vào tuyệt lộ.”
Quản Phương Nghi trừng mắt nhìn, “Là sao?”
Có vẻ như toàn bộ lực chú ý của Ngưu Hữu Đạo là đặt trên giấy vẽ, hờ hững nói: “Hắn không giết Ngụy Trừ, thì phải giết ta, nếu hắn không có cơ hội giết ta, hắn cũng chỉ có thể là đi giết Ngụy Trừ, ta đương nhiên là sẽ không cho hắn cơ hội, cho nên hắn chỉ có một con đường có thể lựa chọn. Từ hôm nay trở đi, ta phải ngủ chung với ngươi, dùng tình yêu nam nữ làm mánh lới có thể che giấu, ngươi ta có tầng quan hệ này bày ra ở ngoài sáng, hành vi của ngươi đằng sau đó mới có thể hợp tình hợp lý.”
Quản Phương Nghi hồ nghi, nhiều hơn chính là nghi ngờ không rõ.
Không đợi nàng kịp mở miệng, Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói: “Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, ngươi ta chẳng những phải ngủ cùng một chỗ, ngươi nhất định còn phải mang theo người có thể tin được, tận lực đi theo bên cạnh ta, đừng để ta lạc đàn, không cho hắn có cơ hội hạ thủ. Ở tại kinh thành này, hắn còn không dám ngang nhiên động thủ, chỉ cần ở bên cạnh ta lúc nào cũng có người bảo hộ, hắn liền không tìm được cơ hội ra tay. Hắn không cách nào động thủ với ta, cũng chỉ có thể tiếp tục lấy lòng ta, vì đạt tới mục đích của hắn, hắn cũng chỉ có thể là đi giết Ngụy Trừ!”
Trong lòng Quản Phương Nghi cảm xúc chập trùng, “Ngưu Hữu Đạo. . . Đạo gia, ta nói này Đạo gia, rốt cuộc là vì cái gì, đến tột cùng các ngươi là đang chơi cái gì, ngươi đừng có dọa ta, ta người này là chịu không nổi sóng gió quá lớn, ta nghe thôi cũng đã sợ hãi rồi!”
Ngưu Hữu Đạo: “Về sau ngươi tự nhiên sẽ biết, hiện tại hỏi nhiều cũng không có ý nghĩa, ngươi cứ làm theo lời ta, ngươi yên tâm, sau đó ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”
Quản Phương Nghi: “Ngươi dám tín nhiệm ta như thế? Không sợ ta mật báo sao?”
Ngưu Hữu Đạo khẽ ngước mắt nhìn xem nàng, ánh mắt lại rơi vào trên giấy, tiếp tục vẽ, “Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, gió cũng tốt, mưa cũng được, có gió thuận mưa hòa, cũng có gió thảm mưa sầu, ta đều có thể một đường lội qua hết, không có ba phần bản sự, cũng không dám đi con đường này. Ta một mình một người đang ở trong hiểm cảnh, đã đi đến một bước này, muốn lui cũng không thể lui, bên người tạm thời không có người có thể sử dụng, nếu tìm tới ngươi, cũng chỉ có thể là dựa vào ngươi, cũng sẽ không cho ngươi có lựa chọn nào khác.”
“Hôm nay ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, là bời vì tính mệnh cần nhờ, mà thấy ngươi cũng tận tâm tận lực chân thành đối đãi. Ta người này tuy không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải không biết điều, lại giảng đạo nghĩa! Ngươi giúp ta một chút sức lực, ta trả lại ngươi một cái ngày mai tốt đẹp, nếu ngươi dám phản bội ta…, chính ngươi cũng tự biết, ngươi không dám rời khỏi kinh thành này, ngươi không sợ Bộ Tầm giết ngươi, không ngại thử một chút, ta cam đoan ngươi chết rất thảm!”
Mọi chuyện cũng y như lời hắn nói vậy, hiện tại hắn cũng thật là một thân một mình rơi vào hiểm cảnh, vừa phải nghĩ biện pháp bảo mệnh, vừa còn phải nghĩ biện pháp hoàn thành nhiệm vụ của quận Thanh Sơn bên kia. Nhìn bề ngoài, hắn thảnh thơi nhàn nhã, còn có tâm tư dạo phố, có nhã hứng ở đây đùa giỡn ‘nữ nhân già’ này, nhưng mà tình cảnh thực sự của hắn, thật là mười phần gian nan.
