Chương 178: Bảo hắn cút
Edit : Luna Huang
Nói đến tiền bạc chi cho dung tục? Bùi nương tử ngược lại rất muốn hỏi nàng một câu, ngươi lấy ra được sao?
Ẻo lả đâu để ý đến những thứ này, đã nhí nha nhí nhảnh chạy đi, bất quá vừa ra khỏi cửa lập tức liền trở nên thùy mị, giơ tay nhấc chân làm bộ rất thục nữ, chỉ là đôi mắt sáng tròn to đang nhìn láo liên khắp bốn phía đã bán rẻ nội tâm nàng.
Đỉnh vòm của khách sạn được xây dựng là một tầng hình tròn, ở giữa là sảnh tròn thật to, có bàn có ghế dựa, giản lược lịch sự tao nhã, thoáng đãng. Mà chính giữa sảnh tròn có một đoạn tay vịn, chính là chỗ bậc thang từ lầu dưới đi lên.
Cùng đi ra khỏi cửa Bùi nương tử hỏi: “Tiểu thư, người muốn đi đâu?”
Ẻo lả nhìn chung quanh một chút, rồi hỏi: “Hiên Viên Đạo kia ở phòng nào? Đã trở về hay chưa?”
Bùi nương tử: “Ta nào biết được, nãy giờ luôn ở trong phòng với người, không biết hắn đã về hay chưa.”
Có lẽ là do nghe được động tĩnh bên ngoài, Lưu Phong Hải cùng Sài Phi ở phòng sát bên cũng mở cửa đi ra.
Mà đúng lúc này, chỗ cầu thang có tiếng bước chân vang lên, một tiểu nhị đi lên trước, đằng sau là Sở An Lâu, tiếp theo là bọn Ngưu Hữu Đạo cũng lần lượt đi lên.
Vừa vào nơi đây, mấy người Ngưu Hữu Đạo tự nhiên là nhìn quanh quan sát hoàn cảnh nơi đây, nhìn thấy bốn người Bùi nương tử đứng trước cửa một gian phòng, làm cho mấy người bên này sửng sốt, ánh mắt đồng loạt chú ý tới nữ tử trẻ tuổi mặc bộ váy dài màu hồng phấn.
Tóc mây vấn cao, thân thể cao ráo thướt tha, eo thon ngực cao, đôi mắt to trong sáng, gương mặt trẻ trung xinh đẹp, chợt nhìn có chút kinh diễm, nhất là khí tức thanh xuân dào dạt kia, hoàn toàn khác biệt so với những tiểu thư khuê các thông thường.
Nếu không phải có ba người Bùi nương tử đứng bên cạnh, Ngưu Hữu Đạo không biết có phải là đã nhìn nhầm hay không.
Đồ ẻo lả kia cự nhiên lại biến về bộ dạng nữ nhân, thậm chí còn là mỹ nhân hiếm thấy . . . Mấy người Ngưu Hữu Đạo quay mặt nhìn nhau.
Sở An Lâu cũng là chỉ hơi kinh ngạc vẻ mỹ lệ của nữ tử kia, cũng không quan tâm, nhìn tiểu nhị hướng dẫn vị trí các gian phòng xong, đưa tay ra mời Ngưu Hữu Đạo: “Tiên sinh, mời!”
Ngưu Hữu Đạo lấy lại tinh thần, quay người qua ôm quyền nói: “Chưởng quỹ, không cần phiền toái như vậy, ngài làm việc đi.”
Sở An Lâu gật đầu, nói “Được, vậy liền không quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi, tiên sinh bôn ba đường xá xa xôi mệt nhọc tới đây, trước an tâm nghỉ ngơi, có chuyện gì chờ tiên sinh nghỉ ngơi dưỡng sức xong lại nói. Về phần đồ ăn thức uống cũng không cần lo lắng, chỉ cần khách sạn có, tiên sinh cứ mở miệng, hết thảy đều miễn phí. Có chuyện gì cũng có thể tùy thời bảo tiểu nhị đi làm, hoặc trực tiếp tìm ta cũng được.”
“Làm phiền, làm phiền!” Ngưu Hữu Đạo cảm ơn, chắp tay đưa tiễn Sở An Lâu xuống lầu.
Sau đó mấy người đi theo tiểu nhị nhận phòng của mình, hoàn cảnh phòng khách này tốt vượt quá dự đoán của đám Ngưu Hữu Đạo.
Đám Hắc Mẫu Đơn thì đi theo tiểu nhị nhận phòng của riêng mình, Ngưu Hữu Đạo đang dạo bước trong phòng của mình xem xét, thì đám ẻo lả gõ cửa đi vào.
