Đạo Quân

Chương 278: Tô Chiếu thăm dò




Chương 278: Tô Chiếu thăm dò
Edit : Luna Huang
Nguyên nhân làm hắn thoát khỏi con thuyền là vì hắn để ý có thấy tu sĩ ở trên đảo bay lui bay tới kiểm tra thuyền.
Lúc này nhìn lại, hình như có không ít người ở trên đảo đang khiêng từng thanh gỗ đi tới những chiếc thuyền kia.
Quan sát một chút tình huống chung quanh, nhìn sắc trời đã dần tối, hắn quyết định tới gần để điều tra, lần nữa lặng lẽ chìm vào trong nước.
Nguyên nhân hắn dám tới gần điều tra là bởi vì nơi này là biển cả, có sóng vỗ liên hồi, nếu là hồ nước ở lục địa, hắn đúng là không dám tới gần, ở mặt nước hồ tạo ra gợn sóng, rất dễ bị người ta phát hiện, nơi này có thể mượn nhờ sóng vỗ liên tục che giấu.
Lúc tiếp cận hải đảo, từ dưới đáy nước truyền đến âm thanh “lộc cộc, lộc cộc hoặc đang đang đang” lộn xộn, hắn lần theo thanh âm tiến lại gần, lặn tới dưới đáy của một chiếc thuyền, lần nữa lặng lẽ núp ở đuôi thuyền nhú đầu lên, không cần áp lỗ tai vào thân thuyền, cũng có thể nghe được âm thanh gõ “đinh đinh đang đang” từ trong khoang thuyền truyền đến, còn có cả âm thanh khi cưa gỗ nữa.
Không chỉ một chiếc, trái phải đều có không ít trên thuyền có âm thanh đang làm mộc truyền đến.
Hắn muốn lên trên thuyền quan sát một chút, nhưng vì lý do an toàn, cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ này.
Lặn trong nước lần mò một hồi, hắn lại lặn ra cách xa hải đảo một chút, thỉnh thoảng thò đầu ra, lặn chung quanh hải đảo một vòng xa, kiểm kê số lượng thuyền.
Trong lòng ước đoán được đại khái số lượng xong, lại chìm xuống biển, cấp tốc chạy trốn khỏi nơi đây.
Lặn một hơi ra thật xa mới ngoi lên lấy hơi tiếp, thẳng đến khi triệt để cách xa bên này rồi, xác nhận người trên đảo sẽ không nhìn thấy hắn nữa, mới nhú đầu ra khỏi mặt nước biển, quan sát bốn phía lặp đi lặp lại một phen, sau đó mới nhảy lên trên mặt biển, đạp sóng lướt đi, một đường bay lượn trên mặt biển trở về. . .  . . .
Thành Đại Khảm, đây được xem như là một tòa thành gần nhất cuối cùng trên lộ trình tới kinh thành Tề quốc bên này của Ngưu Hữu Đạo.
Y chang như trước đó, Ngưu Hữu Đạo cũng đang dạo chơi bốn phía trong thành, đang đi dạo nửa chừng, một tên đệ tử Ngũ Lương sơn xuất hiện, thừa dịp người không chú ý, từ xa xa khẽ gật đầu ra hiệu với Hắc Mẫu Đơn.

Hắc Mẫu Đơn không giống như là Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo thật sự là đang đi dạo khắp nơi, còn Hắc Mẫu Đơn cũng cùng đi chơi bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, nhưng không phải là đi chơi thật, nàng có trách nhiệm quan sát bốn phía. Đây là những việc trước đó Viên Cương đã dạy với nhắc nhở qua, thậm chí là tiến hành huấn luyện mấy người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo ở trình độ nhất định.
Đừng nói cái gì tu sĩ hay là không tu sĩ, có một số việc tu sĩ cũng không chuyên nghiệp bằng nhân sĩ .
Lúc huấn luyện những người này Viên Cương trực tiếp làm rõ, Đạo gia chính là đà chủ*, chính là thủ lĩnh của mọi người, an toàn của Đạo gia là chính, không thể để Đạo gia xảy ra chuyện gì, một khi Đạo gia có chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả mọi người ai cũng đừng nghĩ được tốt hơn, thân là người bên cạnh Đạo gia, đều có trách nhiệm trông coi sự an toàn của Đạo gia, kịp thời nhắc nhở cho Đạo gia những chuyện hắn không có chú ý tới.
Dù sao đi nữa, Đạo gia cũng chỉ là một người, cũng chỉ có một đôi mắt, cùng hai cái lỗ tai, không có khả năng thời thời khắc khắc đi chiếu cố tất cả tình huống xung quanh, nhất là thời điểm đi ra ngoài.
