Chương 181: Thật chứ?
Edit : Luna Huang
Ô Thiếu Hoan từ từ quay đầu nhìn sang sư đệ của hắn Lệ Quang, “Sư đệ, ngươi thấy thế nào?”
Lệ Quang trầm mặc không nói.
Kỳ thật chỉ cá nhân Sở An Lâu cũng không là gì hết, vấn đề người ta là đang đại biểu cho thế lực Băng Tuyết các, thế lực này thật sự là không có mấy người dám chọc vào, Ngưu Hữu Đạo chính là trọng phạm giết sứ thần Yến quốc, Sở An Lâu lại công khai gây dựng thanh thế cho hắn, đây là có ý tứ gì?
“Hay là truyền tin tức về để cho chưởng môn tự định đoạt đi!” Lệ Quang trầm ngâm một lúc xong nói.
Tiêu Thiết vội nói: “Sư thúc, một canh giờ trước đệ tử đã truyền tin tức về sư môn rồi.”
Ô Thiếu Hoan và Lệ Quang quay mặt nhìn nhau.
“Vậy thì chờ tin tức đi!” Ô Thiếu Hoan buông tiếng thở dài, lại nói: “Trước tiên bố trí nhân thủ tại xung quanh khách sạn nhìn chằm chằm vào, chờ chưởng môn có hồi đáp thì quyết định tiếp.”
Một đám người chạy đôn chạy đáo đuổi tới, lại như bị dội cho một gáo nước lạnh từ trên đầu xuống . . . . . .
Khách sạn, bố trí nhân thủ xong xuôi Viên Cương trở về phòng của Ngưu Hữu Đạo.
Thấy phòng tắm đang đóng cửa, lại ẩn ẩn có hơi nóng toát ra, còn có tiếng nước chảy, hắn biết thói quen sinh hoạt của Ngưu Hữu Đạo, xem chừng là Ngưu Hữu Đạo đang tắm suối nước nóng đi, thuận tay gõ lên cửa vài cái có tiết tấu, biểu lộ là mình đã tới.
Quay đầu, đi tới trước cửa sổ trinh thám, nhìn thật kỹ tình hình chung quanh phía bên ngoài, được một lúc thì quay người đi tới cạnh bàn, rót chén trà xong cầm trên tay, lại trở về trước cửa sổ, tiếp tục ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, chầm chậm uống trà.
Không lâu sau, có tiếng mở cửa rồi đóng cửa từ phòng tắm bên kia vang lên, Viên Cương quay đầu qua nhìn, chợt sửng sốt!
Chỉ thấy Hắc Mẫu Đơn đi ra, vừa đi vừa giằng lại y phục ở đằng trước, một đầu tóc dài ướt nhẹp rủ xuống, nhìn bộ dạng rõ ràng là vừa mới tắm xong.
Phòng nữ nhân này cũng có phòng tắm, sao lại chạy đến phòng Đạo gia tắm? Viên Cương hỏi: “Đạo gia đâu?”
“Còn đang ngâm ở bên trong.” Hắc Mẫu Đơn mỉm cười, liền thích xem bộ dáng kinh ngạc này của Viên Cương.
Đối với tên Viên Cương này, trong nội tâm nàng có chút không thoải mái, trong khoảng thời gian này, mọi chuyện bên cạnh Ngưu Hữu Đạo toàn là do nàng quản lý, kết quả Viên Cương này vừa đến, không nói hai lời, trực tiếp lấy vị trí của nàng, trực tiếp la hét chỉ huy nàng không nói, còn trực tiếp sai cả bọn Đoàn Hổ luôn.
Lúc đầu nàng chỉ muốn hầu hạ Ngưu Hữu Đạo tắm xong thì trở ra, sau khi biết Viên Cương tới, nàng cố ý đến hiện tại mới đi ra, chính là muốn để cho Viên Cương tận mắt nhìn thấy, nàng với Đạo gia là có quan hệ như thế nào, để cho Viên Cương biết thức thời chút.
Nhìn cái mặt ngoài ý muốn của Viên Cương kia, để cho nội tâm nàng có mấy phần đắc ý nho nhỏ.
Đi đến bên cửa sổ, lấy một cái khăn lau lau cho khô mái tóc ướt, Hắc Mẫu Đơn nhỏ giọng oán trách, “Làm sao lại chạy tới lúc này, hỏng hứng thú của Đạo gia.”
Ý tứ trong lời nói không cần hỏi cũng biết, đơn giản là chỉ chuyện nam nữ.
