Đạo Quân

Chương 179: Ta xưa nay không kết giao bằng hữu!




Chương 179: Ta xưa nay không kết giao bằng hữu!
Edit : Luna Huang
Không uống thì không uống, Viên Cương cũng không miễn cưỡng, đặt ly trà xuống một bên, nhìn hoàn cảnh trong phòng một chút, nói: “Điều kiện tốt hơn so với chỗ ta ở, nơi này còn có phòng trống sao?”
“Không có!” Ngưu Hữu Đạo tức giận cho một câu.
Viên Cương xoay người rời đi, đi ra ngoài, đóng cửa lại, không có nhìn Hạo Thanh Thanh vừa mới sấn đến, quay sang Hắc Mẫu Đơn ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu tới đây.
Hắc Mẫu Đơn từ từ đi tới, hỏi: “Chuyện gì?”
“An bài một gian phòng cho ta!” Viên Cương trực tiếp phân phó, quay người gọi Ngụy Đa cùng rời đi.
“. . .  . . .” Hắc Mẫu Đơn vừa bực mình vừa buồn cười, cũng không biết người này đến tột cùng là ai, vốn không quen biết, mới tới liền trực tiếp sai sử nàng rồi.
Nàng chỉ phục vụ Ngưu Hữu Đạo, phục vụ người khác có thể không thích, lập tức đi vào phòng hỏi tình huống.
Ngưu Hữu Đạo đang đứng trước cửa sổ, sau khi nghe nói thì có chút bất đắc dĩ, phất tay một cái, “Đi hỏi thử khách sạn một chút đi, nhìn xem còn có thể an bài cho thêm một gian nữa không, không được thì để hắn ở cùng phòng với ta đi.”
Ở cùng phòng với ngươi? Từ trong những lời này, Hắc Mẫu Đơn ý thức được, cái tên chưa biết tên kia, có quan hệ không đơn giản với Đạo gia, ngay cả nàng, người đã cùng hắn ‘trò chuyện cởi mở’ với nhau rồi, mà muốn cùng ngủ một phòng với hắn, hắn đều không đồng ý.
Tóm lại, nàng đối với hắn, liếc mắt đưa tình đều được hết, nhưng làm thật thì không được!
Viên Cương dẫn theo Ngụy Đa đang muốn xuống lầu, Hạo Thanh Thanh lại xông tới, trực tiếp chắn ngang ở đầu bậc thang đi xuống, cuối cùng cũng bức Viên Cương ngừng lại.
Hạo Thanh Thanh nở nụ cười xán lạn nói: “Ta gọi Hạo Thanh Thanh, là bằng hữu với Đạo gia, xin hỏi tôn tính đại danh?”
“Tránh ra!” Viên Cương lãnh khốc nói.
Hạo Thanh Thanh: “Về sau tất cả mọi người là bằng hữu, trước làm quen một chút mà . . .”
Từ ‘thôi’ còn chưa kịp nói, Viên Cương đưa tay ra đẩy nàng sang một bên, trực tiếp đi xuống lầu, Ngụy Đa đi theo.
Sài Phi lách người lướt đến, hỏi “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Hạo Thanh Thanh ngoái đầu nhìn theo bóng người bước xuống lầu rời đi, khoát tay nói: “Không có sao cả.”
Sài Phi: “Tiểu thư, chúng ta không biết Hiên Viên Đạo kia ‘sâu cạn’ thế nào, tốt nhất đừng tuỳ tiện trêu chọc.”

“Ta trêu chọc hắn làm gì?” Hạo Thanh Thanh quay đầu lại hỏi, ngón tay chỉ phía dưới bậc thang, “Muốn trêu chọc cũng là trêu chọc vị vừa rồi kìa.”
Sài Phi: “Ta chính là có ý đó, bọn hắn hẳn là cùng một bọn.”
Hạo Thanh Thanh: “Vậy thì có liên quan gì?”
Sài Phi nhíu mày: “Tiểu thư, đến tột cùng ngươi muốn làm gì?”
Hạo Thanh Thanh nằm sấp trên tay vịn bậc thang, nhìn xuống dưới lầu: “To con này, nhìn rất thuận mắt, rất có hương vị nam nhân, ta thích!”
Sài Phi phục nàng, còn chưa cưới gả, nói ra câu này mà cũng không biết xấu hổ nữa, trầm mặt xuống, “Tiểu thư, đừng náo nữa.”
