Đạo Quân

Chương 250: Sợ ta trở thành gánh nặng của ngươi sao?




Chương 250: Sợ ta trở thành gánh nặng của ngươi sao?
Edit : Luna Huang
Cúi đầu nhìn qua nội dung ghi trên tờ mật tín trong tay xong, Trần Đình Tú câm nín, Ngưu Hữu Đạo thế mà lại trở thành huynh đệ kết bái với Lệnh Hồ Thu!
Ngẩng đầu lên nhìn sang chưởng môn, hắn có chút minh bạch, vì sao vẻ mặt của chưởng môn có chút mất tự nhiên.
Vì chuyện mua sắm chiến mã, trước khi đi Thiên Ngọc môn cũng đã lường trước được chuyện này sẽ có phiền phức, bởi vậy, đệ tử phái đi Tề quốc đều là những tinh anh được tuyển chọn tỉ mỉ, thế nhưng, kết quả cuối cùng lại tổn thất nặng nề, thất bại tan tác trở về.
Có lẽ cao tầng Thiên Ngọc môn sẽ có tư cách, kinh nghiệm cộng với tu vi cao hơn những đệ tử tinh anh kia, nhưng cũng không đại biểu là năng lực làm việc của bọn hắn sẽ mạnh hơn những đệ tử tinh anh kia, có chút vấn đề ở Tề quốc mà Thiên Ngọc môn cũng không có cách nào dùng vũ lực giải quyết, chuyện những đệ tử tinh anh kia không cách nào làm được, cao tầng Thiên Ngọc môn cũng chưa chắc có thể làm được, vì sau đó, trong môn cũng có phái cao tầng đi Tề quốc làm, những cũng là thất bại, không nghi ngờ gì đã chứng minh điều này là đúng.
Tuy nhiên, cũng phải nghĩ cho ra biện pháp để giải quyết chuyện này, nhưng mà, đối mặt với cục diện phức tạp như vậy, phái cái người nào đi thôi cũng đã trở thành vấn đề, sau đó chưởng môn đành chốt lại một câu, trong môn thiếu khuyết loại đệ tử có năng lực như Ngưu Hữu Đạo, đề nghị mọi người sau này khi thu đồ đệ, cần phải chú ý thêm về phương diện này một chút!
Mọi người đã hiểu rõ ý của chưởng môn, trải qua quan sát một chút chuyện, đều cảm thấy Ngưu Hữu Đạo đích xác là người có năng lực khống chế cục diện phức tạp, chưởng môn muốn để Ngưu Hữu Đạo đi thử xem. Nhưng mà Ngưu Hữu Đạo không phải là đệ tử Thiên Ngọc môn, để Ngưu Hữu Đạo đi mà nói, mặt mũi của Thiên Ngọc môn không biết để vào đâu, khác gì bảo Thiên Ngọc môn tự thừa nhận chính mình vô năng?
Không có cách nào mở miệng, có chút mặt mũi vẫn là nên giữ lấy.
Thảo luận nha, đủ các loại ý kiến đều được đưa ra.
Có người phủ nhận, không đề cao Ngưu Hữu Đạo, lý do là, nếu thật sự có năng lực mà nói, làm sao lại bị Thượng Thanh tông thanh lý, đuổi ra khỏi sư môn như chó nhà có tang thế kia?
Loại quan điểm này có khuynh hướng gièm pha hơn!
Có người đưa ra ý kiến, có thể tạm thu nhận Ngưu Hữu Đạo vào Thiên Ngọc môn, sau đó liền có thể hợp tình hợp lý sai Ngưu Hữu Đạo đi làm việc này rồi.
Loại quan điểm này có khuynh hướng qua sông đoạn cầu đây!
Ngay tại cửa ải này, Ngưu Hữu Đạo lại làm trái với khế ước, yêu cầu bên này chia lợi nhuận từ việc bán rượu cho ba phái. Bên này biết, hiện tại Ngưu Hữu Đạo có quan hệ mật thiết với ba phái, thế là sau khi thương nghị, liền thuận thế đẩy việc, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo vẫn như cũ, vẫn trốn tránh đi thanh tu, thậm chí còn không có ý định xuất đầu lộ diện.
Cho tới hiện tại, khi nhìn thấy mật báo, biết Ngưu Hữu Đạo rốt cục đã không nhịn được nữa rồi, nhưng cũng không ai ngờ tới, Lệnh Hồ Thu thế mà lại chủ động tìm tới Ngưu Hữu Đạo, mà Ngưu Hữu Đạo lại có thể trở thành huynh đệ kết bái với Lệnh Hồ Thu nữa.

