Đạo Quân

Chương 279: Tam thiếu gia nhận người




Chương 279: Tam thiếu gia nhận người
Edit : Luna Huang
Tần Miên lại giống như là nhìn được một hồi trò hay vậy, vừa cười vừa rời khỏi cửa sổ, trở về ngồi lại vào bàn, cười hỏi: “Đông gia, ngươi thăm dò hắn kiểu này, là cảm thấy hắn có vấn đề gì phải không?”
Tô Chiếu lạnh nhạt nói: “Chẳng qua là cảm thấy người này có chút dối trá, nói tào lao cái gì ‘không có cao thấp, sang hèn’. Bạch Vân gian, nam nhân ra ra vào vào, tên nào không phải trước khi vào áo mũ chỉnh tề, sau khi vào liền biến thành cầm thú, bất quá chỉ là muốn cho hắn hiện hình, xem thử hắn trước một dạng, sau một kiểu làm trò hề mà thôi.”
Tần Miên lặng yên một chặp, chần chờ nói: “Đông gia, ta cảm thấy người này thật có khả năng không giống như vậy, tình hình vừa rồi không giống như là làm ra vẻ. . . Trên đời này cũng không phải nam nhân nào cũng là như thế, nam nhân tốt vẫn có, chỉ là ít thôi.”
Tô Chiếu cầm thìa múc một muỗng nhỏ cho vào miệng, “Để cho ngươi an bài hắn đi Bạch Vân gian khoái hoạt, sắp xếp sao rồi?”
Tần Miên cười khổ: “Ta mượn cớ đề xuất với Hô Diên Uy, nói lần trước được ăn đậu hũ miễn phí, nên bảo Hô Diên Uy dẫn hắn tới Bạch Vân gian chơi, cũng tiện cho ta thể hiện tình hữu nghị chủ nhà. Thế nhưng Hô Diên Uy nói, từ trước tới nay An Thái Bình này không có đi chốn phong hoa tuyết nguyệt hoan lạc, không cần gọi, gọi cũng là tự làm mất mặt.”
Hàng lông mày Tô Chiếu khẽ nhúc nhích, “Trên đời này có mèo không ăn mỡ sao? Hẳn là ghét bỏ loại địa phương kia của chúng ta?”
Tần Miên: “Không biết, dù sao Hô Diên Uy nói là hắn không phải loại người ra vào chốn hoan lạc, nói An Thái Bình này ‘toàn cơ bắp’. Theo tin tức tìm hiểu được, người này giống như đích thực là có chút ‘toàn cơ bắp’, nghe nói có một thân võ công tài giỏi, tại biên quân lại không được thượng quan ưa thích, không phải vậy, bằng bản lãnh của hắn, đã sớm tại biên quân lăn lộn lên một mớ quan chức, không đến nỗi bừa bãi vô danh.”
“Nói đi thì nói lại, nếu không có toàn cơ bắp, cũng sẽ không chạy tới kinh thành này đòi công đạo, há không nghe câu ‘quan lại toàn bao che cho nhau’, người dám đi buôn lậu chiến mã, phía trên há có thể không có chút bối cảnh! Bất quá đầu óc người này cũng không tính đần, biết đi tìm Hô Diên Vô Hận, nếu tìm đến trên đầu những người khác, sợ là đã chết không có chỗ chôn!”
Tô Chiếu vừa từ từ ăn vừa cho một câu, “Ngươi đi tìm hắn, bảo hắn tới đây một chuyến, liền nói ta tìm hắn.”
Tần Miên không biết nàng đang có ý đồ gì, tuân mệnh rời đi.
Bất quá không bao lâu lại trở về một mình, cười khổ nói: “Hắn không chịu tới.”
Tô Chiếu: “Không nói là ta tìm hắn sao?”
Tần Miên thở dài: “Ta có nói, nhưng hắn chỉ nói, nếu có chỗ gì không vừa ý thì đi tìm chưởng quỹ, còn nếu là chuyện khác mà nói, bảo chúng ta đi tìm Hô Diên Uy đi.”

Tô Chiếu đảo thìa trong chén, “Xem ra là xem thường những gái thanh lâu này như chúng ta rồi.”
Tần Miên cười ha ha nói: “Có thể là vậy đi.”
Ven hồ bên ngoài, Viên Phong cho chiếc xe ngựa chở hàng dừng lại, Viên Cương tiến tới kiểm tra hàng hóa hắn chở tới.
