Đạo Quân

Chương 249: Tiểu lưu manh kia muốn đích thân nhúng tay




Chương 249: Tiểu lưu manh kia muốn đích thân nhúng tay
Edit : Luna Huang
Một câu ‘hắn đã sớm cuốn vào trong những rắc rối này rồi’, làm cho Thương Thục Thanh hơi có vẻ ảm đạm.
Nàng không khỏi nhớ lại những lời khi xưa Viên Cương nói với nàng lúc ở Nam Sơn tự, bản thân Đạo gia còn trọng yếu hơn tu vi của hắn!
Sự thật cũng đã chứng minh đích thật là như vậy, không ngoa khi nói rằng, là chính một tay Đạo gia kéo huynh muội bọn hắn từ ngõ cụt không lối thoát lên một con đường rộng thênh thang, hiện tại cũng chính Đạo gia cân bằng với Thiên Ngọc môn, mới có thể để ngăn trở giúp cho huynh muội bọn hắn buông tay đi phát triển.
Là nàng đã nghĩ hết biện pháp giữ Đạo gia ở lại, cũng có thể nói là chính nàng đã lôi Đạo gia vào những rắc rối này, nghĩ tới điều này làm cho nàng có cảm giác tự trách.
Người ta làm nhiều việc cho hai huynh muội bọn hắn như vậy, còn cấp nhiều trợ giúp nữa, rồi giờ còn phải tiếp tục mạo hiểm đi làm việc cho bọn hắn, làm cho nàng rất áy náy.
Nàng chạy tới chải đầu bối tóc cho Ngưu Hữu Đạo là vì cái gì? Không phải bởi vì tình yêu nam nữ gì hết, mà là do biết hai huynh muội đã thiếu nợ người ta, lại không thể báo đáp, nên nàng mới đi làm chút chuyện gì đó ở trong khả năng của nàng.
Nàng cũng không tin ca ca với Lam tiên sinh không biết việc nàng đi chải đầu cho Đạo gia, hai người lại mắt nhắm mắt mở, sở dĩ không có khui ra, chẳng phải là vì không có gì để báo đáp, mới để nàng lấy thân phận quận chúa đi làm chút chuyện gì đó để cân bằng, phòng ngừa khả năng Ngưu Hữu Đạo sẽ sinh ra bất mãn sao?
Thương Thục Thanh lắc đầu, “Luôn là hắn mạo hiểm vì chúng ta, mà chúng ta chẳng cho hắn được cái gì, ngược lại còn là hắn cho chúng ta, thứ hắn muốn hắn có thể tự lấy được, chúng ta lại có thể cho hắn được cái gì? Có tư cách gì để hắn tiếp tục đi mạo hiểm cho chúng ta?”
Lời này khiến cho Thương Triều Tông với Lam Nhược Đình trầm mặc không biết nói gì.
Sau đó nàng lại bồi thêm một câu, “Ta cũng chỉ có thể làm chút chuyện của hạ nhân là chải đầu bối tóc cho hắn, coi như ta nguyện ý lấy thân báo đáp, hắn cũng chướng mắt loại nữ nhân xấu xí như ta này. Nếu hắn muốn nữ nhân, nữ đệ tử trong ba phái mặc cho hắn tùy tiện chọn, ba phái sẽ không có ai có ý kiến, ngược lại càng vui mừng, cho nên, chuyện có tiến thêm một bước nữa hay không là không thể nào xảy ra, hai người không nên nghĩ nhiều.”
Một câu xuyên phá tâm tư ngầm hiểu lẫn nhau của hai nam nhân, khiến cho hai người đều có chút xấu hổ.
“Thanh nhi, ta không có ý gì khác. . .” Mặt Thương Triều Tông đầy xấu hổ, nói được một nửa lại không biết nên nói tiếp như thế nào.

Ý nghĩ thực sự của hắn, kỳ thật cũng vui khi muội muội thành đôi với Ngưu Hữu Đạo, dù sao muội muội đã đến cái tuổi này rồi, để muội muội ủy khuất tùy tiện gả cho một tên nam nhân đến chỉ vì nhằm vào quyền thế Thương gia hắn cũng không muốn, muội muội là người có ý chí, cũng sẽ không nguyện ý gả cho loại người này.
Thế nhưng nói đi thì nói lại, bộ dạng muội muội như vậy, không phải nam nhân nhằm vào quyền thế Thương gia thì còn ai nguyện ý cưới nữa? Hình dạng thôi cũng đã dọa người ta chạy mất rồi.