“Được lắm, một mực dùng tên giả lừa gạt chúng ta, tên thật của ngươi là Hiên Viên Đạo đi?” Ẻo lả vừa tiến vào lập tức đi tới trước mặt hắn lên tiếng truy vấn, đôi mắt to chớp sáng chớp sáng.
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, nhịn không được gãi gãi cái ót, trong lúc nhất thời thật sự có chút không quen với việc ẻo lả thay đổi trang phục, bèn mỉm cười nói: “Không phải ngươi cũng không nói cho ta biết tên thật a?”
Ẻo lả lập tức vỗ vỗ ngực, sảng khoái nói: “Hạo Thanh Thanh, ta gọi là Hạo Thanh Thanh.”
Câu này vừa ra, mấy người Bùi nương tử có chút muốn nói lại thôi, sao lại đi nói tên thật ra chứ, không phải đã dặn là ở bên ngoài đừng có dùng tên thật rồi sao?
Nhưng nói cũng đã nói rồi, giờ có muốn ngăn cũng vô dụng.
“Hạo Thanh Thanh . . . . . .” Ngưu Hữu Đạo thì thầm, lần nữa lại liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, vẫn cứ cảm giác nữ nhân này có gì đó là lạ, làm sao cảm giác nữ nhân này rất là nhiệt tình, thái độ so với trước đó cứ như là hai người khác nhau ý, chẳng lẽ sau khi thay đổi trang phục, thì tính cách cũng thay đổi luôn, hay là bởi vì nhìn thấy mình có quan hệ với Sở An Lâu, nên vị này muốn nịnh bợ?
Thế nhưng một đường cùng đi chung tới đây, tính cách nữ nhân này bày ra đều là tính cách thật, không giống như loại người thích ‘bắt quàng’ kia.
Ngưu Hữu Đạo hồ nghi nói: “Không phải đánh cược thua nên muốn trốn nợ đấy chứ?”
“Xí ~ ” Hạo Thanh Thanh xem thường xí một tiếng, “Coi ta là ai chứ, sao ta có thể là loại người quỵt nợ kia được? Cược thua phải chịu, ta nhận, phiếu nợ dễ nói, bây giờ ta sẽ viết cho ngươi.” Xách váy lên chạy bước nhỏ tiến vào thư phòng.
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên, quay đầu, ánh mắt nhìn theo nàng ta chạy bước nhỏ vào thư phòng.
Sau đó mấy người cũng quay người đi vào thư phòng theo, nhìn thấy Hạo Thanh Thanh đang nhanh chóng mài mực, giật xuống trang giấy, nhanh chóng viết phiếu nợ, xong cầm tờ giấy lên thổi thổi, rồi đi đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, giương phiếu nợ lên, cười tủm tỉm nói: “Cho!”
Chữ viết nhìn cũng không tệ, liếc sơ qua phiếu nợ, Ngưu Hữu Đạo càng tỏ ra đầy hoài nghi, nói “200 vạn? Ngươi chỉ thua một trận, làm sao lại thành thiếu nợ 200 vạn rồi?”
Hạo Thanh Thanh phất phất tay, rất sảng khoái nói: “Xem ngươi với khách sạn Thải Hồng có quan hệ không tệ, đoán chừng trận tiếp theo ta cũng phải thua, dứt khoát cùng viết vào luôn, miễn cho phải viết hai lần.”
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo lại câm lặng, lần nữa nhìn lại phiếu nợ trên tay, xem coi có vấn đề gì hay không, đừng lại để một tiểu nha đầu làm cho ‘lật thuyền trong mương’.
Bùi nương tử cũng bước nhanh đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, liếc nhìn phiếu nợ trên tay hắn, phát hiện trên phiếu nợ viết đường đường chính chính là tên họ thật, không có chút nào giả, sắc mặt trong nháy mắt đen lại, hai mắt mang theo lửa giận nhìn chằm chằm Hạo Thanh Thanh.
Tuy nói phần lớn tài phú trong thiên hạ đều tập trung ở trong tay tu sĩ, có thể đó cũng là bởi vì, mấy thứ đồ cần thiết cho tu sĩ đều được bán giá rất cao, giá một gốc linh thảo không có khả năng giống như một cọng cải trắng, cần phải có một khoản tiền lớn để quay vòng là rất bình thường, mà chân chính nhu cầu hằng ngày(ăn uống) của tu sĩ kỳ thật cũng không có tốn bao nhiêu tiền.