Đã quay đầu qua nhìn ra ngoài cửa sổ bên ngoài, Viên Cương chợt dừng chén trà trên môi, từ từ hạ chén trà xuống, từ từ quay đầu qua nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, lạnh nhạt nói: “Chỉ bằng ngươi?”
Cảm nhận trong lời nói của đối phương tràn đầy ý khinh thường, tay Hắc Mẫu Đơn đang lau lau chợt cứng nhắc, hỏi ngược lại: “Ta thế nào?”
Viên Cương: “Ít dát vàng lên mặt mình đi, không phải ta xem thường ngươi, coi như ngươi cởi hết, hắn cũng sẽ không có hứng thú với ngươi.”
“. . . . . .” Hắc Mẫu Đơn á khẩu, tuy lời đối phương nói khó nghe, thế nhưng đó lại là sự thật a, dù là nàng cởi hết ở cùng với Đạo gia, Đạo gia cũng không có chạm qua nàng dù chỉ một đầu ngón tay, khiến cho nàng có chút hoài nghi mị lực của mình, thậm chí là có chút bị kích thích, đến mức nhiều lần nàng muốn khiêu khích, nàng không tin trên đời này lại có loại mèo mà không ăn vụng’.
Hiện tại vị này một câu liền xuyên thủng nàng, khiến nàng có chút lúng túng, đồng thời cũng nghi hoặc, vì sao vị này chắc chắn như vậy, xem ra là biết một chút gì đó, nàng cũng có chút hiếu kỳ, bèn hỏi: “Ngươi là chỉ thân thể của hắn có vấn đề không bình thường đúng không?”
Nàng đã sớm hoài nghi cái này.
Viên Cương từ từ quay đầu qua, nhìn về núi tuyết mênh mông phía xa xa, ánh mắt dần dần lộ mê võng, chầm chậm nỉ non lẩm bẩm, “*Núi cao nước chảy tìm tri âm, cố nhân đã qua đời, âm thanh khó mở . . . Trong truyền thuyết có luân hồi, liền đi khắp ‘thiên sơn vạn thủy’ tìm kiếm, chỉ vì một tia hi vọng trùng phùng . . . Ngươi sẽ không hiểu!”
Hắc Mẫu Đơn tỉnh tỉnh mê mê, không biết hắn đang nói cái quỷ gì.
Không bao lâu sau, Ngưu Hữu Đạo tóc tai bù xù đi ra, nhìn thấy Viên Cương, cười nói: “Cảm giác cũng không tệ, không ngại đi ngâm thử một chút xem.” Nói xong trực tiếp đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống.
Hắc Mẫu Đơn lấy lược, không quản chính mình, tới chải tóc giúp hắn trước.
Viên Cương đứng khoanh tay ở một bên nhìn xem.
Đúng lúc này, Đoàn Hổ gõ cửa đi vào, đi đến trước bàn trang điểm bẩm báo: “Đạo gia, có hai người muốn cầu kiến ngài, một cái tự xưng là chưởng quỹ cửa hàng Thiên Ngọc môn Ngô Không, một cái tự xưng là chưởng quỹ cửa hàng Vạn Động Thiên Phủ Cao Mộc Lan.”
Mấy người bọn hắn đều bị Viên Cương bố trí đi quan sát, mà hắn thì bị bố trí đứng quan sát ở đại sảnh khách sạn, nhìn xem có động tĩnh dị thường nào hay không, kết quả vừa lộ diện tại đại sảnh không bao lâu, liền có người tìm tới hắn.
Đang nhắm mắt để mặc cho Hắc Mẫu Đơn chải vuốt, Ngưu Hữu Đạo chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm chính mình trong gương một lát, nói “Dẫn tới đi.”
“Vâng!” Đoàn Hổ lĩnh mệnh rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Ngô Không và Cao Mộc Lan cùng với Đoàn Hổ đi phía sau leo lên tầng cao nhất, thấy lại là đi lên tầng cao nhất này, hai người đi trước liền lập tức liếc nhìn nhau, đều biết rằng tầng này không mở cho người ngoài thuê, là nơi Băng Tuyết các dùng để chiêu đãi khách quý.
Đợi cho tiến vào gian phòng của Ngưu Hữu Đạo, lại thấy hoàn cảnh trong phòng trang nhã đẹp đẽ, quả nhiên hơn xa so với những phòng khách khác trong khách sạn.
Hai người đã ở đây nhiều năm, hay là lần đầu tiên đến tầng này, cũng là lần đầu nhìn thấy phòng khách tầng này là có dạng gì.
Hai người cùng nhìn về phía bàn trang điểm, thấy một nữ nhân đang búi tóc cho một nam nhân, nam nhân kia đúng là mục tiêu bọn hắn muốn tìm, trước đó ở trong hẻm núi đều đã nhìn thấy qua.
