Đạo Quân

Chương 248: Cần phải có lòng tin với Đạo gia




Chương 248: Cần phải có lòng tin với Đạo gia
Edit : Luna Huang
Còn quấn lấy cái đề tài này mãi không xong, lại nhìn chằm chằm vào hai thị nữ của hắn không thả, Lệnh Hồ Thu đành mỉm cười nói: “Các nàng cũng không phải thị nữ bình thường, tu vi đều đạt tới cảnh giới Kim Đan, xem như là tu sĩ hộ pháp cho ta dạo chơi bốn phương, không phải tiền nhiều hay tiền ít là có thể đổi được.”
“Thì ra là thế.” Ngưu Hữu Đạo làm bộ mặt kinh ngạc lại đầy đáng tiếc.
Lệnh Hồ Thu cười nói: “Ta đã có thể đến đây, đó chính là thành tâm kết giao, lão đệ cũng không cần vòng vo nữa, chẳng qua là vì chiến mã, muốn mời ta đi Tề quốc một chuyến với ngươi đi!”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu mời uống trà: “Là ta lỗ mãng, mời Lệnh Hồ tiên sinh dùng trà.”
Sự tình cao trào trước đó giống như là nói nhảm vậy, nói qua liền cho qua luôn.
Lệnh Hồ Thu khoát tay: “Gọi tiên sinh tiên sinh nghe quá khách khí, ta thành tâm kết giao bằng hữu, nếu là không chê, chúng ta có thể xưng hô huynh đệ với nhau.”
Ngưu Hữu Đạo thuận thế liền ‘trèo cao’, mừng rỡ nói: “Vâng, tiên sinh nếu là không chê, nguyện cùng tiên sinh kết bái làm huynh đệ khác họ, được không?” Mắt đầy chờ mong.
“. . .  . . .” Lệnh Hồ Thu đần người ra.
Hồng Tụ, Hồng Phất quay mặt nhìn nhau.

Biểu cảm của ba người Phí, Trịnh, Hạ hơi rất đặc sắc, phát hiện vị này ‘Đạo gia’ thiệt là đa sự, mới được mấy chút thời gian, liền liên tiếp tung ra từng trò lại từng trò mặt dày.
Lệnh Hồ Thu cười, gật đầu một cái, “Được!”
Ngưu Hữu Đạo lập tức quay sang sai Hắc Mẫu Đơn : “Bày hương án!”
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn rời đi chuẩn bị.
Không lâu sau, Thương Thục Thanh vẫn ở lại trên lầu các, dựa vào lan can nhìn xem hai người đang quỳ gối song song với nhau, bái lạy thề thốt ở trước hương án được bày ra ở bên dưới lầu, ánh mắt nàng lấp loé không ngừng.
Trong đình viện, ba người Phí, Trịnh, Hạ đứng ở một bên làm chứng kiến, mắt thấy hai người quỳ lạy, đứng dậy, cầm tay nhau xưng huynh gọi đệ, cứ như là đang xem kịch vậy, từ lúc Lệnh Hồ Thu tới đây mới qua bao lâu, hai người vốn không quen biết, chỉ chớp mắt liền trở thành huynh đệ kết bái, cả hai còn làm bộ như hận đã gặp nhau quá muộn ý, cái này nên gọi là gì đây.
Bất quá nói đi thì nói lại, mặc kệ có phải hai người là làm lấy lệ để góp vui hay không, trên danh nghĩa, danh sĩ Tấn quốc Lệnh Hồ Thu, đã trở thành huynh đệ kết bái với Ngưu Hữu Đạo rồi!
“Hắc Mẫu Đơn, đi, nói cho Viên Phương biết, huynh trưởng của ta tới chơi, bảo Nam Sơn tự hắn chuẩn bị rượu ngon, đồ ăn ngon nhất đem lên!” Đang cầm tay Lệnh Hồ Thu hí hửng, Ngưu Hữu Đạo chợt quay đầu lại quát, có vẻ rất là cao hứng.
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn lĩnh mệnh, rời đi.

Sau đó Ngưu Hữu Đạo lại tự mình dẫn Lệnh Hồ Thu đi tham quan phòng hắn, lại tham quan trang viên, cũng đích thân bồi hắn đi dạo chơi bốn phía.
Ba người Phí Trường Lưu đứng tại cửa trang viên đưa mắt nhìn theo, chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến, ba người nhìn lại, thấy là Thương Thục Thanh, đều hơi cúi người xuống một chút, biểu đạt kính ý chào, “Quận chúa!”
Thương Thục Thanh đáp lễ, sau đó dẫn tùy tùng đi theo xuống núi.
Hạ Hoa: “Chắc là muốn về quận thành bên kia để báo cáo tình huống kết bái này cho Vương gia biết đây.”
