Đạo Quân

Chương 171: Băng tuyết ngập trời




Chương 171: Băng tuyết ngập trời
Edit : Luna Huang
Ngược lại hắn rất có lòng tin đối với Ngưu Hữu Đạo.
Mấy người quay mặt nhìn nhau, chuyện này là do Ngưu Hữu Đạo làm sao?
Lam Nhược Đình vội hỏi: “Đại sư, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy?
“Ừ… ờ!” Viên Phương lắc lắc đầu, lại không nói ra.
Thương Thục Thanh có chút chịu hết nổi hắn, không biết yêu tinh này học đâu ra cái tật nói một nửa này, hoặc là ngươi dứt khoát đừng nói, ngươi không nghẹn, nhưng người nghe nghẹn khó chịu a!
Lam Nhược Đình cũng chịu không nổi điểm này của Viên Phương, sau khi Viên Phương trở về, đương nhiên hắn muốn hỏi thăm tình huống của Ngưu Hữu Đạo, kết quả phát hiện miệng yêu quái này ‘tiện’ vô cùng, đã muốn khoe khoang một hồi, lại còn dè dè dặt dặt. Tóm lại tên này sau khi lăn lộn cùng với Ngưu Hữu Đạo một thời gian ngắn, luôn làm ra vẻ ta đây ‘giấu kín như bưng’ ý, thật đúng là đem mình làm như ngon lành lắm, hoàn toàn quên đi lúc mình ở Nam Sơn tự là cái cốc khô gì, quên mất bộ dạng mỗi ngày bị Viên Cương đánh cho mặt mũi bầm dập là như thế nào, cự nhiên sinh ra một loại cảm giác nhìn xuống người bên này.
Thế nhưng bên này thật đúng là không thể làm gì được hắn, dù sao cũng là người của Ngưu Hữu Đạo, bên này có thể có được hôm nay, Ngưu Hữu Đạo có công rất lớn, động vào người của Ngưu Hữu Đạo có chút khó nói nỗi.
Nói đến điểm này, Lam Nhược Đình cũng thật bội phục Ngưu Hữu Đạo, tình huống xuất thân ban đầu của yêu quái này, bên này điều biết rõ ràng, cũng chưa được thời gian bao lâu, thế mà có thể nhất quyết một lòng với Ngưu Hữu Đạo, phát hiện Ngưu Hữu Đạo đích xác rất có kinh nghiệm mua chuộc lòng người.
Thủ đoạn của người trẻ tuổi kia thực sự để hắn thổn thức, tuổi tác cùng cách làm của Ngưu Hữu Đạo khiến cho hắn có loại cảm giác không ăn khớp.
Bị sưng mặt sưng mũi Thương Triều Tông quay sang nhìn Viên Phương một chút, cũng lười đi nói cái gì.
Lại có thân vệ từ ngoài cửa tiến vào, dâng lên một tờ mật tín, báo, “Kinh thành số 6 mật báo.”

Viên Phương nghe không hiểu có ý tứ gì, Thương Triều Tông, Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình thì lại nghiêm mặt lại, bởi vì số 6 mật báo là nhân thủ thiết lập riêng cho Ngưu Hữu Đạo, cũng là do Ngưu Hữu Đạo bảo bên này thiết lập.
Lam Nhược Đình tính đưa tay ra lấy, thì Thương Thục Thanh đã trước một bước cầm lấy mật báo xem rồi.
Tay Lam Nhược Đình vừa đưa lên được nửa liền cứng đờ, từ từ quay qua nhìn vẻ mặt đang nghiêm túc xem mật báo của Thương Thục Thanh, ánh mắt lấp lóe.
Thương Thục Thanh xem xong mật báo thì vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Đạo gia gặp nguy hiểm.” rồi đưa mật báo cho Lam Nhược Đình.
Lam Nhược Đình xem xong thần sắc cũng ngưng trọng, lại đưa cho Thương Triều Tông xem.
Thương Triều Tông vừa xem xong, nghe nói Đạo gia gặp nguy hiểm, Viên Phương nhịn không được cũng đưa tay ra đòi, “Vương gia, cho ta xem một chút.”
Cầm lấy xem xét, không khó đọc, xem chút liền hiểu, tin gửi về là mật ngữ, lúc trình báo đã được phiên dịch tốt rồi.
