Đạo Quân

Chương 180: Đại nghịch bất đạo




Chương 180: Đại nghịch bất đạo
Edit : Luna Huang
Đương nhiên, cũng có nữ nhân xinh đẹp ‘yêu thích’ Hầu Tử, chỉ là ‘yêu thích’ này có chút gượng ép, phần lớn là bởi vì biết nội tình của Hầu Tử, có mục đích khác mới đi ‘yêu thích’, dù sao cũng là không thuần túy.
Cũng không phải là Hầu Tử không thích mỹ nữ, đồ vật đẹp mắt ai cũng thích, nhìn thôi cũng sướng con mắt rồi đúng không.
Đặt ở kiếp trước, bằng năng lực và tiền tài của Hầu Tử, sẽ thiếu mỹ nữ sao? Cũng có qua lại tiếp xúc với mỹ nữ nhiều, chỉ là cái tính cách của Hầu Tử, trong mắt sẽ không cho phép có chút bụi bẩn nào, sẽ không bởi vì nữ nhân có dáng dấp xinh đẹp liền hợp ý.
Kinh lịch qua nhiều lần, tự nhiên sẽ thành như vậy, đối với người gọi là ‘mỹ nữ’ kia chủ động ôm ấp yêu thương, Hầu Tử tự nhiên là rất phản cảm. Trình độ nào đó mà nói, Hầu Tử là người đơn thuần, sẽ không giống Đạo gia hắn, tùy thời đều có thể gặp dịp thì chơi.
‘Thế gian phồn hoa’ không phải Hầu Tử chưa được chứng kiến, cũng không phải chưa từng hưởng qua tư vị trong đó, nhưng cuối cùng tính cách của Hầu Tử vẫn là trở về như ban đầu, nữ nhân hắn ưa thích không phải là không có, chỉ là đối tượng hắn ưa thích, thường thường khiến Đạo gia hắn phải đau đầu.
Hầu Tử thích nữ nhân đơn giản thuần phác, nhân phẩm mới là chủ yếu.
Điều này cũng là tốt.
Mấu chốt Hầu Tử có khuynh hướng nông thôn, chỉ cần giỏi giang, có thể cầm cuốc làm ruộng, về đến nhà thì có thể làm cơm, có thể chịu thương chịu khó, ngoại hình có xinh đẹp hay không không trọng yếu, chỉ cần không giống như Thương Thục Thanh khó coi đến dọa người kia là được.
Theo lời Hầu Tử nói, ‘làm cái nghề này của chúng ta, không chừng một ngày nào đó liền có chuyện, thậm chí là mất sạch tất cả, tìm ai đó mà thực sự có thể sống được dưới tình huống đó, thì còn mạnh hơn bất cứ điều gì’.
Được rồi! Ngưu Hữu Đạo thừa nhận hắn nói cũng có đạo lý, chỉ là cảm giác cái yêu cầu này của hắn có hơi cao quá rồi, có chút không quá thực tế.
Theo Ngưu Hữu Đạo, loại nữ nhân đó còn khan hiếm hơn so với ‘tuyệt thế mỹ nữ’ nữa là.
Mà cũng không thể nói là khan hiếm, có thể có rất nhiều thứ chỉ là tương đối, từ xưa đến nay, trong số ‘tăng nhân khổ hạnh’ có mấy người là nữ nhân đâu? Thiên tính của nữ nhân là cần một cảm giác an toàn, nữ nhân nào mà không truy cầu cuộc sống tốt hơn? Kiểu nữ nhân này đi tìm một hán tử đơn giản thì còn có khả năng tiếp tục được như ban đầu, như gặp phải loại người như Hầu Tử ngươi, không ít không nhiều có mấy thứ tự nhiên cũng sẽ thay đổi, tự nhiên là sẽ theo đuổi sự hưởng thụ tinh thần cao hơn, trừ phi ngươi cô lập khỏi thế giới bên ngoài thì còn nói được.
‘Mỹ nữ’, như người người đều nói rằng nàng ta xấu, thì nàng ta cũng phải hạ xuống mà làm cái người bình thường. ‘Xấu nữ’ như được người người ton hót truy cầu, cũng phải lâng lâng mà tự cho nó là đúng.

Nhưng mà hắn giảng đạo lý gì cũng vô ích, Hầu Tử có nguyên tắc của chính mình, vẫn luôn muốn tìm nữ nhân giống y như mẹ của hắn, một nữ nhân chịu thương chịu khó, biết chăm lo công việc gia đình, làm tốt bổn phận của nữ nhân.
Được biết loại đại tiểu thư ‘giàu- đẹp- ngốc’ như Hạo Thanh Thanh lại đi thổ lộ với Hầu Tử, Ngưu Hữu Đạo sao có thể không vui cho được?
