Đạo Quân

Chương 280: Ta nói nhân phẩm của ngươi đi đâu mất rồi?




Chương 280 : Ta nói nhân phẩm của ngươi đi đâu mất rồi?
Edit : Luna Huang
Tại kinh thành là không thể làm loạn, thật muốn náo ra động tĩnh gì lớn ngay dưới mí mắt của hoàng đế mà nói, hắn không gánh nổi trách nhiệm đó.
Viên Cương: “Chúng ta thuê người làm, những người đến đây đều là người cùng khổ đến tìm việc sống tạm, sống còn không nổi nữa là, không có chuyện gì.”
Hô Diên Uy lại không cho rằng như vậy, thần sắc nghiêm túc nhiều thêm mấy phần, ngoắc một tên tùy tùng đi tới, phân phó hắn đi tới chỗ quân doanh của đại ca, điều một chi nhân mã dưới trướng chạy tới đây, để đề phòng vạn nhất.
Người kia cấp tốc nhảy lên ngựa chạy đi.
Lúc này Hô Diên Uy mới hỏi tiếp: “Ta nói này An huynh, ở đây có nhiều người như vậy, chúng ta đây là muốn thuê bao nhiêu người thế?”
Viên Cương quay sang nhìn hắn chăm chú, trong bụng nghĩ thầm, vị này phải là có bao nhiêu ‘không để tâm’ đây, động tĩnh rất nhiều người biết như vậy, mà ngay cả trong nhà mình thuê bao nhiêu người ngươi cũng không biết?
“Thế nào? Bộ râu này của ta vừa mới tỉa qua đó, ai cũng khen đẹp, làm một đám tiểu nương tử nghiêng đổ, tối hôm qua đó là liều mạng nhào tới trên người của ta nha!”
Hô Diên Uy còn tưởng rằng hắn đang thưởng thức ‘bộ ria đẹp’ này, bèn đắc ý, lấy hai tay vuốt vuốt bộ râu quai nón trên mặt.
Viên Cương lạnh nhạt nói: “Thuê 300 người.”
Hô Diên Uy kinh ngạc, “Thuê có 300 người tại sao lại có nhiều người chạy tới như vậy?”
Hắn chưa thấy qua tràng diện một lần thuê lên tới vài trăm người, cửa hàng bình thường nhận người vào làm, rất ít khi xuất hiện tình huống thuê một lần vài trăm người, song hắn không phải cảm thấy là thuê quá nhiều người, chẳng qua hắn là cảm thấy người chạy tới có quá nhiều đi.
Cao chưởng quỹ rất muốn nói một câu, đãi ngộ tốt, bao ăn bao ở a!
Viên Cương lại trả lời bằng một câu có ý khác: “Nói rõ ở Tề quốc người cùng khổ có rất nhiều, người nào cũng có thể được ăn no mà nói, thì đâu có chạy tới trông mong đến mức này?”
Lời này vừa nói ra, ngược lại khiến Hô Diên Uy cúi đầu ngẫm nghĩ, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt bao hàm thâm ý nhìn xem Viên Cương, vỗ vỗ bả vai hắn, “Huynh đệ, lựa chọn của ngươi ta đã hiểu. Bất quá có mấy lời chỉ nói ở trước mặt ta một chút là được, không cần đi nói lung tung ở trước mặt người ngoài, có ít người không thích nghe những lời như vậy đâu.”
Viên Cương: “Tam công tử, bắt đầu nhận người đi!”

Hô Diên Uy mờ mịt, có vẻ như không biết ra tay từ đâu, hỏi: “Làm sao nhận đây?”
Viên Cương: “Nhiều người như vậy tùy ngươi chọn, ngươi muốn người nào thì tùy tiện điểm chỉ, chỉ đủ 300 người là được.”
Cao chưởng quỹ đổ mồ hôi hột, có nhận người kiểu này sao? Tối thiểu phải nhìn xem coi có phù hợp hay không đã chứ, tâm của hai vị này thật đúng là đủ lớn.
Hô Diên Uy có không biết cũng cảm thấy lời này không đúng, hồ nghi nói: “Tùy tiện chỉ? Vậy, liền lão đầu thiếu cái chân đang chống nạng kia, chẳng lẽ ngay cả dạng đó ngươi cũng thuê về dùng luôn à?” Đưa tay ra chỉ về phía trong đám người.
Viên Cương: “Chỉ cần phù hợp, hạng người gì đều có thể dùng.”
Vừa nói xong, lờ mờ nhớ tới, hình như lời này trước kia Đạo gia cũng có nói qua, bất quá lại là một tầng ý nghĩ khác.