Chốt dây cương xong, Viên Phong tới hỗ trợ, Viên Cương thấp giọng hỏi: “Tới được bao nhiêu người?”
Đợi người qua đường sau lưng đi khỏi rồi, Viên Phong nhỏ giọng đáp: “Trước mắt chỉ tới được 233 người.”
Viên Cương: “Ngày mai sẽ phải bắt đầu dùng bọn hắn, ngươi an bài cho tốt đi.”
Viên Phong: “Cách thời gian quy định còn khoảng nửa tháng nữa, không cần chờ người đến đông đủ sao?”
Thủ hạ toàn đội tổng cộng 292 người, mới tới được 233 người, nói cách khác, còn gần sáu mươi người chưa tới, cũng không biết lúc nào mới tới nữa.
Viên Cương: ” Ta trước đó không có dự liệu được đậu hũ này lại bán náo nhiệt như vậy, người ở có thể tin được ở đây lại không đủ dùng, thêm Hô Diên Uy đột nhiên nhúng tay vào việc kinh doanh, chẳng những muốn giao hàng cho những bằng hữu kia của hắn, còn muốn quan tâm đến phía hoàng cung bên kia, lại kéo dài thêm nửa tháng nữa không thực tế. Kế hoạch có biến, sớm áp dụng. Những người khác đến hay không thì lại nhìn tình huống!”
“Vâng!” Viên Phong đáp ứng.
“Lát nữa đem sổ sách thu mua giao nhận rõ ràng với Cao chưởng quỹ đi.” Viên Cương ném cho câu rồi quay người rời đi.
“Đã hiểu.” Viên Phong tười cười đáp, từ Tiểu Miếu thôn đi ra lâu như vậy rồi, cũng ngây người tại quận Thanh Sơn thời gian lâu như vậy, còn thường xuyên gặp vương gia, quận chúa đủ loại, vô luận là tầm mắt, hay là tâm tính, đều không phải là tiểu tử từng ở tiểu sơn thôn lúc trước kia có thể so sánh, triệt để nhảy ra khỏi thôn Tiểu Miếu.
Viên Cương là không dám lộ diện quá lâu trước mặt tiền Đậu Hũ quán, vừa tính muốn vòng qua, Cao chưởng quỹ chạy ra, lại kéo hắn lại, “Đông gia, chúng ta bên này thật sự không đủ người nữa, rốt cuộc khi nào ngài mới nhận người a?”

Viên Cương đang muốn an bài việc này, hỏi: “Ngươi cảm thấy lúc nào nhận người thì phù hợp?”
Cao chưởng quỹ nghiêm mặt lại nói: “Vậy dĩ nhiên là càng sớm càng tốt!”
Viên Cương: “Tốt! Hôm nay ta sẽ cho người dán bố cáo, ngày mai liền nhận người, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Cao chưởng quỹ như trút được gánh nặng, gật đầu liên tục: “Tốt, tốt, tốt!”
Viên Cương: “Ngươi nhớ thông tri cho Tam thiếu gia một tiếng, bảo hắn ngày mai tới.”
“Hở. . .” Cao chưởng quỹ không hiểu, hỏi “Không biết bảo Tam thiếu gia tới để làm gì?”
“Tự nhiên là để cho Tam thiếu gia nhận người!” Viên Cương nói xong liền đi.
“. . . . . .” Cao chưởng quỹ câm lặng, để cho Tam thiếu gia nhận người, uổng cho ngươi nghĩ ra được.
Hắn rất muốn hỏi hỏi thử, ngươi cảm thấy Tam thiếu gia là người sẽ đi làm loại chuyện lặt vặt này sao?
Thế nhưng đã quen thuộc tính tình vị này, không thích nói nhảm, nói một là không có hai, an bài việc cho ngươi, ngươi thành thật chấp hành là được, không cần đi cò kè mặc cả, nếu không lại nói Tam thiếu gia thay người, quay đầu Tam thiếu gia không đạp hắn mấy cước bay ra mới là lạ. . . . . .
 Đậu Hũ quán bờ Minh hồ thành Nam thuê tiểu nhị, tiền công một tháng kết một lần, mỗi tháng 500 đồng, bao ăn bao ở, yêu cầu có thể chịu được cực khổ, vất vả.
Tin tức vừa ra, gây nên một trận oanh động.
Tiền công không thể nói là cao, nhưng cũng không tính là thấp, vấn đề là bao ăn bao ở, tính cả phần này vào mà nói, vậy xem như là đã đãi ngộ không tệ, tiền công kiếm được trên cơ bản có thể nuôi được toàn bộ gia đình.

