Đạo Quân

Chương 269: Bạch Vân gian




Chương 269: Bạch Vân gian
Edit : Luna Huang
Đồng dạng, cũng bởi vì sinh sống dọc theo bờ sông, nên thành trì ở trên thảo nguyên mênh mông này tự nhiên là được xây ở bờ sông.
Đích đến của chuyến đi này, bọn hắn cứ đi thẳng một mạch dọc theo con sông này là sẽ không có lạc.
Ngựa cưỡi đã mệt mỏi, gặp được một chỗ dân du mục vây rào chăn nuôi, bèn dừng lại, cả đám nhảy xuống ngựa, ‘xìa’ tiền ra, thế là chủ nhân nhiệt tình chiêu đãi.
Đang nhìn mọi người chọn ngựa đổi, Ngưu Hữu Đạo có chút thất thần.
Chuyện về Đan Bảng, lúc ở trên đường đi hắn cũng đã nhận được tin tức, chuyện này khiến cho hắn kinh hãi, Băng Tuyết các thế mà biết hắn giết Trác Siêu, Băng Tuyết các làm sao biết được?
Tình huống chém giết lúc đó, phe sát thủ bên kia người thì chết, người thì bị bắt, đã không có biện pháp nào tiết lộ tình hình hiện trường ra ngoài được nữa.
Bản thân hắn tự nhiên cũng sẽ không đi nói lung tung, như vậy khâu để lộ tin tức chỉ có thể là ở hai chỗ, hoặc là do tu sĩ ba phái tham dự tại hiện trường tiết lộ, hoặc là sau khi tin tức được đệ tử ba phái truyền về, sau đó có người trong nội bộ ba phái tiết lộ tin tức ra ngoài.
Hắn thậm chí hoài nghi, phía Hiểu Nguyệt các bên kia cũng có người nằm vùng của Băng Tuyết các, từ một bên lấy được tin tức, rồi lại từ một bên khác tiến hành xác nhận, Băng Tuyết các công khai tuyên bố tin tức ra khắp thiên hạ như vậy, dù sao cũng không phải là trò đùa.
Hắn lập tức phát tin tức về, bảo ba phái nghiêm tra, thế nhưng ba phái hồi đáp là, ‘không dám tra!’
Đối với câu trả lời chắc chắn này, hắn cũng chỉ đành chấp nhận, có thể hiểu được là ba phái e ngại, không dám tra người của Băng Tuyết các!
Hắn không khỏi cảm thấy may mắn, lúc trước hắn có ý đồ với Xích Dương Chu Quả, vì để cho ổn thoả, nên đã không vận dụng người của môn phái khác, mà chỉ là vận dụng mấy tán tu bên người, hắn không tin Băng Tuyết các có thể ‘thò tay’ được vào hết tán tu khắp thiên hạ.
Mà chuyện để hắn sầu lo chính là, những nội tình trong chuyện hắn đánh đấu với Thiệu Bình Ba, không biết có người nào của Đại Thiền sơn bên kia tiết lộ tin tức ra không? ( nếu các bạn không nhớ thì : chương đó main có hù dọa ĐTs nếu không xử TBB thì… chắc nhớ rồi ha ! 😀 )
Hắc Mẫu Đơn dắt con ngựa đã được đóng yên cương gọn gàng đi tới, mở miệng hỏi, “Đạo gia, còn đang nhớ thương đến chuyện Đan Bảng sao?”
Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài, “Băng Tuyết các này lợi hại ghê, quả thực là ở chỗ nào cũng có nhúng tay vào!”

Hắc Mẫu Đơn: “Không khó lý giải, bằng thế lực của Băng Tuyết các, nếu như muốn phát triển vài tên nằm vùng ở bất cứ môn phái nào mà nói, thì rất dễ tìm được người nguyện ý hiệu mệnh cho bọn hắn. Mặt khác, ba phái bên này cũng chưa hẳn là có người của Băng Tuyết các cài vào, cái Đan Bảng này được thế lực của mấy vị chí tôn khác ủng hộ, nếu không cũng sẽ không có khả năng làm được, cho nên tin tức này chưa chắc là do chính tay Băng Tuyết các thu thập được, có thể là do thế lực khác cung cấp. Tóm lại, dưới tình huống bình thường, chỉ cần tuân thủ quy tắc của bọn hắn, chỉ cần không trêu chọc đến trên đầu bọn hắn, bọn hắn sẽ cao cao tại thượng bao quát chúng sinh, sẽ không đi nhúng tay can thiệp vào cái gì, chuyện này không tính là nguy hiểm cho lắm.”