Thí dụ như, chỉ một cái kim tệ, đã đủ cho một bách tính phổ thông thoải mái sống qua nửa năm.
Còn 200 vạn kim tệ thì đủ để ngang bằng một năm thuế má của một cái châu phủ, hơn nữa còn phải là châu phủ giàu có.
Mà đối với tu sĩ, nếu như không tính đến vấn đề thời gian và những nhân tố khác, 200 vạn kim tệ có thể mua sắm được tài nguyên tu luyện đủ để làm ra mười tên tu sĩ Kim Đan kỳ.
Cho nên, đây căn bản không phải là số tiền có thể tuỳ tiện xuất ra, thế nhưng vị tiểu thư này của bọn hắn thế mà xem như là trò đùa, để người ta làm sao có thể không giận cho được!
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc ở dịch trạm, Ngưu Hữu Đạo tiện tay ném ra một đống kim phiếu lại có thể chấn nhiếp được bọn hắn.
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu liếc nhìn sắc mặt của Bùi nương tử, thuận tay đưa phiếu nợ cho nàng, “Ta làm sao biết tờ phiếu nợ này có thể thu được tiền hay không, mà đánh cược vẫn còn chưa xong, phiếu nợ sau này hãy nói đi.”
Hạo Thanh Thanh lập tức hô: “Ta gạt ngươi để làm gì, ngươi đến kinh thành Tề quốc . . .”
“Im miệng! Còn dám hồ nháo, ta lập tức áp giải ngươi trở về!” Bùi nương tử quát lên cắt ngang, cũng gấp phiếu nợ trên tay cất vào.
Hạo Thanh Thanh chìa môi ra, nghe nói muốn áp giải nàng trở về, bèn không dám nói nữa.
Lúc này, Hắc Mẫu Đơn nhận phòng của mình xong rồi tiến đến, thấy cả đám đứng trong thư phòng, không biết đang làm gì.
Ngưu Hữu Đạo ra khỏi thư phòng, nói với nàng: “Người hồi nãy gặp ở đại sảnh, ngươi đi tìm hắn tới đây.” Ám chỉ Viên Cương.
Hắc Mẫu Đơn: “Không biết hắn có lưu lại họ tên thật ở tại quầy không?.”
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý của nàng, muốn tới quầy hỏi Viên Cương ở phòng nào, khẽ lắc đầu nói: “Không cần phiền toái như vậy, hắn sẽ để cho ngươi tìm được, ngươi đi một vòng trong khách sạn liền có thể tìm được hắn.”
“Được!” Hắc Mẫu Đơn đáp ứng, lập tức quay người đi.
Ngưu Hữu Đạo quay qua đám Bùi nương tử dang hai tay ra, có vẻ như đang hỏi, còn có chuyện gì sao?
Cả đám bèn cáo từ rời đi.
Từ chỗ này vừa đi ra ngoài, Hạo Thanh Thanh lập tức ở lỳ ngoài đại sảnh, kéo cái ghế ngồi ỳ ra đó, có vẻ như đang nổi cáu nói: “Phiền chết được, để cho ta yên tĩnh một mình coi.”
“Môt người ở lại trông coi nàng, đừng để cho nàng chạy loạn!” Bùi nương tử cũng chưa nguôi giận, phân phó một tiếng, sau đó trở về gian phòng của mình, nàng cùng Hạo Thanh Thanh ở chung một phòng.
Lưu Phong Hải cũng trở về phòng, để Sài Phi ở lại tìm cái ghế dựa ngồi xuống cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào Hạo Thanh Thanh.
Sau thời gian một nén nhang, lại có động tĩnh người bước lên lầu, Hắc Mẫu Đơn trở về, Viên Cương cùng Ngụy Đa cũng lần lượt nhú đầu đi lên.
Hạo Thanh Thanh liền vội vàng đứng lên, bước nhanh đi đến, gật đầu cười cười với Hắc Mẫu Đơn, lại quay qua Viên Cương nở nụ cười trẻ trung xán lạn, làm quen “Hồi nãy ở đại sảnh khách sạn chúng ta đã gặp qua.”
Viên Cương lạnh lùng nhìn lướt qua, một tiếng cũng không nói, căn bản không có ý nói gì với nàng, tiếp tục bước nhanh tiến lên.
Gặp bị đối xử lạnh nhạt, Hạo Thanh Thanh đưa mắt nhìn theo Viên Cương tiến vào gian phòng của Ngưu Hữu Đạo, bèn chu cái mỏ lên bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, bất quá cũng không rời đi, mà chắp tay sau mông đi qua đi lại ở trước cửa gian phòng của Ngưu Hữu Đạo.
