Chương 170: Có hi vọng tái xuất
Edit : Luna Huang
Nguyễn Thị ngồi yên nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, mấy thủ đoạn tàn nhẫn của trưởng tử Thiệu gia này nàng đã lãnh giáo qua, người nhà mẹ đẻ nàng đến chống lưng cho nàng, toàn bộ chết sạch, mọi trợ lực từ bên ngoài của mẹ con nàng, bị trừ khử không còn một mống.
Nói ‘hai cái mạng bù đắp’ là ám chỉ người nào, khiến cho nàng không rét mà run.
Thiệu Bình Ba vừa đi, hai huynh đệ Thiệu Vô Ba và Thiệu Phục Ba lập tức tới, chờ Thiệu Bình Ba rời khỏi mới đi vào.
Nhìn thấy thần sắc mẫu thân không đúng, Thiệu Vô Ba hỏi: “Nương, nương sao vậy?”
Nguyễn Thị lã chã chực khóc, “Nghĩ biện pháp giải tán Thi xã kia đi, không gạt được mắt hắn, hắn đã nhìn ra rồi.”
Thiệu Phục Ba hỏi: “Hắn nói cái gì hả?”
Nguyễn Thị nghẹn ngào rơi lệ, lắc đầu nói: “Còn không phải do các ngươi kém cỏi, văn không thành văn, võ chẳng thành võ, bằng không hắn làm sao dám trực tiếp đến chỗ này uy hiếp ta! Tản đi tản đi, vừa nghĩ tới tràng cảnh cả nhà ngoại các ngươi bi thảm, ta liền sợ hãi!” Dứt lời úp mặt xuống bàn khóc nức nở, hai vai run rẩy, khóc rất thương tâm.
Thấy mẫu thân khóc thương tâm như vậy, làm nhi tử chính là không chịu nổi nhất.
Nghe nói trực tiếp uy hiếp mẹ mình, lại thấy khóc nức nở thành thế này, người mặc áo giáp Thiệu Phục Ba lập tức xù lông lên, nổi giận nói: “Thằng chó chết, ta đi kéo hắn đến trước mặt phụ thân lý luận!”
“Trở về!” Thiệu Vô Ba kéo hắn lại, “Nếu hắn có thể nói ra chuyện Thi xã, khẳng định hắn đã nắm rõ, đến trước mặt phụ thân tung ra, ngươi muốn tự mình ăn hết thì cứ đi đi!”
Thiệu Phục Ba chỉ chỉ mẫu thân đang còn khóc rống, như muốn nói chẳng lẽ cứ để mặc như thế? Thế nhưng nghĩ lại cũng đích xác là không thể làm gì được người ta, dùng sức dậm chân, thở phì phì, ngồi xuống mặt hầm hầm quay mặt qua một bên . . . . . .
Yến Kinh, Tống gia, cả nhà từ trên xuống dưới đều im ắng, chìm trong một loại không khí kiềm chế khó hiểu.
Thế lực được tạo dựng dựa trên quyền lực, một khi mất đi quyền lực, thế lực lập tức tan rã.
Từ việc Vương Hoành mang nữ nhi về nhà bắt đầu, một cơn gió thổi ngang qua khiến cho Tống gia không rét mà run, khi xưa kẻ đến người đi rộn ràng, nay lại không một ai đến hỏi thăm.
Liền ngay cả pháp sư bình thường hộ vệ cho Tống phủ, từng người cũng bị môn phái gọi trở về, may mắn đây là đang ở kinh thành, may mắn Đại Tư Không Đồng Mạch không muốn để cho trái tim những người khác rét lạnh, nên tạm thời cũng không có ai dám tới cửa gây chuyện.
Cũng bởi vì nguyên nhân có Đồng Mạch, Tống Toàn vẫn còn ở tại nha môn làm việc, nhưng ấm lạnh thì tự biết, thái độ của đồng liêu xung quanh làm cho hắn lạnh buốt từng cơn, các loại châm chọc, khiêu khích, biết mình sẽ bị đạp một cước rơi đài chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Tan tầm, Tống Toàn thất lạc đi về nhà, trong lúc đi thỉnh an phụ thân, đụng phải một hạ nhân cũng cùng đi tới.
Bình thường Tống Toàn chưa chắc sẽ nhớ tới người này, nhưng bây giờ là nhớ thật kỹ, một tu sĩ duy nhất không hề rời khỏi Tống gia, Trần Quy Thạc!
Hắn còn chủ động cười rồi hàn huyên với Trần Quy Thạc vài câu.
Nội trạch, chính đường, Tống Cửu Minh đang ngồi nghiêm túc, Tống Thư và Lưu Lộc đứng ở hai bên.
