Đạo Quân

Chương 251: Thông minh quá dễ chết yểu.




Chương 251: Thông minh quá dễ chết yểu.
Edit : Luna Huang
Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa cũng chờ ở đây.
Song phương chạm mặt, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Đều đã chuẩn bị xong hết rồi sao?”
Phí Trường Lưu chỉ chỉ mười lăm người đứng chờ, “Mỗi phái được một trưởng lão dẫn đội 5 người, đều là cao thủ ba phái, người đang ở tại Tề quốc bên kia cũng sẽ phối hợp ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu một chút, Công Tôn Bố gật đầu, chừa hai tên đệ tử lại cho Ngưu Hữu Đạo, còn hắn dẫn ba người đi đến trước mặt mười lăm vị cao thủ của ba phái, chắp tay nói: “Chư vị, theo ta đi trước đi!”
Mười lăm người kia trố mắt, nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, lại nhìn lại Phí Trường Lưu, có vẻ như đang có nghi hoặc.
Phí Trường Lưu giúp bọn hắn hỏi ra nghi hoặc trong lòng, “Bọn hắn phụ trách bảo hộ ngươi, lại không cần đi theo ngươi sao?”
“Không cần đi theo ta.” Ngưu Hữu Đạo đáp lại, quay người nhìn sang đám người đó, “Các ngươi đi cùng hắn đi, nên làm như thế nào hắn sẽ nói cho các ngươi biết.”
Cả đám người không biết hắn muốn làm cái quỷ gì, thần thần bí bí, cũng không có giải thích, cuối cùng cả đám cũng theo Công Tôn Bố rời đi, không có đi đường chính, chui vào rừng sâu chạy đi.
Giao lưu vài câu với mấy người Phí Trường Lưu, song phương cũng cáo biệt, chúc bảo trọng xong, Ngưu Hữu Đạo rời khỏi bên này, đi thẳng đến cửa ra vào sơn cốc.
Lệnh Hồ Thu cùng Hồng Tụ, Hồng Phất đã chờ đợi trước ở đó, Hắc Mẫu Đơn và Đoàn Hổ cũng ở tại đó luôn, lần này hai người đi theo, Ngô Tam Lưỡng và Lôi Tông Khang ở lại giữ nhà.
Lúc mấy người trở mình lên ngựa, Lệnh Hồ Thu hết nhìn đông tới nhìn tây, rồi cười hỏi: “Sao lão đệ không mang theo nhiều nhân thủ một chút? Ta nghe nói ngươi gây thù chuốc oán cũng không ít đâu.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Không cần, phía Tề quốc bên kia có người mấy môn phái ở đó, huống chi có huynh trưởng ở đây, ai dám động đến ta hử? Có phiền phức ta liền báo ra đại danh huynh trưởng ngay!”

Thằng này sẽ không đi tới đâu cũng tuyên dương hắn là huynh đệ kết bái với mình a? Trong đầu Lệnh Hồ Thu quanh quẩn cái suy nghĩ đó, khóe miệng co quắp lại một chút, đành cười trừ, không biểu lộ ý kiến gì.
Thương Thục Thanh đang đứng ở trên sườn núi, đưa mắt nhìn theo đám người ‘ ù ù’ phi nhanh đi xa, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng người đi, nàng vẫn còn đứng tại đó, thật lâu không nhúc nhích, dưới ánh mặt trời khuôn mặt trông càng có vẻ dữ tợn. Cái bớt trên mắt khiến cho thị giác người ta sinh ra sai lầm, nhìn như một con mắt to, còn một con lại nhỏ.
Một nhóm phi nhanh ra khỏi sơn cốc, sau khi chạy lên đường cái, Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ hướng quận thành, dẫn người chạy đi.
Lệnh Hồ Thu kinh ngạc hô: “Huynh đệ, ngươi có việc muốn vào thành sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Huynh trưởng tới, còn chưa có hảo hảo dạo qua quận thành quận Thanh Sơn nhỉ, ta dẫn huynh trưởng đi dạo chơi.”
Lệnh Hồ Thu: “Không cần đâu, trước khi đến chỗ lão đệ ta đã đi qua rồi, quận thành này đông đúc lắm, không thích hợp dạo chơi, hay là lên đường đi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đi mua chút đồ dùng đi đường thôi.”
Cứ như thế, mấy người cưỡi ngựa vào thành, đi dạo khắp nơi trong thành, Hắc Mẫu Đơn tùy tiện mua sắm một vài thứ, một nhóm mới lần nữa ra khỏi thành, phi nước đại chạy đi.
Trên đường, Lệnh Hồ Thu thỉnh thoảng ngắm nghía Ngưu Hữu Đạo, luôn cảm thấy như vừa rồi Ngưu Hữu Đạo vào thành trông không giống như là muốn mua đồ í.
