Đạo Quân

Chương 268: Tính là cái quan hệ gì đây?




Chương 268: Tính là cái quan hệ gì đây?
Edit : Luna Huang
Thiệu Tam Tỉnh: “Nói như thế, như vậy chẳng phải là hắn đã biết được mối quan hệ của chúng ta với Hiểu Nguyệt các rồi sao?”
“Có thể hắn chưa thể xác nhận, hắn sẽ suy nghĩ là, nếu ta thật sự có thể vận dụng được thế lực lớn như vậy, thì hắn làm sao lại có thể sống đến hiện tại? Tất cả những người có thù với hắn, đều sẽ trở thành đối tượng hoài nghi của hắn, chắc chắn hắn cũng có hoài nghi ta, nhưng chưa thể xác nhận.”
Thiệu Bình Ba nói xong đứng dậy, vòng ra trước thư án, nói: “Ngươi lập tức liên hệ Chiếu tỷ, hỏi nàng thử xem, những người nàng sai đi xuất thủ này biết được ít nhiều tình huống, theo lý thuyết, dựa theo quy cách làm việc của Hiểu Nguyệt các, những sát thủ này không có khả năng biết được quá nhiều, như vậy mới là tốt nhất, nếu không, sợ là Ngưu Hữu Đạo có thể phán đoán ra ta có quan hệ với Hiểu Nguyệt các, đối phó loại người này, để cho hắn không biết rõ, đó mới là biện pháp tốt nhất để đối phó hắn.”
“Còn có, ta không biết Lệnh Hồ Thu sấn tới Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc là nhằm mục đích gì, nhưng tất nhiên là phải có nguyên nhân. Như Lệnh Hồ Thu thật sự là người Hiểu Nguyệt các, Hiểu Nguyệt các tất nhiên biết nguyên nhân, trước đó lo lắng sợ làm bại lộ thân phận của Lệnh Hồ Thu, nên không tiện ngăn cản, lần này tất nhiên sẽ mượn cớ hao tổn binh tướng để mà cưỡng ép ra lệnh cưỡng chế Chiếu tỷ, không cho phép nàng lại nhúng tay vào nữa. Hỏi Chiếu tỷ thử xem, lần này Hiểu Nguyệt các có lấy cớ bắt nàng dừng tay lại hay không, nếu có, dưới đủ loại nhân tố liên quan trên, tên Lệnh Hồ Thu này chắc chắn là người của Hiểu Nguyệt các không thể nghi ngờ!”
“Trước khi chưa làm rõ Ngưu Hữu Đạo làm sao giết được Trác Siêu, hành động thiếu tính toán không phải cử chỉ sáng suốt, nếu Hiểu Nguyệt các có lệnh đó, bảo Chiếu tỷ đừng lại hành động thiếu tính toán nữa, liền bảo nàng tuân mệnh đi, ở thời điểm này không cần thiết đi chọc giận Hiểu Nguyệt các, trước tiên làm cho tốt chuyện chiến mã rồi tính tiếp, không nên làm hỏng đại sự.”
“Mặt khác, hiện tại sự thật đã chứng minh phán đoán của ta trước đó, Ngưu Hữu Đạo chắc chắn đi Tề quốc để xử lý chiến mã. Nói cho Chiếu tỷ, dưới điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta bên này, nếu nàng có thể ngăn cản được Ngưu Hữu Đạo thu hoạch chiến mã thì liền cố gắng đi ngăn cản. Cần phải nhắc nhở nàng, điều kiện tiên quyết là không làm ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta, ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng làm bậy. . . . . .”
Trong thính đường của một tòa đình viện, đèn đuốc sáng trưng, trong phòng, mấy người khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, Đường Nghi ở trên bục cao, La Nguyên Công, Tô Phá, Đường Tố Tố ở hai bên trái phải.
Đường Tố Tố đã được khôi phục lại vị trí trưởng lão!