Từ lúc đi vào Tề kinh này, sự tình nói tiếp sự tình, mỗi một sự kiện còn không phải do hắn làm chủ, mọi chuyện đều là thân bất do kỷ, bộ bộ kinh tâm*, đổi lại người bình thường nào đó, chỉ sợ đã sớm bị giết chết. (*mỗi bước đều giật mình đều nguy hiểm)
Bên người có ác lang nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể cho hắn một kích trí mạng, mà bây giờ Tề kinh này với hắn mà nói, còn chưa chân chính bại lộ bộ mặt đầy dữ tợn của nó, thì cũng đã là một vòng xoáy khổng lồ rồi, không cẩn thận liền có khả năng bị nuốt chửng, có thể nói là ‘loạn trong loạn ngoài’, bên người đã không còn ai có thể giúp đỡ hắn, bên người cũng không có người có thể dùng, Viên Cương đối mặt giới tu hành thì năng lực có hạn, để Viên Cương cuốn vào chỉ là hại Viên Cương, hắn chỉ có thể là dựa vào chính bản thân ra quần nhau với người ta.
Sự tình đi tới tình trạng này, cũng không phải mong muốn của hắn, tình cảnh hiện tại của hắn thật vô cùng khó khăn, phi thường gian nan.
Hắn có thể tìm đến Quản Phương Nghi, không phải là không có nguyên nhân, không phải là quá rảnh đến nhàm chán.
“Ta trêu ai ghẹo ai chứ? Ngay cả ngươi muốn làm gì ta cũng không rõ ràng, ngươi liền lôi ta vào, ngươi tìm ai không tốt, tìm ta làm gì!” Mặt Quản Phương Nghi đầy bi phẫn.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm trang giấy, dùng tay, mở miệng, ngữ khí ôn hòa mà chầm rãi: “Kinh thành này chính là một chiếc lồng chim, ngươi chính là chim hoàng yến bị nhốt ở trong chiếc lồng này, nhiều năm qua như vậy, cũng chưa từng tự do bay lượn qua một lần, kinh thành này cũng sẽ không cho ngươi cơ hội tự do bay lượn, ngươi cam tâm vĩnh viễn bị nhốt như vậy cả đời sao? Ngươi bây giờ còn có thể bán rẻ tiếng cười, còn có thể lộ lộ bộ ngực, còn có thể đong đưa vòng eo, lắc lắc cái mông, khiến cho người nhiều dòm thèm con mắt, thật sự đợi cho đến ngày, ngay cả tư cách bán rẻ tiếng cười, lộ bộ ngực với lắc lắc cái mông cũng không có, ngươi lại không có thế lực của mình, đến lúc đó, thì kinh thành này chính là con mãnh thú ăn tươi nuốt sống, nó sẽ không chút lưu tình nào cắn vào cổ ngươi, gặm cho ngươi đến ngay cả cặn bã cũng không còn, ngươi cho rằng gia sản ngươi để dành là có thể của ngươi rồi? Mỹ nhân xế chiều, anh hùng đầu bạc, là cảnh thê lương nhất, cần gì phải đợi cho đến ngày nhận hết bạch nhãn*, rồi mới hồi tưởng lại năm đó, sớm tính toán đi!” (* ánh mắt khinh thường)
Quản Phương Nghi cười khổ: “Chính ngươi cũng đã nói, bản thân ngươi còn khó đảm bảo, theo ngươi, ngươi lại có thể cho ta được cái gì?”
“Chí ít ta có thể cho ngươi mỹ hảo, để cho ngươi không hư ảo đời này!” Ngưu Hữu Đạo dứt lời, ngón tay búng bút, rút giấy, lật trang giấy lại, hai tay giương ra, đưa lên cho nàng nhìn, một bức họa đã vẽ xong.
Nữ nhân trên giường kinh ngạc nhìn chằm chằm bức họa kia, từ từ bò dậy, đi đến trước bức họa, ngón tay run run, đưa lên đụng vào bức vẽ, vẻ mặt cực kỳ kích động.
Trong bức tranh, nữ nhân vẻ lười biếng nằm nghiêng ở trên giường, váy áo, sợi tóc sinh động như thật, bộ ngực sữa nửa lộ cuốn hút xinh đẹp, dáng vẻ thoải mái tự nhiên kia, phần biếng nhác nằm ngửi hương trầm kia, ý cảnh cực kỳ, giống như hương trầm lượn lờ của khung cảnh thờ phụng một nữ thần.
Trong bức tranh, nữ nhân không có nếp nhăn, phong vận lẫn khí chất đã trẻ lại, trẻ lại rất nhiều, chân chính là phong hoa tuyệt đại.
