Chương 172: Bão tuyết, người qua đường
Edit : Luna Huang
Vừa vào trong phòng, cả người liền ở bên trong không khí ấm áp, hoàn toàn khác biệt với không khí rét lạnh bên ngoài, do trong phòng có đặt lò sưởi đi.
Dịch trưởng vốn là lười để ý đến, chợt nhìn thấy mấy người đều cầm vũ khí, lập tức thay đổi thái độ, tự mình đi tới chiêu đãi nhiệt tình, hỏi thăm các vị tạm dừng chân hay là nghỉ lại.
Sau khi rời đi huyện Cửu Lĩnh thì vẫn chưa từng nghỉ ngơi, chạy cả ngày lẫn đêm, đụng phải bão tuyết lớn, cả bọn cũng có ý nghỉ lại chỉnh đốn một chút, bèn mướn mấy gian phòng nghỉ lại.
Bọn Đoàn Hổ ngược lại là có chút không rõ vì sao Ngưu Hữu Đạo với Hắc Mẫu Đơn lại mướn hai gian phòng, đã như vậy, sao không dứt khoát ở chung một chỗ cho rồi.
Sau khi ổn định xong, mấy người ra đại sảnh tụ họp, gọi một bàn rượu thịt và nước canh, ăn chút gì ấm ấm, sau khi bị lạnh cóng suốt dọc đường.
Mặc dù đều là tu sĩ, thế nhưng thân thể máu thịt vẫn còn đó, ăn uống cũng không thể ngoại lệ.
Thịt rượu lần lượt được đem lên, mấy người vây quanh một bàn từ từ dùng bữa, cùng nhau đàm tiếu.
Đến bây giờ, có thể nói mấy người Hắc Mẫu Đơn đã thoát ra khỏi cái bóng của tán tu, mặc dù vẫn còn là tán tu, nhưng đã không còn để ý, tâm tính đã triệt để biến đổi.
Có câu nói rất hay là, ‘tâm an tức là nơi hội tụ’, đi theo bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, mấy người chân chính an tâm sinh hoạt.
Thỉnh thoảng Lôi Tông Khang cũng sẽ nói chen vào hai ba câu với mọi người, tham gia đàm tiếu, bất quá lâu lâu cũng sẽ nhìn sắc mặt Ngưu Hữu Đạo một chút.
Mặc dù cho đến nay Ngưu Hữu Đạo vẫn chưa nói tiếp nhận hắn, thế nhưng cũng không có nói đuổi hắn đi, ở chung lâu ngày, hắn đối với Ngưu Hữu Đạo cũng đã dần dần không còn cảm thấy xa lạ nữa.
Hắn cũng biết một sự kiện, văn tự bán thân của bọn Hắc Mẫu Đơn cũng không ở trên người Ngưu Hữu Đạo, mà là để cho bọn Hắc Mẫu Đơn tự mình cất giữ.
Mà mấy người Hắc Mẫu Đơn cũng không hiểu, vì cái gì Đạo gia vẫn mãi không chịu nói tiếp nhận Lôi Tông Khang, đều đã thành thế này, thì có khác gì đã biểu lộ thái độ tiếp nhận nữa đâu?
Trên thực tế Đoàn Hổ với Ngô Tam Lưỡng đã xúi Hắc Mẫu Đơn tìm Ngưu Hữu Đạo nói giúp, nhưng mà Ngưu Hữu Đạo chẳng ừ hử gì cả, nhất định không hé miệng!
Cảm giác này khiến cả bọn đều cảm thấy không yên bụng cho Lôi Tông Khang, thế nhưng ba người cũng bó tay, trước mắt cũng chỉ có thể để Lôi Tông Khang cứ như vậy.
Bên ngoài có tiếng vó ngựa ẩn ẩn truyền đến, chỉ chốc lát sau, màn cửa bị vén lên, có ba nam một nữ tiến vào, bốn người này ai nấy tinh khí thần sung túc, nhìn sơ cũng biết không phải là người bình thường, đều mang theo vũ khí, làm cho cả bọn Ngưu Hữu Đạo cũng phải liếc mắt nhìn.
Hai nam tử trung niên ở phía sau, một phụ nhân ở phía trước hầu bên cạnh một người trẻ tuổi khôi ngô, giúp người trẻ tuổi cởi áo choàng lông cừu xuống, nhìn sơ liền biết trong mấy người này, thì người tuổi trẻ kia là cầm đầu.