Trong điện rất yên tĩnh, mấy người đều trầm mặc yên lặng.
“Điều đó không có khả năng, Ngưu Hữu Đạo làm sao có thể đánh bại Trác Siêu!” Đường Tố Tố lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
Tô Phá nhướng mắt lên, hỏi: “Sư muội cảm thấy loại chuyện này Băng Tuyết các sẽ đi ‘nói hưu nói vượn’ sao?”
Đường Tố Tố hừ lạnh một tiếng: “Kẻ này rất gian trá, hẳn là hắn đã giở thủ đoạn gian trá nào đó!”

Tô Phá lười đi tranh luận với nàng nữa, Đường Nghi với La Nguyên Công cũng không có lên tiếng, đều biết tranh luận cái này không có ý nghĩa gì.
Sở dĩ đám người trầm mặc, là bởi vì tin tức này nên mới vậy, lặp đi lặp lại xác nhận, đây không phải là tin đồn, đích thật là Băng Tuyết các chính thức công bố điều chỉnh xếp hạng Đan Bảng, nói rõ nguyên nhân điều chỉnh, đúng là Ngưu Hữu Đạo giết Trác Siêu.
Cái này khiến cho đám người năm đó tước đoạt chức chưởng môn của Ngưu Hữu Đạo, cũng biến tướng thành đuổi hắn ra khỏi Thượng Thanh tông, đều có một tâm tình rất phức tạp.
Năm đó đều cho rằng Ngưu Hữu Đạo còn rất trẻ tuổi, không đủ đảm đương được chức trách lớn đó, mà đi làm trái môn quy, tổ huấn do tổ sư gia chế định, tước đoạt chức chưởng môn của Ngưu Hữu Đạo.
Bây giờ thì sao, người ta chẳng những đặt chân vững vàng, nghe nói lăn lộn cũng không tệ lắm, ngay cả ba phái lúc trước phụ thuộc vào Tống gia đều nghe lệnh hắn, Thiên Ngọc môn cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi. Nhớ ngày đó, Thượng Thanh tông cũng đồng dạng là phụ thuộc vào Tống gia, luận thực lực, bất luận một phái nào trong ba phái đều mạnh hơn Thượng Thanh tông.
Người ta ngay cả ba phái đều có thể khống chế, lại nói cái gì người ta trẻ tuổi không đủ kinh nghiệm để chấp chưởng Thượng Thanh tông, tựa hồ hóa thành trò cười lớn.
Sau khi tránh thoát khỏi trận chặn giết ở Nam Sơn tự, liền triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Thượng Thanh tông, sau đó lại giết Yến sứ danh dương thiên hạ, từ trong làn khói mù do Băng Tuyết các mạnh mẽ tạo ra an toàn thoát thân, bây giờ ngay cả cao thủ xếp hạng nhất lưu ở trong hàng ngũ cao thủ Đan Bảng cũng bị hắn xử lý.
Chỉ bằng những chuyện mấy người đã biết được này, thử hỏi trong Thượng Thanh tông ai có thể làm được, ai có được bản sự như thế này? Liên tiếp các sự kiện đó, Thượng Thanh tông sợ là ngay cả đụng cũng không dám đụng vào, hết lần này tới lần khác, một tên khí đồ* của Thượng Thanh tông lại có thể đứng trong đó chiến thiên đấu địa! (* đệ tử bị trục xuất)
Mấu chốt tên khí đồ này vốn nên là chưởng môn của Thượng Thanh tông, là bị bọn hắn dùng âm mưu thủ đoạn đi lật đổ.
Dung Bình quận vương mà Thượng Thanh tông chướng mắt, bây giờ lăn lộn quá thuận buồm xuôi gió, khiến cho triều đình Yến quốc cũng bó tay không làm gì được.
Khí đồ Thượng Thanh tông cũng là một đường phong vân, khiến cho Thượng Thanh tông thua xa lơ xa lắc.