Hai người Phí, Trịnh gật đầu, cái này là chắc chắn rồi, ánh mắt Phí Trường Lưu chuyển sang hướng có bóng dáng ‘hai huynh đệ’ đang dạo chơi ở phía xa xa kia, khẽ thở dài một hơi, “Nghe nói vị này vốn là chưởng môn Thượng Thanh tông, bị hiềm khích vì tư lịch quá cạn, rồi bị đá ra khỏi Thượng Thanh tông, nếu để vị này lên làm chưởng môn Thượng Thanh tông thật, bằng năng lực của vị này, chỉ sợ Thượng Thanh tông bây giờ đã có một tình cảnh khác rồi, Thượng Thanh tông hoàn toàn sai lầm, mất đi người tài dẫn dắt môn phái phục hưng, ta dám chắc chắn, Thượng Thanh tông sớm muộn cũng sẽ hối hận!”
Hai người Hạ với Trịnh nguyên bản cũng đều là người của Tống gia bên kia, vốn cũng là người muốn giết chết Ngưu Hữu Đạo, nên có biết chút tình huống của Ngưu Hữu Đạo lúc ở Thượng Thanh tông, tự nhiên cũng hiểu rõ ý trong lời nói của Phí Trường Lưu.
Trịnh Cửu Tiêu cũng gật đầu, thở dài, phụ họa: “Chỉ sợ ngay cả bản thân Lệnh Hồ Thu cũng không nghĩ tới, khi hắn chạy tới đây lại có màn này, lúc đầu, ta còn không hiểu vị ‘Đạo gia’ này của chúng ta nhiễu tới nhiễu lui là muốn làm gì, hiện tại xem như đã minh bạch.Đề cập đến chuyện mua sắm chiến mã, Lệnh Hồ Thu liên tục tỏ ra khó làm, hắn lập tức dây dưa yêu cầu thị nữ của người ta, cũng càng lúc càng tăng giá lên, nhưng Lệnh Hồ Thu lại lần nữa cự tuyệt, hắn lại lập tức yêu cầu người ta kết bái huynh đệ. Vừa gặp mặt liền cự tuyệt liên tiếp hai lần rồi, nếu lại cự tuyệt nữa, còn nói gì là đến kết giao bằng hữu nữa, cái này không tính là bị hắn ép cho thành huynh đệ kết bái sao?  Vị ‘Đạo gia’ này của chúng ta lợi hại a!”
Ba người không giống như Công Tôn Bố của Ngũ Lương sơn, thực lực, lực lượng môn phái bày ra ở đó, mà cũng không giống như hình thức phụ thuộc lắm, bình thường sẽ không như Công Tôn Bố, xưng hô Ngưu Hữu Đạo là ‘Đạo gia’, bây giờ lại có thể nói ra ‘Vị Đạo gia này của chúng ta’, bởi vậy có thể thấy được, trong lòng cả đám đã bội phục hắn rồi.
Hạ Hoa cũng gật đầu, “Lúc đầu Lệnh Hồ Thu không đáp ứng, hiện tại đã thành huynh đệ kết bái, huynh đệ kết bái có phiền phức thỉnh cầu ngươi tương trợ, vị đại ca kết bái Lệnh Hồ Thu kia, sợ rằng không tiện cự tuyệt tiếp nữa rồi. Nói lui nói tới, lượn quanh một vòng vẫn là vì mua chiến mã, chỉ bất quá vì đạt được mục đích, lại thay đổi phương thức thực hiện mà thôi!”
Phí Trường Lưu: “Một người nguyện ‘đánh’, một người nguyện ‘bị đánh’ thôi. Vì cái gì Lệnh Hồ Thu lại không đến bái phỏng chúng ta? Ngưu Hữu Đạo giết Yến sứ dương danh thiên hạ, làm cho hắn chú ý tới cố nhiên là một chuyện, nhưng sợ là Lệnh Hồ Thu cũng có mục đích gì trong đó.”

Hai người bên cạnh cũng minh bạch ý tứ trong lời nói của hắn, hẳn là Lệnh Hồ Thu đã nhìn trúng thứ gì đó của Ngưu Hữu Đạo rồi, nếu không sẽ không đến nhà chơi, cũng sẽ không tùy tiện kết bái như vậy.
Trịnh Cửu Tiêu: “Xem cái bộ dạng này của Ngưu Hữu Đạo, hẳn là hắn đã biết chuyện mua sắm chiến mã vô cùng cấp bách, cục diện cân bằng nguy cơ sắp bị phá vỡ, không còn cách nào tiếp tục trốn tránh thanh tu, hắn cũng không ngồi yên được nữa, nếu không hôm nay hắn cũng không có gọi chúng ta tới đây để đàm luận về chuyện này, xem ra là muốn đích thân xuất thủ!”