Thần thái của người trẻ tuổi bễ nghễ xen lẫn vẻ kiêu ngạo không cách nào che giấu, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngực có chút quá to, lập tức ánh mắt đám người Ngưu Hữu Đạo chiếu lên trên mặt hắn, đôi mắt sáng to tròn, trong veo như sao, đôi môi anh đào múp míp vểnh vểnh lên rất đặc biệt, làn da trắng không tì vết, trên vành tai còn có lỗ khuyên tai.
Mấy người Ngưu Hữu Đạo quay mặt nhìn nhau, mặc dù cách ăn mặc của đối phương là của nam giới, nhưng có mù cũng nhìn ra được đó là một nữ nhân, hơn nữa nhìn bộ dáng còn có thể là cái mỹ nhân nữa không chừng, nam không ra nam nữ không ra nữ, hóa trang tệ như thế còn không biết xấu hổ lại bày cái thái độ kiêu ngạo gì chứ?
“Có chút ý tứ. . .” Ngưu Hữu Đạo thầm nói.
Người vừa đến rất nhanh được dịch trạm sắp xếp ổn định, sau đó cũng xuất hiện ở trong đại sảnh, cũng giống như mấy người Ngưu Hữu Đạo, gọi đồ ăn thức uống còn nóng.
Ngưu Hữu Đạo gõ nhẹ cây đũa xuống dĩa, nói “Ăn không có vị, ta muốn ăn thịt kho tàu!”
Mấy người Hắc Mẫu Đơn nhìn nhau, chọc ra phiền phức như vậy rồi, còn dám ăn thịt kho tàu nữa sao?
Từng tên quay lại nhìn mấy người ngồi ở bàn bên kia, ẩn ẩn phát giác ra được Ngưu Hữu Đạo là cố ý làm như vậy.
Bây giờ, phàm là làm chuyện gì Lôi Tông Khang đều giành nên đứng dậy trước, Ngô Tam Lưỡng đứng dậy sau, hai người cùng đi tìm dịch trưởng, có tiền thì chuyện gì cũng dễ nói, mượn phòng bếp dùng một chút tính là gì.
Bất quá nơi này đều là nhà trệt, phòng bếp cách nơi này có chút xa, đương nhiên cũng không có xa bao nhiêu.
Chờ một lúc sau, hai người trở về, trên tay Lôi Tông Khang bưng một chậu thịt kho tàu, để lên bàn rồi ngồi xuống.
Bên này động đũa, cả bọn cũng đã rất nhiều ngày không có ăn cái này, có đồ ngon để ăn, đống thịt heo luộc trắng nhách chấm tương trước mắt quả thực là rác rưởi.
Chỉ chốc lát sau, một cỗ hương vị kỳ lạ phiêu đãng ra khắp đại sảnh.
Mấy người ở bàn bên kia lần lượt ngó sang, nháy mắt người trẻ tuổi đóng giả nam nhân mở to con mắt ra, nhìn chăm chú về bên này, có vẻ như đang nhìn thử xem coi mấy người Ngưu Hữu Đạo đang ăn thứ gì.
Tên phụ nhân kia liếc thấy phản ứng của người trẻ tuổi, bèn đứng dậy, đi đến cạnh bàn bên này, nhìn nhìn vào trong chậu, rồi quay đầu lại hô lên với dịch trưởng cũng đang ngó sang bên này ngửi ngửi mùi thơm: “Dịch trưởng, đồ bọn hắn ăn, cho chúng ta một phần giống như vậy.”
Mấy người Hắc Mẫu Đơn nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, chỉ thấy khóe môi Ngưu Hữu Đạo nhếch lên nở nụ cười thần bí.
Dịch trưởng bước nhanh đi tới, nhìn thấy đồ ăn phụ nhân kia chỉ, có chút im lặng, vẻ mặt đau khổ nói: “Quý nhân, thực sự có lỗi, trạm nhỏ không làm được.”
Phụ nhân trầm mặt xuống, “Có ý tứ gì? Sợ chúng ta không trả nổi sao?” Lật tay lấy ra một viên kim tệ, “Lập tức làm đi.”
Dịch trưởng dở khóc dở cười nói: “Quý nhân, thật sự không làm được, trạm nhỏ không có tay nghề làm món này, đây chính là do bọn hắn tự làm.”
Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu cười nói: “Vị đại tỷ này, ngươi cũng đừng làm khó hắn, đồ chúng ta ăn chính là ‘bí phương độc môn’, khắp thiên hạ, người có thể nếm thử qua cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bọn hắn đích xác không làm được.”
“. . . . . .” Phụ nhân im lặng, quay đầu nhìn lại bàn mình bên kia.