Bọn Hắc Mẫu Đơn đi vào, phát hiện Ngưu Hữu Đạo đang ngồi trên ghế cười ngây ngô, Hắc Mẫu Đơn không khỏi thử hỏi một câu, “Đạo gia, Viên Cương này là bằng hữu của ngươi sao?”
“Huynh đệ!” Ngưu Hữu Đạo đáp.
Trở lại trong phòng Ngụy Đa, hắn có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Viên Cương.
Đang lục xoát phòng kiểm tra xem, Viên Cương vừa quay đầu lại, tạm dừng tay, nhìn thấy hắn như vậy, hiểu hắn đang lo lắng cái gì, lo lắng Đạo gia không chịu tiếp nhận hắn, lo bị đuổi đi.
Không thể không nói, Đạo gia đối xử với Ngụy Đa này đích xác có chút ‘tâm ngoan’!
Thế nhưng là Viên Cương minh bạch, Đạo gia là người rất lý trí, đến mức ở một vài thời điểm tỏ ra rất lãnh huyết vô tình, Đạo gia không muốn có liên quan gì với Thượng Thanh tông, hắn tự  tiện làm chủ lưu lại Ngụy Đa, ở mức độ nào đó mà nói, là đang lưu lại phiền phức cho Đạo gia.
Đây cũng chính là do hắn mở miệng, đổi lại người khác mà nói, Đạo gia không có khả năng đáp ứng.
Viên Cương an ủi: “Yên tâm, Đạo gia sẽ không lại đuổi ngươi đi.”
Ngụy Đa hưng phấn gật đầu: “Cảm. . . cảm ơn!”
Viên Cương: “Quên nói cho ngươi, Thượng Thanh tông đã đứng vững ở tại Bắc Châu, ngươi có muốn về lai Thượng Thanh tông hay không?”
Ngụy Đa lắc đầu: “Chưởng môn ở. . . ở đâu. . . Thượng Thanh. . . Tông liền. . . liền ở đó. . . Ta chỉ đi theo. . . chưởng. . . chưởng môn. . . Không đi đâu hết!”
Trong mắt Viên Cương lóe lên vui mừng, kỳ thật hắn rất thưởng thức Ngụy Đa, người có thể làm cho hắn vừa mắt không nhiều, Ngụy Đa tính là một người.”Tốt! Bất quá có chuyện ta phải nhắc nhở ngươi trước, ngươi coi hắn là chưởng môn là một chuyện, hắn có nguyện ý tiếp nhận hay không là một chuyện khác, có phải là ‘chưởng môn’ hay không, hãy để ở trong lòng, không cần phải luôn miệng nói ra, hắn rất phản cảm cái danh xưng này, về sau ngươi liền gọi hắn là ‘Đạo gia’ đi.”

“Được. . .” Ngụy Đa gật đầu thật mạnh, “Được!”
“Không sao.” Viên Cương vỗ vỗ bả vai hắn, ra hiệu cho hắn yên tâm.
Ngụy Đa thở phào ra một hơi, như trút được gánh nặng. . .  . . .
Trong một gian phòng khác, sau khi nghe Sài Phi kể lại xong, khuôn mặt Bùi nương tử đen lại, nhìn chằm chằm Hạo Thanh Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu thư, ngươi thật không thể tưởng tượng nổi, ngươi là cái ‘hoàng hoa đại khuê nữ(gái chưa chồng), sao có thể không biết xấu hổ, không biết thẹn mà đi nói ra câu đó với một nam nhân như vậy chứ?”
Hạo Thanh Thanh bĩu môi nói: “Ta ghét ai, ta thích ai thì sao? Ghét với thích thôi thì cần gì phải che đậy? Đụng phải người ta ghét ta liền mắng, đụng phải người ta thích ta liền nói ngay, làm sao lại thành không biết xấu hổ, không biết thẹn rồi? Ta đúng là nhìn hắn thấy thuận mắt, đúng là thích hắn thì thế nào?”
Bùi nương tử tức giận nói: “Vừa mới thấy mặt người ta, ngay cả người ta là ai ngươi cũng không biết, ngươi cũng dám nói thích, ở đâu ra cái kiểu thích bậy thích bạ lỗ mãng như vậy?”