Lúc trước chưởng môn có thử thỉnh cầu Lệnh Hồ Thu trợ giúp, Lệnh Hồ Thu uyển chuyển cự tuyệt, không giúp. Lần này nếu Ngưu Hữu Đạo giải quyết được Lệnh Hồ Thu, cuối cùng được Lệnh Hồ Thu ra tay giúp đỡ, cái này làm sao để chưởng môn thoải mái được?
Trần Đình Tú giao mật tín lại cho mấy vị trưởng lão khác truyền nhau xem, sau khi xem xong, mặt vị nào vị nấy đều câm lặng, không biết nói gì. . .  . . .
Nấn ná chơi thêm hơn nửa ngày nữa ở quận Thanh Sơn, Ngưu Hữu Đạo rốt cục lần nữa mở miệng, nhắc tới chuyện mua sắm chiến mã.
Giữa huynh đệ với nhau cũng dễ nói chuyện, Lệnh Hồ Thu sảng khoái đáp ứng, cũng ước định hành trình khởi hành.
Trên bàn rượu, nhìn thấy Lệnh Hồ Thu sảng khoái đáp ứng, Hồng Tụ, Hồng Phất âm thầm nhìn nhau.
Có một số việc trong lòng hai người biết rõ, cố kỵ mặt mũi Lệnh Hồ Thu nên không có chọc thủng mà thôi, về chuyện kết bái, không phải tất cả đều bởi vì Đông Quách Hạo Nhiên, mà chính là vì một câu ‘nhất định phải có được’* của Ngưu Hữu Đạo khi nói muốn hai nàng đã phát huy tác dụng,  trong lời nói ngầm có ý ‘không cho liền trở mặt’, người dám giết cả Yến sứ, nói loại câu nói thế này hay là rất có trọng lượng. (*2 chương trước )
Chỉ bất quá là thái độ của Ngưu Hữu Đạo cũng không có ‘kiên quyết’ như vậy, cho tiên sinh lối thoát, lập tức lại chuyển đến việc kết bái huynh đệ, thế là tiên sinh vui vẻ đáp ứng.
Bất quá hai người cũng tin tưởng, tiên sinh kết giao bốn phương, chỉ cần người muốn đưa ra đề nghị kết bái, tiên sinh đại khái cũng sẽ không cự tuyệt, chỉ là trước kia không ai nói ra như vậy mà thôi. Mà thủ đoạn của vị Đạo gia này lại vừa mềm vừa dẻo, vừa cứng vừa rắn, có hiềm nghi tên này là muốn bức cho tiên sinh khuất phục đây.
Lại nhìn sang vị Đạo gia đang một mực chiêu đãi ân cần, hai chữ ‘Huynh trưởng’ không rời miệng, cho đủ mặt mũi, khuôn mặt luôn tươi cười có vẻ như vô hại này.
Thế nhưng tình hình lúc đàm phán trước đó hai người là thấy rõ mồn một.
Chưa nói được vài câu vị này liền trực tiếp mở mồm muốn chiến mã, tiên sinh đã nói có khó khăn, kết quả vị này lại thuận thế đáp lại, mấy trăm thớt cũng được, khiến cho tiên sinh không thể không đáp ứng. Ai ngờ đáp ứng cho đã rồi vị này lại quấy trở về, muốn tăng số lượng ngựa lên, không tăng lên được lập tức bỏ qua cũng không nói, trực tiếp nhảy thẳng tới trên đầu hai người các nàng, muốn hai người các nàng, không cho, hắn lại tiếp tục ngã giá, còn ngầm lấy ‘cây đao bằng lời nói’ chỉa trên lưng ngươi ta, uy hiếp. Cũng không để cho ngươi phải cảm thấy khó chịu lâu, để cho ngươi tâm lý hiểu rõ là được rồi, lại lập tức bỏ qua chủ đề, nhảy tới việc kết bái.
Hiện tại chuyện kết bái đã xong, chiêu đãi cho ăn sung uống sướng, giữa huynh đệ với nhau chuyện gì cũng có thể từ từ nói, chủ đề lại lần nữa trở về tới việc mua sắm chiến mã, quay tới quay lui, quấn một vòng lại trở về điểm ban đầu, rốt cục đạt được mục đích!
Hai người khá là hoài nghi, nếu như chuyện kết bái không thành, không biết chừng vị Đạo gia này lại còn làm ra chuyện gì nữa. . . . . .
Trong một cái hồ ở giữa thung lũng, chỗ này được xem như là cấm địa, cấm địa của Viên Cương ở, không cho phép bất luận kẻ nào tự tiện xông vào.