Trước đó thấy đích thân Sở An Lâu dẫn hắn đi du ngoạn, lúc này lại gặp Ngưu Hữu Đạo ở chỗ này, vốn là mang theo tâm tư tìm hiểu, đến đây trong lòng hai người đều đã có chút ước lượng.
Đoàn Hổ đi qua bẩm báo một tiếng, “Đạo gia, người tới.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn trong gương thấy bóng người đến thăm, cười nói: “Y phục không ngay ngắn, không thể hành lễ, mong hai vị thứ tội.”
“Không sao không sao.” Hai người cùng lên tiếng khách sáo.
Ngưu Hữu Đạo: “Thiên Ngọc môn Ngô Không, Ngô chưởng quỹ đúng không?”
Ngô Không ôm quyền, “Đúng vậy.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không biết cùng Bạch Diêu có bối phận gì?”
Ngô Không: “Bạch Diêu là sư huynh của ta.”
Ngưu Hữu Đạo ‘à’ một tiếng, lúc này cũng đã bối tóc xong, Hắc Mẫu Đơn tóc tai bù xù thối lui sang một bên, Ngưu Hữu Đạo đứng lên, sửa sang lại y phục, lúc này mới quay người rời khỏi bàn trang điểm, tới trước mặt hai người chắp tay hành lễ, “Tại hạ thất lễ!”
“Không sao, không sao.” Hai người cười cười nói.
Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu Hắc Mẫu Đơn dâng trà, mời hai vị khách tới thăm cùng ngồi.
Chủ khách cùng ngồi xuống xong, Ngưu Hữu Đạo mĩm cười nói: “Ngô chưởng quỹ tới tìm ta, ta còn có thể lý giải, tại hạ cùng với Vạn Động Thiên Phủ không có qua lại, không biết Cao chưởng quỹ đến đây có gì chỉ giáo?”
Cao Mộc Lan cười bồi nói: “Mục địch cũng giống như Ngô chưởng quỹ vậy.”
Kỳ thật là không giống lắm, vốn là muốn để cho người triệu tập Ngưu Hữu Đạo đến chỗ nàng, để nàng răn dạy cảnh cáo một trận, thậm chí trực tiếp hạ sát chấm dứt hậu hoạn, nhưng từ tình huống hiện tại xem ra, trong lòng nàng không chắc lắm, thái độ vì đó cũng thay đổi theo.
Ngưu Hữu Đạo ‘à’ một tiếng, lại quay qua Ngô Không hỏi, “Ngô chưởng quỹ có gì phân phó?”
Ngô Không: “Phân phó thì không có, chỉ là phụng mệnh sư môn đến đây truyền lời. Dung Bình quận vương nhận được tin tức từ Yên Kinh bên kia, phía Bắc Châu đưa tin cho Tống gia, nói các hạ muốn tới Băng Tuyết các cầu Xích Dương Chu Quả để chữa bệnh cho thứ sử Kim Châu, Tống gia đã gấp rút mời Lưu Tiên tông chạy đến Băng Tuyết các, muốn ra tay hạ sát các hạ, mong rằng các hạ nên cẩn thận một chút.”
Vừa nghe được lời này, Viên Cương liền nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, làm sao chuyện này có chút sai lệch với lời Đạo gia nói, sao lại có nhiều người biết như vậy, kế hoạch như thế nào còn thi hành được nữa?
Hắc Mẫu Đơn ở một bên kinh ngạc, náo loạn nửa ngày, Đạo gia lại là xông tới Xích Dương Chu Quả sao?
Nàng đã đoán ra được, khách sạn Thải Hồng nhiệt tình chiêu đãi là có liên quan đến việc vẽ tranh ở thành Trích Tinh, lại không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo là vì Xích Dương Chu Quả mà đến, trước trước sau sau làm sơ liên tưởng, liên tưởng đến tình huống đánh cược với Hạo Thanh Thanh trước đó ở đại sảnh của khách sạn, Ngưu Hữu Đạo cố ý bảo nàng đăng ký tên hắn dùng ở khách sạn Yêu Nguyệt.
Càng nghĩ càng kinh hãi, hóa ra, lúc tại thành Trích Tinh thì đã bày mưu đặt kế để tiến vào Băng Tuyết các rồi.
Tới lúc này nàng mới hiểu, là tại sao lại vẽ cho nàng bức họa kia, tuyệt đối không phải là nhất thời cao hứng, mà là một mắt xích cho sau này, mưu đồ vô thanh vô tức.
Lòng dạ vị Đạo gia này quá thâm, quả thực khiến nàng kinh hãi một phen!