Hạo Thanh Thanh: “Cái này có liên quan gì đến chuyện vừa gặp hay không gặp đâu? Trong nhà ở bên kia thường xuyên đề cử cho ta nhưng tên ta vừa nhìn là thấy ngứa mắt, còn tên Viên Cương này, ta vừa nhìn qua liền thấy thuận mắt rồi, ta cũng cảm thấy kỳ quái, thế nhưng ta cũng không biết phải làm sao? Lại nói, mấy tên bụng đầy xấu xa ở trong cung ta đã thấy nhiều rồi, Viên Cương này nhìn cũng không tồi, một thân đầy khí phách nam tử, một thân đầy chính khí, không thể giả bộ ra được, không phải là người xấu!”
Bùi nương tử: “Ngươi không biết tí ti gì về hắn, cũng dám nói như vậy, vạn nhất người ta có thê thất rồi thì sao?”
Hạo Thanh Thanh hất đầu một cái: “Vậy thì sao, ưa thích liền đoạt, cần gì phải ủy khuất chính mình, chung thân đại sự tuyệt đối không nhường!”
Khuôn mặt Sài Phi và Lưu Phong Hải đen lại như đít nồi, nam nhân nói như vậy bọn hắn còn có thể tiếp nhận, nữ nhân hiên ngang nói như vậy, quả thực là ‘đại nghịch bất đạo’, gặp qua không biết xấu hổ, chưa từng thấy qua không biết xấu hổ đến thế này.
“Ngươi. . .” Bùi nương tử chỉ chỉ nàng, giận quá hóa cười, nói: “Nhìn bộ dạng ngươi thế này, chẳng lẽ ngươi thật muốn chui vào phòng của hắn rồi?”
Hạo Thanh Thanh chống nạnh, hừ hừ nói: “Cái này thì ta phải cân nhắc lại một chút, bất quá làm gì nhất định phải là ta cảm thấy bị thiệt thòi, còn không biết là ai ngủ ai đâu . . .”
Lời này đối với ba người mà nói, giống như thiên lôi cuồn cuộn, hoàn toàn trái với quan niệm đạo đức của ba người, khiến cho ba người đứng hình, phát hiện vị này thật đúng là dám nói a!

Bùi nương tử tức giận đến mặt nổi gân xanh, hai tay bụm lấy tai, thật sự là nghe không nổi nữa, như muốn phát điên.
Thả tay xuống, đột nhiên nàng xuất thủ, trực tiếp điểm huyệt khiến Hạo Thanh Thanh đứng im tại chỗ không thể động đậy, quay đầu lại nói với Sài Phi và Lưu Phong Hải: “Tiếp tục như vậy nữa cũng sẽ xảy ra chuyện, chúng ta cũng không gánh nổi trách nhiệm, trở về thôi! Lập tức liên hệ người nhà bên kia phái người tới đón nhanh!”
“Vâng!” Sài Phi và Lưu Phong Hải gật đầu đồng ý, người sau bước nhanh rời đi.
Đôi mắt sáng của Hạo Thanh Thanh xoay tròn liên hồi, có vẻ như gấp gáp lắm . . .  . . .
Trên một ngọn núi tuyết, hơn hai trăm người bay tới hạ xuống đỉnh núi, trang phục cùng một màu, toàn bộ là đệ tử Lưu Tiên tông, lão giả cầm đầu thiếu mất một cánh tay, chính là trưởng lão Lưu Tiên tông Ô Thiếu Hoan, hai bên còn có hai tên trưởng lão đi cùng.
Vì đối phó Ngưu Hữu Đạo, Lưu Tiên tông cùng lúc phái ra ba tên trưởng lão, còn có hơn hai trăm đệ tử, trận hình này không thể bảo là không lớn.
Cao Túc Thông và Thôi Viễn ở thành Trích Tinh bên kia cũng ở trong đám người này.
Cửa hàng bên thành Trích Tinh đã không còn liên quan gì đến bọn hắn nữa, bọn hắn đã bị triệu hồi về Lưu Tiên tông, trở về sư môn gặp phải hậu quả gì thì có thể nghĩ, không đơn thuần chỉ là việc để cho Ngưu Hữu Đạo chạy mất, Lưu Tiên tông bị tổn thất thật lớn bày ra đó, gần trăm vạn kim tệ a! Đến bao lâu mới có thể kiếm về lại?
Tổn thất nặng nề!
Cũng đã tra ra được là ai cướp sạch cửa hàng, đêm đó, có người trong thành Trích Tinh thấy được bọn Hắc Mẫu Đơn vác một đống đồ từ cửa hàng Lưu Tiên tông đi ra, cũng có người nhìn thấy bọn hắn đi vào mấy cửa hàng như Linh Tông các loại, rất hiển nhiên là đem đồ vật đi bán cho mấy cửa hàng đó.
Tình huống xưa giờ ở thành Trích Tinh bay ra đó, không muốn nghĩ cũng có thể biết là bị bán đổ bán tháo rồi, Lưu Tiên tông đau lòng rỉ máu!