Hạ Hoa cười khanh khách nói: “Vậy là chuyện tốt! Người của chúng ta tại Tề quốc liều sống liều chết, vị này ngược lại tốt quá, trốn ở chỗ này không quan tâm thế sự, một lòng thanh tu. Ở Tề quốc bên kia, muốn dựa vào man lực giải quyết mọi chuyện là không thể, nếu vị này có thể rời núi, ngược lại để cho ta rất là mong chờ! Các ngươi cũng đã được thấy, thủ đoạn làm việc của vị này lợi hại như thế nào rồi đi!”
Ánh mắt Phí Trường Lưu lại nhìn về phía phương hướng quận thành, “Không được bao lâu, Thiên Ngọc môn liền sẽ biết chuyện hắn kết bái với Lệnh Hồ Thu, lại thêm một tầng quan hệ này trên người, Thiên Ngọc môn lại càng không dám tùy tiện động đến hắn!”
Hạ Hoa lại cười một cái rồi nói, “Cái này cũng là chuyện tốt cho chúng ta, chí ít hiện tại hắn đứng về phe chúng ta cùng chống lại Thiên Ngọc môn. Một khi lợi ích bên này mở rộng, không tránh khỏi tranh giành lợi ích nội bộ, Ở Dung Bình quận vương bên này thì Thiên Ngọc môn có thế lớn, nhưng mà vị này cũng có ảnh hưởng không nhỏ với Dung Bình quận vương, chúng ta bão đoàn lại một chỗ rất là cần thiết.”
Hai người nghe vậy đều khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý.
Trong lòng mấy người đều hiểu rõ, đặt chân ở chỗ này, dưới cường thế của Thiên Ngọc môn bức bách, ba phái không thể rời bỏ sự ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo với Thương Triều Tông được, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo còn đó, Thương Triều Tông liền không khả năng tuỳ tiện nghe theo Thiên Ngọc môn đá ba phái ra ngoài. Mà Ngưu Hữu Đạo cũng không thể rời bỏ sự ủng hộ của ba phái, cần ba phái cung cấp, bảo hộ sự an toàn.
Đồng dạng, bọn hắn tin rằng, Thương Triều Tông cũng cần Ngưu Hữu Đạo cầm đầu bên này, để cân bằng lực ảnh hưởng của Thiên Ngọc môn, không có thế lực thế tục nào có thể đối kháng được thế lực tu hành cả, ngay cả triều đình các quốc gia cũng phải lợi dụng các đại môn phái ngăn trở lẫn nhau, phải cân bằng cho được, không làm được như vậy mà nói, chỉ sợ bản thân hoàng đế cũng muốn lo cho ngày mai có còn sống.
Trên thực tế, Ngưu Hữu Đạo đã phát huy được tác dụng kia, tiến hành áp chế lực ảnh hưởng của Thiên Ngọc môn ở một trình độ nhất định, nếu không hai quận không thể có được cục diện hôm nay.
Không thể so với lúc phụ thuộc vào Tống gia, ba phái ở tại Tống gia là mối quan hệ cạnh tranh, mà ở chỗ này, lại cùng một lợi ích, cần phải đoàn kết sưởi ấm nhau, một chút xung đột từ lúc trước, đã sớm buông xuống. . . . . .
“Ha ha, Vương gia, xem ra Đạo gia muốn xuất sơn, chắc là muốn đích thân xuất thủ chuyện mua sắm chiến mã rồi!”

Trong thủ phủ quận thành, nghe Thương Thục Thanh bẩm báo xong, Lam Nhược Đình có chút hưng phấn nói với Thương Triều Tông.
Đang quay người nhìn về phía địa đồ, hai mắt Thương Triều Tông cũng tỏa sáng, gật đầu nói: “Không nghĩ nhanh tới như vậy, vừa mới nói chuyện xong, Đạo gia liền bắt đầu ra tay từ chỗ Lệnh Hồ Thu, xem tình hình này, Đạo gia muốn đích thân đi tới Tề quốc rồi, bản vương rất chờ mong!”
Nghe được những lời đó, Thương Thục Thanh đang đứng một bên chợt kinh nghi bất định, hỏi “Ca, có phải hai người nói cái gì với Đạo gia đúng không?”
Thương Triều Tông với Lam Nhược Đình nhìn nhau, Thương Triều Tông quay sang đối mặt muội muội, thở dài: “Thanh nhi, tình huống muội cũng biết mà, mấy cái môn phái kéo dài lâu như vậy, chuyện mua sắm chiến mã chậm chạp mãi không có câu trả lời chắc chắn, một mực ở đó suy đoán mập mờ. Ta biết, bọn hắn khẳng định gặp rất nhiều khó khăn, muốn lấy được chiến mã ra khỏi Tề quốc nào có dễ dàng như vậy, bọn hắn không chịu nói rõ, là không muốn tỏ ra chính mình vô năng, ta cũng có thể lý giải.”