Hạo Thanh Thanh vểnh vểnh cái mỏ lên, nói: “Ưa thích chính là ưa thích, chẳng lẽ như vậy cũng không được? Ưa thích thì phải kịp thời ra tay ngay, nếu bị người khác đoạt mất, có hối hận cũng không kịp, trước tiên tiếp xúc một chút, nhìn xem là người thế nào.”
“. . .  . . .” Sài Phi câm lặng, tưởng rằng mấy câu nói thẳng thừng này của nàng là còn đang nói đùa, bèn căn dặn, “Tiểu thư, ngươi là đi ra ngoài du ngoạn đó, đừng gây chuyện, cũng đừng chạy loạn, chọc cho Bùi tỷ không cao hứng, nàng ấy thực sự sẽ bắt ngươi áp giải về.” Cảnh cáo xong, quay đầu bước đi, trở về vị trí cũ ngồi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm nàng.
Không lâu sau, Hắc Mẫu Đơn cùng với một tên tiểu nhị từ dưới lầu đi lên, tiểu nhị lại mở thêm một gian phòng.
Tầng này một vòng tổng cộng có chín gian phòng, tạm thời cũng không có người nào vào ở, Phía Bùi nương tử bên kia chiếm hai gian, Ngưu Hữu Đạo bên này chiếm bốn gian, còn có ba gian trống, lại cho Viên Cương chiếm một gian cũng không thành vấn đề.
Mà lúc này, Viên Cương cùng với Ngụy Đa cũng trở về, ôm theo mấy cái áo lông và vài tấm ván gỗ, tiến vào gian phòng Hắc Mẫu Đơn chỉ kia.
Thả đống đồ xuống, Viên Cương lấy thẻ phòng nhét ở bên hông ra, ném cho tiểu nhị, để tiểu nhị thay hắn xử lý gian phòng thuê ở lầu dưới.
Tiểu nhị rời đi, Hạo Thanh Thanh tiến vào, Viên Cương ra ngoài, Hạo Thanh Thanh cũng cùng ra ngoài.
Cạch! Đi theo sau lưng Viên Cương, Hạo Thanh Thanh dừng bước ở trước cửa phòng Ngưu Hữu Đạo, đột nhiên bị hắn đóng cửa lại, kém chút nữa đập thẳng vào mặt nàng, chọc cho nàng tức giận dậm dậm chân.
Trong phòng, thấy Ngưu Hữu Đạo vẫn còn đứng chắp tay trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Viên Cương đi tới bàn ngồi xuống, hỏi: “Sao không thấy Lão Hùng đâu?”
“Ta bảo hắn trở về rồi, hẳn là đã về bên Thương Triều Tông rồi.” Ngưu Hữu Đạo quay người, đi tới ngồi xuống đối diện hắn, cầm ly trà hắn vừa rót ra hồi nãy lên, từ từ uống.
Viên Cương: “Bên ngoài có tên ‘áo hồng’ có chút gì đó là lạ.”
Ngưu Hữu Đạo từ từ dựa vào lưng ghế, hỏi “Thế nào, ngươi nhìn ra vấn đề gì sao?”

Viên Cương: “Rất phiền nhiễu.”
“Phiền nhiễu?” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, nói chuyện không dễ nghe thì có, rất phiền nhiễu sao?
Viên Cương: “Ai vậy?”
“Đoán chừng có lai lịch không nhỏ. . .” Với hắn cũng không có gì là không thể nói, Ngưu Hữu Đạo kể lại đại khái tình huống từ lúc gặp phải ở dịch trạm cho tới bây giờ.
Viên Cương: “Nói như thế, khéo là người hoàng thất Tề quốc?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đoán chừng còn không phải là hoàng thất bình thường, rất có thể là loại cấp bậc công chúa gì kia.”
Viên Cương: “Nữ nhân bên cạnh ngươi kia có thể tin được không?”
“Tán tu quen biết tại thành Trích Tinh. . .” Ngưu Hữu Đạo lại kể lại quá trình quen biết đám người Hắc Mẫu Đơn, mấy chuyện trải qua trên đường đi cũng tiện thể kể lại một chút, nếu Viên Cương cũng đã tới rồi, có chút tình huống để Viên Cương nắm được rõ ràng, cũng dễ bề giúp cho Viên Cương ứng đối, đề phòng có nguy hiểm, về phần kế hoạch cũng nói thẳng ra.
Giữa hai người không có bí mật gì.
Sau khi nghe xong Viên Cương lâm vào trầm tư, Ngưu Hữu Đạo từ từ nhấp một ngụm trà, hỏi: “Hải Như Nguyệt thả ngươi đi?”