Nghe được là đồ vật khắp thiên hạ cũng không có mấy người được nếm qua, người trẻ tuổi kia không kìm được, bèn đứng dậy đi tới, có vẻ như muốn nhìn rõ đến tột cùng là cái gì.
Hai nam tử trung niên kia sau đó cũng đi tới, cũng muốn xem thử một chút là cái gì.
Người trẻ tuổi tới đứng bên cạnh bàn ngó ngó, phát hiện đồ ở trong chậu thoạt nhìn chính là thịt, nhưng kiểu dáng đích thật là mình chưa thấy qua, lại ngửi thấy mùi thơm mê người kia, cất tiếng hỏi: “Thứ này ăn ngon không?” Thanh âm trong trẻo giống như chim hoàng oanh hót.
Chẳng những hóa trang thành nam nhân tệ lậu, thanh âm cũng không có che giấu, rõ ràng là giọng của nữ nhân.
Ngưu Hữu Đạo: “Khó mà nói, mỗi người mỗi vị khác nhau, bất quá ngươi có thể nếm thử.”
Người trẻ tuổi bày ra bộ dạng cực kỳ ghét bỏ, “Ẹ….” kéo thật dài, nói: “Có nước bọt của các ngươi trong đó, bẩn chết đi được, ta mới không thèm nếm!” Bất quá lại quay sang phụ nhân kia nghiêng đầu ra hiệu một chút.
Phụ nhân hơi chút ngượng ngùng nhưng đành phải quay sang Ngưu Hữu Đạo ấp úng nói: “Vậy thì, cho ta nếm thử trước được không?”
Ngưu Hữu Đạo phất phất tay sang hai bên, bọn Hắc Mẫu Đơn đứng dậy bước sang hai bên, nhường vị trí.
Phụ nhân không có dùng đũa của bên này, trở về bàn cầm đũa của mình đi tới, sau đó gắp thử một khối thịt nóng hổi, bên cạnh có người cầm một cái bình sứ nhỏ đưa ra, dùng đầu ngón tay dính chút bột màu trắng rắc lên trên thịt, xác nhận không có vấn đề gì, lúc này phụ nhân mới đem khối thịt chậm rãi bỏ vào trong miệng.
Từ từ nhai rồi nuốt xuống, con mắt phụ nhân dần sáng lên.
Người trẻ tuổi vội hỏi, “Có ngon không?”
Phụ nhân nuốt xong, gật đầu nói: “Công tử, đích thật là mỹ vị thế gian hiếm thấy.”
Một tiếng ‘Công tử’, gọi lên làm cho bọn Ngưu Hữu Đạo câm nín, mém chút nổi hết da gà, liền cái đồ ẻo lả này, gọi công tử mà cũng không cảm thấy ngại á, thật coi người khác mù hết rồi sao?
Đồ ẻo lả trẻ tuổi lập tức tỏ ra rất có hứng thú, quay đầu lại hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Làm giúp chúng ta một phần nữa được không?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra mời nói: “Đi là đường, gặp nhau là bằng hữu, tương kiến cũng là hữu duyên, chư vị nếu không chê, cùng ngồi xuống dùng bữa chung đi.”
Đồ ẻo lả lần nữa tỏ ra ghét bỏ, thanh âm “Ẹ…” lại kéo thật dài, lắc đầu nói: “Không cần, có nước bọt của các ngươi, giúp chúng ta làm thêm một phần nữa đi.”
Hai nam tử trung niên một người thì vẻ mặt bất đắc dĩ, một người thì sờ sờ cái mũi bộ dạng có chút xấu hổ, có chuyện đi cầu người ta mà lại dùng khẩu khí này, thật sự là có chút không quá phù hợp, không khéo lại đắc tội với người ta rồi lại xảy ra mâu thuẫn cũng có, nhưng mà hai người tựa hồ lại không biết phải làm gì người trẻ tuổi kia.
Phụ nhân thì tỏ ra thật có lỗi với bên này, tựa hồ như muốn nói mọi người đừng nên để trong lòng.
Ngưu Hữu Đạo đem phản ứng của mấy người thu hết vào mắt, vốn là cố ý thăm dò, bèn khẽ lắc đầu nói: “Vị công tử này, xin thứ lỗi cho, mấy người chúng ta không phải là tạp dịch.”
Đồ ẻo lả nói: “Không để các ngươi làm không công, sẽ trả tiền cho các ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo ‘À’ một tiếng, “Trả tiền hả, thế thì ngược lại dễ nói, bất quá giá cả có hơi đắt chút, liền sợ ngươi trả không nổi.”