Nội dung đại khái là, phía Bắc Châu bên kia gửi tin tức cho Tống gia kinh thành, nói Ngưu Hữu Đạo đang ở Hàn quốc, muốn đi Băng Tuyết các ở Đại Tuyết sơn, cầu Xích Dương Chu Quả để chữa bệnh cho nhỉ tử của Hải Như Nguyệt, Tống Cửu Minh muốn nhân cơ hội lần này ‘lấy công chuộc tội’ tái xuất, đã liên hệ người Lưu Tiên tông chạy tới Băng Tuyết các truy sát!
“Làm sao đây? Làm sao đây?” Sau khi xem xong Viên Phương lắc lắc mật báo vội vàng hỏi.
Thương Thục Thanh hỏi: “Nếu nói như thế, Đạo gia thật sự là muốn đi Băng Tuyết các để cầu Xích Dương Chu Quả ư ?”
Viên Phương vội la lên: “Đạo gia đã đáp ứng với Hải Như Nguyệt a!”
Lam Nhược Đình thở dài: “Lời hứa ngàn vàng, thật là người có tín nghĩa!”
Bên này thông qua Phương Triết biết được tất cả quá trình đàm phán giữa Ngưu Hữu Đạo với Hải Như Nguyệt tại Kim Châu, sự tình đã nói tới tình trạng đó, kỳ thật Xích Dương Chu Quả đã không còn trọng yếu, Hải Như Nguyệt là bị danh tiếng đánh đâu thắng đó của Anh Dương Võ Liệt vệ Ninh Vương ảnh hưởng, nên sáng tạo điều kiện cho bên này, hi vọng Thương Triều Tông lại tái hiện một chi Anh Dương Võ Liệt vệ danh chấn thiên hạ sau đó quay lại ủng hộ nàng.

Chi tiết đám phán mọi người đều biết rõ, kỳ thật bản thân Hải Như Nguyệt cũng không trông cậy gì nhiều vào Xích Dương Chu Quả cả, trải qua nhiều năm như vậy, Kim Châu đã vận dụng tất cả những lực lượng có thể vận dụng, nhưng cũng không lấy được Xích Dương Chu Quả, đoán chừng cũng không tin tưởng Ngưu Hữu Đạo có thể lấy được, ủng hộ Thương Triều Tông kỳ thật chính là vì chuẩn bị hậu sự cho nhi tử Tiêu Thiên Chấn, cũng đang chuẩn bi cho tương lai của chính nàng.
Cho nên, kỳ thật Ngưu Hữu Đạo cũng không cần thiết phải đi làm chuyện viển vông này, không cần thiết phải đi cầu Xích Dương Chu Quả làm gì!
Viên Phương: “Tín nghĩa cái gì? Đương nhiên, Đạo gia nói chuyện tự nhiên là chắc chắn! Thế nhưng Đạo gia cũng là vì tốt cho các ngươi a! Lúc cùng Hải Như Nguyệt đàm phán, ta ở ngay bên cạnh, ta biết rõ ràng, kỳ thật Đạo gia đã không cần thiết phải tự tìm cái phiền toái này, ta cũng đã khuyên Đạo gia là không cần phải phiền toái như vậy, các ngươi có biết Đạo gia nói thế nào hay không?”
Lam Nhược Đình hỏi: “Nói gì?”
Viên Phương: “Đạo gia nói, Anh Dương Võ Liệt vệ còn không biết ngày tháng năm nào mới có thể lấy ra, bệnh tình của Tiêu Thiên Chấn là hắn tự mình chẩn qua, không ổn, không kiên trì được quá lâu, nói không chừng ngày nào đột nhiên chết mất, đến lúc đó tình cảnh của Hải Như Nguyệt  liền khó xử, nếu như Kim Châu bên kia đổi chủ, mối quan hệ liên hợp với Vương gia bên này  không biết có xảy ra biến cố gì không . . . Cho nên Đạo gia mới kiên trì đi cầu cái thứ Xích Dương Chu Quả gì đó kia, các ngươi có biết, dọc theo đoạn đường này là nguy hiểm cỡ nào không? Các ngươi có biết, có bao nhiêu người muốn đưa Đạo gia vào chỗ chết không? Các ngươi không biết, các ngươi không thấy được Đạo gia cùng với một đám người truy sát chém giết nhau đẫm máu là như thế nào, Đạo gia đây là đang liều mạng vì các ngươi a! Đạo gia đây là đang vì Thương gia các ngươi mà dốc hết tâm huyết, các ngươi không thể thấy chết không cứu, các ngươi không thể không quản a!”
Mặc dù có hơi khuếch đại, nhưng phần lớn chính là sự thật, cũng đích thật là gấp, bởi vì hắn vô năng vô lực a!