Không nguy hiểm sao? Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, chuyện này ngược lại đã cho hắn một bài học cảnh tỉnh, về sau khi làm việc cần phải cẩn thận hơn.
“Nếu Băng Tuyết các muốn tuyển ngươi thành nằm vùng cho bọn họ, ngươi có đáp ứng hay không?” Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại hỏi thử.
Hắc Mẫu Đơn thở dài: “Thật sự muốn tìm tới ta, ta làm sao cự tuyệt đây? Ta không có cách nào đối kháng, cũng không có cách nào cự tuyệt! Bất quá ta có thể bảo đảm, nhất định sẽ lén lút nói cho ngươi biết!” Dứt lời cười một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo cũng cười ha ha một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trời, ngắm nhìn một đàn chim đang bay, cảm thán: “Đan Bảng này lợi hại a! Chẳng những có thể làm cho người ta tự giết lẫn nhau, còn đủ để chấn nhiếp rất nhiều người, khiến cho người ta không dám xâm phạm đến lợi ích của mấy vị kia!”
Lúc này hắn cũng đã bị chấn nhiếp một phen, trải qua một lần này, hắn cũng lại không dám tuỳ tiện mượn hơi những người kia nữa, nhớ lại chuyện Xích Dương Chu Quả, nghĩ mà sợ teo…!
Cỏ xanh như sóng nước, vô biên vô hạn, một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, đậu ở trên tay đệ tử Ngũ Lương sơn.
Rất nhanh mật tín được dịch ra, do Công Tôn Bố đưa tới, “Đạo gia, tin tức từ trong nhà bên kia truyền tới.”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra nhân, nhìn qua xong, trầm mặc một hồi, mới nói: “Bảo trong nhà chuyển cáo cho bọn hắn, nói là không có gì để nói hết, bảo bọn hắn cút!”
Công Tôn Bố hỏi lại: “Cứ hồi y như vậy sao?”
Hắn cũng có chút hiếu kỳ, có nghe được một vài lời đồn đại, hôm nay mới biết đúng là thật, vị này quả thực vốn nên là chưởng môn Thượng Thanh tông.
Ngay cả hắn cũng không khỏi âm thầm cảm thán, Thượng Thanh tông này thật đúng là có mắt không tròng!
Ngưu Hữu Đạo: “Đưa cho Thượng Thanh tông bốn chữ, nước đổ khó hốt!”
“Được!” Công Tôn Bố quay người rời đi.

Hắc Mẫu Đơn hiếu kỳ, hỏi: “Thượng Thanh tông tìm tới cửa à?”
Ngưu Hữu Đạo đưa mật tín cho nàng.
Hắc Mẫu Đơn nhận lấy, có thể cho nàng, tự nhiên là nàng có thể xem, sau khi xem xong, nhịn không được lắc đầu.
Trong mật tín nói, Thượng Thanh tông phái Đồ Hán đến quận Thanh Sơn, mang đến thư viết tay do chính chưởng môn Thượng Thanh tông Đường Nghi viết, ý tứ của Đường Nghi là, nguyện ý thối vị nhường chức, trả lại chức chưởng môn Thượng Thanh tông cho Ngưu Hữu Đạo.
Về phần những sai lầm đã xảy ra, Đường Nghi nói, nàng nguyện ý một mình gánh chịu, nguyện gánh chịu bất cứ hậu quả gì Ngưu Hữu Đạo hắn muốn!
Hắc Mẫu Đơn âm thầm thổn thức, tay nắm đại quyền chưởng môn, nguyện ý chủ động từ bỏ, còn nguyện gánh chịu trách nhiệm, chỉ dựa vào điểm ấy, có thể làm được đã là không dễ dàng!
Hiện tại nàng ngược lại coi trọng Đường Nghi thêm một chút.
Vò nát tin tức ở trong lòng bàn tay, thi pháp từ từ chấn nát thành bột mịn, quan sát phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, thử nhắc nhở, “Đường Nghi thế nhưng là một đại mỹ nhân nha, Đạo gia từ bỏ không tiếc cái gì hết sao?”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu qua hỏi: “Có ‘làm tốt’ như ngươi không?”
Hắc Mẫu Đơn lườm hắn trắng mắt, vung tay ném mớ bột mịn trên tay xuống đất, làm bộ dạng khinh bỉ.
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha vui vẻ, trên đường đi có hơi nhàm chán, thỉnh thoảng tìm trò vui cũng không bị quở trách gì nhiều, mấu chốt là không muốn cùng nàng nói chuyện về Đường Nghi.