Hô Diên Uy liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái, tựa hồ muốn tránh xa hắn ra một chút, “Ta nói An huynh này, ngươi đừng có quậy, ngươi không biết xấu hổ, ta còn muốn mặt mũi đấy, ta đích thân chạy tới nhận người, kết quả thu cái người thọt về để ở trong tiệm của ta, chẳng phải là làm trò cười cho người khác xem. Ngươi nghiêm túc một chút có được không hả? Ta còn trông cậy vào Đậu Hũ quán để kiếm tiền a, ngươi chớ có mà làm loạn.”
Hiện tại hắn ngược lại cảm thấy bản thân thật đúng là nên đến đây để thu người, không phải chính hắn đến coi, để vị này thu về một đống vớ va vớ vẩn mà nói, hắn không có bị một đám bằng hữu cười cho quê chết luôn mới là lạ.
Thấy vị này lên tiếng, Cao chưởng quỹ cũng vội vàng phụ họa hùa theo, “Đúng đúng đúng, đông gia, Tam thiếu gia nói không sai, chúng ta thuê người là muốn để bọn hắn đưa hàng vào trong cung mỗi ngày, như vị đó thiếu mất 1 cái chân, để hắn đưa đi cũng không tiện a!”
Mặt Viên Cương vẫn tỉnh bơ nói: “Vậy liền thu mấy người trẻ tuổi, tinh anh, có sức khỏe đi, Tam thiếu gia cảm thấy tiêu chuẩn này như thế nào?”
Tiêu chuẩn này được đó, Hô Diên Uy sợ hắn toàn cơ bắp làm loạn, vội vàng gật đầu nói: “Được được được, tiêu chuẩn này không sai, liền tiêu chuẩn này.” Còn nháy nháy mắt vói Cao chưởng quỹ ở bên cạnh.
Cao chưởng quỹ cũng vội vàng gật đầu hùa theo, “Được đó được đó.”
Viên Cương: “Vậy thì bắt đầu đi!” Đưa tay ra hiệu cho Hô Diên Uy bắt đầu nhận đi.
Hô Diên Uy chưa từng làm qua cái này, hỏi: “Làm sao làm đây?”
Viên Cương: “Tam thiếu gia tùy tiện chọn người, xem ai thuận mắt, hợp tiêu chuẩn, liền điểm chỉ người đó.”
Lại tùy tiện chỉ ? Ngươi có thể nói cái gì đáng tin cậy hơn một chút hay không? Hô Diên Uy sợ hắn rồi, quay sang Cao chưởng quỹ hỏi ý kiến, “Có thể làm như thế sao?”

“Đúng là có thể làm như thế, chỉ là, như tùy tiện chỉ mà nói, về phương diện nhân phẩm không biết sẽ như thế nào, vạn nhất thuê về một tên hay ăn lười làm, tay chân không sạch sẽ. . .” Còn chưa nói dứt lời, phát hiện ánh mắt Viên Cương lặng lẽ nhìn tới, ánh mắt có sát khí như muốn giết người, vô cùng dọa người, Cao chưởng quỹ lập tức đổi giọng, “Bất quá nha. . . Ta xem vẫn là có thể thực hiện, có thể tạm dùng trước, thích hợp liền lưu lại tiếp tục sử dụng, không thích hợp thì tùy thời có thể sa thải. Nhiều người như vậy, thật muốn gọi từng người ra tra hỏi cho rõ ràng mà nói, chỉ sợ hỏi mấy ngày cũng chưa xong.”
Nghe chút mấy ngày cũng chưa xong, bản thân hắn có thể sẽ bị dính vào chuyện vặt vãnh này thêm mấy ngày, Hô Diên Uy lập tức không muốn bàn nữa, vội nói: “Biện pháp của An huynh không sai, cứ làm như thế đi, bắt đầu, bắt đầu, mau bắt đầu nhanh đi!”
Công tác tổ chức cụ thể dĩ nhiên chính là do Cao chưởng quỹ đi ra bận bịu.
Viên Cương thờ ơ lạnh nhạt, quan sát thế cục, một khi có gì bất lợi, thì hắn có thể tùy thời tham gia điều chỉnh.
Hô Diên Uy thì vòng tay sau đít đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn trời rồi lại nhìn đất, thật không quá kiên nhẫn.
Cao chưởng quỹ gọi người quan phủ đến hỗ trợ duy trì trật tự, dẫn đám người đến đây xin việc xếp thành một hàng dài, rồi từ từ di chuyển đi qua.
Còn lại liền đơn giản, Hô Diên Uy nhìn xem hàng người đi qua trước mặt, chỉ cần ai phù hợp ‘tiêu chuẩn’ đã được chỉ định, hắn liền cầm roi ngựa chỉ một phát, “Ngươi, bước ra!”
Người đó liền bước ra ngoài, đi tới trước một cái bàn được bày bên cạnh ghi tên lại, xem như đã được thuê.