Hắn sốt ruột cũng vì có một cái nguyên nhân khác, bất tri bất giác lợi ích của hắn đã cột ở trên người Ngưu Hữu Đạo, hắn biết rõ, một khi Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện gì, hắn ở chỗ này ngay cả cái rắm cũng không bằng, rời đi bên này cũng chưa chắc có thể kiếm được bao nhiêu, yêu tinh này cũng không ngốc!
Đã không còn muốn trở về cái chỗ hoang dã trong Tiểu Nam sơn nữa, đi ra ngoài kiến thức qua, không muốn trở về Tiểu Nam sơn làm chút ‘tiểu đả tiểu nháo’ kia, tâm lớn rồi!
Vừa nghe được những lời này, chớp mắt hốc mắt Thương Thục Thanh đỏ lên, răng ngà cắn chặt môi!
Đang bị sưng mặt sưng mũi Thương Triều Tông cũng động dung, thần sắc ngưng trọng, quên mất đau đớn, đứng lên đối mặt với hắn nói: “Trụ trì . . .”
Lại nhanh thay đổi xưng hô tôn kính hơn, “Đại sư, ngươi không nên gấp, chúng ta tất nhiên sẽ không ngồi yên! Ta chỉ là không rõ, Bắc Châu làm sao lại biết hành tung và kế hoạch của Đạo gia, việc này tại sao lại có liên quan đến Thiệu gia Bắc Châu?”

Viên Phương vỗ đùi ‘đét’ một cái, “Ở Triệu quốc ta với Đạo gia đã tách ra rồi, chuyện ở Hàn quốc bên kia, làm sao ta biết?”
Thương Thục Thanh chần chờ nói: “Hình như Thượng Thanh tông đang tại Bắc Châu, không phải Thượng Thanh tông tìm Thiệu gia để phụ thuộc a, không biết việc này có liên quan gì với Thượng Thanh tông hay không?” Nàng có ấn tượng rất sâu với một chuyện, chưởng môn Thượng Thanh tông Đường Nghi là thê tử trên danh nghĩa của Ngưu Hữu Đạo, cho nên lập tức có phản ứng.
Mấy người như có cùng suy nghĩ, cũng đều hoài nghi ở khía cạnh này, ở đây đều là đã tận mắt chứng kiến Thượng Thanh tông chặn giết Ngưu Hữu Đạo tại Nam Sơn tự, đều biết Thượng Thanh tông muốn đưa Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết.
“Tốt một cái Thượng Thanh tông, đừng để rơi vào tay bần tăng, nếu không bần tăng nhất định giết hết không buông tha . . .” Viên Phương mắng chửi, xong lại chắp tay trước ngực niệm: “A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!”
Sau khi trở về ở cùng với chúng tăng Nam Sơn tự, hắn sẽ thường xuyên nhắc nhở chính mình là một tăng nhân.
“Đồ vật ngay cả Hải Như Nguyệt cũng không lấy được . . .” Lam Nhược Đình nói được nửa câu lại lắc đầu.
Thương Thục Thanh: “Đạo gia không phải là người lỗ mãng, nếu đã đi thì tự nhiên đã có dự định. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, ca, đi xin mời người Thiên Ngọc môn giúp đỡ thử xem.”
Bản thân bên này cũng bất lực, cũng chỉ có thể là đi mời người Thiên Ngọc môn hỗ trợ, Thương Triều Tông khẽ gật đầu, dẫn cả đám cùng đi ra.
Cả đám đi tới đình viện nơi Bạch Diêu ở, tìm được Bạch Diêu, đem tình huống thuật lại một chút.
Đứng dưới tàng cây, Bạch Diêu đưa tay hái phiến lá cây cầm trên tay rồi quay người lại, hừ lạnh nói: “Bằng thế lực của Hải Như Nguyệt cũng không làm được, hắn mù mà đi xem náo nhiệt cái gì?”
Lam Nhược Đình chắp tay nói: “Bạch tiên sinh, chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, Ngưu Hữu Đạo tự mình chẩn trị qua cho Tiêu Thiên Chấn, phát hiện bệnh tình của Tiêu Thiên Chấn không ổn, nếu Tiêu Thiên Chấn có cái gì không hay xảy ra, quyền khống chế với Kim Châu của Hải Như Nguyệt dễ dàng xảy ra vấn đề, đến lúc đó không biết có xảy ra biến cố gì trong mối quan hệ giữa bên kia cùng với bên này không nữa. Ngưu Hữu Đạo làm như vậy là vì bên này, cũng là đang giúp cho Thiên Ngọc môn, đối với Thiên Ngọc môn cũng có chỗ tốt.”