Một tuyệt đại giai nhân sinh động trên trang giấy, sống động như thực!
Như thấy được chính mình lúc còn trẻ, Quản Phương Nghi một tay bịt kín miệng của mình, trong mắt chứa lệ quang, giọng rung động nghẹn nghẹn nói: “Ngươi cố ý vẽ ta trẻ lại đúng không, hiện tại ta có đẹp được như vậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo đi đến bên người nàng, đặt bức họa ở trên bàn, cho nàng thưởng thức, lại thì thầm bên tai nàng: “Ngươi vốn đã là rất đẹp, đây chính là đối chiếu ngươi mà vẽ. Chim bị nhốt ở trong lồng, tuy đẹp nhưng cũng chỉ có thể mỗi ngày nhìn nó rụng lông, luôn có ngày người ta sẽ nhìn chán, cuối cùng phát ra một tiếng kêu yếu đuối ngã xuống trong lồng, trước mắt bao người ngã xuống thật xấu xí. Rời khỏi chiếc lồng, đi theo ta đi, bên ngoài trời đất bao la, biển rộng trời xanh, non cao nước biếc, có thể giương cánh tự do bay lượn, có thể cất tiếng ca hát, có thể… chết già chốn sơn lâm, ngã vào trong bụi hoa rực rỡ trên núi biếc, dù là chết, cũng là một loại mỹ hảo! Ngươi không phụ ta, ta cũng sẽ không phụ ngươi, lời hứa của ta so với đám nam nhân nịnh nọt ton hót kia còn đáng tin hơn nhiều!”
Vai run rẩy, Quản Phương Nghi “rức rức” khóc nức nở, hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn xem bức họa kia, lắc đầu, tự lẩm bẩm, “Thật đẹp!”
Rồi lã chã rơi lệ, thút thít. . . . . .
Rạng sáng ngày mới, một con Kim Sí xuyên phá bình minh, đáp xuống trong đình viện.
Chỉ chốc lát sau, Hồng Phất mở cửa đi vào, đi đến bên người Lệnh Hồ Thu đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, bẩm: “Tiên sinh, chuyện Ngụy Trừ phía trên đã hồi đáp.”
Lệnh Hồ Thu mở hí mắt, gần như thần du vậy, khẽ hỏi: “Nói thế nào?”
Hồng Phất: “Nói, giết Ngụy Trừ rất phiền phức, liên lụy rất lớn, phía trên nói, không tiện. Ý tứ của phía trên là, chuyện đã đến nước này, không cần dài dòng nữa, trực tiếp dùng Khổ Thần Đan, bức Ngưu Hữu Đạo khai ra chân tướng!”
Hai mắt Lệnh Hồ Thu mở to ra, hai tay xoay tròn, thu lại trước ngực, hai chưởng chậm rãi ép hạ đan điền*, “Nếu dùng Khổ Thần Đan xem như là không thể quay đầu, Ngưu Hữu Đạo không dễ khống chế như vậy, chúng ta sẽ bị bại lộ ngay!” (*bụng dưới)
Hồng Phất: “Ý tứ của phía trên là, nếu Ngưu Hữu Đạo không có liên quan đến vật kia, dùng Khổ Thần Đan xong lập tức diệt khẩu. Còn nếu Ngưu Hữu Đạo thật sự biết rõ tình huống, thu hoạch được tin tức về sau, cũng lập tức diệt khẩu! Tóm lại, không thể để cho người ta biết sự tình có liên quan đến tổ chức.”
Lệnh Hồ Thu: “Vạn nhất thật sự liên lụy tới Triệu Hùng Ca, ba người chúng ta phải làm sao bây giờ? Còn có mối quan hệ giữa hắn với Bộ Tầm bên kia cũng là không minh bạch.”
Hồng Phất: “Cho nên không thể để cho người ta biết có liên quan đến tổ chức, ý tứ phía trên là, chúng ta sau đó sẽ triệt để mai danh ẩn tích, không còn được lộ diện. Nếu đồ vật ở trên tay Triệu Hùng Ca, tổ chức sẽ nghĩ biện pháp tìm cơ hội xuống tay với hắn, không cần chúng ta quan tâm!”
Lệnh Hồ Thu cười khổ: “Nói cách khác, dùng xong lần này, chúng ta sẽ không còn tác dụng gì hết. Ngưu Hữu Đạo vừa chết, chúng ta lại trốn mất, dù không phải chúng ta làm, người ta cũng nhận định là chúng ta làm, chúng ta sợ là rất khó lại được thấy ánh sáng nữa.”