Mà bất kể từ phương diện nào của Ngưu Hữu Đạo, hắn đều cảm thấy rất là hợp với muội muội hắn, nếu hai người có thể kết hợp lại với nhau mà nói, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Trong lòng hắn hi vọng, hi vọng thời gian tiếp xúc lâu dài, Ngưu Hữu Đạo có thể nhìn ra nội tại tốt đẹp của muội muội, hi vọng lâu ngày hai người có thể nảy sinh tình cảm, cho nên hắn mới mắt nhắm mắt mở ngó lơ.
Nhưng mà, loại vỏ bọc giải thích này, có thể nói bản thân hắn không có chút tư tâm nào sao, hay hắn không có chút ý nghĩ muốn dùng quan hệ thông gia để trói chặt Ngưu Hữu Đạo ư?
Lại dựa vào cái gì hi vọng người như Ngưu Hữu Đạo lại có thể cưới một nữ nhân xấu xí? Thử hỏi hắn lúc trước tại sao phải cưới Phượng Nhược Nam?
Cho nên một ít chuyện là không có cách nào giải thích, chột dạ, cũng không giải thích được.
Lam Nhược Đình tự nhiên cũng có tâm tư ở phương diện này, không nghĩ tới trong lòng quận chúa đã sớm biết rõ, càng không có nghĩ tới sẽ bị quận chúa nói thẳng  trước mặt, đúng là rất xấu hổ.
Cuối cùng Thương Triều Tông ngượng ngùng sửa lời: “Thanh nhi, nếu không thì muội chuyển về lại đây ở đi.”
Thương Thục Thanh thở dài thườn thượt: “Muội quang mình lỗi lạc, không sợ người ta nhìn thế nào, ở bên đó cũng giúp bên này câu thông thuận tiện hơn, cũng cho hắn thấy đại ca rất coi trọng hắn, cần gì vẽ vời ra cho thêm chuyện, làm cho người khác hiểu lầm thái độ của huynh muội chúng ta có gì thay đổi sao?”
Thương Triều Tông cúi đầu không nói gì nữa.
Lam Nhược Đình sờ sờ cái mũi, nói lảng đi: “Quận chúa, gần đây vương phi nhắc  tới quận chúa rất nhiều, hay là người đi sang thăm nàng một chút nàng đi, ở bên này cũng chỉ có quân chúa là hơp với vương phi.”

Có một số chuyện rất là  hiện thực, trước kia Phượng Nhược Nam giở tính trẻ con,  bắt Thương Triều Tông cút, hoặc hỡ một tí là động thủ đánh Thương Triều Tông mặt mũi bầm dập, rồi không ở cùng phòng Thương Triều Tông các loại, Thương Triều Tông vẫn là nhịn được, hiện tại Phượng Nhược Nam còn giở cái tính tình đó ra nữa là đã không còn tác dụng, Thương Triều Tông đã không sợ Phượng gia, không cần nhìn sắc mặt của Phượng Nhược Nam nữa.
Bây giờ ngược lại là Phượng gia phải nhìn sắc mặt hắn, Thương Triều Tông muốn chính Phượng gia ép cho nữ nhi chịu thua, thế nhưng tính tình của Phượng Nhược Nam rất cứng đầu, không chịu thua.
Thương Thục Thanh biết trong phòng của ca ca đã có thêm một cái mỹ nhân thị tẩm, cốt cho tẩu tử biết tay!
Có một số chuyện nàng cũng không biết làm thế nào, nàng cũng biết, nếu nguyên nhân không phải có chưởng môn Thiên Ngọc môn Bành Hựu Tại ở đó, cái tính tình đó của tẩu tử, sợ là sớm đã chọc cho ca ca viết thư bỏ vợ rồi.
Tẩu tử không chịu thua, vị ngoại công Bành Hựu Tại này cũng không nói được gì, cái dạng cháu ngoại đó ném tới bất cứ nam nhân nào cũng không thể nói lý được, động một tí đánh là nam nhân của mình mặt mũi bầm dập, còn hờn dỗi không chịu ở cùng phòng, cái gì vậy trời? Tình huống hiện nay, Thiên Ngọc môn cũng không cho phép tẩu tử lại ra tay độc ác với ca ca, không nói ca ca thống lĩnh một phương rất cần uy tín ở trước mặt thuộc hạ, mà vạn nhất lỡ như đánh xong lại xảy ra chuyện gì bất trắc, hỏng đại sự của Thiên Ngọc môn, chỉ sợ bản thân Bành Hựu Tại cũng không có cách nào giao nộp với toàn bộ Thiên Ngọc môn.
Lúc Bành Hựu Tại đến quận Thanh Sơn cũng đã khuyên tẩu tử, thế nhưng tẩu tử không chịu nghe, mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, Bành Hựu Tại pháp lực cao thâm thì thế nào?