Bạch Diêu rơi vào trầm mặc, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, từ từ nói: “Mấu chốt của vấn đề là, các ngươi cũng không biết hành tung của hắn, trời đất bao la đi đâu tìm hắn đây? Thậm chí không có cách nào trực tiếp liên hệ với hắn, Thiên Ngọc môn cũng chỉ có thể thông tri cho người ở Băng Tuyết các bên kia chuẩn bị sớm mà thôi.”
Lam Nhược Đình hỏi: “Có thể để người Thiên Ngọc môn tạo áp lực với người Lưu Tiên tông hay không?”
Bạch Diêu hỏi lại: “Làm sao tạo áp lực? Thiên Ngọc môn dám công khai nhảy ra giúp hắn sao? Các môn phái trong cùng quốc gia cũng phải giảng quy củ, ăn nồi cơm nào thì đốt lò nồi đó, làm cho Yến quốc sụp đổ, đối với ai cũng không có chỗ tốt, hắn là trọng phạm sát hại Yến sứ, các ngươi dám công khai thừa nhận có quan hệ với hắn sao? Còn có, Băng Tuyết các là dễ trêu vào như vậy sao? Tên kia gan to bằng trời, ngay cả Yến sứ cũng dám giết, tốt nhất là chớ có làm loạn gì với Băng Tuyết các, nếu không ai cũng muốn tránh xa hắn ra một chút . . . . . .”

Huyện Cửu Lĩnh, bốn người Hắc Mẫu Đơn ra khỏi thành, phi thẳng một mạch đến chân núi vùng ngoại ô, siết dây cương dừng lại quan sát bốn phía.
Trong rừng núi cách đó không xa, một con ngựa bước lọc cọc hiện ra, Ngưu Hữu Đạo ngồi trên lưng ngựa lắc lư chậm rãi đi đến, tới trước mặt mấy người thì dừng lại.
Đoàn Hổ, Ngô Tam Lưỡng, Lôi Tông Khang nhìn nhau cười một tiếng, sau khi phân tán ra, rốt cục đã gặp lại, cùng chắp tay chào, “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, xoay ngựa bảo, “Đi thôi!”
Một nhóm năm người xông ra khỏi đồng hoang, đi lên đường cái, nhanh chóng phóng ngựa chạy đi.
Ra khỏi địa bàn huyện Cửu Lĩnh, không khí dần dần chuyển sang lạnh lẽo, càng đi lên phía bắc, nhiệt độ càng thấp.
Thời gian dần trôi qua, phía trước dần dần xuất hiện dấu vết tuyết trắng, tuyết trên mặt đất dần dần trở nên dày lên, khi dần dần xâm nhập vào sâu hơn mảnh thế giới băng tuyết này, ngựa đổi ở dịch trạm ven đường cũng có một thân lông dài thật dày.
Một trận gió tuyết bất ngờ thổi tới, gió lạnh cuốn theo bông tuyết bay múa, phía trước xuất hiện hàng rào bao quanh một khu vực rộng lớn, một tòa dịch trạm tọa lạc ở trong băng tuyết ngập trời.
Đến bên này, dịch trạm đã khác nhiều so với những dịch trạm ven đường trước đó, dịch quán trên cơ bản đều không có tầng lầu, đều là nhà trệt gạch mộc* đơn giản, nóc nhà có tuyết trắng đọng thật dày. ( *gạch sống không nung)
Cả nhóm đạp tuyết xông vào dịch trạm, đến bên ngoài dịch quán thì lập tức nhảy xuống, tự có dịch tốt chạy đến dắt ngựa ra sau chuồng chăm sóc.
Có dịch tốt ở trong gió tuyết vung búa đập ‘bang bang’, đập vỡ nát mấy cục than đá lớn, thế giới tuyết trắng liền bị nhuộm đen.
Mấy người leo lên bậc tam cấp, đứng dưới mái hiên giũ hết bông tuyết trên người xuống.
Lôi Tông Khang cùng với Đoàn Hổ đẩy tấm rèm cửa bằng vải thật dày ra, đi vào trước quan sát, sau đó đứng ở hai bên trái phải tách rèm cửa ra, khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo đang đứng thẳng tắp ở bên ngoài .
Hắc Mẫu Đơn lập tức tiến lên, đưa tay mở khăn choàng quấn quanh cổ Ngưu Hữu Đạo, rồi tháo tấm áo choàng lông cừu trên người của hắn ra, vắt lên trên cánh tay mình, vẻ mặt bình tĩnh đi theo sau lưng Ngưu Hữu Đạo tiến vào trong dịch quán. 
(Luna: Biết khi nào mới về với TTT đây)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.