Viên Cương: “Làm chút thuốc nổ, nổ Lưu Phương quán, thừa dịp loạn thoát thân.”
Nổ Lưu Phương quán? Gương mặt Ngưu Hữu Đạo co giật một cái, im lặng, có thể nói ra nổ Lưu Phương quán, đương nhiên sẽ không chỉ là thả viên pháo tép, cũng không biết hắn bỏ bao nhiêu lượng thuốc nổ, hắn khó có thể tưởng tượng ra được động tỉnh xảy ra tại thành Kim Châu.
“Xem ra, người phía sau khách sạn này ngày mai sẽ muốn gặp ngươi.”
Minh bạch một chút sự tình, biết chuyện mình lo lắng Đạo gia đã có biện pháp giải quyết rồi, chút ngưng trọng trong mắt Viên Cương cũng hạ xuống.
“Cũng trong vòng một hai ngày này thôi.” Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu.
Hai người mật đàm một phen về sau, Viên Cương đi ra, kết quả lại bị Hạo Thanh Thanh chặn lại.
Quanh quẩn một chỗ ở bên ngoài, Hắc Mẫu Đơn ngạc nhiên nhìn xem một màn này.
Sài Phi cũng lập tức đứng dậy lướt tới, trước đó hành động của Viên Cương đối với Hạo Thanh Thanh rất không lịch sự, trực tiếp đẩy Hạo Thanh Thanh sang một bên, Sài Phi lo lắng Viên Cương làm bậy với Hạo Thanh Thanh.

Một nam một nữ mặt đứng đối mặt nhau, nam thân hình cao lớn, nữ ngẩng đầu nhìn hắn.
Viên Cương cụp mắt xuống nhìn nàng, mặt không biểu tình, vẻ lạnh nhạt.
Hạo Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, không cam lòng chịu yếu thế, ngẩng cái cằm lên đầy cao ngạo, đối mặt, không có ý né tránh.
Viên Cương hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Gặp hắn rốt cục nghiêm túc đứng nói chuyện với chính mình, Hạo Thanh Thanh mỉm cười, chắp tay ôm quyền nói: “Không có gì, chỉ là muốn kết giao bằng hữu.”
Viên Cương hờ hững nói: “Ta xưa nay không kết giao bằng hữu!”
Đây cũng không phải nói xạo, ‘bằng hữu’, cái từ này đối với hắn mà nói, đã là đồ trang trí, cũng chứa đầy dối trá, hắn không cần loại đồ trang trí này, cũng không cần thứ dối trá này.
Hắn là người không có bằng hữu, chỉ có huynh đệ!
Mà ở kiếp trước, hắn cũng thật sự thấy qua Đạo gia kết giao quá nhiều bằng hữu, tam giáo cửu lưu, tùm lum tà la, ngươi lừa ta gạt, Đạo gia là người ưa thích kết giao bằng hữu, mà hắn thì không thích, không có cái tâm tình như của Đạo gia, cũng không quen thể loại khách sáo dối trá đó.
Cho nên chuyện kết giao bằng hữu hay là để Đạo gia đi làm là tốt nhất.
“Di ~” Hạo Thanh Thanh biểu thị không tin, “Người sao có thể không kết giao bằng hữu được?”
Viên Cương xoay tay lại chỉ chỉ cánh cửa phía sau, “Vị bên trong kia rất thích kết giao bằng hữu, muốn kết giao bằng hữu thì tìm hắn đi.”
Hắc Mẫu Đơn buồn cười, lời này nàng hoàn toàn đồng ý, Đạo gia có vẻ như đi tới chỗ nào cũng luôn mồm nói muốn kết giao bằng hữu.
Hạo Thanh Thanh: “Ta với hắn đã là bằng hữu rồi, còn chưa biết ngươi tên là gì.”
“Viên Cương!” Viên Cương báo lên tên họ, hỏi: “Còn có chuyện gì sao? Không có chuyện gì liền tránh ra.”
Đụng tới loại người này, Hạo Thanh Thanh cũng có chút không biết phải làm sao, một chút khách sáo người ta cũng không có, trực tiếp cho câu ‘trước giờ không kết giao bằng hữu’, ngươi còn có thể nói được cái gì?
Hơi hơi xoắn xuýt một lúc, bỗng nhiên nàng lấy hết dũng khí nói: “Viên Cương, ta thích ngươi!”
Cho dù cái cằm giơ lên hơi có vẻ cao ngạo, thế nhưng lời nói kia vừa ra khỏi miệng, hai má vẫn là nóng hổi rồi đỏ lên.
