Đạo Quân

Chương 267: Chiếu tỷ đã chủ quan rồi




Chương 267: Chiếu tỷ đã chủ quan rồi
Edit : Luna Huang
Hai người sớm đã biết chuyến đi này có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng mà không nghĩ tới nó lại nguy hiểm đến như vậy, người còn chưa tới Tề quốc, liền đã bị cao thủ truy sát!
Trong lòng hai người có áy náy với Ngưu Hữu Đạo hay không chưa nói, nhưng về thành công của chuyến đi này, thì trong lòng hai người đã không còn dám chắc.
Phí Trường Lưu giải thích: “Quận chúa, tất cả kế hoạch chính là tự tay Ngưu Hữu Đạo bố trí, đệ tử ba phái cũng chỉ là nghe theo sự điều khiển của hắn. Căn cứ theo sự bố trí của hắn mà hành động. Mặc dù có chuẩn bị, nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, đệ tử ba phái có muốn ngăn cản cũng không có cơ hội ngăn cản. Sau đó hắn lại độn thổ xuống đất triền đấu với Trác Siêu, coi như đệ tử ba phái có muốn giúp hắn một tay cũng đành bất lực, vì không ai có năng lực độn địa như hai người bọn hắn. Đợi đến khi hai người bọn hắn chui ra khỏi lòng đất, đệ tử ba phái liền lập tức xuất thủ ngăn chặn, chính vì thế mà hai tên đệ tử Kim Đan của ba phái phải mất mạng, sao có thể nói là chúng ta bỏ mặc không ngăn cản?”
“Quận chúa!” Lam Nhược Đình lên tiếng nhắc nhở, ngăn cản Thương Thục Thanh tính nói thêm gì nữa, vì chuyện đã xảy ra rồi, cũng đã qua, dây dưa vấn đề này không có ý nghĩa, với lại chỉ trích ba phái như vậy cũng không thích hợp lắm, ba phái vì mua sắm chiến mã cho bên này, giường như ở Tề quốc bên kia cũng đã bị tổn thất không nhỏ.
Bạch Diêu lại lên tiếng, “Phí chưởng môn, ngươi nói Ngưu Hữu Đạo với Trác Siêu kia đều giống nhau, đều có khả năng độn thổ ư?”
Phí Trường Lưu yên lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu, “Ngưu Hữu Đạo độn thổ xuống lòng đất trước, Trác Siêu truy sát theo sau. . .  . . .”
Trời nắng chang chang, dòng sông khô cạn, đám người trông giống như những con kiến, đang bận rộn đào đất, gánh đất, cải tạo con sông ở giữa hai ngọn núi này thành mương dẫn nước.
Trên đê, một đám người đứng bàn bạc quan sát, hai tên quan lại địa phương đang giăng tấm địa đồ ra ở trước mặt Thiệu Bình Ba, đối chiếu địa hình mà giảng giải.
Một lão hán gánh một gánh bùn đất từ dưới sông lên bờ, đột nhiên bị trượt chân, ngã sấp xuống bờ đê, đòn gánh rơi xuống, mấy người lao công đang đi cùng lập tức buông đòn gánh xuống, đi tới hỗ trợ.
Động tĩnh này khiến cho Thiệu Bình Ba đang nhìn chằm chằm địa đồ cũng ngẩng đầu lên nhìn sang, lại ngẩng đầu lên nhìn cây dù che nắng trên đỉnh đầu, bỗng nhiên quay đầu lại, vung tay đẩy, thẳng tay xô viên quan lại đang cầm dù che nắng cho hắn ngã nhào trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Bách tính đang khổ cực làm việc giữa trời nắng gắt, ngươi lại đứng đây giả vờ giả vịt cầm dù che, có ý đồ gì, để bách tính nhìn ta như thế nào hả?”
Viên quan lại cầm dù che kia bị dọa cho sợ hãi, ‘ phịch phịch’ quỳ xuống đất, cuống quít dập đầu nói: “Đại công tử, là tiểu nhân hồ đồ, là tiểu nhân sơ xót!”