Hai người tiến đến hành lễ, luôn luôn nghiêm túc Tống Cửu Minh hiếm thấy lại mỉm cười với Trần Quy Thạc, thở dài nói: “Đi thì đi, tán thì tán, pháp sư Tống gia liền chỉ còn mình ngươi ở lại, ‘hoạn nạn mới thấy chân tình’ mà! Không nghĩ tới lúc còn sống Diễn Thanh lại kết giao được với một vị bằng hữu chân tình, gần đây nhân thủ thiếu khuyết, để cho ngươi vất vả rồi.”
Trần Quy Thạc im lặng, hắn cũng muốn đi a, ai mà muốn lưu lại tại đây chờ phiền phức giáng lâm đâu, thế nhưng là không có cách, hắn bị Ngưu Hữu Đạo bức tới đây, một ngày Ngưu Hữu Đạo không nói, hắn cũng không dám rời đi.
Bất quá may mắn chính là, Ngưu Hữu Đạo đã an bài đường lui cho hắn, sau khi xong chuyện bên này, ngược lại cũng không sợ không có chỗ để đi, nếu không cứ chạy đi như vậy mà nói, hắn đúng là không biết nên đi đâu thật, Thượng Thanh tông còn muốn thanh lý môn hộ hắn nữa.
“Lão đại nhân nói quá lời, sư huynh khi còn tại thế đối xử với ta không tệ, làm người không thể vong ân phụ nghĩa, sư thúc ở đâu, ta liền theo tới đó.” Trần Quy Thạc nhìn Tống Thư lên tiếng nói.
Tống Thư mỉm cười, vẻ mặt vui sướng, một bộ dạng ta đây không có nhìn lầm người.
Tống Cửu Minh gật đầu, vẻ mặt thưởng thức, trong lòng cũng cảm khái vạn phần, chính chính xác xác là cảm thấy ‘hoạn nạn mới thấy chân tình’, thế đạo bây giờ, người như vậy thật sự là không còn nhiều!
Bèn quay sang Lưu Lộc phất phất tay.
Lưu Lộc cầm 10 vạn kim phiếu, đi tới nhét vào trong tay hắn.
Đếm thấy nhiều tiền như vậy, chưa từng có, trong lòng Trần Quy Thạc dở khóc dở cười, không nghĩ tới kiểu này mà cũng kiếm được mớ tiền lớn, giả tài Tống gia này hùng hậu đúng là không thường nha! vội vàng giả đò từ chối nói: “Vô công bất thụ lộc.” còn đẩy đẩy lại cho Lưu Lộc.
Tống Thư quát: “Già mồm cái gì, cho ngươi thì liền cầm lấy, đây là ngươi nên được.”
Thấy thế, Trần Quy Thạc đành phải ngượng ngùng chắp tay cảm ơn.
Tống Cửu Minh nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi không phải là người ngoài, là người một nhà với Tống gia ta, chỉ cần lão phu có thể quật khởi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!”
Nơi này vừa mới nói đến đó, bên ngoài có hạ nhân xuất hiện ở cửa ra vào, tay cầm phong thư.
Lưu Lộc đi tới, nhận lấy thư rồi hỏi vài câu, sau đó xé thư ra xem một chút, lại nhanh chóng quay về, bẩm báo: “Lão gia, người Bắc Châu trú ở kinh thành gửi tới phong thư.”
Mấy người trong phòng đều kỳ quái, Tống Cửu Minh cau mày nói: “Thiệu Đăng Vân gửi thư cho ta sao?”
Lưu Lộc: “Không nói là ai, ngài xem.” Đưa thư tới.
Tống Cửu Minh nhận lấy đọc xong, mừng rỡ, đứng thẳng dậy, nhìn mọi người nói: “Lão phu có hy vọng tái xuất rồi!”
Lời này vừa thốt ra, đám người cũng mừng rỡ theo, Tống Toàn vội hỏi: “Thư nói gì ạ?”
Tống Cửu Minh trầm giọng nói: “Trên thư nói Ngưu Hữu Đạo đang ở Hàn quốc, Bắc Châu bên kia đã xác minh, nói hắn muốn đi Đại Tuyết sơn, tới Băng Tuyết các cầu Xích Dương Chu Quả để chữa bệnh cho nhi tử Hải Như Nguyệt, chỉ cần bắt được Ngưu Hữu Đạo,lấy công chuộc tội, Tướng gia bên kia liền sẽ có lý do nói giúp cho ta!”
Tống Thư: “Cha, sẽ có có lừa dối gì hay không?”