“. . .  . . .” Sài Phi im lặng, kém chút kêu réo tổ tông nàng.
“. . .  . . .” Hắc Mẫu Đơn trợn mắt há hốc mồm.
Viên Cương: “Thật sao?”

Hạo Thanh Thanh chống nạnh, ngẩng đầu, ưỡn ngực, cao ngạo nói: “Thế nào, không thể sao?”
Viên Cương: “Có thể, ngươi hãy chứng minh ngươi như thế nào thích ta?”
Hạo Thanh Thanh: “Ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?”
Viên Cương: “Đến phòng ta, ngủ với ta xong rồi lại nói.”
Trong nháy mắt hai gò má Hạo Thanh Thanh đỏ hồng lên, không nghĩ tới Viên Cương lại bạo như vậy, so với nàng còn dữ dội hơn nhiều, vừa rồi cố tỏ ra mạnh mẽ trong nháy mắt bay sạch sẽ, thẹn thùng nói: “Có phải đã hơi quá nhanh rồi hay không? Chúng ta còn chưa quen thuộc . . .”
Còn chưa nói hết câu, liền bị Sài Phi nắm lấy kéo ra, kéo ra phía sau lưng, Sài Phi nhìn chằm chằm Viên Cương giận mắng, “Càn rỡ!”
Một tiếng hét này, làm cho toàn bộ người trong tầng này đều kinh hãi đi ra khỏi phòng xem.
“Có chuyện gì vậy?” Ngưu Hữu Đạo mở cửa ra hỏi.
“Không có chuyện gì!” Viên Cương quay đầu nhàn nhạt đáp một câu, sau đó cũng không nhìn những người khác, bước nhanh rời đi, đi đến gian phòng của mình, mở cửa ra, đẩy Ngụy Đa vào rồi cũng đi vào trong phòng luôn.
Hắc Mẫu Đơn như bị sét đánh, đứng im trợn mắt há hốc mồm sững sờ nhìn theo.
Nàng phát hiện, thật đúng là ‘vật họp theo loài’, ở trong mắt nàng Đạo gia đã là tên ‘quái nhân’ rồi, hiện tại lại gặp được một tên còn ghê hơn.
“Sao thế?” Đám người Bùi nương tử đi đến hỏi han.
Sài Phi buông cánh tay Hạo Thanh Thanh ra, chỉ vào Hạo Thanh Thanh mặt đang còn đỏ bừng, giận “Tỷ hỏi nàng ấy đi! Bùi tỷ, ta xem hay là mau mau trở về thôi, tiếp tục như vậy nữa, tỷ và ta gánh không nổi trách nhiệm đâu!” Dứt lời quay đầu liền đi.
Nhìn bộ dạng của Sài Phi, rõ ràng đã bị vị đại tiểu thư này chọc giận, Bùi nương tử túm lấy cánh tay Hạo Thanh Thanh trực tiếp kéo đi, tìm Sài Phi hỏi tình huống.
Mà bên này, ba người Lôi Tông Khang cũng vây quanh, hỏi Hắc Mẫu Đơn là chuyện gì xảy ra vậy.
Hắc Mẫu Đơn dở khóc dở cười, đem tình huống vừa rồi kể lại.
Ba người Lôi Tông Khang quay mặt nhìn nhau.
Còn tưởng là xảy ra chuyện gì, nguyên lai liền là cái này? Ngưu Hữu Đạo cười thích thú, cũng xoay người trở vào phòng.
Hắn không biết Hạo Thanh Thanh thổ lộ là thật tình hay là giả bộ, nhưng dọc đường tiếp xúc đến giờ, tính tình của nữ nhân kia tựa hồ là chân thật, ưa thích hay chán ghét điều biểu lộ ra rõ ràng, không khéo đây đúng là nữ nhân dám yêu dám hận dám thổ lộ nha!
Bất quá Viên Cương là ai, hắn lại là biết rõ ràng nhất.
Kiếp trước của Viên Cương, dáng người nhỏ gầy, lại không cao điệu, không khoe khoang bản lãnh của mình, lại không tỏ ra giàu có, cũng sẽ không dỗ ngon dỗ ngọt, càng sẽ không ‘hoa ngôn xảo ngữ(bịp bợp lừa người), còn không có lãng mạn, lạnh băng băng, cứng nhắc nhắc, thử hỏi loại người này, làm sao có nữ nhân ưa thích?
(Luna: Bạn Thanh Thanh quá nhanh quá nguy hiểm, để ta nhớ đến một chương trình vừa xem gần đây của TQ ‘tỏ tình ngay bây giờ’.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.