Nhưng Hắc Mẫu Đơn nhìn ra, hắn tựa hồ không được thoải mái giống như mặt ngoài như vậy, tựa hồ còn có lo lắng đối với Thượng Thanh tông.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay sau lưng nhìn trời, đúng là có lo lắng, trước kia còn tốt, trải qua chuyện ở Vô Biên các, Thượng Thanh tông tìm tới cửa khiến hắn có chút phiền não.
Thượng Thanh tông là hắn sẽ không trở về nữa, đối với Thượng Thanh tông hắn cũng không có hứng thú. Dù là bài trừ đi nhân tố tình cảm yêu thích của cá nhân, hắn cũng không có khả năng chạy về Thượng Thanh tông để bắt đầu lại từ đầu, đưa Thượng Thanh tông về Thương Triều Tông bên này thì lại càng không thực tế, bởi vì ảnh hưởng của chuyện xưa mang tới, thật sự Thượng Thanh tông không nên lại cùng người nhà của Thương Kiến Bá cuốn lại với nhau, nếu không hậu quả gì cũng có thể sẽ phát sinh.

Mặt khác. . . Không sai, Thượng Thanh tông có lỗi với hắn, cũng không có truyền thụ cho hắn cái gì, nhưng hắn lại thiếu nhân tình của Đông Quách Hạo Nhiên, một thân tu vi của hắn có thể nói là nhờ Đông Quách Hạo Nhiên ban tặng, lần này đối đầu với Trác Siêu, cũng có thể nói là nhờ một thân tu vi của Đông Quách Hạo Nhiên ngưng tụ cứu được mạng của hắn.
Đông Quách Hạo Nhiên đã chết, muốn trả nhân tình sợ là không có cách nào trả!
Nghĩ đi nghĩ lại, khiến hắn có chút băn khoăn. . . . . .
Trong thảo nguyên mênh mông, có một đường dãy núi kết vòng quanh thành hình dáng thung lũng.
Có ba dòng sông chảy vào thung lũng, lại hóa thành sáu nhánh sông quanh co khúc khuỷu chảy ra ngoài, mà chính giữa thung lũng lại có một tòa thành cực lớn tọa lạc, đây là tòa thành lớn nhất trên toàn bộ trên thảo nguyên, giống như một viên minh châu gắn ở trên thảo nguyên, nên được toàn bộ người trên thảo nguyên gọi là thành ‘Minh Châu’.
Thành này chính là kinh thành Tề quốc, tọa lạc ở tại thung lũng này, dãy núi bốn phía chính là tấm bình phong thiên nhiên, dễ thủ khó công!
Kinh đô của một nước, trong thành phồn hoa là điều tất nhiên, trên đường phố đầy người đến người đi, phòng ốc san sát nối tiếp nhau, cũng có đình viện u tĩnh nữa.
Kinh đô phồn hoa tự nhiên là sẽ có nơi hoa bướm kia, ‘Bạch Vân gian’ nổi tiếng là chốn ăn chơi tầm hoan đệ nhất tại Tề kinh, chân chính là động tiêu tiền. Chỉ cần xem tường đỏ ngói xanh bên ngoài kia, rường cột đầy chạm trổ, đã hiểu rõ độ xa hoa của nó, cửa ra vào chào đón khách lui tới không ngớt, từng đoàn ‘oanh oanh yến yến’ trang điểm lộng lẫy nghênh đón khách đến, bên trong đèn hoa sáng ngày sáng đêm không bao giờ tắt.
Chỗ sâu trong chốn hoan tràng, trong ồn ào lấy yên tĩnh, đình viện sâu kín, tựa hồ rời xa trần thế huyên náo.
Ở giữa đình đài lầu các thấp thoáng bóng cây xanh, có tiếng đàn ‘tưng tưng’ rời rạc, hình như người đàn có vẻ đang u sầu khó mà đánh tốt.
Trên người mặc một bộ cung trang váy dài, Tô Chiếu ngồi đánh đàn một mình, mười ngón thon dài gãy đàn tự nhiên, khuôn mặt kiều diễm, nhưng lại không biểu cảm gì.
Đổi y phục khác, tư thái thướt tha xinh đẹp hiện rõ.
Một phụ nhân y phục diễm lệ, có vẻ hơi nở nang, mặt tô son điểm phấn, nghe tiếng đàn đi đến, đứng ngoài đình lặng im nghe trong chốc lát, khẽ thở dài một hơi, từ từ đi vào trong đình, đi đến bên canh đàn nói: “Đông gia, nếu như không có tâm tình, thì đừng đánh nữa.”