Cái này chọn tới bàn lui, kỳ thật vẫn là như lời Viên Cương nói, Hô Diên Uy chọn người kiểu này, kỳ thật chính là xem ai thuận mắt liền chỉ người đó, bộ dạng méo lệnh nhìn không vừa mắt, hắn không thích thì sao mà được chọn.
Mọi thứ không ra khỏi Viên Cương sở liệu, hạt giống hắn tỉ mỉ tuyển chọn đưa đi huấn luyện, trải qua hơn một năm huấn luyện, về tinh khí thần không phải người bình thường có thể so sánh, chỉ cần đi qua trước mặt Hô Diên Uy, cơ hồ không có ngoại lệ, đều ‘bị’ Hô Diên Uy điểm chỉ bước ra.
Một hàng người cứ xếp hàng đi qua như vậy, cuối cùng lão đầu thọt một chân chống nạng kia cũng xuất hiện ở trong hàng ngũ.
Hô Diên Uy lướt thoáng qua một cái, trực tiếp bỏ qua.
Ai ngờ Viên Cương đưa tay ra chỉ một phát, gọi lão đầu một chân kia bước ra, “Lão qua đây.”
Lão đầu chống nạng đi qua, Hô Diên Uy trợn mắt lên, không phải chứ, ngươi đúng thật là muốn khiến ta bị chọc quê á!
Hắn vội vàng đưa tay ra dừng lại hàng ngũ đang tiến lên, bắt lấy cánh tay Viên Cương, “Huynh đệ, chúng ta đã bàn bạc xong xuôi rồi mà, là để cho ta nhận người, ngươi không thể nói mà không giữ lời a!”
Viên Cương: “Ta chỉ hỏi một chút tình huống của ông ấy.”

Hô Diên Uy tỏ ra hoài nghi, “Có cái gì hay mà hỏi, thiên hạ người đáng thương có rất nhiều, chiếu cố hết được sao?” Có thể nói ra lời này, nói rõ hắn cũng hiểu được tâm tư của Viên Cương.
Hắn mặc dù thường ngày hay nói mấy lời khó nghe, thế nhưng đó cũng thường là đạo lý hiện thực.
Viên Cương chộp cổ tay hắn rồi nắn, Hô Diên Uy đau đến nhe răng nhếch miệng, “Được được được, ngươi khí lực lớn, ngươi hỏi, ngươi hỏi!” Cổ tay được buông lỏng, lập tức rụt về, tranh thủ xoa xoa mấy cái.
Cao chưởng quỹ ở một bên liếc nhìn, âm thầm thổn thức, vị này thật đúng là chẳng nể nang gì Tam thiếu gia hết.
Viên Cương hỏi lão đầu kia, “Xin hỏi Lão tiên sinh xưng hô như thế nào?”
Lão đầu cung kính nói: “Công tử khách khí, tiểu lão nhân tên là Nguyên Đại Hồ.”
Viên Cương lại hỏi: “Chân của lão tiên sinh là vì sao?”
Lão đầu thở dài: “Không ai sinh ra chỉ có một cái chân cả, trước kia ta cũng là một thành viên trong đội thiết kỵ Tề quốc, hai mươi năm trước, vì ngăn cản Tấn quốc xâm lấn, trong một trận chiến tại Hắc Thiết sơn bị thương, nên như vậy.”
Viên Cương: “Lão thế này rồi, người nhà yên tâm để cho lão ra đây nộp đơn sao?”
Lão đầu cười khổ nói: “Người nhà đã sớm không còn, lúc ta bị thương còn chưa có thành thân, ta như này rồi, trong quân ngũ cũng không chứa được, sau khi trở về tự lo sinh hoạt cho bản thân cũng không tiện nữa là, mọi người ai cũng không dễ dàng, không có cô nương nào nguyện ý gả ta cũng có thể hiểu được. Nhưng đi đứng không tiện, sinh hoạt xác thực khó khăn, một mình ráng sống qua những năm nay. Công tử, ngài chớ coi ta chỉ còn có một cái chân, chỉ cần không phải việc gì cần dùng đến hai chân, ta đều có thể làm được, tiền công ít chút không sao, chỉ cần có miếng ăn là được.”
Cách lão nhân này nói chuyện xem như là có chút học thức, Viên Cương lặng yên một lát, rồi chỉ tay sang bàn đăng ký bên kia, nói “Đi ghi danh đi!”
Lão đầu còn chưa kịp cảm tạ, Hô Diên Uy lập tức giận không làm nữa, hai con mắt trừng to lên như hai quả chuông, “Ta nói này An huynh, nhân phẩm đâu, ta nói nhân phẩm của ngươi đi đâu mất rồi? Ngươi không thể nói mà không giữ lời a, không phải ngươi nói chỉ hỏi một chút tình huống của lão ta sao? Tại sao lại thu luôn vậy?”