Hắc Mẫu Đơn khẽ gật đầu đáp đã hiểu, đệ tử Ngũ Lương sơn lại cấp tốc rời đi.
Thừa dịp lúc Ngưu Hữu Đạo dừng lại bên đường, đang ngồi xổm xuống quan sát một tên thợ điêu khắc đang khắc tranh gỗ, Hắc Mẫu Đơn cúi người xuống, sau khi trò chuyện cười nói với Ngưu Hữu Đạo, chợt ở bên tai Ngưu Hữu Đạo nhỏ giọng thì thầm, “Công Tôn mời về.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, biểu thị đã biết, lại vẫn ngồi xổm ở đó, không có ý đứng dậy, từ từ thưởng thức bức tranh khắc gỗ được trưng bày cho đã cái, mới ung dung chậm rãi đứng dậy.
Lệnh Hồ Thu cũng vắt hai tay ra sau lưng thưởng thức bức khắc gỗ, nguyên bản hắn không có cái nhã hứng này, thế nhưng đụng tới con rùa đen chậm rì rì Ngưu Hữu Đạo này, cũng bị mài cho không có tính tình, cũng đã dần dần nhịn xuống nổi cáu, được! Thưởng thức liền thưởng thức, dù sao cũng không có việc gì, cũng nhàn cũng rỗi.
“Huynh trưởng, ta có việc phải về khách sạn trước, ngươi tiếp tục ở đây thưởng thức hay sao?” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng hỏi Lệnh Hồ Thu đang đứng ở bên cạnh.
Lệnh Hồ Thu ngạc nhiên nhìn sang, trong bụng nghĩ thầm, ngươi đi về, ta còn cần phải ở đây giả vờ giả vịt thưởng thức làm cái gì?
“Vậy liền cùng trở về đi.” Lệnh Hồ Thu phất tay ra hiệu một chút.
Vừa về tới khách sạn, nhìn thấy bên ngoài gian phòng Ngưu Hữu Đạo có người đứng canh giữ, phòng ngừa người khác tới gần, Lệnh Hồ Thu cùng Hồng Tụ, Hồng Phất trao đổi ánh mắt, lòng dạ biết rõ, đoán chừng lại có chuyện gì đây.
Mặc dù bên này không biết rõ Ngưu Hữu Đạo đang muốn làm gì, nhưng đều biết, đoạn đường này Ngưu Hữu Đạo cứ chậm rì rì như vậy tuyệt không đơn giản.

Ngưu Hữu Đạo vào phòng, Hắc Mẫu Đơn cấp tốc đóng cửa, Công Tôn Bố đang ngồi chờ trong phòng đứng lên, vẻ mặt đầy hưng phấn nói: “Đạo gia, đã tìm ra được chỗ cải tạo thuyền.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc, “Nhanh như vậy?”
Phải biết hiện tại cách thời điểm đề xuất ra quyết định mới, vừa mới qua được năm ngày thời gian mà thôi, thời gian Kim Sí đưa tin đi đi về về, rồi điều phối nhân thủ, rồi xác nhận vùng biển phù hợp điều kiện, tất cả đều phải cần không ít thời gian, song, nhanh như vậy đã có kết quả rồi?
Công Tôn Bố gật đầu nói: “Đúng vậy, người ở quốc gia khác còn đang trên đường tới, người ở vùng biển Tề quốc bên kia nhận được nhiệm vụ, đã cho người tiến hành trước, kết quả, có người ngay ngày đầu tiên chấp hành nhiệm vụ đã tìm ra được, cái này là nhờ chúng ta đã xác định được phương hướng điều tra, nếu không trên biển thuyền bè lui tới nhiều như vậy, cũng không ai có biện pháp khẳng định nó có liên quan đến mục tiêu chúng ta muốn tìm hay không.”
“Tốt!” Ngưu Hữu Đạo cũng mừng rỡ, hỏi “Ở tại vị trí nào?”
Công Tôn Bố đưa tay ra mời Hắc Mẫu Đơn, Hắc Mẫu Đơn cấp tốc lấy địa đồ ra, mở ra rồi treo ở trên tường.
Công Tôn Bố nhìn chằm chằm địa đồ tìm kiếm một chút, ngón tay chỉ tại một chỗ hải vực* ở phía tây nam Tề quốc, “Đại khái ở vị trí này, là một cái hải đảo, vùng biển này có rất nhiều đá ngầm, nếu thuyền không nắm rõ hải trình là căn bản không dám đi lại ở vùng này, coi như biết hải trình an toàn đi nữa, bình thường thì thuyền cũng sẽ không lui tới bên này, hoàn cảnh nơi đây phù hợp với tình huống chúng ta dự đoán trước đó.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đã xác nhận chưa?”