Con ngươi Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên co rút lại, cũng âm thầm kinh hãi.
Tin tức là từ Tống gia Yến Kinh bên kia, không cần phải nói, chắc chắn là do Trần Quy Thạc đưa tới.
Nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là, Bắc Châu bên kia làm thế nào biết hắn muốn tới Băng Tuyết các cầu Xích Dương Chu Quả? Việc này hắn đã liên tục dặn dò Hải Như Nguyệt, không cần nói cho Vạn Động Thiên Phủ biết, bởi vì căn bản liền không trông cậy vào Vạn Động Thiên Phủ sẽ hỗ trợ, ngược lại lo lắng đối phương sẽ cản trở làm hỏng chuyện.
Cao Mộc Lan: “Vạn Động Thiên Phủ là nhận được Kim Châu xin giúp đỡ, mới biết đến việc này.”
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lướt qua lướt lại trên khuôn mặt của hai người, không cần phải nói, Kim Châu bên kia khẳng định cũng là do phía Thương Triều Tông gửi tin sang , Thương Triều Tông bên kia thật đúng là lòng tốt phá đám mà, Vạn Động Thiên Phủ đã biết việc này, nếu là áp dụng thủ đoạn phi thường đem Xích Dương Chu Quả về, Vạn Động Thiên Phủ sợ Băng Tuyết các phát hiện, sợ bị truy cứu trách nhiệm, e rằng tình nguyện nhìn Tiêu Thiên Chấn bệnh chết, cũng sẽ không để cho Tiêu Thiên Chấn phục dụng.
Bất quá cái này cũng không trách được Thương Triều Tông, ngược lại hắn nhận phần nhân tình này, hiển nhiên Thương Triều Tông cũng chỉ là lo lắng an toàn cho hắn mà thôi.
“Nếu là như thế, không biết lần này hai phái phái ra bao nhiêu người đến trợ giúp tại hạ ‘độ’ qua nguy cơ lần này vậy?” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu mời hai người dùng trà, đồng thời cười tủm tỉm hỏi một câu.
Hai người cảm ơn, Ngô Không nói: “Khu vực Thiên Ngọc môn cần cai quản không chỉ có mỗi quận Quảng Nghĩa và quận Thanh Sơn, hiện tại nhân thủ lại thiếu hụt, thêm nữa đường sá xa xôi, trong lúc nhất thời sợ là cũng khó có thể phái người đuổi tới kịp.”
Cao Mộc Lan gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng vậy.”
Nói trắng ra là sẽ không giúp hắn, trong lòng Ngưu Hữu Đạo cười lạnh, tươi cười hớn hở nói: “Chỉ sợ Cao chưởng quỹ nói một đằng nghỉ một nẻo đi, Vạn Động Thiên Phủ không có bảo Cao chưởng quỹ ngăn cản tại hạ sao?”
Không nghĩ tới đã bị đối phương nhìn thấu, Cao Mộc Lan âm thầm rét run, kẻ này nhìn như còn trẻ, tuyệt không thể coi thường, mặt ngoài làm bộ nghiêm nghị nói: “Có thể cầu được Xích Dương Chu Quả, chữa được bệnh cho thứ sử Kim Châu, thì chính là chuyện vui lớn nhất, sao phải đi ngăn cản chứ!”
Ngưu Hữu Đạo hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt lóe lên hỏi: “Thật chứ?”
Cao Mộc Lan: “Tự nhiên là thật, sao có thể giả được!”
“Tốt!” Ngưu Hữu Đạo vỗ tay khen: “Tiêu gia tổ tôn ba đời vì Vạn Động Thiên Phủ hiệu mệnh, Vạn Động Thiên Phủ quả thật không phụ Tiêu gia, đây là giai thoại nha!”
Cao Mộc Lan cười nói: “Nên như vậy, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!” Ngưu Hữu Đạo phất tay, nói, “Đem bút mực giấy nghiên tới!”
Cao Mộc Lan ngạc nhiên, có ý tứ gì? Lấy bút mực giấy nghiên làm gì?
Viên Cương liếc xéo nàng, khóe miệng cong lên một chút.
Hắc Mẫu Đơn đã tuân mệnh, đem bút mực giấy nghiên mang lên, đưa tới, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, tự mình đổ nước mài mực.
Mài mực đầy nghiên xong, Ngưu Hữu Đạo lấy bút, hai tay dâng lên cho Cao Mộc Lan.
Cao Mộc Lan không dám nhận bút, ngồi nghiêng người tránh ra sau, cảnh giác hỏi: “Ngưu hiền đệ, đây là ý gì?”