Viên Cương: “Ta có nói là không thu sao?”
“. . .  . . .” Hô Diên Uy á khẩu câm lặng, nghĩ nghĩ lại, đối phương hình như là không có nói không thu, tức giận quá sức đi một vòng quanh hắn, “Ngươi đây là đang chơi xấu a!”
Vẻ mặt Viên Cương không chút thay đổi nào nói: “Yên tâm, sẽ không để cho ông ấy làm việc ở trong tiệm, ta sẽ dùng ở chỗ khác.”
Hô Diên Uy chỉ cái mũi của hắn, “Đây chính là ngươi nói đó! Tốt, ta liền cho ngươi chút mặt mũi này.” Không cho cũng không được, kẻ toàn cơ bắp này nhất định phải muốn, hắn biết hắn cũng không ngăn được, bèn quay đầu lại phân phó Cao chưởng quỹ: “Ngươi nhớ cho kỹ, không cho phép lão nhân này làm việc ở trong tiệm, ta không ném người kia đi được!”
Cao chưởng quỹ khúm núm dạ, lén nhìn Viên Cương một cái.
Lão đầu biết người ta ngại hắn chính là người thọt, nhưng đối mặt với vấn đề sinh tồn, thứ tôn nghiêm này tựa hồ đã không trọng yếu, vội vàng chống gậy, cúi đầu liên tục cảm tạ, sau đó lại hơi chút do dự, không có vội đi ghi danh.

Viên Cương hỏi: “Lão tiên sinh có vấn đề gì sao?”
Lão đầu quay sang hướng đám đông đang xếp hàng, nói: “Năm đó có năm người đồng thời bị thương cùng ta trở về, bây giờ còn sống liền thừa. . . còn có một ông bạn già, cũng muốn xuất lực cho công tử, nếu như công tử thuận tiện mà nói. . .”
Hô Diên Uy bỗng nhiên quay đầu sang, “Ta cho ngươi biết, đừng cho mặt còn không biết xấu hổ!”
Mặt lão đầu đầy ngượng ngùng, rất xấu hổ.
Viên Cương nói: “Gọi đi ra nhìn thử xem.”
Hai mắt Hô Diên Uy lại trừng lớn, Viên Cương căn bản không để ý tới, nói với lão đầu: “Gọi ra đây!”
“Ấy!” Lão đầu cúi thấp người đồng ý, quay đầu sang đám người hô lớn tiếng, “Lão Cốc, đi ra đi, mau tới đây a!”
Rất nhanh, một lão đầu gầy còm được nhường đường đi ra, tới đây bái kiến!
Hô Diên Uy nhìn xem, chuẩn rồi, vị này thiếu một cái tay, cùng vị trước đó thật đúng là kết hợp một đôi!
Viên Cương chỉ nhìn ánh mắt, cùng đối mắt với đối phương một chút, liền quả quyết cho ra quyết định, “Đi ghi danh luôn đi!”
Hai cái lão đầu lúc này bèn liên tục cám ơn.
Hô Diên Uy nổi trận lôi đình, có dấu hiệu sắp phát điên rồi.
Viên Cương rất bình tĩnh nhìn thẳng mặt hắn, từ từ nói: “Lão binh bất tử, chỉ là điêu linh*! Người vì nước mà bị thương, không có lý do gì không sống nổi, hai người này ta muốn!” ( *khổ sở cùng cực)
“Ngươi. . .” Hô Diên Uy bị chặn nói không nên lời.
Hai cái lão đầu đã bị sinh hoạt giày vò cho đến chết lặng, lại đột nhiên đứng đó lệ nóng lưng tròng, bờ môi run rẩy, rơi lệ, cảm xúc tựa hồ bị kích động khó mà kiềm chế.
“Đi ghi danh đi!” Viên Cương lại quay sang hai cái lão đầu, nghiêng đầu ra hiệu.
Hai cái lão đầu kích động nói không thành lời, dùng hành động cúi đầu thật sâu tỏ ý với hắn, rồi đi tới bàn ghi danh.
Trong đám người, những đội viên mà Viên Cương mang tới kia, từng cái nhìn hắn rất chân thành, rất nghiêm túc.
(Luna: Đúng là ghét của nào trời trao của đó, mới hôm qua chê bộ râu của ổng hôn nay còn dành ra phần đầu để miêu tả tự hào nữa chứ =.=
Chỉ là xong chương này ta có chút nén không nỗi cảm xúc, cho hai ông lão kia cũng như cho những binh sĩ hy sinh vì nước nhà(bất luận còn lành lặn hay là thương binh, tử binh) – mọi người thật vĩ đại – xin cám ơn, cám ơn vì tất cả)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.