Mấy người Hắc Mẫu Đơn liếc Ngưu Hữu Đạo một chút, trong lòng đều nói thầm, đã giải quyết!
Theo Ngưu Hữu Đạo một đoạn thời gian, đại khái đều biết một chút cách làm người của hắn.
Đồ ẻo lả ngưỡng cái cằm cao lên, “Nói đi, bao nhiêu tiền?”
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Không nhiều, chỉ có 100 vạn kim tệ!”
Cái cằm đang ngưởng cao của đồ ẻo lả rớt xuống, hai con mắt trợn to, thất kinh hỏi: “Bao nhiêu?”
Ngưu Hữu Đạo nói lại từng chữ từng chữ rõ ràng, “100 vạn kim tệ!”
Mấy người Hắc Mẫu Đơn nhỏ mồ hôi hột, cái giá này . . . Nhìn sơ mấy người kia cũng không phải là người bình thường, Đạo gia, ngươi làm như vậy rõ ràng là đang ‘hắc’ người ta, sẽ chọc ra phiền phức đó.
Quả nhiên, nhìn thấy mắt hai tên nam tử trung niên hơi híp lại, ánh mắt phụ nhân kia cũng dần dần lộ ra lạnh lẽo.
Đồ ẻo lả cả kinh kêu lên: “100 vạn kim tệ, ngươi ăn cướp á?”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu qua Hắc Mẫu Đơn nói: “Kim phiếu!”
Hắc Mẫu Đơn không biết hắn muốn làm gì, ánh mắt nhìn về phía hắn như có ý hỏi thăm, như muốn hỏi ngươi cần bao nhiêu.
Ngưu Hữu Đạo trực tiếp cong ngón tay ngoắt ngoắt, Hắc Mẫu Đơn cầm hết xấp kim phiếu trên người đưa cho hắn, toàn bộ 80 vạn chẵn, trong lòng có chút thấp thỏm, lộ ra tiền tài thế này có ổn không?
Ngưu Hữu Đạo tiếp lấy xấp kim phiếu, trực tiếp ném tới trước mặt phụ nhân đang đứng bên cạnh bàn, “Ta là người không thích gây phiền toái, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, mua cái thanh tịnh được không? Cầm lấy đi, tạm biệt, đừng quấy rầy chúng ta ăn uống.”
Mấy người đối diện nhìn xấp kim phiếu ‘phạch’ một tiếng rơi trên bàn xòe ra, nhất thời cũng không biết là có bao nhiêu, nhưng nhìn thấy toàn bộ đều là mệnh giá 1 vạn lớn nhất, đoán sơ qua tối thiểu cũng phải có 60, 70 tấm trở lên.
Bầu không khí hiện trường đọng lại, chợt ‘đồ ẻo lả’ kia tiến lên, cầm xấp kim phiếu lên kiểm tra, tựa hồ không tin được là có người hào phóng như vậy, hoài nghi là giả.
Nhưng mà sau khi kiểm tra xong, mặt hắn có chút đỏ lên, lại kiểm tra thêm lần nữa, cuối cùng ném lại xuống bàn, có chút ‘thẹn quá hoá giận’, tự hồ như bị nhục nhã vô cùng vậy, quay đầu sang mấy người bên cạnh mình hô: “100 vạn thì 100 vạn, đem tiền cho hắn, hôm nay ta nhất định phải bắt hắn làm mới được!”
Lông mày Ngưu Hữu Đạo hơi nhúc nhích, sau đó lại hững hờ cầm đũa lên, kẹp miếng thịt từ từ đặt vào trong miệng nhai nuốt.
Hai tên hán tử trung niên cùng phụ nhân kia đều từ trong sự phản ứng của đồ ẻo lả nhìn ra được, những kim phiếu này không phải là giả!
Cả ba người đều thu lại ánh mắt bất thiện vừa lộ ra khi nãy, mang theo cảnh giác quan sát Ngưu Hữu Đạo một chút, người có thể tiện tay ném ra một khoản tiền khổng lồ để mua thanh tịnh, lại không biết rõ lai lịch, khiến bọn hắn có chút kiêng kị, cũng sợ trêu chọc phải người không trêu chọc nổi.
Phụ nhân kéo cánh tay đồ ẻo lả kia lại, thấp giọng khuyên nhủ: “Công tử, được rồi.”
(Luna: Lại là thịt kho chọc chuyện, thiết nghĩ tết này trước khi ăn thịt kho nên cân nhắc một chút :D)