Hắn chú ý tới số vật phẩm Hắc Mẫu Đơn mua sắm, trên đường đi có dịch trạm, những thứ không cần thiết này không cần mua cũng được, thủ hạ của Ngưu Hữu Đạo cũng có không ít người, liền có thể dễ dàng chuẩn bị từ sớm mà, còn phải đợi đến khi xuất phát rồi mới để hắn đích thân về đi mua sao? 
Mà mua có ‘chút éc’ như vậy, mà phải đi dạo một vòng khắp trong thành, hắn có cảm giác, giống như là Ngưu Hữu Đạo cố ý đi dạo ở trong thành vậy, thế nhưng hắn cũng không đoán ra được Ngưu Hữu Đạo làm vậy là có ý đồ gì. . .  . . .
Bắc Châu, Lăng Ba phủ, Thiệu Bình Ba nhận được thông báo liền vội chạy đến đây, đặc biệt tới để đưa tiễn Tô Chiếu.
Nội trạch, vừa gặp mặt Tô Chiếu, Thiệu Bình Ba lập tức hỏi: “Có phải đã có chuyện gì hay không? Tỷ lui tới một chuyến cũng không dễ, nếu như không có gì gấp, không ngại ở lại nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”
Tô Chiếu thở dài: “Không có chuyện gì thì sao chứ? Cả ngày ngươi bề bộn nhiều việc công vụ, coi như ta ở lại, ngươi cũng không có thời gian bồi ta.”

Thiệu Bình Ba tỏ ra vẻ thật có lỗi, nắm tay nàng, cười khổ nói: “Thật sự là tạm thời không thoát  ra khỏi việc được, chờ về sau. . .”
Tô Chiếu đặt một ngón trỏ chắn trên môi hắn, ngăn hắn tính nói thêm gì nữa, “Đừng có lại hứa hẹn với ta nữa, tự ngươi nói xem, lời hứa giống vậy ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi, thế nhưng có thực hiện qua một lần nào chưa? Nhiều năm qua như vậy, ngươi đã từng hảo hảo bồi ta quá một ngày rồi? Liền ngay cả lần trước bị nhốt ở trong lao, ngươi cũng cứ bận bịu mãi không xong công vụ.”
Thiệu Bình Ba thở dài: “Lại cho ta thời gian mấy năm!”
Tô Chiếu vuốt ve gương mặt của mình, “Đợi thêm mấy năm nữa, ta sợ ta đã là ‘hoa tàn ít bướm’, ngươi còn để ý sao?”
“Chiếu tỷ. . .”
Tô Chiếu lại chặn miệng của hắn lại, cười nói: “Đùa chơi với ngươi thôi, đúng là có chuyện, là chuyện của ngươi, ta muốn nhanh đi trước bố trí.”
Ánh mắt Thiệu Bình Ba sáng lên, “Chiến mã?”
Tô Chiếu lắc đầu: “Thám tử xếp vào quận Thanh Sơn báo, Ngưu Hữu Đạo, hắn co đầu rụt cổ núp ở trong núi lâu như vậy, rốt cục đã rời núi, xem hướng đi tựa hồ muốn rời khỏi quận Thanh Sơn, lần này ta sẽ nhổ giúp ‘cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt’ này cho ngươi!”
Thiệu Bình Ba mừng rỡ, chợt vẻ mặt lại ngưng trọng nói: “Tên này rất khó chơi, không dễ đối phó, Chiếu tỷ không được chủ quan!”
Tô Chiếu hơi yên lặng, khẽ gật đầu, “Đúng là không dễ đối phó, muốn ra tay sợ là có chút phiền phức.”
Thiệu Bình Ba chăm chú hỏi: “Phát hiện ra vấn đề gì sao?”
Tô Chiếu nhìn thẳng vào mặt hắn, muốn nói lại thôi.

Thiệu Bình Ba: “Chẳng lẽ có cái gì không thể nói cho ta nghe sao?”
Tô Chiếu thở dài: “Lệnh Hồ Thu! Lệnh Hồ Thu đi quận Thanh Sơn, ngây người mấy ngày ở chỗ của Ngưu Hữu Đạo, lần này Ngưu Hữu Đạo rời núi, Lệnh Hồ Thu đi ở bên cạnh hắn, không dễ ra tay! Lần trước ta tiếp xúc với Lệnh Hồ Thu, bị tổ chức phát hiện, tổ chức bên kia đã thông báo, nói Lệnh Hồ Thu có bối cảnh phức tạp, cảnh cáo ta không thể làm bậy trêu chọc hắn!”