Cách đó không xa, Sài Phi nhìn chằm chằm bên này, không biết vị đại tiểu thư này đang muốn làm cái gì.
Trong phòng, Ngưu Hữu Đạo đang đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Hắc Mẫu Đơn đang muốn bẩm báo đã dẫn người tới rồi, thì Viên Cương đã mở miệng, “Không có sao chứ?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, nhìn chằm chằm núi tuyết ở phía xa xa, khẽ thở dài: “Ngươi không nên tới đây.”
Viên Cương không nói gì.
Ngưu Hữu Đạo xoay người lại, ánh mắt nhìn lướt qua Viên Cương, rơi vào trên người Ngụy Đa, nhướng mày, “Bảo hắn cút!”
Viên Cương nghiêng đầu qua nói với Ngụy Đa: “Ngươi đi ra ngoài trước đi!”
Ngụy Đa cúi đầu bước đi.
Hắc Mẫu Đơn còn đang âm thầm suy nghĩ vị này đến tột cùng có quan hệ như thế nào với Đạo gia, ai ngờ Viên Cương lại nhìn về phía nàng, không khách khí chút nào nói: “Ngươi cũng ra ngoài!”
“. . . . . .” Hắc Mẫu Đơn sững sờ, rất muốn hỏi hỏi hắn, ngươi là ai thế? Dựa vào cái gì hô đến hét đi với ta?
Nhưng mà còn không đợi nàng lấy lại tinh thần, Ngưu Hữu Đạo đã quay sang nàng gật đầu, nói “Ra ngoài đi.”
Hắc Mẫu Đơn im lặng, đành phải quay người đi ra, trước khi ra cửa, lần nữa liếc nhìn hai người trong phòng, đóng cửa lại, vừa quay đầu lại thì thấy được Ngụy Đa, cũng nhìn thấy Hạo Thanh Thanh thoáng qua trước mắt.
Ngụy Đa thì cúi đầu im lặng, Hạo Thanh Thanh thì như ‘bán rẻ nụ cười’ để lấy lòng ý.
Trong phòng, Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi với tên cà lăm kia đi cùng nhau là sao?”
Viên Cương: “Người này được đó, đối với ngươi trung thành tuyệt đối, có thể ngộ nhưng không thể cầu!”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta mặc kệ hắn có được hay không, hắn là người Thượng Thanh tông, bảo hắn cút!”
Viên Cương: “Thượng Thanh tông hắn chỉ nhận mình ngươi, toàn bộ Thượng Thanh tông, hắn cũng là người duy nhất tuân theo môn quy từ đầu tới cuối đều nói giúp cho ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Hắn nói ngươi liền tin rồi?”
Viên Cương: “Hắn đã chết qua một lần.”
Ngưu Hữu Đạo ngơ ngác một chút, “Có ý tứ gì? Trên đường gặp phải ngoài ý muốn, hắn đã cứu ngươi?”
Viên Cương: “Cửa sơn trang Ninh Vương, hắn quỳ rất lâu, quỳ chết tại cửa ra vào, kém chút bị quân lính khiêng đi chôn sống, thời khắc sống còn, Bạch Diêu phát hiện hắn còn có một xíu mạch đập, mới kéo hắn từ ‘quỷ môn quan’ trở lại, hôn mê thật lâu sau mới tỉnh, đã chết qua một lần.”
Ngưu Hữu Đạo lặng yên một chút, “Thượng Thanh tông đã đứng vững tại Bắc Châu, bảo hắn trở về đi, đi theo chúng ta chưa chắc là chuyện gì tốt, ta cũng không muốn dây dưa không rõ với Thượng Thanh tông.”
Viên Cương: “Chịu khổ chịu tội là hắn tự tìm, bên cạnh ta thiếu người, người này ta muốn.”
Ngưu Hữu Đạo trừng mắt: “Nói nhảm!”
Viên Cương: “Liền quyết định như vậy đi.”
Ngưu Hữu Đạo hung hăng chỉ chỉ hắn, quay đi, chắp tay sau lưng thở phì phò đi tới đi lui trong phòng.
Viên Cương liếc sang bên cạnh thấy ấm trà đang đun, rót ra một chén trà, đi đến trước mặt hắn đưa lên.
Ngưu Hữu Đạo phất ống tay áo một cái, “Ngươi ít đến bộ này, nhìn thấy ngươi liền phiền, không uống!”