Thiệu Bình Ba lại quay đầu nhìn về phía lao công khuân vác bị ngã kia, lạnh lùng hỏi: “Vì sao hắn ngã vậy?”
Một viên quan bên cạnh cẩn thận nói: “Hẳn là đã lớn tuổi rồi, nên đi đứng không vững nữa!”
Thiệu Bình Ba lạnh lẽo nhìn thẳng hắn, “Xác định là không có người cắt xén khẩu phần lương thực khiến cho lao công ăn không no, dẫn đến tay chân bị yếu ớt đi chứ?”
Viên quan kia vội cuống quít giải thích: “Tuyệt đối không có chuyện đó, Đại công tử hạ lệnh nghiêm cấm, cho dù ti chức có 1 vạn cái lá gan, cũng không dám buông lỏng đôn đốc kiểm tra ạ!”
Thiệu Bình Ba: “Ta vẫn là câu nói kia, người còn đất còn, người mất đất cũng không giữ được, nhân tài là tài phú lớn nhất của Bắc Châu ta! Mọi người có khó khăn ta cũng biết, nhưng những lao công này làm việc đều cần thể lực, nếu như ăn không đủ no, thì sao có thể làm việc nổi? Ta không yêu cầu các ngươi có thể cho bọn hắn ăn gạo thượng hạng, nhưng một ngày cơm ba bữa, hai bữa chính, một bữa phụ là ranh giới thấp nhất cuối cùng của ta, nếu như có người cấu kết với phú hộ, cắt xén lương thực được cung cấp, nếu có người bị chết đói, mương nước này chính là nơi táng thân của cả nhà nó! Ta nói được làm được, phát hiện một đứa ta xử trí một đứa, quyết không dễ dãi bỏ qua!”
“Vâng vâng vâng!” Viên quan kia xách tay áo lên xoa xoa mồ hôi lạnh ở trên trán, “Đại công tử yên tâm, hết thảy đều làm theo phân phó của Đại công tử.”
Thiệu Bình Ba lại phất tay chỉ hướng con mương đang đào ở giữa hai ngọn núi, “Trước khi mùa mưa đến, nhất định phải khơi thông chỗ nhánh rẽ dẫn nước này, nếu không, một khi nước sông dâng lên, là không có cách nào làm được nữa, kỳ hạn hoàn thành công trình sẽ bị chậm lại mất một năm. Toàn bộ đồng bằng phía sau núi đều trông cậy vào nguồn nước nơi này để tưới tiêu, nếu không hoàn thành kịp, sẽ ảnh hưởng đến thu hoạch của cả một khu vực rộng lớn, ảnh hưởng tới khẩu phần lương thực của rất…rất nhiều người, dẫn đến ảnh hưởng đến số lượng nhân khẩu đến đây an cư lạc nghiệp, cho nên trách nhiệm của ngươi rất là quan trọng!”
Viên quan lại kia nói: “Đại công tử yên tâm, hạ quan cam đoan, nhất định sẽ khơi thông được trước khi mùa mưa tới!”
Thiệu Bình Ba lạnh lùng liếc xéo, “Nói dễ nghe là vô dụng, ngươi làm sao cam đoan được đây?”
Viên quan lại kiên trì nói: “Lại tiếp tục triệu tập thêm lao công từ trong lưu dân, tăng số người làm việc lên, đẩy nhanh tốc độ!”
Thiệu Bình Ba: “Tăng người làm việc lên, vậy khẩu phần lương thực cho lao công, ngươi làm sao bảo đảm cung cấp đầy đủ?”
Viên quan lại đáp: “Mương nước hoàn thành xong, người nào muốn dẫn nước tưới ruộng đồng, tự nhiên người đó sẽ phải xuất tiền, xuất lương, hạ quan sẽ đi tìm những phú hộ kia hảo hảo nói chuyện.”