Hiện nay hai quận cần ca ca, cho nên có một số việc, vì lợi ích Thiên Ngọc môn, Bành Hựu Tại cũng phải đành mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nàng cũng biết Bành Hựu Tại đã âm thầm sai người chuyển lời cho ca ca, nói ‘ngươi nuôi dưỡng mấy cô mỹ nhân chơi đùa thì cũng đành, nhưng không thể làm thật, đời trưởng tử Thương gia đời kế tiếp nhất định phải xuất ra từ Phượng Nhược Nam, đây chính là ranh giới cuối cùng của Bành Hựu Tại!
Một ít chuyện ‘nội trạch’*, có Thiên Ngọc môn làm chỗ dựa cho tẩu tử, nàng biết ca ca cũng không có cách nào chơi ra được trò trống gì. (*nhà trong cho vợ ở)
Có một số chuyện, nàng cũng không biết nên đồng tình với tẩu tử, hay là nên đồng tình với đại ca nữa, người nào cũng có lý của người đó, rất khó làm rõ là ai đúng ai sai cả.
Thương Thục Thanh yên lặng gật đầu, quay người rời đi, đi tìm Phượng Nhược Nam.
Thương Triều Tông với Lam Nhược Đình nhìn nhau thở phào.

“Chúng ta có nên đi gặp tên Lệnh Hồ Thu kia không? Nghe nói người này ‘giao lưu rất rộng’, lúc ta ở kinh thành cũng đã nghe được.” Thương Triều Tông thử hỏi.
Lam Nhược Đình lắc đầu: “Mặc dù truyền ngôn là như vậy, nhưng ta không tin, thiên hạ này có người chạy loạn khắp nơi mà chỉ thuần túy là vì kết giao bằng hữu, ‘giao lưu rất rộng’ tất có nguyên do của nó, người này rất phức tạp, thực lực của chúng ta không đủ, có nhiều thứ không thể cố là được, không biết rõ nội tình lại mạo muội tiếp xúc chưa chắc là chuyện tốt. Đạo gia không phải là người hồ đồ, nên làm cái gì Đạo gia đã có nắm chắc, chúng ta cũng đừng có mù quáng nhúng bậy vào, lúc cần chúng ta ra mặt, Đạo gia tự nhiên sẽ an bài, Vương gia nên chừa cho mình chút đường lùi.”
Thương Triều Tông khẽ gật đầu. . . . . .
Trời mưa, mưa phùn âm thầm rơi trong màn đêm im ắng.
Cả người mang theo hơi rượu Lệnh Hồ Thu đã về tới trong đình viện nhỏ mà Ngưu Hữu Đạo an bài cho.
Cửa mở, ba con Nguyệt Điệp bay vào trong phòng chiếu sáng, vẻ mặt Lệnh Hồ Thu rất là cao hứng ngồi xuống, nhận chén trà Hồng Phất đưa tới, hớp một ngụm cho thấm miệng, xong hỏi hai nữ, “Thấy thịt rượu nơi này mùi vị như thế nào?”
Hồng Tụ cười nói: “Đời này chưa từng ăn qua đồ ăn nào ngon như vậy, có thể nói là ngon nhất thiên hạ, thật sự là không nghĩ tới, thịt rượu nơi này lại ăn ngon như vậy, ‘tiểu tỳ’ kém chút nuốt cả đầu lưỡi vào bụng luôn, lần này thật đúng là không uổng công, liền ngay cả muội muội. . .” Nàng nhìn sang Hồng Phất, nhịn không được che miệng cười không ngừng.
Hồng Phất lạnh tanh nói: “Hôm nay tiểu tỳ ăn có hơi nhiều chút, có thể tướng ăn có đôi chút bất nhã.”
Lệnh Hồ Thu khoát tay áo, “Không sao cả, đồ ăn ngon nếm thử nhiều chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Ai da, lần này đến đây, tại sao ta cảm thấy giống như mấy năm nay ta sống vô ích vậy, rượu ngon, thức ăn ngon, bao ăn no, ăn ngon đến nỗi ta cũng không muốn đi. Hóa ra rượu Thiên Ngọc môn bán là từ nơi này sản xuất ra, dựa theo giá trên thị trường, sợ là ta hôm nay chúng ta đã uống cạn hơn vạn kim tệ đi! Ai da, một đám hòa thượng hầu hạ, cách sống này thật là tao nhã, chậc chậc, vẫn là vị lão đệ này của ta rất biết hưởng thụ a, những thứ trước kia chúng ta ăn, đơn giản chính là trò cười!”
Hồng Tụ cười nói: “Không muốn đi cũng không được, tiên sinh thật muốn ở lại đây không đi, Đạo gia sợ là phải sốt ruột đó.”