Nhưng lúc đi tới hỏi mấy cửa hàng Linh Tông các loại thì, người ta căn bản không thừa nhận là có chuyện này, có người bán đổ bán tháo để bọn hắn kiếm được một món hời lớn, sao có thể dễ dàng phun ra được, bằng vào thực lực Lưu Tiên tông, căn bản không làm gì được Linh Tông, muốn thu hồi lại thì không có cửa rồi!
Đem Độ Vân sơn ra làm ‘tấm mộc’ cũng vô ích, Cao Túc Thông và Thôi Viễn bị triệu hồi về Lưu Tiên tông về sau, lập tức bị nghiêm trị.
Không ra khỏi Cao Túc Thông dự liệu, hắn đường đường là tu sĩ Kim Đan, trực tiếp bị giáng chức thành tên canh cổng cho Lưu Tiên tông, trong vòng mười năm chỉ có thể nhận được 1 phần tài nguyên tu luyện bình thường.
Thôi Viễn không phải là người phụ trách chủ yếu, thì tốt hơn được chút, cũng bị trừng phạt giống như Cao Túc Thông. Tương đối mà nói, thân phận địa vị của hắn trong sư môn kém xa Cao Túc Thông, bị trừng phạt như vậy đối với hắn mà nói là khá nhẹ.
Lần này lại phái hai người đi theo, là bởi vì hai người đã giao phong qua với Ngưu Hữu Đạo, ít nhiều cũng có thể cung cấp chút kinh nghiệm, mà Thôi Viễn càng là đã thấy qua Ngưu Hữu Đạo, mang theo để dễ dàng nhận dạng, cũng coi như là cho hai người một cái cơ hội lấy công chuộc tội.

Cao Túc Thông thật sự coi đây là một cơ hội lấy công chuộc tội.
Còn Thôi Viễn thì không muốn cái cơ hội này chút nào, bởi vì hắn có một số việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng a, Ngưu Hữu Đạo thả hắn, hắn còn dám chạy tới giết Ngưu Hữu Đạo sao, vạn nhất Ngưu Hữu Đạo tung chuyện đó ra thì phải làm sao? Thế nhưng là không có cách, không đến không được, không phải do hắn làm chủ!
Dọc theo con đường này, Thôi Viễn lo nghĩ miết, muốn giết người diệt khẩu cũng phải có cơ hội mới được? Mấu chốt chính hắn căn bản cũng không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, cũng không có năng lực đi diệt khẩu.
Thế là hắn lại suy nghĩ nên như thế nào hướng Ngưu Hữu Đạo mật báo, nhưng mà lại không thể liên lạc được.
Vừa nhận được tin tức Tống gia gửi đến, không quản đường sá xa xôi, cả đám cơ bản đi thẳng một mạch, không có dừng lại, nhanh chóng đuổi tới đây, mặt ai nấy đều dính dầy bụi bặm.
Không có đi hết tới Băng Tuyết các, để lại một tên trưởng lão tọa trấn, Ô Thiếu Hoan dẫn theo mười người bay xuống núi.
Vừa đến hẻm núi, cả nhóm vội vàng chạy tới cửa hàng Lưu Tiên tông.
“Sư phụ?”
Tiêu Thiết, chưởng quỹ cửa hàng Lưu Tiên tông, sau khi nhìn thấy rõ đám người tiến đến, vội vàng đến trước mặt Ô Thiếu Hoan hành lễ, Ô Thiếu Hoan là sư phụ của hắn.
Tiêu Thiết cũng không nghĩ tới, nơi này vừa mới phát tin tức về sư môn không bao lâu, người sư môn phái đến đã tới.
Ô Thiếu Hoan đưa tay nâng đỡ hắn một chút, rồi hỏi: “Phát hiện mục tiêu chưa?”
Tiêu Thiết chắp tay nói: “Đã phát hiện, Ngưu Hữu Đạo đã tiến vào khách sạn Thải Hồng, bất quá tình huống có biến . . .  . . .” Đem tình huống Ngưu Hữu Đạo và Sở An Lâu cùng nhau đi du ngoạn kể lại.
Một đám người vội vàng chạy tới có chút mộng.
Ánh mắt Thôi Viễn lấp lóe, âm thầm mừng rỡ, một khi đã đi sai con đường, sẽ rất khó quay đầu lại.
Ô Thiếu Hoan sửng sốt một chút, trầm giọng hỏi: “Vì sao hắn lại đi chung với Sở An Lâu, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Đệ tử thực sự cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra, chuyện này cũng không có cách nào đi tìm hiểu.” Tiêu Thiết cung cung kính kính trả lời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.