Thiệu Bình Ba: “Nói có lý! Bất quá ta có hai cái yêu cầu, đầu tiên, không thể để có lao công bị chết đói, thứ yếu, ngươi không được nói chuyện ngang ngược vô lý với những phú hộ kia, phải giảng đạo lý cho thật tốt, dùng đạo lý nói cho người ta rõ, nếu ngươi dọa người ta sợ chạy mất, gây ảnh hưởng trầm trọng, khiến các phú hộ khác chùn bước, ảnh hưởng tới đại kế của Bắc Châu ta, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”
Nội tâm viên quan gào thét, nhưng vẫn phải căng thẳng gật đầu đáp ứng: “Hạ quan sẽ ghi nhớ kỹ!”
“Tiến độ công trình, ba ngày báo cáo một lần, ta tại Bắc Châu chờ tin tức của ngươi.”
“Vâng!”
Thiệu Bình Ba đảo mắt qua tất cả quan lại địa phương có mặt ở đây, chậm rãi nói: “Chư vị ở đây là vì mưu sinh cho bách tính Bắc Châu, ta cũng không thể bạc đãi chư vị được.” Quay đầu qua nói với một viên tướng lĩnh bên cạnh: “Từ tướng quân, đi mời gia quyến của tất cả các vị quan viên lớn nhỏ bản địa tập trung lại, mang hết về phủ thành Bắc Châu an trí, ta sẽ nuôi hộ gia quyến của mấy vị cho, để chư vị ở đây an tâm làm việc.”
Từ tướng quân ôm quyền lĩnh mệnh dạ: “Vâng!”
Thiệu Bình Ba lại lớn tiếng nói với chúng quan viên: “Trước khi mùa mưa tới, chư vị cần phải đồng tâm hiệp lực khơi thông mương nước này, ta ở tại Bắc Châu chờ tin chiến thắng của chư vị, lúc tin chiến thắng đến, ta sẽ đích thân đưa gia quyến của mọi người trở về, cùng mọi người mở tiệc ăn mừng!”
Trong lòng cảm đám đều sợ hãi, đây là muốn thu tất cả gia quyến của mọi người làm con tin a!
Vị Đại công tử này quả là hung ác, từ lâu đã nghe nói, giờ mới tận mắt chứng kiến, cái này nếu là đến kết thúc lại không có bàn giao, hậu quả là có thể tưởng tượng!
Thế nhưng đám người lại không thể không cùng đồng thanh đáp, ” Cảm tạ Đại công tử!”
Đợi cho đám người tán đi, Thiệu Tam Tỉnh phất tay ra hiệu cho mấy người bên cạnh Thiệu Bình Ba tránh đi, xong mới nhắc nhở: “Đại công tử, ngài bắt gia quyến của những quan viên này lại làm con tin như vậy, có chút không được ổn cho lắm?”

Dưới ánh mặt trời, hai lọn tóc mai bạc trắng của Thiệu Bình Ba cực kỳ dễ thấy, hắn nhìn chằm chú mấy lao công đang bận rộn bên dưới, khẽ thở dài: “Ta há không biết nó không ổn, nhưng trong loạn thế này, lòng người như nước, khi cần nghiêm khắc thì phải làm ngay. . . Lệnh ta ban ra, kết hợp khoan dung cần phải thêm nghiêm khắc nữa, đôi khi để bọn hắn sợ ta, mệnh lệnh ban ra mới có thể được chấp hành một cách nhanh chóng, cũng không phải là chuyện gì xấu!”
Thiệu Tam Tỉnh lặng yên một hồi, mới nói: “Đại công tử, chuyện nhằm vào Ngưu Hữu Đạo, Tô tiểu thư đã thất bại rồi!”
Thiệu Bình Ba đột nhiên quay sang, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Chuyện này không phải chỉ một câu hai câu nói là rõ ràng được, Thiệu Tam Tỉnh móc tờ mật tín đã được dịch tốt từ trong tay áo ra, dâng lên, để hắn tự xem.
Thiệu Bình Ba đưa tay ra nhận, đọc qua xong, chậm rãi nhận xét: “Thất bại cũng không có gì lạ, ta đã sớm dặn dò qua Chiếu tỷ, Ngưu Hữu Đạo chắc chắn đã có chuẩn bị, không cần thiết phải liều lĩnh động thủ!”