Công Tôn Bố: “Đã xác nhận, số lượng thuyền cụ thể neo đậu quanh đảo này thì chúng ta không tiện tiếp cận để đếm cho chính xác, do ở trên đảo có tu sĩ tuần tra, nhưng người đi điều tra ước chừng có trên dưới 200 chiếc, toàn bộ đều là loại thuyền đi biển lớn mà chúng ta đã phán đoán. Mặc dù người điều tra không dám lên bờ, bất quá vẫn lặn xuống dưới thuyền điều tra, có thể xác định là đang tiến hành cải tạo thuyền.”
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Lái thuyền từ đó tới bến cảng Tề quốc thì mất bao lâu?”
Công Tôn Bố: “Phù hợp với phán đoán của Mẫu Đơn muội tử, đại khái trong vòng một ngày.”
“Trên dưới 200 chiếc? Xem ra còn không chỉ muốn có 1 vạn con chiến mã đâu!” Ngưu Hữu Đạo cười lạnh ‘hắc hắc’ một tiếng, nhìn chằm chằm Công Tôn Bố trịnh trọng nói, “Bảo người của ngươi nhìn chằm chằm vào, một khi phát hiện thuyền có dấu hiệu di chuyển, lập tức trở về báo cáo ngay! Nhớ kỹ, không cần các ngươi chơi trò gì, cũng không cần đi mạo hiểm, nhìn chằm chằm là được, tóm lại, tuyệt đối không để ‘đánh cỏ động rắn!”
“Được!” Công Tôn Bố lập tức lĩnh mệnh chấp hành.

Đưa tiễn Công Tôn Bố, Hắc Mẫu Đơn trở về, thấy Ngưu Hữu Đạo vẫn đang đi lẩn quẩn trong phòng suy tư, liền an tĩnh đứng ở một bên, không có đi quấy rầy.
Ngưu Hữu Đạo chợt dừng bước, quay đầu lại nói với nàng: “Đã không cần thiết tiếp tục ở lại đây nữa, lập tức khởi hành, đi kinh thành Tề quốc, ngươi đi thông báo cho Lệnh Hồ Thu một cái, xem coi hắn có ý kiến gì không.”
Lệnh Hồ Thu còn có thể có ý kiến gì, hắn đến đây vốn là bị gọi ‘đến giúp’, tự nhiên là lập tức xuất phát đi theo luôn. . .  . . .
Hiệu suất làm việc của Hô Diên Uy là cực cao, nói đem đất ở chung quanh Đậu Hũ quán thu vào, liền thu đủ, nói là trong vòng ba ngày, tuyệt không có khả năng kéo tới ngày thứ tư.
Sát bên Đậu Hũ quán, cách một con ngõ nhỏ, tầng trên của một căn lầu các, trong một gian phòng tao nhã, Tần Miên đi tới đứng gần phía trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, như đang quan sát cái gì đó.
Trong phòng, trước bàn, Tô Chiếu cải trang mặc một bộ tố y*, đang chậm rãi thưởng thức một bát đậu hủ tươi ngon. ( *áo trắng thuần nam nữ mặc đều được)
“Đến rồi.” Tần Miên chợt quay đầu lại khẽ gọi.
Tô Chiếu đặt thìa xuống, từ từ đứng dậy, dịch bước tới trước cửa sổ, mắt nhìn xuống ngõ nhỏ bên dưới ngoài cửa sổ hé mở, chỉ thấy Viên Cương vừa từ trong ngõ đi ra.
Tần Miên thì đi đến trước cửa sổ phía đối diện bên ngoài Minh hồ phất khăn.
Từ góc rẽ vào ngõ nhỏ, một tiểu cô nương y phục bẩn thỉu, tay nâng bát đậu hũ xuất hiện, không biết có phải nguyên nhân vì đột nhiên thấy được Viên Cương hay không, tiểu cô nương khẽ buông tay, chén sành rơi xuống đất ‘lạch cạch’ một tiếng vỡ nát.
Nhìn xem đậu hủ rơi vãi đầy đất, tiểu cô nương méo miệng, vẻ mặt, dáng vẻ đầy ủy khuất, từng giọt nước mắt lã chả rơi xuống, từ từ ngồi xuống, như tính muốn nhặt lên lại.
Viên Cương dừng bước đứng lại ở trước mặt cô bé, một cái hán tử to như vậy lại khom lưng vì một cô bé, cũng từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, nói: “Đã bẩn rồi, bỏ đi thôi.”