Bởi vậy, thật sớm ngày kế tiếp, trên bãi đất trống bờ Tây Minh hồ, quả thật là đầy ắp người là người, bố cáo đã nói chỉ thuê 300 người, nhưng hiện trường có ít nhất hơn 3000 người, nhìn tình hình còn có người liên tục chạy tới không ngừng kia, hiện trường chen chúc gọi một cái là ‘chật như nêm cối’, có không ít phụ nhân vẻ mặt mong mỏi cùng chờ mong, hy vọng có thể được thuê.
“Ta nói này Cao chưởng quỹ, đây chính là kinh thành đó, các ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì đến, nếu không ta không đảm đương nổi đâu đó!”
Hiện trường thuê người, đã có không ít nha dịch được quan phủ điều tới canh chừng, một tên quan lại đang lôi kéo Cao chưởng quỹ, liên tục cảnh cáo, cái này thật sự là lo lắng xảy ra chuyện.
Nếu không phải biết tràng diện này là do Tam thiếu gia Hô Diên gia bày ra, sợ là không có chuyện dễ nói như vậy.
Biểu lộ của Cao chưởng quỹ cũng rất là đặc sắc, việc này đông gia căn bản không có thương lượng với hắn cái gì hết, cái gì mà 500 đồng một tháng, còn bao ăn bao ở nữa chứ, tiêu hoang phí để làm cái gì? Hết lần này tới lần khác, đông gia nói làm là liền làm ngay, hắn cũng là sau khi nhìn thấy bố cáo đã mới biết được, hiện tại tốt, làm cho nhiều người như vậy đến, thật đúng là không sợ xảy ra phiền phức lớn a!
Chuyện xảy ra, hắn phải hỗ trợ ‘chùi đít’, lấy ra hai kim tệ, kéo cái tay quan kia lại, lặng lẽ nhét vào lòng bàn tay đối phương, “Xin lượng thứ, xin lượng thứ!”
Quan lại kia không nhìn vật ở trên tay, trong lòng tự ước lượng cân nặng hai đồng tiền xong liền hiểu rõ, mặt mày sáng hẳn lên, quát bọn thủ hạ: “Nhìn cho kỹ vào, không cho phép làm rộn đó!”
Cao chưởng quỹ muốn về bằng đường cũ, căn bản không ra ngoài được hiện trường, đành phải nhảy lên một con thuyền trong hồ, gọi người chèo thuyền chở hắn tới phía trước một đoạn, mới ném ra mấy đồng tiền xong chạy lên bờ, chạy tới Đậu Hũ quán.
Chạy vào nội viện phía sau Đậu Hũ quán, chỉ thấy Viên Cương đang còn ở đó khiêng hai khối tảng đá lớn tập đứng trung bình tấn, lập tức gấp gáp, “Ta nói này đông gia, bờ Tây bên kia nhiều người tụ tập đến mức có thể tạo phản nữa là, tiếp tục như vậy nữa, không muốn xảy ra chuyện cũng không được, ngài còn có tâm tư ở trong này luyện công a?”
Viên Cương đứng im bất động, hỏi: “Tam thiếu gia tới chưa?”
Cao chưởng quỹ: “Còn chưa tới, thế nhưng ngài phải đi tới hiện trường để ý kỹ vào a!”
Viên Cương: “Hắn có nói sẽ tới sao?”
Cao chưởng quỹ ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đã gần lên cao, vị Tam thiếu gia này không đúng giờ a, bèn thở dài: “Thiếu gia nói không muốn tới, nhưng nắm tay ngài cứng, không phải sẽ không đến, nhưng nhìn tình huống này, còn không biết lúc nào thiếu gia mới có thể tới.”
Hắn xem như đã nhìn ra, từng tên không có chút hoang mang, không sợ xảy ra chuyện, chỉ có hắn là gấp nhất.
Không gấp cũng không được, thật muốn xảy ra chuyện gì, Tam thiếu gia là không có việc gì, vị đông gia này cũng sẽ không có việc gì, khẳng định là bắt hắn, vị chưởng quỹ này ra ngoài gánh.
Nơi này đang nói nói, ngõ nhỏ bên ngoài truyền đến một hồi tiếng vó ngựa, mắt Cao chưởng quỹ sáng lên, “Chắc là tới đó.” Quay đầu liền chạy ra.