Dứt lời lại nhìn chằm chằm vào trang giấy trên tay, nhíu mày trầm tư, lẩm bẩm, “Cao thủ như thế, vậy mà cũng thất bại. . . Bên người lại còn đột nhiên toát ra một đám người. . . ”
Một lúc lâu sau, trả tờ mật tín lại cho Thiệu Tam Tỉnh, dặn dò: “Truyền tin cho Chiếu tỷ, nói là ta muốn biết chi tiết hết thảy mọi chuyện Ngưu Hữu Đạo trải qua, từ sau khi hắn rời núi, nhớ kỹ, chi tiết, ta muốn chi tiết!”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh đáp ứng.
“Khụ khụ. . .” Thiệu Bình Ba lại ho khan kịch liệt một trận.
Mấy ngày sau, phủ thành Bắc Châu, trong phủ thứ sử, trong thư phòng, Thiệu Bình Ba đang ngồi dưới đèn, xem công văn, chấp bút phê chỉ thị.
Thiệu Tam Tỉnh đi vào, lại dâng lên một phần mật tín, “Đại công tử, Tô tiểu thư gửi hồi âm.”
Thiệu Bình Ba không có ngẩng đầu, đợi đến khi phê duyệt xong một phần công văn trên tay, mới đặt bút xuống, đưa tay ra cầm lấy mật tín, cẩn thận đọc.
Lần này nội dung mật tín có tới mấy trang, sau khi ngưng thần xem một hồi lâu xong, Thiệu Bình Ba chậm rãi đặt lại xuống bàn, nhìn chằm chằm ngọn đèn trên bàn, yên lặng một hồi lâu, mới thở dài thườn thượt, “Chiếu tỷ đã chủ quan rồi, Ngưu Hữu Đạo sợ là đã biết được sát thủ là đến từ Hiểu Nguyệt các, thân phận Lệnh Hồ Thu cũng sợ là đã khiến cho hắn hoài nghi.”
Thiệu Tam Tỉnh thỉnh giáo: “Vì sao?”

Thiệu Bình Ba mở mật tín ra lại, “Ngươi xem phần đầu mật tín này đi, có miêu tả lại tình huống khi Ngưu Hữu Đạo rời núi.”
Thiệu Tam Tỉnh cầm lấy mật tín, cũng không xem, “Mật tín này lão nô đã xem qua rồi, mở đầu nói chính là chuyện Ngưu Hữu Đạo rời núi, sau đó thì có đến quận thành quận Thanh Sơn đi dạo một vòng, mua sắm một vài thứ gì đó. . .” Nói một hồi, chợt tỉnh ngộ nói: ” Ý của Đại công tử là Ngưu Hữu Đạo đang cố ý tiết lộ hành tung?”
Thiệu Bình Ba dựa vào lưng ghế, gật đầu nói: “Vài món vật dụng mang theo, còn cần hắn phải đích thân đi mua sao, còn có, bên cạnh hắn đột nhiên lại toát ra một đám cao thủ của ba phái, có thể đột ngột xuất hiện ở đó, rõ ràng là đã sớm chuẩn bị, hắn đây là đang lấy thân làm mồi nhử, sớm đã đặt cái bẫy, muốn dẫn dụ người gây bất lợi cho hắn mắc câu. Ngay cả cao thủ như là Trác Siêu, cũng không thể giết được hắn, có thể thấy được, hắn chuẩn bị rất chi là đầy đủ!”
“Có đầy đủ bản lãnh để tự vệ như vậy, vì sao còn muốn cho người bí mật đi theo, vì sao còn muốn bày ra yếu thế để cho người ngoài nhìn thấy? Không phải vì hắn cố ý, muốn dẫn dụ người gây bất lợi cho hắn ra tay thì là vì cái gì nữa?”
“Hắn cố ý tự tìm phiền toái cho bản thân, đó là vì cái gì? Cũng không khó lý giải, lần đi Tề quốc này của hắn có liên quan đến một chuyện quan trọng, trước khi đến nơi, hắn muốn nắm giữ thông tin của người muốn gây bất lợi cho hắn, để dễ bề chuẩn bị cho những kế hoạch đằng sau, cho nên hắn muốn bắt người sống, muốn thăm dò là ai ra tay với hắn! Sợ là đã có người của Hiểu Nguyệt các rơi vào tay hắn rồi!”