Tống Cửu Minh giơ phong thư lên nói: “Nếu là người Bắc Châu ở kinh thành đưa tới, chắc hẳn sẽ không giả, huống chi tình cảnh bây giờ của ta, Bắc Châu cũng không cần thiết lại ra tay với ta. Lúc trước lão phu còn kỳ quái, cái thằng kia chạy loạn bên ngoài làm cái gì, hiện tại rất nhiều bí ẩn đều được giải mở, nguyên lai là Xích Dương Chu Quả!”
Tống Toàn vừa cao hứng vừa lo lắng, “Bắc Châu làm như vậy là có ý gì?”
Tống Cửu Minh: ” Lúc này Bắc Châu lại chìa tay ra, là muốn ‘đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi’, đoán chừng hy vọng lão phu quật khởi về sau sẽ phát huy được tác dụng gì, nhân tình này lão phu nhận!”
Tống Toàn: “Bắt được Ngưu Hữu Đạo, là Tướng gia có thể giúp cha tái xuất sao?”
Tống Cửu Minh: “Ta theo hắn nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ta lấy công chuộc tội, nếu là một chút tình cũ hắn cũng không niệm, không khỏi khiến trái tim người khác rét lạnh. Lại nói, có hi vọng dù sao cũng tốt hơn là không có hi vọng gì!”
Tống Thư cắn răng nói: “Tiểu tặc kia hại Tống gia ta thật thảm, ta phải tự mình đi giải quyết hắn, phát tiết mối hận trong lòng ta!”
“Ngươi đi một hai người thì có làm được cái gì? Ngươi có nắm chắc tuyệt đối sao? Tiểu tặc kia giảo hoạt ngươi còn chưa có lĩnh giáo đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn lão phu lại đưa thêm vào một đứa con trai nữa? Tuổi đã cao, động não nhiều vào, thân phận gì thì làm chuyện đó, mấy chuyện chém chém giết giết nên giao cho mấy tên thất phu tự cho mình là đúng kia đi làm đi, chết bao nhiêu đều là đáng đời!” Tống Cửu Minh quát lớn một hơi, quay đầu nhìn sang Lưu Lộc, nói “Liên hệ người Lưu Tiên tông, nói cho bọn hắn, bắt được Ngưu Hữu Đạo là lão phu liền có thể tái xuất!”
Tống Thư phất tay chỉ ra phía ngoài, “Người của bọn hắn đều chạy hết, một đám tiểu nhân ‘mượn gió bẻ măng’, còn tìm bọn hắn làm gì?”
Tống Cửu Minh la mắng: “So đo tức giận cái này có ý nghĩa sao? Người ta đi cùng ngươi chính là vì lợi ích, ngươi không cho được người ta, còn hi vọng người ta bán mạng không công cho ngươi hay sao? Huống chi thế cục như vậy, bọn hắn cũng không muốn dính phiền toái, có thể lý giải, mà ngoại trừ mấy nhà này ra, hiện tại chúng ta còn có thể tìm ai đây? Chúng ta đi tìm người khác, người ta có chịu giúp hay không chưa nói, làm không tốt người ta còn muốn trực tiếp tìm triều đình để tranh công, còn mấy nhà này chịu ảnh hưởng của lão phu, trong lúc nhất thời cũng không dễ tìm được thế lực khác để phụ thuộc, bọn hắn hẳn là sẽ xuất lực!”
Quay đầu lại nói với Lưu Lộc: “Vừa vặn bọn hắn cũng muốn đi tìm Ngưu Hữu Đạo tính sổ, nói cho bọn hắn, sau khi xong việc lão phu tất không bạc đãi, bảo bọn hắn lần này cần phải dốc hết toàn lực, không thể lại để thất thủ!”
“Vâng!” Lưu Lộc lĩnh mệnh.
Đứng một bên con mắt Trần Quy Thạc thỉnh thoảng xoay chuyển vài lần . . . . . .
Một lúc lâu sau, Trần Quy Thạc đi ra Tống phủ, đi tới một tửu lâu cách Tống gia không xa, gọi bầu rượu, một bàn thức ăn, rồi ngồi xuống uống vài chén rượu, thừa dịp người không chú ý, kín đáo đưa một cuộn giấy nhỏ cho tiểu nhị đang lau bàn . . . . . .
Thương Triều Tông sưng mặt sưng mũi được người đỡ dậy, lau lau máu mũi, nhìn theo đoàn người hộ tống Phượng Nhược Nam đang nổi giận đùng đùng bỏ đi .
Hết cách a, ‘giấy không thể gói được lửa’, rốt cuộc Phượng Nhược Nam biết được chân tướng, biết được căn bản không có vụ ’10 vạn Nha Tướng’ gì cả, thuần túy là một trận lừa cưới.