“Thế nhưng, Thanh nhi à, chuyện này không thể kéo dài được nữa, cũng không kéo được bao lâu đâu. Ta và tiên sinh đã suy tính qua, dựa theo này thế cục này tiếp xuống, nhiều nhất chỉ còn có thể kéo dài được hai năm, hai năm sau phiền toái lớn tất nhiên sẽ ập đến.”
“Kỳ thật, ta vẫn luôn muốn đi tìm Đạo gia nói chuyện này, nhưng mà Đạo gia lại một mực bế quan thanh tu, không cho người khác tuỳ tiện quấy rầy, ta một mực tìm không tìm được cơ hội thích hợp mở miệng.”
“Hôm nay Đạo gia tự mình chạy tới, ta với tiên sinh tự nhiên là muốn tố khổ, uy hiếp sắp đến, cũng ảnh hưởng đến việc hắn thanh tu, ta tin chắc hắn sẽ để bụng chuyện này, chỉ là không nghĩ tới, nhanh như vậy hắn đã có hành động mà thôi.”
Thương Thục Thanh không nghĩ tới là do bên này ngấm ngầm nghĩ cách, hơi có vẻ sốt ruột, “Ca, Thiên Ngọc môn cố hết sức như vậy, ba phái cũng xuất thủ, bốn nhà liên hợp lại, thực lực mạnh như thế cũng gặp phải khó khăn trùng trùng, không cách nào đạt được, hai người để Đạo gia phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hai người không biết, bảo Đạo gia đi Tề quốc làm việc này sẽ rất là nguy hiểm sao? Chư hầu thiên hạ, người muốn chiến mã của Tề quốc chắc chắn không chỉ có một nhà chúng ta, Tề quốc chính là nơi phong vân tụ hội, để Đạo gia chạy tới loại địa phương đó, quá nguy hiểm đi!”
Lam Nhược Đình trầm ngâm nói: “Nếu không khó, vài phái tự đi làm liền xong, nếu không khó, chúng ta cũng sẽ không trông mong Đạo gia rời núi! Quận chúa, vài phái một mực không cho chúng ta tin tức chính xác, đã nói lên là bọn hắn đến nay vẫn không có đầu mối, khiến cho chúng ta cũng không có cách nào thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch. Tình thế bức bách, không thể kéo dài được nữa, chúng ta cũng là có chút bất đắc dĩ, coi như hôm nay Đạo gia không đến, ta với Vương gia cũng đã chuẩn bị chờ đến khi ổn định việc mở rộng thành xong sẽ đi tìm Đạo gia nói chuyện này, Mông soái cũng đồng ý như vậy.”
“Ai, đi Tề quốc tất nhiên là nguy hiểm, bất quá quận chúa cũng không nên xem thường Đạo gia, ta với Vương gia gửi gắm  hi vọng vào Đạo gia không phải không có nguyên nhân. Từ khi chúng ta thoát hiểm từ kinh thành đến nay, kế cưới vương phi, mượn binh quận Quảng Nghĩa, đặt chân huyện Thương Lư, liên hợp Kim Châu, đánh chiếm quận Thanh Sơn, đoạt đại quyền của hai quận, khiến Thiên Ngọc môn đáp ứng miễn giảm thuế phú, phát triển hai quận, còn có hàng loạt các sự kiện khác nữa, những bản sự, năng lực của Đạo gia đã biểu hiện ra, chắc hẳn không cần ta nhận xét nhiều lời. Chuyện lần này vài phái cùng làm nhưng cũng không thể giải quyết được, chúng ta nếu không gửi gắm hi vọng vào Đạo gia thì có thể tìm ai đây? Tìm thế lực khác tham gia vào mà nói, chỉ sợ Thiên Ngọc môn là người đầu tiên không đồng ý!”
“Đạo gia là người có thủ đoạn hô mưa gọi gió, ẩn cư thâm sơn không khỏi đáng tiếc. Thiên hạ bất bình, hắn cũng đã sớm bị cuốn vào bên trong những rắc rồi này rồi, muốn tránh thì cũng tránh được bao lâu? Sớm muộn cũng phải đi ra quyết tranh hơn thua với nhân sĩ thiên hạ. Trong lòng Đạo gia cũng tự hiểu rõ, bằng không, loại người như hắn cũng sẽ không bị ba người chúng ta nói dăm ba câu là đã đả động được, nói cho cùng, cái này vẫn là quyết định của chính hắn . . . Quận chúa, cần phải có lòng tin với Đạo gia!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.