Thiệu Tam Tỉnh: ” Trong thư Tô tiểu thư có nói, vì chuyện này mà nàng đã bị Hiểu Nguyệt các răn dạy, lúc Hiểu Nguyệt các răn dạy nàng, nội dung chỉ trích có nói là toàn bộ năm người động thủ đều đã bị mất mạng, cho nên, hẳn là không có người sống nào rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo hết.”
Thiệu Bình Ba cười lạnh một tiếng, “Điều này ngược lại đã chứng minh Lệnh Hồ Thu chính là người Hiểu Nguyệt các!”
Thiệu Tam Tỉnh ngạc nhiên, đích thật là theo không kịp mạch suy nghĩ của vị Đại công tử này.
“Ngưu Hữu Đạo tính trước làm sau, trước khi ra tay đã phái người bí mật đi theo nhưng lại không để lộ ra. Rốt cuộc là Ngưu Hữu Đạo đã vận dụng bao nhiêu người phục kích, rồi làm thế nào giết Trác Siêu, đến nay là một bí ẩn, Chiếu tỷ với Hiểu Nguyệt các đều không biết rõ quá trình động thủ, người đi ám sát cũng không một ai trở về, Hiểu Nguyệt các làm sao lại biết được tình huống tử thương cụ thể như vậy?”
“Một nhóm Trác Siêu có bảy người, một người phụ trách dời Lệnh Hồ Thu đi, một người phụ trách quan sát động tĩnh tại Vô Biên các, năm người phụ trách động thủ, đây chính là quá trình hành động đại khái. Mà trước đó, Lệnh Hồ Thu theo Ngưu Hữu Đạo như hình với bóng, sau khi xảy ra chuyện, ngươi cảm thấy Ngưu Hữu Đạo có nên hoài nghi Lệnh Hồ Thu hay là không đây? Nếu như thể cũng không khiến cho Ngưu Hữu Đạo hoài nghi, vậy đó không phải là Ngưu Hữu Đạo mà ta biết kia. Như hắn đã hoài nghi Lệnh Hồ Thu rồi, thì Ngưu Hữu Đạo rất không có khả năng đi nói cho Lệnh Hồ Thu biết chuyện trên tay còn có người sống, sau khi chuyện xảy ra,  Ngưu Hữu Đạo tất nhiên sẽ nói cho Lệnh Hồ Thu là toàn bộ năm tên thích khách đã bị mất mạng! Thế là Hiểu Nguyệt các cũng cho rằng năm tên thích khách đó đều đã mất mạng!”
“Ngưu Hữu Đạo trăm phương ngàn kế thiết lập cục diện, chính là muốn bắt sống người, ngay cả Trác Siêu cũng chết ở trên tay của hắn, ngươi cảm thấy hắn muốn bắt sống một người là rất khó sao?”
Thiệu Tam Tỉnh giường như đã hiểu hiểu, còn hơi nghi ngờ nói: “Thủ đoạn xử lý phản đồ của Hiểu Nguyệt các rất là tàn khốc, cho dù có người bị sa lưới, đều biết rõ hậu quả nếu phản bội, sao có thể dễ dàng cung khai như vậy?”
Thiệu Bình Ba cười lạnh, “Ngươi cũng quá coi thường Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo cũng không phải là mấy tên thất phu trên tu hành giới tự cho là đúng, chỉ biết chém chém giết giết kia, bằng thủ đoạn của hắn, trừ phi là người chết, còn không, chỉ cần rơi vào tay hắn, kết quả như thế nào ta cũng không quá ngạc nhiên. Đại đa số người căn bản sẽ không chịu nổi thủ đoạn của hắn, đã bày ra trước mặt hắn rồi là không tên nào chạy thoát được, tùy tiện cho hắn giày vò, hắn sẽ có biện pháp cạy miệng đối phương! Hắn có thể rời khỏi Vô Biên các, đã nói lên hắn đã khai thác thành công!”
p/s Tâm trí hơi lười, dịch có sai xót. các bạn thông cảm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.