Gương mặt Thiệu Bình Ba căng cứng một chút, chợt nắm tay lại che miệng, ho “khụ khụ” không ngừng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Tô Chiếu vội vươn tay ra đặt ở sau lưng hắn, thi pháp ổn định khí tức cho hắn, “Ngươi nha, ta liền biết là không nên nói mà, nói cho ngươi nghe chắc chắn là ngươi sẽ bị kích thích. Tên Ngưu Hữu Đạo này chân chính đã thành tâm bệnh của ngươi rồi!”
Bình phục khí tức, ngừng ho khan, Thiệu Bình Ba oán hận, “Kẻ này lại có cùng ý nghĩ với ta, cũng đang có ý đồ với Lệnh Hồ Thu, lại bị hắn nhanh hơn một bước! Khụ khụ. . .” Đã nhiều lần thua một chiêu vào tay Ngưu Hữu Đạo, lần này cũng là như vậy, đích xác là làm hắn khó nhịn nổi uất nghẹn.
Tô Chiếu: “Ngươi yên tâm, một cái Lệnh Hồ Thu không gánh nổi hắn, ta sẽ tự tìm cơ hội ra tay, nhất định diệt trừ cái họa lớn trong lòng này cho ngươi!”
Thiệu Bình Ba hỏi lại: “Kẻ này tiềm ẩn đã lâu, lần này chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ rời núi, nhất định là có mục đích gì, tỷ có biết hắn muốn làm gì hay không?”
Tô Chiếu trợn trắng mắt, “Ta làm sao biết được?”
Thiệu Bình Ba: “Đi đường nào, hướng nào chắc hẳn là biết được a?”
Tô Chiếu vừa gật đầu cái, Thiệu Bình Ba liền lập tức quay người nhanh chân rời đi.
Tô Chiếu sững sờ, không biết hắn muốn làm gì, đi theo, một đường đi theo tới thư phòng ban đầu của hắn.
Vào thư phòng, Thiệu Bình Ba đứng trước tấm địa đồ treo trên vách tường chờ đợi, Tô Chiếu đã hiểu ý hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên, ngón tay vẽ trên địa đồ, nói: “Hướng Tây Bắc quận thành quận Thanh Sơn có một con đường, hẳn là hắn đi hướng Tây Bắc.”
“Hướng Tây Bắc. . .” Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm địa đồ lẩm nhẩm, tiến vào trạng thái trầm tư, tay cũng từ từ đặt lên trên bản đồ vẽ vẽ, “Đi hướng Tây Bắc, ngược lại hướng đi quận Quảng Nghĩa, vậy có thể loại trừ đi quận Quảng Nghĩa. Những năm này hắn tiềm ẩn không ra ngoài, hoặc là kiêng kị triều đình Yến quốc, hoặc là kiêng kị phía ta bên này, cho nên sẽ không tùy tiện chạy loạn, nơi hắn có thể đi sẽ không có quá nhiều. Hướng Tây Bắc, có khả năng sẽ đi Kim Châu, tỷ, thám tử nằm vùng của tỷ ở bên kia, có báo cho biết là người ở bên cạnh hắn có mang theo Kim Sí dùng để đưa tin hay không?”
Tô Chiếu gật đầu: “Có, trong nhóm đi theo hắn có hai người mỗi người mang theo hai cái lồng Kim Sí, tổng cộng sáu cái! Người của Lệnh Hồ Thu mang theo hai lồng Kim Sí.”
“Lệnh Hồ Thu chạy khắp nơi, cần mang theo Kim Sí để liên lạc là không có gì lạ, lý do hắn mang theo Kim Sí có thể loại trừ! Sáu cái. . .” Thiệu Bình Ba chỉ ngón tay vào Kim Châu, “Quận Thanh Sơn gần với Kim Châu, đi Kim Châu không cần phải mang theo nhiều như vậy Kim Sí, cho nên khả năng hắn đi Kim Châu trên cơ bản cũng có thể loại trừ. . . Vậy đến tột cùng là hắn muốn đi đâu?”
Cúi đầu suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt trên địa đồ về phía quốc gia nào đó hướng Tây Bắc, trầm giọng nói: “Có khả năng hắn muốn đi Tề quốc!”

Tô Chiếu kinh ngạc, “Làm sao biết hắn muốn đi Tề quốc?”
Thiệu Bình Ba nghiến răng nói: “Chiến mã!”
Tô Chiếu kinh ngạc: “Ý ngươi nói là hắn cũng muốn đi Tề quốc để mua sắm chiến mã?”
Thiệu Bình Ba từ từ dịch bước tới đứng dưới vị trí địa đồ vẽ Tề quốc, nhìn chằm chằm Tề quốc nói: “Kỳ thật tình huống hai quận của Thương Triều Tông không khác gì Bắc Châu là mấy, đều sẽ đứng trước nguy cơ giống nhau, ta không tin Thương Triều Tông nhìn không ra, cho nên nhu cầu chiến mã của bọn hắn cũng rất cấp bách! Coi như Thương Triều Tông không nhìn ra, thì nhất định Lam Nhược Đình cũng có thể nhìn ra.”