Ngưu Hữu Đạo đương nhiên là một ngoại lệ, hắn từ từ đi lên dốc núi, nhìn xuống thung lũng, nhìn thấy có một mặt hồ nước sóng cuộn nhấp nhô, nhìn thật kỹ liền phát hiện, trên mặt nước có mấy cái ống cỏ đang di chuyển, ở trên cao nhìn xuống, có thể phát hiện có một đám người ẩn hiện, đang còn di chuyển ở dưới nước.

Lúc tiếp cận bờ, từng bóng người lặng lẽ trồi lên, từ từ bò lên bờ.
Bỗng nhiên, trong bụi cỏ trên bờ, có một đám người mai phục xông ra, một trận vật lộn kịch liệt được triển khai.
Trong nước, địch ta dìm lẫn nhau, trên bờ, địch ta đè lên nhau, song phương vật lộn, không ngừng có người ngã xuống rồi lại bò lên.
Thời gian hơn một năm, được cung cấp đồ ăn sung túc, được huấn luyện cường độ cao, một đám thiếu niên đã có biến hóa rất lớn, vô luận là khí chất, hay là dáng người, đều đã là thiếu niên… trưởng thành.
Ngưu Hữu Đạo ngoái đầu nhìn lại, thấy Viên Cương từ dưới dốc núi từ từ đi lên, bèn quay đầu trở lại, tiếp tục nhìn xem cảnh vật lộn ở ven hồ bên dưới.
Viên Cương cùng đứng song song với hắn, hỏi: “Tính đi Tề quốc sao?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Ngày mai.”
Viên Cương gật đầu, “Ta đi chuẩn bị một chút.” Xoay người rời đi.
Ngưu Hữu Đạo gọi lại: “Ngươi không cần đi.”
Viên Cương quay người lại, mở to mắt nhìn thẳng vào hắn, muốn hắn giải thích.
Ngưu Hữu Đạo: “Lần này không giống như trước kia, lúc đó thế lực đơn bạc, hiện tại bên người đã có đầy đủ nhân thủ, nơi này cần có người tín nhiệm giữ nhà, ta mới không có lo lắng.”
Viên Cương: “Đây không phải là lý do, sợ ta trở thành gánh nặng của ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đúng! Ngươi hẳn là biết rõ, nơi này không giống ở chỗ trước kia, chỗ có thể để cho ngươi phát huy không nhiều.”
“Cho ta một cái mục đích là được, ta sẽ không đi cùng với ngươi.” Viên Cương hất cái cằm về phía đám người ven hồ, “Không thể cứ đóng cửa ở trong nhà luyện mãi như vậy, cần ra ngoài kiến thức một chút, không chân chính trải qua nguy hiểm, sẽ không hiểu được ý nghĩa thật sự của việc huấn luyện.” Dứt lời quay người rời đi.

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, đã bảo mấy người kia giấu diếm tên này rồi mà, làm sao còn để nó biết được vậy?
Trong xe ngựa lắc lư, Ngưu Hữu Đạo ngồi đối diện Thương Thục Thanh, mặt đối mặt, cùng trở về quận thành Thanh Sơn.
Ngồi im lặng hồi lâu trong buồng xe, Thương Thục Thanh chợt mở miệng thử hỏi, “Muốn đi cáo từ ca ca ta sao?”
Hai tay khoác lên trên chuôi kiếm, đặt cái cằm lên trên, Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Lẩn quẩn hoài chán quá, cũng nên ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Thương Thục Thanh trầm mặc.
Xe ngựa đi vào cửa sau thủ phủ quận thành, hai người lần lượt xuống xe, tiến vào trong phủ.
Lam Nhược Đình có công vụ phải đi xử lý, không ở đó, chỉ có mình Thương Triều Tông ra nghênh đón.
Thương Triều Tông tự nhiên là tươi cười nhiệt tình, Bạch Diêu thì đứng ở một góc sân nhìn từ xa.
Vào trong sảnh ngồi xuống, Thương Triều Tông tự mình dâng trà, Ngưu Hữu Đạo vội vàng đứng dậy, nói một tiếng không dám.
Song phương lần nữa ngồi xuống, Thương Triều Tông hỏi: “Đạo gia, hôm nay đến đây là có gì phân phó sao?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Là chuyện mua sắm chiến mã, ta chuẩn bị đích thân đi Tề quốc nhìn tình huống xem sao.”