Quả nhiên, Hô Diên Uy nghênh ngang đi tới, thấy Viên Cương đang còn đứng trung bình tấn, trên hai cánh tay còn ôm hai khối đá lớn như vậy, nhớ tới tên này một quyền đánh chết tươi tọa kỵ của mình, lời oán giận vừa tới ngoài miệng liền nuốt xuống.
Không có cách, vị này điển hình là toàn cơ bắp, thật muốn bị chọc giận, có chuyện gì là không dám làm? Trong nhà có quyền có thế thì như thế nào, là nhi tử Thượng tướng quân mà tưởng người ta không dám đánh sao? Cũng không phải là chưa từng đánh qua, thậm chí còn dám bắt cóc nhi tử Thượng tướng quân nữa kìa!
Loại ‘ngang’ như hắn này, sợ nhất là đụng tới thể loại ‘thô’ đó, huống chi tên ‘thô’ đó còn được lão cha hắn thưởng thức, chân chính là để hắn bó tay chịu thua!
Hắn chỉ có thể cười khổ nói: “Ta nói An huynh này, chuyện nhận người ta lại không am hiểu, ngươi bảo ta chiêu ai a, ngươi nhìn xem mà làm không được sao.”
Bịch! Bịch! Hai khối tảng đá lớn từ trên hai cánh tay Viên Cương xoay tròn rớt xuống, rơi xuống đất nhanh gọn lẹ làng, khiến cho mặt đất cũng truyền ra hai tiếng chấn động.
“Hô!” Thở ra một hơi dài xong Viên Cương đứng thẳng dậy, “Tam thiếu gia, Cao chưởng quỹ nói, ngươi không đến nữa liền sẽ phải xảy ra chuyện.”
Cao chưởng quỹ im lặng, ta có nói câu này sao? Bất quá nghĩ lại, hình như ý tứ cũng chênh lệch gì nhiều cái này.
Hô Diên Uy trừng hai mắt lên, “Tình huống ra sao? Có người dám nện bãi của ta à?”
Viên Cương: “Hiện tại chưa có, chờ thêm chút nữa có có hay không chưa biết chừng.”
“Ta ngược lại muốn xem coi, đứa nào có lá gan mập như vậy, đi, đi xem một chút!” Hô Diên Uy lập tức giống như nốc phải ba chén máu gà lớn ý, biến thành y con gà chọi vậy, tính hung hăng của thiếu gia hoàn khố* kia nháy mắt bạo nộ. (*ăn chơi, quần là áo lụa)
Ra ngoài gọi người, bảo Cao chưởng quỹ chạy trước dẫn đường, còn hắn dẫn hơn mười tên tùy tùng cưỡi ngựa cao to chạy theo.
Vừa đến hiện trường, Hô Diên Uy ghìm chặt dây cương, có chút bị kinh hãi, cái này đoán chừng không sai biệt lắm có trên vạn người đi, một người một ngụm nước bọt cũng có thể nhổ hắn chết chìm, bị nhiều người chỉ trỏ như vậy, khí thế hung hăng đắc ý kia của hắn hơi xìu xuống, mặt đầy râu quai nón hơi co giật một chút.
“Cái tình huống gì đây?” Hô Diên Uy hỏi nhỏ Cao chưởng quỹ, được cho biết đây đều là người đến xin làm công, hắn mới khẽ thở ra một hơi, hắn nghe lời Viên Cương nói, còn tưởng rằng nhiều người như vậy chạy đến đây đều là đến đập bãi của hắn, dọa hắn giật thót một cái.
Viên Cương không chút hoang mang lo sợ chạy bộ đến, Hô Diên Uy lập tức nhảy xuống ngựa kéo hắn lại, “Làm sao làm ra động tĩnh lớn như vậy? Trong kinh thành ngư long hỗn tạp, tụ tập quần chúng nhiều như vậy, nếu như rơi vào tay người có mưu đồ bất chính đi kích động một chút, rất dễ xảy ra chuyện đó.”
Tuy nói là thiếu gia hoàn khố, thế nhưng từ dòng dõi xuất thân, có một số chuyện hắn cũng biết phân rõ nặng nhẹ, không hề có hồ đồ.
(Luna: Lúc đầu ta tưởng tượng ra ông HDU này đủ loại, nghĩ hoàn khố lại từng bị bắt cóc nhất định còn trẻ, xem xong chương này vỡ mộng thiệt T_T hóa ra là đại thúc mặt râu còn dê xồm nữa)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.