Phượng Nhược Nam nổi giận, cảm giác từ đầu đến cuối mình chỉ là công cụ bị lợi dụng, lúc tìm Thương Triều Tông lý luận, kìm không được lửa giận, lại đánh nhau.
Thương Triều Tông y nguyên vẫn không phải là đối thủ của Phượng Nhược Nam, Bạch Diêu bên kia tựa hồ cố ý cho Thương Triều Tông ăn chút đau khổ, không có nhúng tay không nói, trái lại còn đi ngăn người khác khuyên can.
“Còn không mau đi xem Vương phi thế nào.” Lam Nhược Đình quát lên với người bên dưới.
Lập tức có thân vệ chạy theo Phượng Nhược Nam.
Bị động tĩnh đánh nhau gây chú ý Viên Phương đi ra xem náo nhiệt, đứng ở một bên lắc đầu thổn thức không thôi, nhìn thấy Thương Triều Tông mặt mũi bầm dập thì đầy vẻ đồng tình, cưới cái lão bà như vậy thực sự là đầy ‘hưởng thụ’, nhớ ngày đó nếu không phải có ta hỗ trợ, chỉ sợ ngay cả ‘phòng’ ngươi cũng không ‘viên’ nổi.
Hắn bước tới thi pháp kiểm tra giúp Thương Triều Tông một chút, quay sang Thương Thục Thanh đang còn lo lắng nói: “Quận chúa không cần lo lắng, một chút vết thương da thịt thôi, không có việc gì.”
Trong lúc bên này giúp Thương Triều Tông đi về phòng bôi thuốc, thân vệ quay trở về bẩm báo: “Vương gia, Vương phi đi rồi, mang theo một nhóm nhân mã ra khỏi thành, nói là về lại nhà mẹ đẻ quận Quảng Nghĩa.”
“Đi tốt lắm, vĩnh viễn đừng trở về, bát phụ!” Thương Triều Tông gầm thét, gầm xong lại nhe răng méo miệng, la to quá khóe miệng bị đách rách kích thích gây đau đớn.
Đang bôi thuốc giúp hắn Thương Thục Thanh khuyên nhủ: “Ca, việc này nếu là nữ nhân nào đi nữa cũng sẽ tức giận, tẩu tử đang còn nóng giận, ca nhường nhịn một chút, tranh thủ thời gian phái người gọi trở về đi!”
Thương Triều Tông cũng đang nóng giận, vỗ bàn, “Không cho phép người nào đuổi theo hết!”
Lam Nhược Đình quay sang Thương Thục Thanh khoát tay áo, nói “Quận chúa, cái tính khí kia của Vương phi, đoán chừng có đuổi theo cũng không trở lại, dứt khoát để Vương phi về nhà mẹ đẻ cho bớt giận đã, đến khi tất cả mọi người đều tỉnh táo, đều nguyện ý đối mặt, lại phái người đi mời về cũng không muộn!”
“Ai!” Thương Thục Thanh cười khổ thở dài, lắc lắc đầu, ngẫm lại cũng đúng.
Lại có thân vệ bên ngoài tiến vào, đưa lên một phần tình báo, Lam Nhược Đình nhìn qua xong, nói lại với Thương Triều Tông: “Vương gia, tin tức có nói, mật thám Yến Quốc phái đi vào dịch trạm các quốc gia, bị lục quốc trắng trợn thanh tẩy, tổn thất nặng nề!”
Đang giúp Thương Triều Tông thi pháp lưu thông máu bầm, Viên Phương nhịn không được nhếch miệng cười “hắc hắc” một tiếng.
Mấy người cùng quay đầu nhìn tới, Lam Nhược Đình nói: “Nhìn biểu cảm của đại sư, tựa hồ đã biết việc này?”
Viên Phương cười ha ha nói: “Những mật thám kia vốn là do triều đình Yến quốc phái ra nhằm vào Đạo gia đi, trên đường cứ theo dõi miết, rồi còn truy sát, lại chặn giết, tạo thành phiền toái không nhỏ cho Đạo gia, báo hại chúng ta một mực trốn trốn tránh tránh, chạy tới chạy lui, cuối cùng bức Đạo gia xuất thủ đọ sức với bọn hắn, sau cùng bị Đạo gia bắt được cái đuôi, liền biết bọn hắn không phải là đối thủ của Đạo gia mà, các ngươi xem, hiện tại đã xui xẻo đi!”
(Luna: Háhá, đã lâu không gặp vừa gặp lại anh vương gia nhà ta lại bị vợ đánh cho chảy máu mũi, không hiểu sao ta có cảm giác vui sướng trên nỗi đau của kẻ khác quá. Ta banh mắt chờ ngày ổng đi lạy bả về)