Bên ngoài, Tô Chiếu là bà chủ của ‘Bạch Vân gian’, thế nhưng theo một ít nhân sĩ trong Tề kinh này biết chuyện nói, chân chính đông gia phía sau ‘Bạch Vân gian’ là một vị vương gia nào đó, mà Tô Chiếu thì là người được vị vương gia kia âm thầm nuôi dưỡng độc chiếm.
Mà phụ nhân hơi nở nang này thì là tú bà của ‘Bạch Vân gian’, tên là Tần Miên.
Như làm theo lời nàng ta vừa nói, quả nhiên ống tay áo Tô Chiếu rủ xuống, buông hai tay ra đứng dậy, không gãy nữa, đi đến dựa vào một chỗ lan can, nhìn xem cá bơi trong ao.
Tần Miên đi đến bên cạnh nàng hỏi: “Đông gia còn tại đang cánh cánh trong lòng bởi vì bị Bạch tiên sinh răn dạy sao?”

“Ta làm việc không tốt, sư phụ răn dạy có lý, ta nghe theo là được.” Tô Chiếu lạnh lùng đáp, tâm tình lại khó mà thoải mái được.
Cũng không phải bởi vì bị sư phụ mắng mỏ, mà là được Thiệu Bình Ba phân tích báo cho biết, đã minh bạch Lệnh Hồ Thu kỳ thật chính là người của Hiểu Nguyệt các, sư phụ hiển nhiên là biết rõ tình hình, nhưng rõ ràng lại là đang gạt nàng. Đổi cái góc độ khác nói, phải chăng là không tin nàng?
Tần Miên cười ha ha, “Nếu Đông gia thực sự không vui, không ngại ra ngoài giải sầu một chút, ta biết một chỗ có bán đồ ăn ngon, ta dẫn đông gia đi nếm thử ha?”
Tô Chiếu lạnh nhạt nói: “Ăn lui ăn tới cũng vậy, có cái gì ngon mà ăn chứ.”
Tần Miên cười nói: “Vậy thì không nhất định, ở thành Nam có một nhà mới mở tiệm ăn tên là ‘Đậu Hũ quán’, đồ ăn bên trong rất có ý tứ, ngon tuyệt không thể tả!”
“Đậu Hũ quán?” Tô Chiếu nghi hoặc, quay đầu lại hỏi nói: “Tên này làm sao nghe là lạ, có ý tứ gì?”
Tần Miên nói: “Theo người trong tiệm kia nói, đồ ăn tiệm bán làm từ chính đậu nành, cho nên gọi là đậu hũ.”
Tô Chiếu hình như không tin lắm, “Đậu nành không phải ta chưa từng ăn qua, còn có thể làm ra món gì ngon sao?”
Tần Miên cười khanh khách nói: “Đông gia, quả là ‘bị’ làm ra món ngon tuyệt, sinh ý rất thịnh vượng, bây giờ muốn ăn còn phải xếp hàng mới được ăn nữa đó.”
“Nha!” Tô Chiếu ngược lại là có mấy phần hứng thú, gật đầu nói: “Cũng được, liền đi xem thử một chút đi.”
Thế là hai người đi ra khỏi đình đài lầu các, trên đường đi Tần Miên đưa tay ngoắc hai bên trái phải, lập tức xuất hiện bốn tên hán tử ăn mặc kiểu hạ nhân đi theo.
Cửa sau ‘Bạch Vân gian’ chính là một con sông, mấy người từ cửa sau của Thủy các đi ra, trực tiếp leo thẳng lên một chiếc thuyền hoa* xinh đẹp, trên thuyền treo đèn lồng,  chiêu bài của Bạch Vân gian.
Người chèo thuyền cắm sào, thuyền tách ra khỏi Thủy các, một đường dập dềnh chầm chậm rời đi.
Tô Chiếu ngồi ở trong khoang thuyền lịch sự tao nhã, nhìn qua rèm châu cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lại có chút hoảng hốt thất thần, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Đi đường thủy trong thành vòng hơi xa, tốn không ít thời gian, mới tới được Minh hồ thành Nam.
Thuyền còn đang ở trong hồ lướt đi, cách rèm châu Tần Miên chỉ một chỗ có vài cây liễu xanh xanh ven hồ ở phía đằng xa, “Đông gia, nhìn thấy chưa, chỗ có đám người xếp thành hàng dài như rồng rắn kia chính là Đậu Hũ quán đó.”
(Luna: Ta đoán quán này VC làm đông gia haha)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.