“Bên kia sợ là không quá an toàn, Đạo gia ở chỗ này tọa trấn chỉ huy là được rồi, không cần tự mình đi mạo hiểm.” Thương Triều Tông lo lắng nói một câu, bất quá tiếp xúc đến ánh mắt phi ngôn ngữ của muội muội liếc tới kia, lại có chút chột dạ, xấu hổ.
Ngưu Hữu Đạo: “Ta chẳng biết người với tình hình ở bên kia như thế nào, làm sao tọa trấn chỉ huy? Vẫn là phải đi xem một chút thì tốt hơn.”
Thương Triều Tông: “Ta liên hệ Thiên Ngọc môn, để Thiên Ngọc môn phái thêm cao thủ theo hộ tống.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Hộ tống thì cũng không cần, ta tự có an bài. Bất quá muốn xin Vương gia nói cho Thiên Ngọc môn bên kia một tiếng, nói vạn nhất có việc gì, bảo người Thiên Ngọc môn ở bên kia toàn lực phối hợp ta.”
“Được!” Thương Triều Tông liên tục gật đầu đáp ứng, lại hỏi: “Khi nào thì xuất phát?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngày mai đi!”
Chạng vạng tối, ven hồ, một đám thiếu niên đứng thẳng như cây thương, hàng lối chỉnh tề.

Viên Cương từ trong cái lán gỗ ở ven hồ đi ra, Viên Phong, Ngưu Lâm, Viên Hỏa, Ngưu Sơn cũng lần lượt cõng mấy cái túi lớn đi theo ra ngoài.
Đứng đối diện một đám thiếu niên, Viên Cương trầm giọng nói: “Ăn no hết cả chưa?”
“No rồi!” Cả đám đồng thanh hô to.
Viên Cương nghiêng đầu ra sau nói: “Phân phát đồ đạc xuống dưới.”
Viên Phong lập tức đọc tên lên, từng tên thiếu niên thay phiên nhau tới trước mặt bốn người nhận đồ, gồm có : địa đồ, tiền đồng, chủy thủ, túi đựng đồ.
Đồ vật được phân phát xong, đám thiếu niên cũng trở về chỗ đứng.
Viên Cương lớn giọng nói: “Một người 100 đồng, một cây chủy thủ, một cái túi, trong túi có lương khô dùng cho một ngày, một bộ y phục để thay, đây chính là hành trang mấy tháng tiếp theo của các ngươi, trên đường đi có thể ăn no hay không, liền xem bản sự của chính các ngươi, nếu có chết đói thì cũng là đáng đời!”
“Tất cả mọi người phân tán ra hành động, năm người làm một tiểu tổ, một tiểu tổ một tấm bản đồ, trên bản đồ có đánh dấu đích đến, về phần là đi, là chạy, hay là như thế nào, các ngươi tự nghĩ biện pháp, tóm lại, nhất định phải đến kịp trong thời gian chỉ định, nếu không đến kịp, cũng không có ai chờ các ngươi.”
“Sau khi chuẩn bị xong, lập tức trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị đầy đủ tinh thần, qua giờ Tý* đêm nay,  bí mật từ sau núi xuất phát! Nghe rõ cả chưa?” ( *1h sáng)
“Nghe rõ.” Cả đám đồng thanh hô to đáp lại.
Mặt Viên Cương không có biểu cảm gì, vẻ mặt đầy lãnh khốc, quay người, một mình rời đi.
Sau đó, bốn người Phong, Lâm, Hỏa, Sơn tổ chức phân bố lại đám người, cùng bàn giao lại một chút hạng mục cần chú ý.
Chính xác như lời Viên Cương nói, đêm khuya, vừa qua giờ Tý, bóng một đám người mò mẫm chui vào khu rừng phía sau núi, lặng yên biến mất ở trong núi rừng âm u.
Viên Cương cũng ở trong đó, còn xuất phát sớm hơn cả Ngưu Hữu Đạo.
Mà tu sĩ ba phái ẩn nấp trong rừng núi cũng đã quá quen thuộc với tràng cảnh này, cũng không liên tưởng tới việc gì khác.
Hừng đông, mặt trời chiếu những tia sáng đầu tiên, trong một cái viện ở chổ ở của Lưu Tiên tông, năm tên cao thủ mỗi phái Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn đều tập trung hết ở đây.
Công Tôn Bố cũng tới, đứng ở sau lưng Ngưu Hữu Đạo, lần này Ngưu Hữu Đạo điểm danh muốn hắn đi cùng, còn có năm tên đệ tử Ngũ Lương sơn đi theo, trên người mỗi tên đều mang theo lồng Kim Sí.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.