Hiện tại Ngưu Hữu Đạo đã là huynh đệ kết bái với vị ‘chủ nhân’ này của các nàng, hai người các nàng là hạ nhân, nên cũng phải đổi lại cách gọi, học theo mọi người xưng hô Ngưu Hữu Đạo là Đạo gia.
Lệnh Hồ Thu biết ý nàng nói là gì, “Sau đó hắn cũng không có nhắc tới chuyện mua ngựa mà.”
Hồng Tụ: “Đó là không muốn quấy rầy nhã hứng của tiên sinh thôi, cũng đã kết bái rồi, hắn lại mở miệng nói nữa, tiên sinh dễ cự tuyệt được sao? Đạo gia cũng đã nói, không để cho tiên sinh mệt nhọc, chuyện phiền phức giao cho hắn, hắn nhìn trúng  nhân mạch của tiên sinh, tiên sinh có thể không đi theo hắn sang Tề quốc được sao?”
Lệnh Hồ Thu hơi híp mắt, “Vị tiểu lão đệ này của ta đúng là rất không đơn giản, chuyến đi lần này quả là rất có giá trị ”

Đang ở sau lưng đấm bóp vai cho hắn Hồng Phất lạnh lùng cho một câu, “Hồi nãy hắn cứ để mắt tới hai chúng ta mãi không nhả, có phải đã nhìn ra cái gì hay không?”
Lệnh Hồ Thu lắc đầu: “Không đến mức đó, nhiều lắm là nhìn ra các ngươi không phải là thị nữ bình thường, giống như là dò thử hơn, hắn biết ta không có khả năng đưa nữ nhân của ta cho hắn, cố ý nói càn, là vì mục đích kết bái sau cùng thôi, nếu ta cự tuyệt hết thảy, kết giao bằng hữu là không thể nói được nữa, vị tiểu lão đệ này thủ đoạn không xoàng.”
Hồng Tụ đi đến bên cạnh ngồi xuống, khẽ nói: “Không chắc Đông Quách Hạo Nhiên có tham dự chuyện năm đó hay không nữa.”
Lệnh Hồ Thu: “Theo những gì điều tra được, hắn hẳn là người cuối cùng gặp Đông Quách Hạo Nhiên.”
Hồng Phất: “Bằng thực lực Thượng Thanh tông, dưới tình huống lúc đó, coi như dốc toàn bộ lực lượng cả môn phái, cũng không có khả năng mang đồ vật đi được.”
Lệnh Hồ Thu thở dài: “Cái này ta đương nhiên biết, chỉ là ở Thượng Thanh tông, cả Đường Mục lẫn Đông Quách Hạo Nhiên đều lần lượt qua đời trong cùng một năm, còn mất rất nhiều đệ tử tinh anh, chính chuyện này đã làm cho ta hoài nghi, cũng không nghe nói năm đó Thượng Thanh tông có ân oán gì với bên ngoài, không phải do ta chú ý tới hắn nên mới đi điều tra bối cảnh của hắn, thì chúng ta cũng không chú ý đến tình huống này rồi. Chuyện năm đó thực sự rất kỳ quặc, đồ vật rốt cục đã biến đi đâu? Ai, dù sao cũng là chuyện tiện tay, ta kết bái với hắn cũng không phải là nhằm vào chuyện này, các ngươi suy nghĩ nhiều rồi. . . . . .”
Trời về khuya, Thanh Sơn quận có mưa, đèn đuốc trong Thiên Ngọc môn leo lét,  ngược lại trên không thì sao trời lấp lánh.
Bành Hựu Tại, đang ngồi trong một mái đình trên núi, cùng trò chuyện với mấy vị trưởng lão, chung quanh có mấy con Nguyệt Điệp  bay múa dập dờn, phong cảnh này rất là đẹp.
Một tên đệ tử lướt tới, đi vào trong đình, hai tay dâng lên mật báo, ” Tin tức Bạch sư huynh ở quận Thanh Sơn gửi về.”
Bành Hựu Tại đưa tay nhận lấy, nhìn xong thì khóe miệng co giật mấy phát.
Thấy vẻ mặt hắn mất tự nhiên, Trần Đình Tú hỏi: “Có phải quận Thanh Sơn bên kia đã xảy ra chuyện gì?”
Bành Hựu Tại khẽ lắc đầu, “Chuyện mua sắm chiến mã, đoán chừng thằng tiểu lưu manh Ngưu Hữu Đạo kia muốn đích thân nhúng tay.”
Trần Đình Tú cười ha ha nói: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Chẳng phải năm ngoái chưởng môn sư huynh còn nói tiểu tử đó rất gian trá, muốn nhường cho hắn đi thử đó sao?”
“Tự ngươi xem đi.” Bành Hựu Tại tiện tay ném mật báo cho hắn.
(Luna: càng đọc càng bực mình >”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.