Tống gia mà Thượng Thanh tông phụ thuộc vào đã suy sụp, cũng bị diệt môn, từ tên Thiệu Bình Ba kia nghe được thông tin, Tống gia bị diệt môn cũng là do Ngưu Hữu Đạo làm.
Thượng Thanh tông chuyển hướng đầu nhập vào Bắc Châu, tình cảnh hiện tại rất gian nan, kém chút nữa bị Đại Thiền sơn đuổi ra khỏi Bắc Châu, may mà Thiệu Bình Ba ra sức bảo vệ, nhưng những tài nguyên được cũng cấp cho lại không thể tránh khỏi bị Đại Thiền sơn đưa tay ra bóp lấy, tài nguyên có thể nhận được giảm mạnh, còn lại bắt đi làm việc vặt.

Lại hơi nhớ tới đệ tử trước kia bị sư môn trục xuất là Triệu Hùng Ca, bây giờ cũng thành cao thủ đỉnh cấp trên Đan Bảng, chỉ dựa vào một cái tên là có thể chấn nhiếp phường đạo chích khắp thiên hạ.
Ngẫm lại những thứ đó, lại ngẫm lại về bên này, Tô Phá nhịn không được trong lòng thở dài, những năm gần đây, cao tầng Thượng Thanh tông định ra quyết sách, tựa hồ chuyện nào cũng đều xuất hiện sai lầm to lớn, khiến cho Thượng Thanh tông ngày càng sa sút.
Cái gọi là ‘binh mạnh một người mạnh, tướng mạnh một tổ mạnh’, tựa hồ không phải là không có đạo lý!
Mà dưới tình cảnh trước mắt, trong Thượng Thanh tông, đệ tử bên dưới đã có rất nhiều dị nghị, chỉ là tạm thời còn chưa có người dám công khai nói ra mà thôi, đã có người âm thầm oán trách đối với chuyện lúc trước dùng thủ đoạn không bình thường tước đoạt chức chưởng môn của Ngưu Hữu Đạo.
Tất cả mọi người thấy được, cũng nghe nói, Ngưu Hữu Đạo danh dương thiên hạ, ngay cả ba môn phái như Lưu Tiên tông đều đi theo Ngưu Hữu Đạo lăn lộn, Ngưu Hữu Đạo có thể hỗ trợ cho ba phái lớn như vậy, để Thượng Thanh tông đi qua ở một chút hẳn là không có vấn đề.
Đối với những ngôn luận này, mấy người Đường Nghi lòng dạ biết rõ, nhưng lại có thể nói được cái gì? Người đều là hiện thực, tài nguyên cho các đệ tử càng ngày càng ít, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp sinh tồn a? Thân là người quyết định lại vô năng, còn không cho phép người ta oán trách đôi câu nữa sao?
Lúc trước mọi người đều cảm thấy Ngưu Hữu Đạo vô năng, chướng mắt Ngưu Hữu Đạo, nhất trí loại bỏ Ngưu Hữu Đạo, bây giờ thấy Ngưu Hữu Đạo ăn nên làm ra, có người lại bắt đầu thương nhớ.
Lần này mấy người tập trung ngồi ở đây, cũng bởi vì trong môn phái có một vài đệ tử liên hợp đưa ra vấn đề, đặt câu hỏi đưa cho mấy người cao tầng Đường Nghi.
Hỏi cái gì? Hỏi quan hệ giữa Đường Nghi với Ngưu Hữu Đạo, hỏi có phải Đường Nghi đã ‘ly hôn’ với Ngưu Hữu Đạo rồi hay là chưa.
Đường Nghi không biết nên trả lời như thế nào, lúc Ngưu Hữu Đạo sa sút, nàng có thể nói ừ, hai người là phu thê, Ngưu Hữu Đạo ngon rồi, nàng nói ừ, quay đầu Ngưu Hữu Đạo lại không thừa nhận mà nói, để nàng làm sao chịu nổi!