Tiểu nữ hài ủy khuất mếu máo nói: “Mua về cho nãi nãi*.” (*bà)
Viên Cương đưa tay ra đỡ cô bé đứng dậy, lau nước mắt giúp cô bé, hiếm khi trên khuôn mặt ít nói lại xuất hiện vẻ dịu dàng, “Không sao, mua lại một phần nữa là được.”
Tiểu nữ hài lắc đầu, nức nở nói: “Không có tiền.”

Viên Cương lấy ra một xâu tiền cho cô bé, tiểu nữ hài lắc đầu bước lui về sau một bước, hiển nhiên là không dám nhận tiền của người xa lạ.
“Ta biết bà của nhóc. . .” Viên Cương nói một vài lời dỗ dành, rồi đưa tay ra nắm tay cô bé, bóng lưng một bự một nhỏ dắt tay nhau rời ngõ nhỏ.
Một hồi sau, trước cửa sổ chính, đối diện là Đậu Hũ quán, Tần Miên đứng đó thò đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi xong thì rụt đầu về, nhỏ giọng cười nói: “To con này thật đúng là mua lại một phần cho tiểu nha đầu, còn mua phần to hơn nữa chứ.”
Trong yên lặng, Tô Chiếu lại từ từ đi tới cửa sổ bên này, chỉ thấy trong tay tiểu nữ hài có xách thêm một bình gốm, mà bình lại được bện cho cái quai bằng dây gai, thuận tiện để xách cầm, rốt cuộc không cần phải bưng lấy nữa, đang vui sướng rời đi.
Tô Chiếu từ từ về lại ngồi xuống bàn, nhìn xem đậu hủ trong chén, nỗi lòng khó yên, trong đầu là hình ảnh bóng lưng một bự một nhỏ dịu dàng dắt tay nhau đi, thật lâu khó mà phai mờ được.
Hôm đó, khi nàng vừa nghe được An Thái Bình kia nói câu ‘không có phân biệt cao thấp sang hèn’, nội tâm tức thì rung động.
Sở dĩ rung động, là vì không ai biết trong nội tâm nàng chịu dày vò, nàng khát vọng có một cái kết cục mỹ hảo với nam nhân trí tuệ gần như yêu thuật, ngọc thụ lâm phong, năng lực cường hãn kia, thế nhưng thân phận của nàng là gì? Là gái thanh lâu, mà lại, ai cũng biết nàng là độc sủng của vị Vương gia nào đó, thanh danh này của nàng là vĩnh viễn không cách nào xóa được.
Đối mặt với cái thế đạo này, nàng không chỉ một lần tự hỏi bản thân, cũng không chỉ một lần đi hỏi Thiệu Bình Ba, thật sự sẽ cưới ta sao?
Cứ việc Thiệu Bình Ba trả lời có rất chắc chắn, rất khẳng định, thế nhưng nội tâm của nàng rất khó tả, nàng đang nghĩ tới, một khi Thiệu Bình Ba thật sự công thành danh toại, cao cao tại thượng, Thiệu Bình Ba thật sự có thể cưới loại nữ nhân có thanh danh như nàng sao?
Đối với cái thế đạo này mà nói, lời nói của An Thái Bình khó tránh khỏi có chút kinh hãi thế tục, đừng nói mấy thanh niên gây chuyện kia, liền ngay cả nàng, nghe xong đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mặc dầu đã chạm đến sự yếu đuối trong lòng nàng.
Thế nhưng sau đó, An Thái Bình kia thậm chí lấy thân thể mình ngăn ở phía trước tiểu tỳ thanh lâu kia, ngăn cản loạn roi khỏi quật vào tiểu tỳ thanh lâu kia .
Nàng hoài nghi An Thái Bình này là đang làm ra vẻ, nên muốn thử lại xem sao.
Muốn nhìn thử xem, khi An Thái Bình này không ở trước mắt bao người, khi không ai trông thấy sẽ là dạng gì.
Có một số việc, không cần phải biểu hiện quá nhiều, chỉ một động tác, một ánh mắt, liền có thể nhìn ra được đầu mối.
Nhưng mà tình hình thăm dò vừa nãy vượt xa khỏi dự đoán của nàng, hắn lại dịu dàng với một tiểu nữ hài nghèo khó bẩn thỉu như vậy, khiến cho da đầu nàng có cảm giác tê dại, để nàng sâu sắc ý thức được, ở trong lòng nam nhân này cái gì gọi là ‘không có phân biệt cao thấp sang hèn’, nam nhân này là không hợp với cái thế đạo này, chân chính là nam nhân sẽ không để ý cái gì gọi là xuất thân thanh lâu!
(Luna: bắt đầu không ưa nỗi bà Tô Chiếu này rồi đó)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.