“Năm đó Lạc Thiếu Phu ở bên người Ninh Vương có tài năng kinh thiên động địa, làm sao lại chết oan chết uổng không rõ ràng! Lam Nhược Đình có thể được Lạc Thiếu Phu thu làm đệ tử chân truyền, truyền thụ thao lược, tuyệt đối không phải tầm thường, bằng không Lạc Thiếu Phu cũng không thèm để ý, chẳng lẽ ngay cả cái này Lam Nhược Đình cũng nhìn không ra, nếu không Thương Triều Tông cũng khó mà thoát khỏi được kinh thành. Thương Triều Tông từ nhỏ ta đã nhận biết, hắn tòng quân từ nhỏ, lại không tiếp xúc qua nội chính gì cả, địa bàn hai quận của Thương Triều Tông có thể phát triển nhanh chóng như vậy, hẳn là kiệt tác của Lam Nhược Đình đi!”
“Bằng mưu lược của Lam Nhược Đình, không có khả năng hắn không dự đoán được nguy cơ sau này, chắc là đã sớm đề nghị phía Thiên Ngọc môn bên kia đi Tề quốc mua sắm chiến mã rồi, nhưng mãi chưa nghe nói có thành quả gì, hẳn là đã gặp phải khó khăn. Địa bàn hai quận chính là nơi Ngưu Hữu Đạo ở, hắn há có thể ngồi yên không màng đến? Lệnh Hồ Thu đi gặp hắn, ta đã tính lợi dụng Lệnh Hồ Thu, Thiên Ngọc môn mãi chưa có thành quả, tình thế bức bách, hắn làm sao lại có thể bỏ qua không cần cái nhân mạch quá tốt của Lệnh Hồ Thu được chứ?”
Đưa tay chỉ lên địa đồ, “Nguy cơ vô cùng cấp bách, tiềm ẩn rất lâu cuối cùng cũng rời núi, đi hướng Tây Bắc, không phải đi Kim Châu, Lệnh Hồ Thu đi theo cùng. Có một loạt manh mối này, coi như không thể chắc chắn, nhưng khả năng hắn đi Tề quốc giành chiến mã cũng cực kỳ cao. Trừ phi có tình huống ngoài ý muốn mà chúng ta không biết, nhưng xác suất xảy ra là cực nhỏ, hắn đã có ý tiềm ẩn, trong lúc tiềm ẩn đó sẽ không tuỳ tiện đi trêu chọc chuyện phiền toái gì, cho nên khả năng hắn rời núi để giải quyết vấn đề khác không lớn, khả năng đi Tề quốc giành chiến mã là lớn nhất!”
Bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tô Chiếu, trầm giọng nói: “Tỷ chuẩn bị bố trí mai phục ở trên tuyến đường tiến về Tề quốc trước, theo ta suy đoán, có khả năng rất lớn chặn được hắn!”
“. . .  . . .” Tô Chiếu á khẩu không biết nói gì, thừa nhận hắn nói có lý, chính là bởi vì thừa nhận, dù là biết vị biểu đệ này của nàng thông minh, những cũng có chút bị giật mình, một chút dấu vết nhìn như không có liên quan gì liền có thể suy ra Ngưu Hữu Đạo muốn đi đâu, muốn làm gì, khiến nàng thực sự không biết phải nói gì mới tốt.
Ngay cả nàng đều cảm giác Ngưu Hữu Đạo trêu chọc phải đối thủ như vậy cũng hơi đáng sợ!
Nàng nhịn không được buông tiếng thở dài, “Ngươi nha, quan tâm nhiều quá rồi, ta đã tóm được tung tích của hắn rồi, tự nhiên sẽ có biện pháp tìm được hắn, không cần ngươi quan tâm nhiều như vậy, ngươi tiếp tục như vậy nữa, bệnh của ngươi đến khi nào mới có thể trừ được tận gốc đây?”
Thiệu Bình Ba cười cười, “Xem ra là ta quá lo lắng, bất quá ta vẫn là câu nói kia, kẻ này rất nguy hiểm, hắn đã rời núi, thì không có khả năng hắn không có chuẩn bị gì, tuyệt đối không dễ dàng đối phó như vậy, tỷ cần phải cẩn thận.”
Tô Chiếu nhìn hắn chăm chú, “Bình Ba, thế tục có một câu nói, ta muốn tặng cho ngươi!”
Thiệu Bình Ba mỉm cười, “Xin rửa tai lắng nghe!”
Vẻ mặt Tô Chiếu có sầu lo, nói rõ ràng từng chữ một: ” Thông minh quá dễ chết yểu!”
(Luna: Câu cuối đúng là một gáo nước lạnh thật)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.