Vẫn là Tô Phá hỗ trợ trả lời, nói quan hệ của chưởng môn với Ngưu Hữu Đạo vẫn là phu thê!
Thế là có đệ tử nói, hai người đã chính thức là phu thê kết bái thiên địa, mà Thượng Thanh tông cũng chưa từng công khai tuyên bố trục xuất Ngưu Hữu Đạo ra khỏi Thượng Thanh tông, có phu thê nào cả đời không qua lại với nhau chứ, là đệ tử Thượng Thanh tông cũng không có đạo lý nào không để ý tới sư môn hoài vậy được!
Nói một đống, nhưng mà miệng thì không bao giờ đề cập tới chuyện ban đầu mọi người là làm sao nhất trí đồng ý phế bỏ Ngưu Hữu Đạo cả, cũng không nói Ngưu Hữu Đạo nếu mà không để ý tới sư môn, thì phải thanh lý môn hộ các loại v.v.v.

Nói cũng vô ích, Thượng Thanh tông còn có năng lực đi tìm Ngưu Hữu Đạo thanh lý môn hộ sao? Huống chi, bởi vì lời đồn Tống gia tung ra lúc trước, cũng gây bất lợi cho quan hệ giữa Thượng Thanh tông với Ngưu Hữu Đạo, làm ầm ĩ lên, trên danh nghĩa Ngưu Hữu Đạo là đang chiếm thượng phong, là Thượng Thanh tông làm sai trước.
Đường Nghi biết, mấy vị trưởng lão cũng biết, ý tứ của những đệ tử kia, là muốn  Đường Nghi bỏ qua mặt mũi đi tìm Ngưu Hữu Đạo.
“Ý của chúng đệ tử, chắc hẳn mấy vị trưởng lão đều hiểu đi, còn ý của mấy vị đâu?” Đường Nghi hỏi.
La Nguyên Công hỏi: “Chưởng môn, lúc trước Ngưu Hữu Đạo viết thư bỏ vợ, ngài thật sự đã trả lại cho hắn rồi sao?”
Đường Nghi trầm mặc, nguyên bản bởi vì nguyên nhân Thiệu Bình Ba theo đuổi, nàng vì muốn cắt đứt ý nghĩ của một vài người trong môn, nên nói là đã trả lại cho Ngưu Hữu Đạo.
Mà bây giờ, cuối cùng nàng vẫn phải nói ra chân tướng, “Ta nói không tính, ngay trước mặt hắn đốt cháy rụi.”
“. . .  . . .” Mấy người câm lặng, cái này là sao? Ngươi đốt đi? Ngươi đốt trước mặt người ta, vậy thì cũng không thể nói là người ta thu hồi rồi, vậy hai người các ngươi tính là cái quan hệ gì đây?
Đường Tố Tố lại mừng rỡ, “Hắn không có nhận lại, vậy không thể nói là hắn thu hồi. Ý của các đệ tử trong môn phái là có thể hiểu được, nhưng cũng không thể để cho chưởng môn của chúng ta phải hạ mình chịu nhục được, ý ta muốn nói là, trước mắt tình huống của Thượng Thanh tông cũng không phải là không có khả năng thay đổi tốt hơn. Thiệu Bình Ba đó, vô luận là hình dáng hay là năng lực, đều là nhân tuyển tốt nhất, huống chi hắn còn có tình ý với chưởng môn nữa, chưởng môn cứ một mực độc thân mãi cũng không hợp với lẽ thường, không ngại đi cân nhắc thử!”
Nàng là người không muốn tiếp nhận Ngưu Hữu Đạo về lại Thượng Thanh tông nhất, không nói những thứ khác, chỉ bằng việc nàng nhiều lần muốn đưa Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết, Ngưu Hữu Đạo mà trở về thì nàng nên đối mặt như thế nào?
Tô Phá nói: “Ta phản đối, có hình dáng với năng lực thì thế nào? Nhân phẩm hắn thì sao? Người giết huynh giết mẹ, há có thể để cho chưởng môn phó thác chung thân đại sự được sao?”
Đường Tố Tố: “Sư huynh, giết huynh giết mẹ chỉ là lời đồn, lời đồn há có thể tin? Nếu thật sự như lời sư huynh nói, chướng mắt nhân phẩm người ta, vậy chúng ta ăn nhờ ở đậu thì tính là cái nhân phẩm gì?”
“Đủ rồi!” Đường Nghi lên tiếng cắt ngang, nhìn chằm chằm Đường Tố Tố hỏi: “Cô mẫu hi vọng ta bán mình cầu vinh, hay là trưởng lão hi vọng ta, người chưởng môn này vì Thượng Thanh tông mà đi bán mình cầu vinh? Nếu làm như vậy để đổi lấy ‘vinh quang’, Thượng Thanh tông còn có mặt mũi để hưởng thụ sao? Có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông của Thượng Thanh tông được sao?”
Đường Tố Tố giải thích: “Nếu có thể ‘tâm đầu ý hợp ‘, sao lại có chuyện bán mình cầu vinh chứ?”
Đường Nghi: “Đời này ta sẽ không làm phụ nữ tái giá, việc này không cần bàn nữa!”
Đường Tố Tố chau mày lại.

La Nguyên Công chậm rãi nói: “Chưởng môn đã quyết tuyệt như vậy, phải chăng đã có quyết định rồi?”
Trời xanh xanh, đồng cỏ mênh mông, gió thổi cỏ rạp trông thấy đàn trâu dê.
Trời xanh trong vắt như viên bảo thạch, tô điểm thêm vài đám mây trắng noãn như sợi bông bồng bềnh, làm cho tâm hồn người ta thanh thản.
Thảo nguyên mênh mông nhìn như vô tận, liên tục nhấp nhô, cỏ xanh dập dờn theo gió từng đợt.
Hơn hai mươi kỵ đang rong ruổi thỏa thích ở trên thảo nguyên, chạy băng qua bên cạnh từng đàn trâu dê.
Phía trước lại có một đàn tuấn mã ù ù phi nhanh đến, ít nhất có khoảng mấy trăm con, lông bờm bay phần phật, không yên không cương, thoải mái tự do!
Người chăn nuôi ngựa vung cành cây, ngựa con thể hình còn yếu ớt liều mạng đuổi theo phía sau đàn ngựa.
Băng qua đàn ngựa, đám ngươi Ngưu Hữu Đạo tiếp tục một đường tiến lên phía trước, ở trong thảo nguyên mênh mông này, đầu óc cũng buông lỏng tự do thoải mái theo.
Y phục trên người cả đám đều đã đổi thành kiểu y phục dân tộc du mục, trên đầu Ngưu Hữu Đạo còn đội cả mũ da.
Không ngừng chạy dọc theo hướng dòng sông uốn lượn, không cần lo lắng lạc mất phương hướng, cũng không cần lo lắng vấn đề đổi ngựa cưỡi. Bộ tộc du mục ở dọc theo dòng sông, chỉ cần chạy dọc theo dòng chảy của con sông, cách một đoạn đường, luôn luôn có thể gặp được dân du mục quây rào chăn nuôi, tùy tiện bỏ ra chút tiền, là có ngựa cho ngươi tùy ý đổi chọn.
Ở phương diện này, chỉ cần tiến vào lãnh thổ Tề quốc, sẽ thuận tiện hơn nhiều so với các quốc gia khác.
Quốc gia khác khan hiếm tuấn mã, trong này thì đây là thứ chẳng thiếu nhất.
————————————-ッ☠️☠️࿐ッ☠️☠️࿐———————————————
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, Ở nhà đọc truyện cùng phòng chống corona !! 🙂

vọng thư uyển_Moment



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.